Chương 2:
Nhu Nạo Khinh Mạn
04/08/2023
Việc hôn sự định ra chưa tới nửa năm, khi nàng vừa tròn mười bốn tuổi là đã thành thân với Thôi Lạc Thư.
Chuyện này Là do Thôi mẫu Diêu Trang Thanh mở miệng.
Diêu Trang Thanh khi đó cười tủm tỉm nói, "Lạc Thư năm nay phải thi khoa cử, cho nên muốn để A Nhu gả vào thôi gia chúng ta sớm một chút. A Nhu là người có phúc, nói không chừng sau khi gả vào Lạc Thư có thể thi đỗ. Mà Lạc Thư cũng một mực nhắc tới, nói muốn cưới A Nhu sớm một chút. Thông gia các ngươi cũng yên tâm, nhà chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với A Nhu."
Diêu thị khách khí hòa ái, lúc trước đưa sính lễ cũng là thành ý tràn đầy.
Cho nên phụ mẫu Thẩm gia dù cảm thấy tuổi tác A Nhu còn hơi nhỏ một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý để cho nàng sớm gả vào Thôi gia.
Sau khi Thẩm Nhu gả đến Thôi gia.
Thôi Lạc Thư cũng không có lập tức viên phòng với nàng.
Là Diêu thị thông cảm nàng, nói nàng tuổi nhỏ, thể cốt còn chưa có phát triển tốt, hiện tại viên phòng không tốt cho thân thể nàng, muộn hai năm lại nói.
Cho nên sau khi gả vào Thôi gia, Thẩm Nhu vẫn ngủ cùng tiểu cô*, cũng không cùng phòng với Thôi Lạc Thư.
(*Tiểu cô: cô em chồng.)
Thẩm gia cũng yên tâm lại, dù sao Thẩm gia cũng cảm thấy nàng đích xác là còn quá nhỏ.
Thẩm Nhu gả đến mới nửa năm, Thôi Lạc Thư đã trúng giải nguyên trong kỳ thi Hương.
Trong lúc khảo thí, Thôi Lạc Thư gặp may, lúc ấy, trong nước uống của nhiều người đều có chút vấn đề, rất nhiều thí sinh đau bụng, chỉ có Thôi Lạc Thư không sao, thi được thành tích tốt.
Sau khi thi Hương xong, Thôi Lạc Thư liền chuẩn bị lên đường đi kinh thành tham gia thi hội.
Một đêm trước khi đi, Thôi Lạc Thư còn để Thẩm Nhu chỉ một bài văn trong cuốn sách của hắn.
Thẩm Nhu khi đó không biết ý đồ của Thôi Lạc Thư , liền tùy ý chỉ một bài.
Về sau, lúc yết bảng Thẩm Nhu mới biết đó là bài văn mà nàng tùy tiện chỉ kia.
Cho nên Thôi Lạc Thư trúng Hội Nguyên trong kỳ thi hội.
Đợi đến lúc thi đình thì được khâm điểm thành Trạng Nguyên.
Trúng liền Tam nguyên, khiếp sợ triều chính.
Tin mừng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên rất nhanh được đưa tới thôn Thủy Vân.
Người nhà họ Thôi vui đến phát khóc, toàn bộ thôn dân của thôn Thủy Vân cũng vui mừng hớn hở. Dù sao thôn của bọn họ nhỏ như vậy, có người cử nhân cũng đã khó khăn, chớ nói chi là Trạng Nguyên trúng liền tam nguyên, liên đới cả thôn bọn họ có thể đi theo được nhờ.
Từ lúc Thôi Lạc Thư đề tên bảng vàng, các thôn dân nhìn thấy Thẩm Nhu cũng nhịn không được trêu chọc nàng một câu.
"A Nhu, chờ trạng nguyên lang phu quân của ngươi từ kinh thành trở về, sẽ dẫn ngươi đi kinh thành sống yên vui sung sướng nha."
