Chương 392: Uy phong.
Vô Trục
17/03/2015
Về phần có người thực sự muốn xông tới, Ảnh Phong cùng tiểu ngân trùng cũng không phải kẻ ngồi không!
Ai biết Tùy Qua vừa đi ra cửa trường liền gặp được một lão tăng râu bạc đầu bóng lưỡng đi tới.
- A Di Đà Phật!
Lão tăng đi tới trước mặt Tùy Qua, tuyên một tiếng phật hiệu, nói:
- Tùy tiên sinh, đã lâu không gặp.
- Ông nhận thức tôi?
Tùy Qua thản nhiên hỏi, mơ hồ cảm giác lão hòa thượng này lai lịch bất phàm, nhưng hắn không nhận ra đối phương.
- Bần tăng Vĩnh Tuệ, là sư phụ của nghiệp chướng Duyên Vân.
Hòa thượng Vĩnh Tuệ trầm giọng nói.
- Sư phụ của hòa thượng Duyên Vân?
Trong lòng Tùy Qua lộp bộp, quả nhiên chuyện nên tới cuối cùng đã tới.
Tùy Qua “bắt cóc” đệ tử thiên tài của Thiếu Lâm Tự, sư phụ của người ta rốt cục đã tới tận cửa đòi người.
- Không sai.
Vĩnh Tuệ nói:
- Hi vọng Tùy thí chủ để đồ nhi của tôi trở về Thiếu Lâm, rửa sạch tội nghiệt.
Tùy Qua vừa nghe, cảm giác lời này có chút nghiêm trọng, nói:
- Lão hòa thượng này thật sự không nói đạo lý, đồ đệ của ông không muốn ở lại Thiếu Lâm Tự, ông tới gặp tôi đòi người, là ý tứ gì? Chẳng lẽ tôi giam cầm đồ đệ ông hay sao?
- Nếu không phải do Tùy thí chủ, đồ nhi của bần tăng sao có thể rời đi Thiếu Lâm Tự.
Hòa thượng Vĩnh Tuệ thở dài nói.
- Lão hòa thượng, nếu không nể tình ông là sư phụ của Duyên Vân, tôi thật sự mặc kệ ông.
Tùy Qua nói:
- Duyên Vân đã trưởng thành rồi, hắn có lý tưởng cùng khát vọng của chính mình, hắn lựa chọn cộng sự với tôi, đó là bởi vì hắn cảm thấy được nơi này mới có thể thực hiện lý tưởng của hắn, mà ở lại Thiếu Lâm Tự thì không được! Nếu như ông thật sự xem mình là sư phụ hắn, nên giúp hắn ngẫm lại, ở chỗ của tôi càn quấy cái gì!
Vĩnh Tuệ nói:
- Đồ nhi của tôi vốn là một người thành tâm thành ý, quả quyết sẽ không phản bội Thiếu Lâm Tự. Nếu không phải thí chủ tưới thuốc mê cho hắn, hắn làm sao mê muội bể khổ…
- Đủ rồi!
Tùy Qua quát:
- Lão hòa thượng! Tiếp tục nhiều lời trước mặt tôi, đừng trách tôi không khách khí!
Vẻ mặt Vĩnh Tuệ yên tĩnh như nước, nói:
- Bần tăng biết Tùy tiên sinh có thân phận, nhưng với tu vi của ngươi, thật sự không uy hiếp được bần tăng!
Xem ra lão hòa thượng thật có chút ngạo khí, biết rõ Tùy Qua có hậu trường, nhưng trong giọng nói không nửa phần nhượng bộ.
- Hừ!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng:
- Lão hòa thượng, ông bất quá chỉ tới tu vi tiên thiên sơ kỳ, cũng dám càn rỡ trước mặt tôi!
Vĩnh Tuệ trầm giọng nói:
- Cho dù là tiên thiên sơ kỳ cũng đủ làm kinh sợ ngươi, không phải sao?
- Cuồng vọng!
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Tu vi tiên thiên sơ kỳ dù làm nô bộc cho tôi cũng không đủ tư cách, không ngờ còn dám càn rỡ!
- A Di Đà Phật! Tùy tiên sinh quả nhiên cuồng vọng đến cực điểm!
