Chương 670: Viên đạn thứ nhất của Phách Chuyên Luận Dược. (2)
Vô Trục
21/03/2015
- Biến hóa gì vậy?
Tùy Qua hỏi.
- Tiết mục đổi trực tiếp.
Lam Lan nói:
- Bỗng nhiên có nhà tài trợ vừa ý tiết mục này, hơn nữa còn cung cấp phí tổn tài trợ kếch xù, nhưng điều kiện chính là trực tiếp trong giờ hoàng kim. Đối với đài truyền hình mà nói, điều kiện này thật mê người, cho nên giám đốc đã đáp ứng.
- Trực tiếp? Vậy rất tốt thôi, miễn cho có người nói mình giở trò dối trá trong lúc quay chụp, cũng giống như mở thưởng xổ số.
Tùy Qua nói.
- Tóm lại anh cẩn thận một chút, tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy.
Lam Lan nói.
- Được, tôi đã biết.
Tùy Qua nói:
- Tôi đi thay quần áo.
Trước kia Tùy Qua làm tiết mục còn hưởng thụ đãi ngộ Lam Lan đặc biệt tạo hình riêng cho hắn, hiện giờ đã bị thủ tiêu, nhưng hắn vẫn thật để ý hình tượng của mình, ít nhất cũng phải tươm tất, không thể bại bởi những chuyên gia kia đi.
Nhưng cho đến cuối cùng Tùy Qua cũng chỉ mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn mà Lam Lan từng chuẩn bị cho hắn. Tuy rằng loại trang phục này không phải ai cũng mặc có phong thái, nhưng là cao thủ tiên thiên, thoáng biểu lộ chút khí thế đã đủ cho Tùy Qua có được tư thế.
Huống chi tại hiện trường có nhiều người xem ủng hộ hắn như vậy đâu.
Hơn nữa đại bộ phận đều là nữ tính.
Tám giờ thời gian, tiết mục bắt đầu trực tiếp.
Nhưng tiết mục Phách Chuyên Luận Dược dù đã được Tùy Qua chuẩn bị tốt “gạch”, nhưng không có đối thủ xuất hiện, tự nhiên có chút lạnh lẽo. Tuy rằng Tùy Qua đã sớm liệu tới đối thủ sẽ giở trò trong hiện trường trực tiếp, nhưng không nghĩ tới lại là trò này.
Nhưng Tùy Qua cùng Lam Lan vẫn tương đối trấn định.
Lam Lan mỉm cười hỏi Tùy Qua:
- Xem ra Cao chuyên gia cùng Tôn bác sĩ có chút việc chậm trễ. Như vậy Tùy Qua, anh trước tiên hãy nói mình có ý kiến gì về tiết mục này?
- Phách Chuyên Luận Dược.
Tùy Qua nói:
- Tôi trước tiên nói nhận thức về tên gọi của chuyên mục này đi. Chữ “Dược” này, có một chữ thảo ở trên đầu, bởi vì từ lúc chữ được ra đời, chữ Dược chính từ chữ Thảo diễn biến mà đến. Bởi vì thuốc Đông y căn bản là ở chỗ dược thảo. Cho nên “Dược” trong Hoa Hạ, cùng thuốc tây cũng không có chút liên hệ, luận dược cũng chỉ là luận thuốc Đông y, không nói chuyện thuốc tây. Về phần tại sao cần “Phách Chuyên” đâu, Phách Chuyên, kỳ thật chính là “đập chuyên gia”, đánh những kẻ giả dối!
- Xin hỏi Tùy tiên sinh vì sao có ý nghĩ như vậy?
Lam Lan phối hợp tiết tấu của Tùy Qua, tận lực đem không khí sinh động.
Hiện trường trực tiếp, nếu khiến lạnh lẽo xem như tiết mục bị phế bỏ. Tùy Qua tuy mất mặt, như tỉ suất xem đài hạ thấp cũng không ít.
-Trạng huống thuốc Đông y trước mắt, có thể nói đã đến lúc sinh tử tồn vong. Mấy ngày hôm trước còn có một chút ngụy chuyên gia kêu gào muốn phế trừ Đông y, nói Đông y là ngụy khoa học. Vì sao lại xuất hiện trạng huống như vậy, trừ bỏ vì thuốc tây chiếm cứ đại bộ phận thị trường chữa bệnh, cũng bởi vì trong hành nghiệp Đông y có một đàn con sâu làm rầu nồi canh, một mực cấp cho ngành Đông y tấm màn đen, mà bọn hắn đứng ở giữa thu lợi.
Tùy Qua đầy căm phẫn, ngữ khí đầy cuốn hút:
- Họa từ trong nhà, không thể không phòng ah! Nếu không quét sạch những con sâu làm rầu nồi canh kia, hành nghiệp Đông y chỉ sợ hoàn toàn chơi xong rồi. Bảo vật mấy ngàn năm truyền thống, tất nhiên sẽ bị hủy trong tay chúng ta!
- Phải, Tùy Qua nói tình huống đích xác tồn tại.
