Chương 2: Cào cấu
Xuyên Lan
19/03/2023
*Follow page Hanloveni để theo dõi lịch đăng truyện và ủng hộ tinh thần để mình ra truyện nhanh hơn nhé*
Khương Thời Niệm không ngờ rằng tiệc sinh nhật bắt đầu đến bây giờ, câu "Chúc mừng sinh nhật" đầu tiên cô nhận được lại đến từ Thẩm Diên Phi, người dường như là hai thế giới so với cô.
Tuy chiếc bánh kem này không phải dành cho cô, những lời chúc phúc cũng không liên quan gì đến cô, thiên nga cũng là ngẫu nhiên, nhưng trong một khoảnh khắc, cô dường như vẫn tìm thấy một chút sức lực trong cái lạnh cùng cực.
Khương Thời Niệm đứng thẳng lưng, mặc áo khoác vào, lần nữa đóng nắp hộp lại, đem bánh kem đưa cho trạm y tá.
Thẩm Diên Phi đã giao cho cô xử lý, vậy tất nhiên là không cần nữa, tiếp theo cô phải quay lại sảnh điện, cũng không thể mang theo người, không bằng đưa cho các y tá ăn khuya.
Vị ngọt của bánh kem này, hôm nay cô không có vận may để nếm.
Cô y tá lúc đó ở trong phòng bệnh vội vàng chạy tới bên cạnh Khương Thời Niệm, muốn xử lý vết máu từ lỗ kim trên mu bàn tay cô, trong miệng lẩm bẩm: "Thuốc còn chưa vào hết, sao có thể tùy tiện rút ra. Chảy nhiều máu thế này, cô nên mau chóng quay lại..."
Khương Thời Niệm lắc đầu, buông chiếc bánh kem xuống rồi chuẩn bị đi.
Cô y tá vội vàng đuổi theo cô, nóng vội buột miệng: "Anh Thẩm vừa nhắc nhở tôi xử lý tay cô thật tốt..."
Khương Thời Niệm sững sờ một lúc, càng không khỏi cảm thấy mơ màng muốn cười.
Người như Thẩm Diên Phi, tất cả mọi người trong giới quyền quý của Bắc Thành đều ngưỡng mộ anh không thể chạm tới, không giống kiểu người sẽ lo chuyện bao đồng, lại tùy ý liếc nhìn đến cô, không ngại phiền phức mà thay cô, người không có quan hệ gì để tìm giúp y tá.
Thương Thụy, người thật sự nên ở bên cạnh cô, lại lạnh lùng thờ ơ ngay lúc cô cần nhất.
Thật ra trước khi đính hôn, cô chủ động thẳng thắn nói với Thương Thụy về thân thế của mình, ngoài miệng hắn nói không để ý, nhưng thái độ của hắn đối với cô đã thay đổi một cách ngấm ngầm.
Khi đó Kiều Tư Nguyệt còn không phải Khương Ngưng, con gái ruột bị thất lạc của nhà họ Khương, chỉ là đồng nghiệp của cô ở đài truyền hình.
Thương Thụy với tư cách là nhà tài trợ ở đài truyền hình, lúc cô và Kiều Tư Nguyệt xung đột trong công việc, hắn không chỉ một lần bảo vệ cô ta, bảo cô phải hiểu chuyện, đừng có tính toán như thế, trông rất hẹp hòi.
Mà Thương Thụy và Kiều Tư Nguyệt lại không có tiếp xúc quá nhiều ở bên ngoài, chưa nói tới chuyện mập mờ gì đó, ngay cả việc cô thất vọng uất ức cũng như là gây sự vô lý. Nếu thật sự so sánh, sẽ thực sự chứng tỏ rằng cô là người hẹp hòi.
Cô là con gái của nhà họ Khương, lại là đối tượng kết hôn với Thương Thụy, cho nên vì gia đình cô không thể tùy hứng.
Từ nhỏ Thương Thụy đã sống sung sướng an nhàn, cho dù hắn theo đuổi cô trước, nhưng trong tình cảm vẫn dùng thái độ nhìn xuống và thờ ơ. Lúc hai người ở riêng, thỉnh thoảng khi hắn hứng lên, thậm chí còn có thể lấy thân phận con gái nuôi của cô ra để đùa.