Vĩnh Tuệ khinh thường nói:
- Tu vi tiên thiên kỳ cũng chỉ có thể làm nô bộc cho ngươi, hắc, thanh niên cực ngạo sẽ dễ gãy!
- Lười nhiều lời với ông!
Tùy Qua nói:
- Lãng phí thời gian!
Nói xong Tùy Qua định rời đi.
Lúc này Vĩnh Tuệ bước tới ngăn cản trước mặt Tùy Qua.
Tùy Qua nhất thời tức giận, nghĩ thầm lão hòa thượng này thật không biết điều.
Ngay lúc này, một đạo chân khí tiên thiên từ bên cạnh phát ra, còn cách chừng hai trượng đã chém về phía cánh tay Vĩnh Tuệ.
Vĩnh Tuệ cực kỳ hoảng sợ, đạo chân khí kia thật hùng hồn sắc bén, hộ thân chân khí của hắn không thể ngăn cản, vội vàng tránh lui về phía sau.
- Tiên sinh, lão nô đến chậm.
Lúc này một lão giả mặc áo dài màu đen đứng bên cạnh Tùy Qua, sau đó ánh mắt như lợi kiếm nhìn qua Vĩnh Tuệ:
- Hòa thượng, ông cần so vài chiêu với tôi sao?
Lão giả áo đen chính là Tống Văn Hiên, hiện giờ thân phận là người hầu của Tùy Qua.
Làm người hầu, tự nhiên có bổn phận của người hầu.
Hòa thượng Thiếu Lâm bất quá chỉ có tu vi tiên thiên sơ kỳ, lại dám trêu chọc chủ tử của hắn, trong lòng Tống Văn Hiên vô cùng khó chịu.
Lúc này Tùy Qua cũng giả vờ giả vịt hừ lạnh một tiếng, có vẻ cực kỳ khinh thường.
May mắn Tống Văn Hiên kịp thời chạy đến, bằng không Tùy Qua thật không biết làm sao đuổi hòa thượng kia rời đi. Nơi này ở bên ngoài trường học, Tùy Qua đương nhiên không thể lợi dụng Niếp Không Thảo bỏ chạy, cũng không có Tam Thánh Phong triển lãm lực lượng mạnh mẽ của hắn.
Nhưng Tống Văn Hiên vừa đến vấn đề liền dễ dàng giải quyết. Hơn nữa cũng chứng tỏ một sự thật, với tu vi tiên thiên sơ kỳ của Vĩnh Tuệ, còn chưa có tư cách làm người hầu của hắn.
- Ngươi…chẳng lẽ ý định che chở nghiệp chướng Duyên Vân kia?
Vĩnh Tuệ cả giận nói.
- Vô nghĩa!
Tùy Qua cười lạnh:
- Nếu như ngay cả hắn mà tôi cũng không hộ được, sau này còn ai dám đi nhờ vả tôi? Hừ! Thiếu Lâm các người có thể hoành hành không sợ trong võ thuật giới, nhưng ở trong mắt bản nhân chẳng qua chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi! Nếu như khăng khăng một mực, Bùi gia chính là vết xe đổ của các người!
Nói xong Tùy Qua cũng không tiếp tục để ý tới Vĩnh Tuệ, xoay người nghênh ngang rời đi.
Được Tống Lập Hào phối hợp, Nhãn Kính rất nhanh hoàn thành chỉnh hợp công ty dược nghiệp Tống thị.
Bởi vì có rất nhiều cổ đông mất đi tin tưởng với Tống gia, cho nên thật nhiều người đem cổ phần trong tay chuyển nhượng, mà cổ phiếu Tống thị cũng ngã xuống không ngừng.
Trước mắt trong tay Tùy Qua đã nắm giữ 70% cổ phần công ty dược nghiệp Tống thị, hoàn toàn nắm giữa cả dược nghiệp Tống thị trong tay.
Công ty đưa ra thị trường trong Hoa Hạ vẫn luôn là như thế, tuy rằng trên danh nghĩa có ban giám đốc, nhưng chính là trong tay ai nắm giữ cổ phần nhiều thì người đó nói chuyện. Cho nên Tùy Qua nắm giữ tuyệt đại bộ phận cổ phần, chẳng khác nào hoàn toàn nắm giữ cả công ty.