Lam Lan nói:
- Làm phóng viên, tôi từng đọc qua tin tức tương quan trong mười năm này, phát hiện hành nghiệp Đông y tràn ngập con sâu làm rầu nồi canh. Hoặc là nói cả hành nghiệp Đông y đều là như thế. Điển hình nhất chính là mượn dùng khái niệm dưỡng sinh của Đông y, vơ vét của cải khắp bốn phía, hơn nữa còn tuyên dương một ít phương thuốc cổ truyền có hại đối với cơ thể người, khiến sức khỏe mọi người bị hao tổn….Xin chờ một chút, Cao chuyên gia gọi điện thoại tới, nhân viên công tác đã muốn chuyển máy…
- Tùy Qua! Cái gì là Phách Chuyên Luận Dược, nói nghe thật hay, kỳ thật muốn dựa vào tên của chúng tôi mà nổi tiếng.
Thanh âm vị Cao chuyên gia vang lên trong đại sảnh:
- Nhưng anh có tư cách gì mà phách chuyên với chúng tôi, anh chỉ là một học sinh, ngay cả tư cách làm đối thủ của tôi cũng không có!
Nói xong vị Cao chuyên gia liền cúp điện thoại.
Theo sau một “danh y” khác là Tôn bác sĩ cũng gọi điện thoại tới:
- Trước đó tôi chỉ tính toán chỉ điểm vị thanh niên này một chút. Nhưng không nghĩ tới anh lại cuồng vọng như vậy. Thuốc Đông y là hành nghiệp tôn trọng truyền thống, ngay cả việc tôn sư trọng đạo mà anh cũng không hiểu, có tư cách gì luận y với chúng tôi? Lên sân khấu làm tiết mục với anh, quả thật là tôi tự vũ nhục mình!
Sau đó vị Tôn bác sĩ kia cũng cúp điện thoại!
Quả nhiên là giở trò!
Phách Chuyên Luận Dược, Tùy Qua tự nhận y thuật của mình sẽ không thua bất cứ người nào, cho nên mới dám đưa ra khẩu hiệu như vậy. Ai biết đối phương chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, rõ ràng không tiếp chiêu, làm Tùy Qua một mình diễn kịch, vắng vẻ hắn, chiêu thức ấy đích thật có chút âm tàn.
Ngay cả Lam Lan cũng nhận ra tình huống có chút không đúng, không ngừng ra dấu với Tùy Qua.
Nếu như chỉ là tiết mục quay chụp trước, lúc này có thể gián đoạn, nhưng hiện trường trực tiếp lại không thể được.
- Tùy Qua, người khác không dám tới luận dược với anh, tôi dám! Dù sao lần trước Dương Minh này cũng bị anh “chụp” qua, nhưng đó là chuyện luận thuốc làm đẹp Đông y mà thôi. Về phần y thuật của anh rốt cục như thế nào, hôm nay chúng ta “luận” qua mới biết được!
Ngay khi Tùy Qua đồng học cảm thấy có chút tẻ ngắt, một thân ảnh quen thuộc đứng lên trong đám người, không ngờ là Dương giảng dạy lần trước đã va chạm với Tùy Qua. Nhưng về sau Dương giảng dạy bị con gái phản bác, khiến hắn không thể xuống đài. Nhưng không nghĩ tới lần này hắn còn dám đến làm tiết mục, hơn nữa còn dẫn theo một vị lão Đông y khác.
Thấy có người lên sân khấu, Lam Lan rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhìn Dương giảng dạy nói:
- Dương giảng dạy, không nghĩ tới hôm nay ông cũng sẽ đến hiện trường quan sát tiết mục này, xem ra ông thật quan tâm, có thể nói ra nguyên nhân hay không?
Dương giảng dạy cầm microphone, thở dài một tiếng:
- Thật hổ thẹn!
- Lần trước trên sân khấu này, tôi bị Tùy Qua làm cho thương tích đầy mình, chúng bạn xa lánh. Con gái duy nhất của tôi đều đứng ra phản đối tôi, thật sự làm tôi vô cùng đau đớn. Nhưng sau khi trở về tôi đã suy nghĩ cả đêm, cho rằng Tùy Qua đồng học vẫn rất có đạo lý, mặc kệ lập trường của chúng tôi có giống nhau hay không, nhưng cũng là vì hành nghiệp Đông y. Hôm nay sở dĩ tôi làm mặt dày đến tham gia tiết mục này, là vì muốn kiến thức y thuật của vị “Thiếu niên Dược Vương” Tùy Qua kia. Nếu như hữu danh vô thực, tôi phải “vỗ gạch” lên đầu của hắn, khiến tiếng xấu của hắn lan xa, miễn cho phá hủy hành nghiệp Đông y!
Thở dài một tiếng, Dương giảng dạy nói ra lời này.
- Như vậy vị này chính là…?
Lam Lan nhìn lão Đông y dò hỏi.
Bình luận & Góp ý Y Tiên Thiểu - Mời vào - Đây -
__________________
[Đang ra] Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Y Tiên Thiểu
[Full]Đế Quân - Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Thiên Thánh - Thần Khống Thiên Hạ - Vũ Vương - Thanh Quan - Đế Tôn - Thần Tọa - Thần Hoàng - Thần Ma Hệ Thống - Kiếm Nghịch Thương Khung - Đan Vũ Càn Khôn - Hoành Tảo Hoang Vũ - Chân Tiên - Chung Cực Truyền Thừa - Dược Thần - Đại Đường Đạo Soái - Đại Ma Đầu - Đan Thần - Hoàng Kim Đồng - Hứa Tiên Chí - Huyền Thiên - Luyện Kim - Ngạo Thị Thiên Địa - Võ Trạng Nguyên - Quan Môn - Quân Lâm Thiên Hạ - Thủ Hộ Thần - Thiên Hạ Vô Song - Thông Thiên Đại Thánh - Tiên Hà Phong Bạo - Tiên Ngục - Tinh Ngự - Tinh Thần Châu - Võ Động Thiên Hà - Vô Thường - U Minh
Trả lời kèm theo trích dẫn Kèm theo bài viết này trong trích dẫn của bài trả lời Trả lời nhanh trong Chủ đề này Thanks
The Following 3 Users Say Thank You to Phongnhi For This Useful Post:
Hiện/ Ẩn Danh sách các thành viên đã xem!