Nỗi khó chịu lặng thầm chất đống thành từng tầng từng lớp đó, cô cố tự mình tiêu hóa chúng.
Cô muốn trả ơn nhà họ Khương, muốn có một gia đình nhỏ thuộc về mình. Từ nhỏ nhà họ Khương cũng đã dạy cô phải nhẫn nhịn, nên trong chuyện tình cảm cô luôn bao dung, thực tình chuẩn bị chuyện tháng sau cùng kết hôn với Thương Thụy.
Cho tới hôm nay, Thương Thụy bỏ mặc cô trước mặt mọi người.
Khương Thời Niệm bước ra khỏi cổng bệnh viện Cộng Tế, giữa đêm mùa đông, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cô nắm chặt gấu áo khoác để giữ ấm.
Trán cô nóng hổi, tự cảnh cáo mình không được bốc đồng.
Cô rời tiệc sinh nhật đã ba tiếng rồi, mọi người hẳn đã bình tĩnh lại. Bây giờ cô quay lại, đối diện hỏi rõ thái độ của nhà họ Khương và Thương Thụy.
Tài xế cầm ô chạy tới, che ô lên đỉnh đầu Khương Thời Niệm: "Tiêm xong rồi? Sao không nghỉ ngơi thêm, mau lên xe đi, cô còn bệnh mà."
Điều hòa trong xe bật hết cỡ, Khương Thời Niệm vừa mê man ngồi xuống thì ngoài ý nhận được điện thoại của phó giám đốc đài truyền hình.
Phó giám đốc cười nói, mang theo giọng điệu thăm dò: "Thời Niệm, đang bận tổ chức sinh nhật sao? Thương tổng có ở cạnh cô không, trong đài có chuyện gấp, bên tôi không liên lạc được với cậu ấy."
Khương Thời Niệm không có trả lời ngay.
Phó giám đốc được coi là cấp trên trực tiếp của cô, bình thường hay nịnh nọt Thương Thụy, dẫn đến cũng nhiệt tình quá mức với cô. Bây giờ chắc chắn nghe được phong thanh, nên đặc biệt gọi đến để kiểm tra thực hư.
Cô có được vị trí hiện tại trong đài truyền hình đều dựa vào năng lực của mình, nhưng bây giờ bên kia ám chỉ với cô rằng nếu giữa cô và Thương Thụy xảy ra rạn nứt, công việc mà cô ấp ủ sẽ bị ảnh hưởng.
Thật vậy, người dẫn chương trình được coi là người của công chúng, một khi có quá nhiều tin tức tiêu cực, cũng sẽ bị đẩy ra đằng sau.
Khương Thời Niệm bình tĩnh nói: "Thương Thụy đang bận, ngài có thể tìm anh ấy sau."
Phó giám đốc cười khan một tiếng: "Được, đúng lúc nhắc nhở cô, cô phải cố gắng hơn nữa cho buổi phỏng vấn quan trọng mà chúng ta dự định vào tuần sau, nếu cô không mời được anh Thẩm, đến lúc đó chương trình sẽ rơi vào tay người khác thì đừng trách tôi không công bằng."
Khương Thời Niệm xoa mày, tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh lẽo.
Đài truyền hình thành phố đã lên kế hoạch cho một chương trình phỏng vấn, sẽ là con át chủ bài của năm sau, nhắm vào các ông chủ lớn đang ở trên đỉnh kim tự tháp trong các ngành công nghiệp, nhiều người ghen tị với vị trí người dẫn chương trình, Kiều Tư Nguyệt cũng từng bí mật tuyên chiến với cô, rằng nhất định phải giành lấy được.
Cuối cùng, cô đã thắng nhờ vào hiệu suất thực tế, Kiều Tư Nguyệt ngập mùi thuốc súng, để ý cô mấy ngày.
Nhưng cô không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của người khác, bởi vì tập đầu tiên là quan trọng nhất, nhà đài như đang nằm mơ lại muốn mời Thẩm Diên Phi của tập đoàn Bạc Quân.