Mỗi lần Thẩm Nhu nghe thấy lời này, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sẽ đỏ lên thẹn thùng.
Người nhà họ Thẩm vốn còn lo lắng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên, sợ người nhà họ Thôi lại bởi vậy có chút chướng mắt nữ nhi.
Nhưng người nhà họ Thôi trừ tiểu cô có chút vênh váo tự đắc ra thì những người khác, đặc biệt là Diêu thị, đối đãi Thẩm Nhu ngược lại càng thêm tốt.
Người nhà họ Thẩm cũng triệt để yên tâm lại.
Đợi nửa năm, Thôi Lạc Thư là vào lúc trời sang thu thì trở về.
Tính toán hắn rời nhà đã một năm.
Lúc Thôi Lạc Thư trở về, lại mang về một vị cô nương yêu kiều.
Hắn nói cô nương yêu kiều này có ân với hắn, hi vọng A Nhu thành toàn. Cô nương yêu kiều nói dù mình là quý nữ danh gia vọng tộc, nhưng sẽ không tranh vị trí chính thê với nàng, nguyện làm bình thê hầu hạ Trạng nguyên lang và nàng cả một đời.
Thẩm Nhu khi đó hoang mang lo sợ, là bà mẫu tới khuyên nàng, nói coi như để Huyện chủ kia vào cửa, cũng sẽ không thật sự xem nàng như tức phụ*, chỉ nhận duy nhất Thẩm Nhu, nhưng người kia dù sao cũng là cháu gái của các lão, lại là Huyện chủ tiên đế thân phong, nếu không đáp ứng, chỉ sợ Thôi gia sẽ có tai họa.
(*Các lão: chức quan. Tức phụ: con dâu.)
Bà mẫu thậm chí đánh chửi nhi tử mình một trận.
Rốt cuộc Thẩm Nhu bị mẹ chồng thuyết phục, tiếp nhận Mục Tú Kiều vào cửa, mang theo người nhà họ Thôi, đi theo phu quân cùng Mục Tú Kiều đi vào kinh thành.
Chuyện này Là do Thôi mẫu Diêu Trang Thanh mở miệng.
Diêu Trang Thanh khi đó cười tủm tỉm nói, "Lạc Thư năm nay phải thi khoa cử, cho nên muốn để A Nhu gả vào thôi gia chúng ta sớm một chút. A Nhu là người có phúc, nói không chừng sau khi gả vào Lạc Thư có thể thi đỗ. Mà Lạc Thư cũng một mực nhắc tới, nói muốn cưới A Nhu sớm một chút. Thông gia các ngươi cũng yên tâm, nhà chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với A Nhu."
Diêu thị khách khí hòa ái, lúc trước đưa sính lễ cũng là thành ý tràn đầy.
Cho nên phụ mẫu Thẩm gia dù cảm thấy tuổi tác A Nhu còn hơi nhỏ một chút, nhưng vẫn gật đầu đồng ý để cho nàng sớm gả vào Thôi gia.
Sau khi Thẩm Nhu gả đến Thôi gia.
Thôi Lạc Thư cũng không có lập tức viên phòng với nàng.
Là Diêu thị thông cảm nàng, nói nàng tuổi nhỏ, thể cốt còn chưa có phát triển tốt, hiện tại viên phòng không tốt cho thân thể nàng, muộn hai năm lại nói.
Cho nên sau khi gả vào Thôi gia, Thẩm Nhu vẫn ngủ cùng tiểu cô*, cũng không cùng phòng với Thôi Lạc Thư.
(*Tiểu cô: cô em chồng.)
Thẩm gia cũng yên tâm lại, dù sao Thẩm gia cũng cảm thấy nàng đích xác là còn quá nhỏ.
Thẩm Nhu gả đến mới nửa năm, Thôi Lạc Thư đã trúng giải nguyên trong kỳ thi Hương.