#670 Báo cáo Bài viết
Cũ 10-02-2015, 05:07 PM
Avatar của Phongnhi
Phongnhi Phongnhi đang Offline
Moderators
Ngày gia nhập: Sep 2010
Nơi cư ngụ: Nơi cảm xúc thăng hoa.
Bài gửi: 11,706
Mặc định Trả lời: Y Tiên Thiểu - TG: Vô Trục
Chương 671: Phải chết.
Nguồn: Vipvandan.vn
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvandan.vn :
Chương 671: Phải chết.
- Nga, vị này là sư thúc của tôi tên Liêm Bác lão tiên sinh, ông ấy là nhà Đông y nổi danh Đông Giang chúng ta. Nghe nói Tùy Qua tiên sinh tự xưng “Thiếu niên Dược Vương”, cho nên muốn đến kiến thức một chút.
Dương giảng dạy đáp.
Lão Đông y Liêm Bác mặc một bộ áo dài xám trắng, đeo kính lão, thoạt nhìn rất có bộ tịch Đông y.
Chỉ riêng theo ánh mắt quần chúng mà xem, Liêm Bác càng có y thuật cao siêu hơn cả Tùy Qua.
Bởi vì ở trong mắt quần chúng, người có tuổi càng cao càng có kinh nghiệm trong Đông y, càng thêm nổi tiếng.
Liêm Bác nhìn nhìn Tùy Qua, hơi gật đầu nói:
- Cũng không tệ lắm, cái giá của Đông y vẫn có.
Dương giảng dạy nói:
- Sư thúc, ý của ngài là..?
- Có câu tục ngữ, gọi là Đông y không luyện khí, đó chính là cái rắm.
Liêm Bác nói:
- Biết vì sao y thuật của anh không tiến thêm một bước, mà chỉ có thể giảng dạy trong đại học không? Bởi vì anh không tu luyện khí công. Đông y không luyện khí, chỉ có động tác bên ngoài mà thôi. Tùy Qua tiểu huynh đệ, cậu cảm thấy lão đầu tử này nói không sai đi?
- Không sai.
Tùy Qua đáp:
- Xem ra lão nhân gia đúng là Đông y chân chính, ít nhất mạnh hơn sư điệt của ông nhiều. Nhưng hôm nay chúng ta luận dược, cũng không chỉ luận vài câu trong miệng, mà là bàn về thực học. Tuy rằng tuổi của lão nhân già ngài lớn hơn tôi, nhưng học thuật không có trước sau, cho nên tôi sẽ không khiêm nhượng.
- Tôi làm nghề y mấy chục năm, cần một hậu bối khiêm nhượng?
Liêm Bác ngạo nghễ nói:
- Hôm nay chúng ta so tài, cũng cho cậu biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cậu chỉ là một hậu sinh nho nhỏ, còn dám xưng là Dược Vương!
- Không có khả năng sẽ không dám lên tiếng, lão tiên sinh, chúng ta so tài tại hiện trường đi.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Hiện trường có vài người bệnh đang chờ đợi, chúng ta chữa bệnh cho họ, cao thấp liền biết!
- Được!
Bên trong một gian phòng tổng thống ở khách sạn năm sao thành phố Minh Phủ.
- Lẽ nào lại như vậy! Tại sao có thể như vậy!
Ngu Kế Đô nhìn ti vi rít gào, vẻ mặt có chút dữ tợn:
- Ta không phải đã nói rồi sao, không cho phép có người ra tiếp chiêu. Một cây làm chẳng nên non, làm cho tiểu tử kia một người đơn độc, hắn không chịu đựng được bao lâu! Là ai, dám không nghe lời của ta?
Một người trung niên bên cạnh Kinh Nguyên Phượng vội vàng liên lạc người của mình.
Sau một lát có kết quả, người trung niên nơm nớp lo sợ nói:
- Ngu công tử, Liêm Bác không phải người của chúng ta.
- Cái gì?
Ngu Kế Đô kinh ngạc, sau đó chợt nói:
- Khá lắm Tùy Qua! Thằng nhãi này thật không ngờ gian xảo, người của chúng ta không tiếp chiêu, hắn lại tiêu tiền mời người bồi hắn “hát hí khúc”! Thật sự là đáng giận! Ngay cả ta đều bị hắn tính kế!
Đích xác Ngu Kế Đô vốn tưởng rằng thông qua phương thức ghẻ lạnh là có thể làm cho mặt mũi Tùy Qua bị quét rác, sau đó mượn cơ hội đem thanh thế của Tùy Qua đánh áp xuống. Bởi vì hắn lợi dụng lực ảnh hưởng cường đại của phường hội y dược Hoa Hạ, làm cho những chuyên gia hay danh y thường xuyên lộ mặt ngoài truyền thông không tiếp đón khiêu chiến của Tùy Qua, đây là kế sách rút củi dưới đáy nồi điển hình, làm cho Tùy Qua không thể mượn dùng thanh thế Mỹ Lệ Họa Thủy mở rộng thành quả chiến đấu.