Người đứng đầu mới của nhà họ Thẩm này có bao giờ chấp nhận phỏng vấn, hoàn toàn không thực tế, nhưng nhà đài nhất quyết yêu cầu cô nghĩ cách thông qua mối quan hệ giữa gia đình cô và Thương Thụy.
Điện thoại của Khương Thời Niệm vẫn còn kết nối, bỗng đột nhiên rung lên, và một tin nhắn đến.
Cô thuận tay kéo thông báo xuống, thấy Thương Tuyền gửi đến ba tấm ảnh, trong lòng mơ hồ có một dự cảm, cô nhắm mắt mở ra.
Bức ảnh đầu tiên, bối cảnh là bữa tiệc sinh nhật ở khách sạn Liz, thời gian chụp là 5 phút trước.
Kiều Tư Nguyệt vẫn mặc chiếc váy trắng đơn giản, ngồi ở góc ghế sofa, mũi đỏ ửng và Thương Thụy ở bên cạnh đang đưa nước cho cô ta.
Tiếp theo, Kiều Tư Nguyệt khóc nhiều đến mức sặc nước, Thương Thụy rút giấy ăn, cúi người giúp cô ta lau.
Cuối cùng, Thương Thụy bưng ra một đĩa bánh kem để dỗ dành, chiếc bánh vốn được cho là dùng để thông báo ngày cưới của cô với hắn đã bị hắn cắt ra và đưa đến trước mặt Kiều Tư Nguyệt. Trên gương mặt ưu việt của Thương công tử còn thấy một nụ cười bất lực.
Nụ cười này Khương Thời Niệm rất quen thuộc, trước đây nó chỉ dành cho cô.
Sau khi Khương Thời Niệm lật hết từng tấm một, cuộc gọi với phó giám đốc đã bị ngắt từ lâu, cô úp ngược chiếc điện thoại xuống ghế.
Từ gương chiếu hậu tài xế chú ý đến cô, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Khương Thời Niệm nhìn ông với đôi mắt chứa đầy ánh đèn đường: "Chú Từ, chú muốn nói gì?"
Lần này chú Từ không nhịn được nữa, liên tục vỗ lên vô lăng: "Làm sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy! Con gái nuôi thì làm sao, sống với nhau hơn mười năm mà không có chút tình cảm nào sao?! Con rể cũng thật quá đáng!"
Chú Từ ở trong nhà họ Khương đã mười năm, biết rõ tình hình, thấp giọng nói: "Tình hình hôm nay chung quy là có ý liên kết lại đẩy cô vào hố lửa! Gia đình, danh tiếng, công việc đều có thể tiêu tan! Chỉ cần cô lộ ra chút oan ức, tất cả mọi người sẽ cho rằng là lỗi của cô, mắng cô mấy năm nay đã lợi dụng mà không biết tốt xấu!"
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Tình hình đúng là như vậy.
Bởi vì bao nhiêu năm qua, nhà họ Khương luôn đối xử rất tốt với cô trước mặt mọi người. Bây giờ thân phận bị công khai, cho dù ai cũng sẽ cho rằng cô là người không có tư cách oán than nhất.
Cô nên biết ơn mọi thứ, không câu oán hận mà nghênh đón con gái ruột về nhà, chủ động nhường vị hôn phu, trở lại vũng bùn của mình.
Lúc đầu Khương Thời Niệm sẽ làm như vậy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cả nhà không nên đối xử với cô như một con rối để tùy tiện đập nát, bày mưu tính kế nhiều như vậy, chỉ để danh chính ngôn thuận đuổi cô ra khỏi nhà, giúp con gái ruột nhanh chóng hòa nhập vào giới thượng lưu của Bắc Thành.
Chiếc xe lao qua tuyết và sương mù, rẽ vào một ngã tư và tiến đến cổng vòm được điểm sáng rực rỡ của khách sạn Liz.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tầm nhìn không cao nên mãi đến khi Khương Thời Niệm xuống xe, cũng không chú ý tới chiếc xe Maybach màu đen theo sát cô không xa không gần.