Sau khi nắm giữ công ty, Nhãn Kính lập tức dùng dây chuyền sản xuất của Tống gia bắt đầu đại lượng sản xuất Đế Ngọc Cao số 1, cục diện cung không đủ cầu rốt cục đã hòa dịu xuống.
Nhưng Đế Ngọc Cao số 2 cùng số 3 vẫn áp dụng hình thức tiêu thụ theo số lượng quy định.
Chuyện sản xuất cùng tiêu thụ Tùy Qua chưa từng hỏi qua.
Đối với Tùy Qua mà nói, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đào tạo càng nhiều linh thảo, mặt khác chính là tăng lên tu vi của chính mình.
Chuyện kéo da hổ giương đại kỳ thoạt nhìn uy phong bát diện, nhưng sớm hay muộn có một ngày sẽ lộ tẩy.
Trước mắt chân khí trong cơ thể Tùy Qua đã ngưng luyện đến cực hạn, đạt tới luyện khí hậu kỳ đỉnh.
Chỉ cần một cơ hội, một cơ duyên là có thể bước vào tiên thiên kỳ.
Trong Thần Nông tiên thảo quyết có ghi chép một phương pháp học cấp tốc vô cùng hung hiểm, đó là Thảo Mộc Quan Pháp.
Trải qua chuyện của Bùi gia, Tùy Qua vốn đã nghĩ mạo hiểm thử xem Thảo Mộc Quan Pháp một chút, nhưng phương pháp này phải đem thân thể dung hòa vào linh thảo hoặc linh mộc. Mà trước mắt trong tay Tùy Qua căn bản không có linh mộc thích hợp tu luyện Thảo Mộc Quan Pháp.
Tóm lại đây là nguyên nhân cơ duyên cùng vận khí không đủ.
Cơ duyên chưa đến cũng không thể cưỡng cầu, cho nên Tùy Qua chỉ có thể tập trung vào việc đào tạo linh thảo, hi vọng đề cao số lượng cùng nhiều chủng loại linh thảo.
Mặt khác còn có chút việc, có chút người cần nhận thức tường tận.
Ai biết Tùy Qua vừa đi ra cửa trường liền gặp được một lão tăng râu bạc đầu bóng lưỡng đi tới.
- A Di Đà Phật!
Lão tăng đi tới trước mặt Tùy Qua, tuyên một tiếng phật hiệu, nói:
- Tùy tiên sinh, đã lâu không gặp.
- Ông nhận thức tôi?
Tùy Qua thản nhiên hỏi, mơ hồ cảm giác lão hòa thượng này lai lịch bất phàm, nhưng hắn không nhận ra đối phương.
- Bần tăng Vĩnh Tuệ, là sư phụ của nghiệp chướng Duyên Vân.
Hòa thượng Vĩnh Tuệ trầm giọng nói.
- Sư phụ của hòa thượng Duyên Vân?
Trong lòng Tùy Qua lộp bộp, quả nhiên chuyện nên tới cuối cùng đã tới.
Tùy Qua “bắt cóc” đệ tử thiên tài của Thiếu Lâm Tự, sư phụ của người ta rốt cục đã tới tận cửa đòi người.
- Không sai.
Vĩnh Tuệ nói:
- Hi vọng Tùy thí chủ để đồ nhi của tôi trở về Thiếu Lâm, rửa sạch tội nghiệt.
Tùy Qua vừa nghe, cảm giác lời này có chút nghiêm trọng, nói:
- Lão hòa thượng này thật sự không nói đạo lý, đồ đệ của ông không muốn ở lại Thiếu Lâm Tự, ông tới gặp tôi đòi người, là ý tứ gì? Chẳng lẽ tôi giam cầm đồ đệ ông hay sao?
- Nếu không phải do Tùy thí chủ, đồ nhi của bần tăng sao có thể rời đi Thiếu Lâm Tự.
Hòa thượng Vĩnh Tuệ thở dài nói.
- Lão hòa thượng, nếu không nể tình ông là sư phụ của Duyên Vân, tôi thật sự mặc kệ ông.