Ngu Kế Đô xem như đã nhìn ra Tùy Qua dã tâm bừng bừng, lần này rõ ràng là muốn mở rộng lực ảnh hưởng, thay đổi hành nghiệp Đông y, đây chẳng khác gì động vào khối bánh ngọt của phường hội, Ngu Kế Đô đương nhiên không cho phép tình huống như vậy phát sinh.
Vốn mưu kế rút củi dưới đáy nồi không tệ, ai biết Tùy Qua lại sớm có chuẩn bị.
Ngươi không theo ta hát hí khúc, ta tiêu tiền mời người đến hát, đến tạo thế!
Ngu Kế Đô luôn tự nhận mình mưu kế hơn người, nhưng chiêu thức này của Tùy Qua đánh vỡ kế hoạch của hắn, khó trách hắn lại tức giận như thế.
Lúc này trên ti vi, Tùy Qua cùng Liêm Bác đang “đánh” thật lửa nóng, ai cũng không nhìn ra được kỳ thật tiết mục này đã sớm được đạo diễn xong xuôi. Nhưng Ngu Kế Đô vốn cho rằng mình là đạo diễn, nhưng hiện tại mới phát hiện mình chỉ là phó đạo diễn làm việc vặt mà thôi.
Trong đại sảnh, Tùy Qua cũng không hiểu được ý đồ chân chính của Liêm Bác cùng Dương giảng dạy, nhưng mơ hồ cảm giác được hai người này nhìn qua như đối lập với hắn, kỳ thật là đến giải vây cho hắn. Cho nên Tùy Qua cũng không làm quá lợi hại, khi đối ứng với Liêm Bác, trong lời nói cũng không cuồng vọng, ngược lại còn thỉnh thoảng tâng bốc lẫn nhau vài câu.
Tỷ như “Liêm lão càng già càng dẻo dai, thủ pháp xoa bóp huyệt vị thật sự chuẩn xác, chỉ sợ ít có người so sánh được”.
- Không thể so sánh, thật so sánh rồi mới thấy giật mình. Già rồi, dù sao đã già rồi, nhưng thủ pháp của Tùy tiên sinh không biết được truyền từ sư môn nào, thủ pháp xoa bóp tinh diệu như vậy quả nhiên là thần hồ kỳ kỹ ah!
- Hôm nay tôi “chụp gạch” là vì muốn đánh kẻ giả mạo, không nghĩ tới y thuật của Liêm lão là hàng thật giá thật, thật sự quá ngượng ngùng.
- Tôi vốn tính toán giáo huấn vãn sinh hậu bối như cậu một chút, xem ra không được như nguyện. Thủ pháp châm cứu xoa bóp của cậu cùng kinh nghiệm chẩn đoán bệnh tình đã lô hỏa thuần thanh, khó trách dám xưng Dược Vương, đúng là danh xứng với thực!
Ngu Kế Đô chứng kiến bộ dạng dương dương tự đắc của Tùy Qua, lăng không một chưởng đánh vỡ nát ti vi, sau đó lạnh lùng nói:
- Giỏi cho Tùy Qua! Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Ngươi muốn thành tựu Dược Vương, chỉnh hợp hành nghiệp Đông y, dã tâm lớn như vậy ta làm sao cho ngươi được như nguyện!
- Ngu công tử, ý của ngài là tìm người xử lý tiểu tử đó?
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh nói:
- Tôi đã nhẫn nhịn tiểu tử này thật lâu rồi, để cho tôi tự mình ra tay, dùng phi kiếm đem hắn bằm thây vạn đoạn!
Một chưởng ảnh hung hăng tát lên mặt Kinh Nguyên Phượng, với tu vi trúc cơ của nàng cũng bị đánh bật lui ra sau liên tục.
- Ngu xuẩn!
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:
- Nữ nhân này, vì cái gì ngày càng ngu xuẩn như vậy! Thật muốn giết hắn, cần ngươi động thủ sao?
Kinh Nguyên Phượng trúng một cái tát, cũng không dám tức giận, dò hỏi:
- Công tử, ý của ngài là?
- Hừ! Hắn muốn lấy danh hiệu Dược Vương, không dễ dàng như vậy. Y thuật của hắn có thể hơn đám lang băm trong thế tục, nhưng muốn thắng cao thủ của phường hội sao?
Ngu Kế Đô nói:
- Truyền ý của ta, phàm là thành viên phường hội, chỉ cần có người đánh bại được tiểu tử đó trong y thuật, miễn một trăm năm hội phí cho gia tộc đó! Mặt khác ban cho một trăm viên thượng đẳng Tinh Nguyên Đan!
- Bút tích lớn như vậy?
Kinh Nguyên Phượng hít sâu một hơi.
Một trăm năm hội phí tuy là giá trên trời, nhưng càng hấp dẫn chính là đan dược! Thượng đẳng Tinh Nguyên Đan, một trăm viên, có thể bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ cho một gia tộc? Được một trăm viên Tinh Nguyên Đan, thế lực của gia tộc kia nhất định sẽ tăng nhiều.
Nhất là ở thời đại linh thảo linh dược quá thiếu hụt, lực hấp dẫn của đan dược thật sự quá cường đại!
- Không bỏ được thì không lấy được!