Chiếc Maybach khiêm tốn dừng lại trước, giữ khoảng cách thích hợp với khách sạn.
Các nguồn sáng trong xe đều tắt hết, chỉ còn bông tuyết trắng xóa bên ngoài xen lẫn với ánh đèn đường vàng ấm lập lòe hắt vào.
Nhìn thấy Khương Thời Niệm một mình đi vào, người thanh niên ngồi ở ghế lái lo lắng nắm chặt tay, nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bóng người ngồi ở ghế sau: "Tam ca?"
Cửa sổ bên cạnh hàng ghế sau được hạ xuống một nửa, gió đêm nhè nhẹ xen lẫn chút tuyết, chậm rãi gõ vào kính.
Phần môi nhạt màu của Thẩm Diên Phi ngậm lấy điếu thuốc, anh hơi nghiêng đầu, ngón tay khép lại, ánh lửa đột nhiên bùng lên trong tiếng đá mài, soi rõ đôi lông mày khắc sâu của anh.
Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay, dường như một móng vuốt bị mắc kẹt quá lâu đã thoát ra và điên cuồng cào cấu.
Không dễ để chống lại bản năng.
Một lúc sau, Thẩm Diên Phi nhìn ra lối vào khách sạn.
Anh dùng đầu ngón tay xoa xoa hộp quà trong tay, nhỏ giọng trả lời điều mà người trước mặt không dám hỏi.
"Đợi thêm đi, giờ tôi đi vào cùng sẽ không tốt cho cô ấy."
-
Trong sảnh tiệc ở tầng một của khách sạn Liz, Thương Thụy nới lỏng cà vạt, dựa vào chiếc ghế sofa đơn và bực bội lật điện thoại, nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Khương Thời Niệm, những tin nhắn WeChat hắn đã gửi giống như đá chìm đáy biển.
Trước đây cho dù có cãi vã, Khương Thời Niệm cũng không nổi nóng chứ đừng nói là im lặng.
Thương Thụy không kiên nhẫn mở miệng: "Chị có chắc là đã gửi ảnh cho cô ấy chưa?"
Thương Tuyền ở đối diện hắn, vẫn còn lo lắng về việc đắc tội với Thẩm Diên Phi vào lúc đó.
Nghe thấy giọng điệu của Thương Thụy, cô ta giật mình ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải em bảo chị đến bệnh viện để chắc chắn rằng cô ta đang giả bệnh sao? Em gửi ảnh không phải để cô ta hiểu rõ hiện thực à? Bây giờ mà vẫn còn nghĩ về cô ta sao?"
Cô ta nhíu mày hỏi: "Tất cả những việc em làm không phải vì muốn chia tay với cô ta ư?"
Thương Thụy nhướng mắt, đối mặt với Kiều Tư Nguyệt đang khóc cách đó không xa, hắn chậm rãi nói, mặt không chút biểu cảm: "Ai nói em muốn chia tay với cô ấy."
Con ngươi của Thương Tuyền siết chặt.
"Nếu em không làm như vậy, Thời Niệm có thể nhìn nhận được hoàn cảnh của mình sao?" Thương công tử thản nhiên nhướng mày, "Chỉ khi cô ấy bị nhà họ Khương tính kế, bị uy hiếp khắp nơi, sắp từ trên trời rơi xuống bất cứ lúc nào thì cô ấy mới hiểu được người duy nhất cô ấy có thể phụ thuộc vào là ai."
Thương Thụy lười nhác nhìn điện thoại, dứt khoát ném sang một bên: "Em càng lạnh nhạt với cô ấy, cô ấy càng bất an. Nếu như cô ấy không đến cầu xin em, chuyện khác không nói, đến cả vị trí ở đài truyền hình còn chưa chắc có thể giữ được."
Hắn hếch cằm về phía nhà họ Khương: "Cả nhà đó đều dốc toàn lực giúp con gái ruột của mình thăng tiến."
Thương Tuyền kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, hít một hơi nói: "Cho nên em cố ý? Tháng sau em còn định kết hôn với Khương Thời Niệm?"