Tùy Qua nói:
- Duyên Vân đã trưởng thành rồi, hắn có lý tưởng cùng khát vọng của chính mình, hắn lựa chọn cộng sự với tôi, đó là bởi vì hắn cảm thấy được nơi này mới có thể thực hiện lý tưởng của hắn, mà ở lại Thiếu Lâm Tự thì không được! Nếu như ông thật sự xem mình là sư phụ hắn, nên giúp hắn ngẫm lại, ở chỗ của tôi càn quấy cái gì!
Vĩnh Tuệ nói:
- Đồ nhi của tôi vốn là một người thành tâm thành ý, quả quyết sẽ không phản bội Thiếu Lâm Tự. Nếu không phải thí chủ tưới thuốc mê cho hắn, hắn làm sao mê muội bể khổ…
- Đủ rồi!
Tùy Qua quát:
- Lão hòa thượng! Tiếp tục nhiều lời trước mặt tôi, đừng trách tôi không khách khí!
Vẻ mặt Vĩnh Tuệ yên tĩnh như nước, nói:
- Bần tăng biết Tùy tiên sinh có thân phận, nhưng với tu vi của ngươi, thật sự không uy hiếp được bần tăng!
Xem ra lão hòa thượng thật có chút ngạo khí, biết rõ Tùy Qua có hậu trường, nhưng trong giọng nói không nửa phần nhượng bộ.
- Hừ!
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng:
- Lão hòa thượng, ông bất quá chỉ tới tu vi tiên thiên sơ kỳ, cũng dám càn rỡ trước mặt tôi!
Vĩnh Tuệ trầm giọng nói:
- Cho dù là tiên thiên sơ kỳ cũng đủ làm kinh sợ ngươi, không phải sao?
- Cuồng vọng!
Tùy Qua cười lạnh nói:
- Tu vi tiên thiên sơ kỳ dù làm nô bộc cho tôi cũng không đủ tư cách, không ngờ còn dám càn rỡ!
- A Di Đà Phật! Tùy tiên sinh quả nhiên cuồng vọng đến cực điểm!
Vĩnh Tuệ khinh thường nói:
- Tu vi tiên thiên kỳ cũng chỉ có thể làm nô bộc cho ngươi, hắc, thanh niên cực ngạo sẽ dễ gãy!
- Lười nhiều lời với ông!
Tùy Qua nói:
- Lãng phí thời gian!
Nói xong Tùy Qua định rời đi.
Lúc này Vĩnh Tuệ bước tới ngăn cản trước mặt Tùy Qua.
Tùy Qua nhất thời tức giận, nghĩ thầm lão hòa thượng này thật không biết điều.
Ngay lúc này, một đạo chân khí tiên thiên từ bên cạnh phát ra, còn cách chừng hai trượng đã chém về phía cánh tay Vĩnh Tuệ.
Vĩnh Tuệ cực kỳ hoảng sợ, đạo chân khí kia thật hùng hồn sắc bén, hộ thân chân khí của hắn không thể ngăn cản, vội vàng tránh lui về phía sau.
- Tiên sinh, lão nô đến chậm.
Lúc này một lão giả mặc áo dài màu đen đứng bên cạnh Tùy Qua, sau đó ánh mắt như lợi kiếm nhìn qua Vĩnh Tuệ:
- Hòa thượng, ông cần so vài chiêu với tôi sao?
Lão giả áo đen chính là Tống Văn Hiên, hiện giờ thân phận là người hầu của Tùy Qua.
Làm người hầu, tự nhiên có bổn phận của người hầu.
Hòa thượng Thiếu Lâm bất quá chỉ có tu vi tiên thiên sơ kỳ, lại dám trêu chọc chủ tử của hắn, trong lòng Tống Văn Hiên vô cùng khó chịu.
Lúc này Tùy Qua cũng giả vờ giả vịt hừ lạnh một tiếng, có vẻ cực kỳ khinh thường.
May mắn Tống Văn Hiên kịp thời chạy đến, bằng không Tùy Qua thật không biết làm sao đuổi hòa thượng kia rời đi. Nơi này ở bên ngoài trường học, Tùy Qua đương nhiên không thể lợi dụng Niếp Không Thảo bỏ chạy, cũng không có Tam Thánh Phong triển lãm lực lượng mạnh mẽ của hắn.