Tùy Qua hỏi.
- Tiết mục đổi trực tiếp.
Lam Lan nói:
- Bỗng nhiên có nhà tài trợ vừa ý tiết mục này, hơn nữa còn cung cấp phí tổn tài trợ kếch xù, nhưng điều kiện chính là trực tiếp trong giờ hoàng kim. Đối với đài truyền hình mà nói, điều kiện này thật mê người, cho nên giám đốc đã đáp ứng.
- Trực tiếp? Vậy rất tốt thôi, miễn cho có người nói mình giở trò dối trá trong lúc quay chụp, cũng giống như mở thưởng xổ số.
Tùy Qua nói.
- Tóm lại anh cẩn thận một chút, tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy.
Lam Lan nói.
- Được, tôi đã biết.
Tùy Qua nói:
- Tôi đi thay quần áo.
Trước kia Tùy Qua làm tiết mục còn hưởng thụ đãi ngộ Lam Lan đặc biệt tạo hình riêng cho hắn, hiện giờ đã bị thủ tiêu, nhưng hắn vẫn thật để ý hình tượng của mình, ít nhất cũng phải tươm tất, không thể bại bởi những chuyên gia kia đi.
Nhưng cho đến cuối cùng Tùy Qua cũng chỉ mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn mà Lam Lan từng chuẩn bị cho hắn. Tuy rằng loại trang phục này không phải ai cũng mặc có phong thái, nhưng là cao thủ tiên thiên, thoáng biểu lộ chút khí thế đã đủ cho Tùy Qua có được tư thế.
Huống chi tại hiện trường có nhiều người xem ủng hộ hắn như vậy đâu.
Hơn nữa đại bộ phận đều là nữ tính.
Tám giờ thời gian, tiết mục bắt đầu trực tiếp.
Nhưng tiết mục Phách Chuyên Luận Dược dù đã được Tùy Qua chuẩn bị tốt “gạch”, nhưng không có đối thủ xuất hiện, tự nhiên có chút lạnh lẽo. Tuy rằng Tùy Qua đã sớm liệu tới đối thủ sẽ giở trò trong hiện trường trực tiếp, nhưng không nghĩ tới lại là trò này.
Nhưng Tùy Qua cùng Lam Lan vẫn tương đối trấn định.
Lam Lan mỉm cười hỏi Tùy Qua:
- Xem ra Cao chuyên gia cùng Tôn bác sĩ có chút việc chậm trễ. Như vậy Tùy Qua, anh trước tiên hãy nói mình có ý kiến gì về tiết mục này?
- Phách Chuyên Luận Dược.
Tùy Qua nói:
- Tôi trước tiên nói nhận thức về tên gọi của chuyên mục này đi. Chữ “Dược” này, có một chữ thảo ở trên đầu, bởi vì từ lúc chữ được ra đời, chữ Dược chính từ chữ Thảo diễn biến mà đến. Bởi vì thuốc Đông y căn bản là ở chỗ dược thảo. Cho nên “Dược” trong Hoa Hạ, cùng thuốc tây cũng không có chút liên hệ, luận dược cũng chỉ là luận thuốc Đông y, không nói chuyện thuốc tây. Về phần tại sao cần “Phách Chuyên” đâu, Phách Chuyên, kỳ thật chính là “đập chuyên gia”, đánh những kẻ giả dối!
- Xin hỏi Tùy tiên sinh vì sao có ý nghĩ như vậy?
Lam Lan phối hợp tiết tấu của Tùy Qua, tận lực đem không khí sinh động.
Hiện trường trực tiếp, nếu khiến lạnh lẽo xem như tiết mục bị phế bỏ. Tùy Qua tuy mất mặt, như tỉ suất xem đài hạ thấp cũng không ít.
-Trạng huống thuốc Đông y trước mắt, có thể nói đã đến lúc sinh tử tồn vong. Mấy ngày hôm trước còn có một chút ngụy chuyên gia kêu gào muốn phế trừ Đông y, nói Đông y là ngụy khoa học. Vì sao lại xuất hiện trạng huống như vậy, trừ bỏ vì thuốc tây chiếm cứ đại bộ phận thị trường chữa bệnh, cũng bởi vì trong hành nghiệp Đông y có một đàn con sâu làm rầu nồi canh, một mực cấp cho ngành Đông y tấm màn đen, mà bọn hắn đứng ở giữa thu lợi.
Tùy Qua đầy căm phẫn, ngữ khí đầy cuốn hút:
- Họa từ trong nhà, không thể không phòng ah! Nếu không quét sạch những con sâu làm rầu nồi canh kia, hành nghiệp Đông y chỉ sợ hoàn toàn chơi xong rồi. Bảo vật mấy ngàn năm truyền thống, tất nhiên sẽ bị hủy trong tay chúng ta!
- Phải, Tùy Qua nói tình huống đích xác tồn tại.
Lam Lan nói:
- Làm phóng viên, tôi từng đọc qua tin tức tương quan trong mười năm này, phát hiện hành nghiệp Đông y tràn ngập con sâu làm rầu nồi canh. Hoặc là nói cả hành nghiệp Đông y đều là như thế. Điển hình nhất chính là mượn dùng khái niệm dưỡng sinh của Đông y, vơ vét của cải khắp bốn phía, hơn nữa còn tuyên dương một ít phương thuốc cổ truyền có hại đối với cơ thể người, khiến sức khỏe mọi người bị hao tổn….Xin chờ một chút, Cao chuyên gia gọi điện thoại tới, nhân viên công tác đã muốn chuyển máy…
- Tùy Qua! Cái gì là Phách Chuyên Luận Dược, nói nghe thật hay, kỳ thật muốn dựa vào tên của chúng tôi mà nổi tiếng.