Trong lúc khảo thí, Thôi Lạc Thư gặp may, lúc ấy, trong nước uống của nhiều người đều có chút vấn đề, rất nhiều thí sinh đau bụng, chỉ có Thôi Lạc Thư không sao, thi được thành tích tốt.
Sau khi thi Hương xong, Thôi Lạc Thư liền chuẩn bị lên đường đi kinh thành tham gia thi hội.
Một đêm trước khi đi, Thôi Lạc Thư còn để Thẩm Nhu chỉ một bài văn trong cuốn sách của hắn.
Thẩm Nhu khi đó không biết ý đồ của Thôi Lạc Thư , liền tùy ý chỉ một bài.
Về sau, lúc yết bảng Thẩm Nhu mới biết đó là bài văn mà nàng tùy tiện chỉ kia.
Cho nên Thôi Lạc Thư trúng Hội Nguyên trong kỳ thi hội.
Đợi đến lúc thi đình thì được khâm điểm thành Trạng Nguyên.
Trúng liền Tam nguyên, khiếp sợ triều chính.
Tin mừng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên rất nhanh được đưa tới thôn Thủy Vân.
Người nhà họ Thôi vui đến phát khóc, toàn bộ thôn dân của thôn Thủy Vân cũng vui mừng hớn hở. Dù sao thôn của bọn họ nhỏ như vậy, có người cử nhân cũng đã khó khăn, chớ nói chi là Trạng Nguyên trúng liền tam nguyên, liên đới cả thôn bọn họ có thể đi theo được nhờ.
Từ lúc Thôi Lạc Thư đề tên bảng vàng, các thôn dân nhìn thấy Thẩm Nhu cũng nhịn không được trêu chọc nàng một câu.
"A Nhu, chờ trạng nguyên lang phu quân của ngươi từ kinh thành trở về, sẽ dẫn ngươi đi kinh thành sống yên vui sung sướng nha."
Mỗi lần Thẩm Nhu nghe thấy lời này, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sẽ đỏ lên thẹn thùng.
Người nhà họ Thẩm vốn còn lo lắng Thôi Lạc Thư trúng liền Tam nguyên, sợ người nhà họ Thôi lại bởi vậy có chút chướng mắt nữ nhi.
Nhưng người nhà họ Thôi trừ tiểu cô có chút vênh váo tự đắc ra thì những người khác, đặc biệt là Diêu thị, đối đãi Thẩm Nhu ngược lại càng thêm tốt.
Người nhà họ Thẩm cũng triệt để yên tâm lại.
Đợi nửa năm, Thôi Lạc Thư là vào lúc trời sang thu thì trở về.
Tính toán hắn rời nhà đã một năm.
Lúc Thôi Lạc Thư trở về, lại mang về một vị cô nương yêu kiều.
Hắn nói cô nương yêu kiều này có ân với hắn, hi vọng A Nhu thành toàn. Cô nương yêu kiều nói dù mình là quý nữ danh gia vọng tộc, nhưng sẽ không tranh vị trí chính thê với nàng, nguyện làm bình thê hầu hạ Trạng nguyên lang và nàng cả một đời.
Thẩm Nhu khi đó hoang mang lo sợ, là bà mẫu tới khuyên nàng, nói coi như để Huyện chủ kia vào cửa, cũng sẽ không thật sự xem nàng như tức phụ*, chỉ nhận duy nhất Thẩm Nhu, nhưng người kia dù sao cũng là cháu gái của các lão, lại là Huyện chủ tiên đế thân phong, nếu không đáp ứng, chỉ sợ Thôi gia sẽ có tai họa.
(*Các lão: chức quan. Tức phụ: con dâu.)
Bà mẫu thậm chí đánh chửi nhi tử mình một trận.
Rốt cuộc Thẩm Nhu bị mẹ chồng thuyết phục, tiếp nhận Mục Tú Kiều vào cửa, mang theo người nhà họ Thôi, đi theo phu quân cùng Mục Tú Kiều đi vào kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.