Nhưng Tống Văn Hiên vừa đến vấn đề liền dễ dàng giải quyết. Hơn nữa cũng chứng tỏ một sự thật, với tu vi tiên thiên sơ kỳ của Vĩnh Tuệ, còn chưa có tư cách làm người hầu của hắn.
- Ngươi…chẳng lẽ ý định che chở nghiệp chướng Duyên Vân kia?
Vĩnh Tuệ cả giận nói.
- Vô nghĩa!
Tùy Qua cười lạnh:
- Nếu như ngay cả hắn mà tôi cũng không hộ được, sau này còn ai dám đi nhờ vả tôi? Hừ! Thiếu Lâm các người có thể hoành hành không sợ trong võ thuật giới, nhưng ở trong mắt bản nhân chẳng qua chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi! Nếu như khăng khăng một mực, Bùi gia chính là vết xe đổ của các người!
Nói xong Tùy Qua cũng không tiếp tục để ý tới Vĩnh Tuệ, xoay người nghênh ngang rời đi.
Được Tống Lập Hào phối hợp, Nhãn Kính rất nhanh hoàn thành chỉnh hợp công ty dược nghiệp Tống thị.
Bởi vì có rất nhiều cổ đông mất đi tin tưởng với Tống gia, cho nên thật nhiều người đem cổ phần trong tay chuyển nhượng, mà cổ phiếu Tống thị cũng ngã xuống không ngừng.
Trước mắt trong tay Tùy Qua đã nắm giữ 70% cổ phần công ty dược nghiệp Tống thị, hoàn toàn nắm giữa cả dược nghiệp Tống thị trong tay.
Công ty đưa ra thị trường trong Hoa Hạ vẫn luôn là như thế, tuy rằng trên danh nghĩa có ban giám đốc, nhưng chính là trong tay ai nắm giữ cổ phần nhiều thì người đó nói chuyện. Cho nên Tùy Qua nắm giữ tuyệt đại bộ phận cổ phần, chẳng khác nào hoàn toàn nắm giữ cả công ty.
Sau khi nắm giữ công ty, Nhãn Kính lập tức dùng dây chuyền sản xuất của Tống gia bắt đầu đại lượng sản xuất Đế Ngọc Cao số 1, cục diện cung không đủ cầu rốt cục đã hòa dịu xuống.
Nhưng Đế Ngọc Cao số 2 cùng số 3 vẫn áp dụng hình thức tiêu thụ theo số lượng quy định.
Chuyện sản xuất cùng tiêu thụ Tùy Qua chưa từng hỏi qua.
Đối với Tùy Qua mà nói, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đào tạo càng nhiều linh thảo, mặt khác chính là tăng lên tu vi của chính mình.
Chuyện kéo da hổ giương đại kỳ thoạt nhìn uy phong bát diện, nhưng sớm hay muộn có một ngày sẽ lộ tẩy.
Trước mắt chân khí trong cơ thể Tùy Qua đã ngưng luyện đến cực hạn, đạt tới luyện khí hậu kỳ đỉnh.
Chỉ cần một cơ hội, một cơ duyên là có thể bước vào tiên thiên kỳ.
Trong Thần Nông tiên thảo quyết có ghi chép một phương pháp học cấp tốc vô cùng hung hiểm, đó là Thảo Mộc Quan Pháp.
Trải qua chuyện của Bùi gia, Tùy Qua vốn đã nghĩ mạo hiểm thử xem Thảo Mộc Quan Pháp một chút, nhưng phương pháp này phải đem thân thể dung hòa vào linh thảo hoặc linh mộc. Mà trước mắt trong tay Tùy Qua căn bản không có linh mộc thích hợp tu luyện Thảo Mộc Quan Pháp.
Tóm lại đây là nguyên nhân cơ duyên cùng vận khí không đủ.
Cơ duyên chưa đến cũng không thể cưỡng cầu, cho nên Tùy Qua chỉ có thể tập trung vào việc đào tạo linh thảo, hi vọng đề cao số lượng cùng nhiều chủng loại linh thảo.
Mặt khác còn có chút việc, có chút người cần nhận thức tường tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.