Thanh âm vị Cao chuyên gia vang lên trong đại sảnh:
- Nhưng anh có tư cách gì mà phách chuyên với chúng tôi, anh chỉ là một học sinh, ngay cả tư cách làm đối thủ của tôi cũng không có!
Nói xong vị Cao chuyên gia liền cúp điện thoại.
Theo sau một “danh y” khác là Tôn bác sĩ cũng gọi điện thoại tới:
- Trước đó tôi chỉ tính toán chỉ điểm vị thanh niên này một chút. Nhưng không nghĩ tới anh lại cuồng vọng như vậy. Thuốc Đông y là hành nghiệp tôn trọng truyền thống, ngay cả việc tôn sư trọng đạo mà anh cũng không hiểu, có tư cách gì luận y với chúng tôi? Lên sân khấu làm tiết mục với anh, quả thật là tôi tự vũ nhục mình!
Sau đó vị Tôn bác sĩ kia cũng cúp điện thoại!
Quả nhiên là giở trò!
Phách Chuyên Luận Dược, Tùy Qua tự nhận y thuật của mình sẽ không thua bất cứ người nào, cho nên mới dám đưa ra khẩu hiệu như vậy. Ai biết đối phương chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, rõ ràng không tiếp chiêu, làm Tùy Qua một mình diễn kịch, vắng vẻ hắn, chiêu thức ấy đích thật có chút âm tàn.
Ngay cả Lam Lan cũng nhận ra tình huống có chút không đúng, không ngừng ra dấu với Tùy Qua.
Nếu như chỉ là tiết mục quay chụp trước, lúc này có thể gián đoạn, nhưng hiện trường trực tiếp lại không thể được.
- Tùy Qua, người khác không dám tới luận dược với anh, tôi dám! Dù sao lần trước Dương Minh này cũng bị anh “chụp” qua, nhưng đó là chuyện luận thuốc làm đẹp Đông y mà thôi. Về phần y thuật của anh rốt cục như thế nào, hôm nay chúng ta “luận” qua mới biết được!
Ngay khi Tùy Qua đồng học cảm thấy có chút tẻ ngắt, một thân ảnh quen thuộc đứng lên trong đám người, không ngờ là Dương giảng dạy lần trước đã va chạm với Tùy Qua. Nhưng về sau Dương giảng dạy bị con gái phản bác, khiến hắn không thể xuống đài. Nhưng không nghĩ tới lần này hắn còn dám đến làm tiết mục, hơn nữa còn dẫn theo một vị lão Đông y khác.
Thấy có người lên sân khấu, Lam Lan rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhìn Dương giảng dạy nói:
- Dương giảng dạy, không nghĩ tới hôm nay ông cũng sẽ đến hiện trường quan sát tiết mục này, xem ra ông thật quan tâm, có thể nói ra nguyên nhân hay không?
Dương giảng dạy cầm microphone, thở dài một tiếng:
- Thật hổ thẹn!
- Lần trước trên sân khấu này, tôi bị Tùy Qua làm cho thương tích đầy mình, chúng bạn xa lánh. Con gái duy nhất của tôi đều đứng ra phản đối tôi, thật sự làm tôi vô cùng đau đớn. Nhưng sau khi trở về tôi đã suy nghĩ cả đêm, cho rằng Tùy Qua đồng học vẫn rất có đạo lý, mặc kệ lập trường của chúng tôi có giống nhau hay không, nhưng cũng là vì hành nghiệp Đông y. Hôm nay sở dĩ tôi làm mặt dày đến tham gia tiết mục này, là vì muốn kiến thức y thuật của vị “Thiếu niên Dược Vương” Tùy Qua kia. Nếu như hữu danh vô thực, tôi phải “vỗ gạch” lên đầu của hắn, khiến tiếng xấu của hắn lan xa, miễn cho phá hủy hành nghiệp Đông y!
Thở dài một tiếng, Dương giảng dạy nói ra lời này.
- Như vậy vị này chính là…?
Lam Lan nhìn lão Đông y dò hỏi.
Bình luận & Góp ý Y Tiên Thiểu - Mời vào - Đây -
__________________
[Đang ra] Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng - Y Tiên Thiểu
[Full]Đế Quân - Cửu Tinh Thiên Thần Quyết - Thiên Thánh - Thần Khống Thiên Hạ - Vũ Vương - Thanh Quan - Đế Tôn - Thần Tọa - Thần Hoàng - Thần Ma Hệ Thống - Kiếm Nghịch Thương Khung - Đan Vũ Càn Khôn - Hoành Tảo Hoang Vũ - Chân Tiên - Chung Cực Truyền Thừa - Dược Thần - Đại Đường Đạo Soái - Đại Ma Đầu - Đan Thần - Hoàng Kim Đồng - Hứa Tiên Chí - Huyền Thiên - Luyện Kim - Ngạo Thị Thiên Địa - Võ Trạng Nguyên - Quan Môn - Quân Lâm Thiên Hạ - Thủ Hộ Thần - Thiên Hạ Vô Song - Thông Thiên Đại Thánh - Tiên Hà Phong Bạo - Tiên Ngục - Tinh Ngự - Tinh Thần Châu - Võ Động Thiên Hà - Vô Thường - U Minh
Trả lời kèm theo trích dẫn Kèm theo bài viết này trong trích dẫn của bài trả lời Trả lời nhanh trong Chủ đề này Thanks
The Following 3 Users Say Thank You to Phongnhi For This Useful Post:
Hiện/ Ẩn Danh sách các thành viên đã xem!
#670 Báo cáo Bài viết
Cũ 10-02-2015, 05:07 PM
Avatar của Phongnhi
Phongnhi Phongnhi đang Offline
Moderators
Ngày gia nhập: Sep 2010
Nơi cư ngụ: Nơi cảm xúc thăng hoa.
Bài gửi: 11,706
Mặc định Trả lời: Y Tiên Thiểu - TG: Vô Trục
Chương 671: Phải chết.
Nguồn: Vipvandan.vn
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvandan.vn :
Chương 671: Phải chết.
- Nga, vị này là sư thúc của tôi tên Liêm Bác lão tiên sinh, ông ấy là nhà Đông y nổi danh Đông Giang chúng ta. Nghe nói Tùy Qua tiên sinh tự xưng “Thiếu niên Dược Vương”, cho nên muốn đến kiến thức một chút.
Dương giảng dạy đáp.
Lão Đông y Liêm Bác mặc một bộ áo dài xám trắng, đeo kính lão, thoạt nhìn rất có bộ tịch Đông y.
Chỉ riêng theo ánh mắt quần chúng mà xem, Liêm Bác càng có y thuật cao siêu hơn cả Tùy Qua.
Bởi vì ở trong mắt quần chúng, người có tuổi càng cao càng có kinh nghiệm trong Đông y, càng thêm nổi tiếng.
Liêm Bác nhìn nhìn Tùy Qua, hơi gật đầu nói:
- Cũng không tệ lắm, cái giá của Đông y vẫn có.
Dương giảng dạy nói:
- Sư thúc, ý của ngài là..?
- Có câu tục ngữ, gọi là Đông y không luyện khí, đó chính là cái rắm.
Liêm Bác nói:
- Biết vì sao y thuật của anh không tiến thêm một bước, mà chỉ có thể giảng dạy trong đại học không? Bởi vì anh không tu luyện khí công. Đông y không luyện khí, chỉ có động tác bên ngoài mà thôi. Tùy Qua tiểu huynh đệ, cậu cảm thấy lão đầu tử này nói không sai đi?
- Không sai.
Tùy Qua đáp:
- Xem ra lão nhân gia đúng là Đông y chân chính, ít nhất mạnh hơn sư điệt của ông nhiều. Nhưng hôm nay chúng ta luận dược, cũng không chỉ luận vài câu trong miệng, mà là bàn về thực học. Tuy rằng tuổi của lão nhân già ngài lớn hơn tôi, nhưng học thuật không có trước sau, cho nên tôi sẽ không khiêm nhượng.
- Tôi làm nghề y mấy chục năm, cần một hậu bối khiêm nhượng?
Liêm Bác ngạo nghễ nói:
- Hôm nay chúng ta so tài, cũng cho cậu biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cậu chỉ là một hậu sinh nho nhỏ, còn dám xưng là Dược Vương!
- Không có khả năng sẽ không dám lên tiếng, lão tiên sinh, chúng ta so tài tại hiện trường đi.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Hiện trường có vài người bệnh đang chờ đợi, chúng ta chữa bệnh cho họ, cao thấp liền biết!
- Được!
Bên trong một gian phòng tổng thống ở khách sạn năm sao thành phố Minh Phủ.
- Lẽ nào lại như vậy! Tại sao có thể như vậy!
Ngu Kế Đô nhìn ti vi rít gào, vẻ mặt có chút dữ tợn:
- Ta không phải đã nói rồi sao, không cho phép có người ra tiếp chiêu. Một cây làm chẳng nên non, làm cho tiểu tử kia một người đơn độc, hắn không chịu đựng được bao lâu! Là ai, dám không nghe lời của ta?
Một người trung niên bên cạnh Kinh Nguyên Phượng vội vàng liên lạc người của mình.
Sau một lát có kết quả, người trung niên nơm nớp lo sợ nói:
- Ngu công tử, Liêm Bác không phải người của chúng ta.
- Cái gì?
Ngu Kế Đô kinh ngạc, sau đó chợt nói:
- Khá lắm Tùy Qua! Thằng nhãi này thật không ngờ gian xảo, người của chúng ta không tiếp chiêu, hắn lại tiêu tiền mời người bồi hắn “hát hí khúc”! Thật sự là đáng giận! Ngay cả ta đều bị hắn tính kế!
Đích xác Ngu Kế Đô vốn tưởng rằng thông qua phương thức ghẻ lạnh là có thể làm cho mặt mũi Tùy Qua bị quét rác, sau đó mượn cơ hội đem thanh thế của Tùy Qua đánh áp xuống. Bởi vì hắn lợi dụng lực ảnh hưởng cường đại của phường hội y dược Hoa Hạ, làm cho những chuyên gia hay danh y thường xuyên lộ mặt ngoài truyền thông không tiếp đón khiêu chiến của Tùy Qua, đây là kế sách rút củi dưới đáy nồi điển hình, làm cho Tùy Qua không thể mượn dùng thanh thế Mỹ Lệ Họa Thủy mở rộng thành quả chiến đấu.
Ngu Kế Đô xem như đã nhìn ra Tùy Qua dã tâm bừng bừng, lần này rõ ràng là muốn mở rộng lực ảnh hưởng, thay đổi hành nghiệp Đông y, đây chẳng khác gì động vào khối bánh ngọt của phường hội, Ngu Kế Đô đương nhiên không cho phép tình huống như vậy phát sinh.
Vốn mưu kế rút củi dưới đáy nồi không tệ, ai biết Tùy Qua lại sớm có chuẩn bị.
Ngươi không theo ta hát hí khúc, ta tiêu tiền mời người đến hát, đến tạo thế!
Ngu Kế Đô luôn tự nhận mình mưu kế hơn người, nhưng chiêu thức này của Tùy Qua đánh vỡ kế hoạch của hắn, khó trách hắn lại tức giận như thế.
Lúc này trên ti vi, Tùy Qua cùng Liêm Bác đang “đánh” thật lửa nóng, ai cũng không nhìn ra được kỳ thật tiết mục này đã sớm được đạo diễn xong xuôi. Nhưng Ngu Kế Đô vốn cho rằng mình là đạo diễn, nhưng hiện tại mới phát hiện mình chỉ là phó đạo diễn làm việc vặt mà thôi.
Trong đại sảnh, Tùy Qua cũng không hiểu được ý đồ chân chính của Liêm Bác cùng Dương giảng dạy, nhưng mơ hồ cảm giác được hai người này nhìn qua như đối lập với hắn, kỳ thật là đến giải vây cho hắn. Cho nên Tùy Qua cũng không làm quá lợi hại, khi đối ứng với Liêm Bác, trong lời nói cũng không cuồng vọng, ngược lại còn thỉnh thoảng tâng bốc lẫn nhau vài câu.
Tỷ như “Liêm lão càng già càng dẻo dai, thủ pháp xoa bóp huyệt vị thật sự chuẩn xác, chỉ sợ ít có người so sánh được”.
- Không thể so sánh, thật so sánh rồi mới thấy giật mình. Già rồi, dù sao đã già rồi, nhưng thủ pháp của Tùy tiên sinh không biết được truyền từ sư môn nào, thủ pháp xoa bóp tinh diệu như vậy quả nhiên là thần hồ kỳ kỹ ah!
- Hôm nay tôi “chụp gạch” là vì muốn đánh kẻ giả mạo, không nghĩ tới y thuật của Liêm lão là hàng thật giá thật, thật sự quá ngượng ngùng.
- Tôi vốn tính toán giáo huấn vãn sinh hậu bối như cậu một chút, xem ra không được như nguyện. Thủ pháp châm cứu xoa bóp của cậu cùng kinh nghiệm chẩn đoán bệnh tình đã lô hỏa thuần thanh, khó trách dám xưng Dược Vương, đúng là danh xứng với thực!
Ngu Kế Đô chứng kiến bộ dạng dương dương tự đắc của Tùy Qua, lăng không một chưởng đánh vỡ nát ti vi, sau đó lạnh lùng nói:
- Giỏi cho Tùy Qua! Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Ngươi muốn thành tựu Dược Vương, chỉnh hợp hành nghiệp Đông y, dã tâm lớn như vậy ta làm sao cho ngươi được như nguyện!
- Ngu công tử, ý của ngài là tìm người xử lý tiểu tử đó?
Kinh Nguyên Phượng hừ lạnh nói:
- Tôi đã nhẫn nhịn tiểu tử này thật lâu rồi, để cho tôi tự mình ra tay, dùng phi kiếm đem hắn bằm thây vạn đoạn!
Một chưởng ảnh hung hăng tát lên mặt Kinh Nguyên Phượng, với tu vi trúc cơ của nàng cũng bị đánh bật lui ra sau liên tục.
- Ngu xuẩn!
Ngu Kế Đô lạnh lùng nói:
- Nữ nhân này, vì cái gì ngày càng ngu xuẩn như vậy! Thật muốn giết hắn, cần ngươi động thủ sao?
Kinh Nguyên Phượng trúng một cái tát, cũng không dám tức giận, dò hỏi:
- Công tử, ý của ngài là?
- Hừ! Hắn muốn lấy danh hiệu Dược Vương, không dễ dàng như vậy. Y thuật của hắn có thể hơn đám lang băm trong thế tục, nhưng muốn thắng cao thủ của phường hội sao?
Ngu Kế Đô nói:
- Truyền ý của ta, phàm là thành viên phường hội, chỉ cần có người đánh bại được tiểu tử đó trong y thuật, miễn một trăm năm hội phí cho gia tộc đó! Mặt khác ban cho một trăm viên thượng đẳng Tinh Nguyên Đan!
- Bút tích lớn như vậy?
Kinh Nguyên Phượng hít sâu một hơi.
Một trăm năm hội phí tuy là giá trên trời, nhưng càng hấp dẫn chính là đan dược! Thượng đẳng Tinh Nguyên Đan, một trăm viên, có thể bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ cho một gia tộc? Được một trăm viên Tinh Nguyên Đan, thế lực của gia tộc kia nhất định sẽ tăng nhiều.
Nhất là ở thời đại linh thảo linh dược quá thiếu hụt, lực hấp dẫn của đan dược thật sự quá cường đại!
- Không bỏ được thì không lấy được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.