"Chứ sao nữa? Thương Thụy cảm thấy cô thật nực cười "Trước khi kết hôn, em dạy dỗ vị hôn thê, dạy cô ấy cách làm vợ. Nếu không, với tính cách của cô ấy, đến khi nào mới biết nũng nịu dỗ dành giống người khác chứ."
Hắn lắc đầu, gương mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Lúc trước em theo đuổi cô ấy đã quá rành rồi, cô ấy không cảm thấy nguy cơ, cho rằng em phải yêu chiều cô ấy. Đính hôn đã lâu mà vẫn chưa thấy hiểu chuyện, biết rõ mình là con nuôi mà vẫn cao ngạo như vậy, luôn tự chuốc lấy đau khổ."
Khương Thời Niệm hết sức cao ngạo.
Cũng đã mấy năm kể từ khi hắn và cô chính thức yêu nhau, đổi thành mấy đứa bạn của hắn, nói câu khó nghe là ngủ cũng ngủ đến chán chê.
Nhưng cô thì hay rồi, động chạm hơi quá giới hạn là cô không chịu, chứ đừng nhắc đến mấy chuyện khác.
Hắn yêu đương, chứ không phải làm hòa thượng ăn chay.
Trước kia cô còn có gia đình chống đỡ, giờ đây hoàn toàn chẳng còn gì, dù sao cũng nên tỉnh táo lại và học cách làm cho hắn vui.
Thượng Thụy lướt nhìn thời gian, tầm mắt nhìn thấy Kiều Tư Nguyệt đứng dậy, cúi thấp đầu nói với hắn: "Thật xin lỗi Thương tổng, hôm nay gây thêm phiền toái cho anh. Em thấy đến giờ Thì Niệm vẫn chưa trở lại, hẳn là bệnh thật, anh nên đi thăm cô ấy đi."
"Em ở đây không sao cả." Hốc mắt cô ta vẫn đỏ lên "Chỗ bố mẹ và anh trai em có thể lo được, không làm chậm trễ hai người đâu."
Thương Thụy dò xét nhìn cô một cái.
Kiều Tư Nguyệt và Khương Thời Niệm, một số góc độ nhất định, các đặc điểm trên khuôn mặt có mấy phần giống nhau.
Chỉ là Kiều Tư Nguyệt có nước da nhạt màu tiêu chuẩn, xinh đẹp tao nhã, trong khi Khương Thời Niệm lại có nước da sáng thuần túy, xinh đẹp đến mức làm càn tùy tiện, có đôi khi nhìn chăm chú thì mắt cô giống như bốc hỏa.
Thương Thụy vẫy tay với Kiều Tư Nguyệt, toại nguyện thấy được sự ngoan ngoãn và ngưỡng mộ trên khuôn mặt có phần giống với Khương Thời Niệm.
Hắn vừa định nói, sảnh tiệc đột nhiên yên tĩnh, bầu không khí có chút đông cứng lại.
Thương Thụy ngẩng đầu, trông thấy Khương Thời Niệm từ bên ngoài tiến đến, ánh mắt rơi thẳng vào hắn.
Hắn ngồi không nhúc nhích, cũng không để Kiều Tư Nguyệt đi, không mặn không nhạt nói một câu: "Quay lại rồi à."
Bên ngoài trời lạnh, Khương Thời Niệm không mặc nhiều, ngay cả khi cô được bọc trong một chiếc áo khoác, mắt cá chân và mu bàn chân cũng để trần, trắng đến mức không có chút máu.
Cô nhìn xung quanh toàn cảnh, vẫn còn nhiều người đang ở đây.
Cảnh tượng ngày hôm nay, nhà họ Khương đã chi rất nhiều tiền và gửi rất nhiều thiệp mời.
Bây giờ ngoại trừ những người có quan hệ xã giao đã rời đi, phần lớn những người thân với nhà họ Khương đều ở lại đây, để giữ thể diện cho Kiều Tư Nguyệt, và cũng để xem thái độ của các bên sau khi con gái nuôi là cô trở lại.
Khương Cửu Sơn đứng dậy đầu tiên, nhíu mày trách cứ cô: "Thời Niệm, con nhìn lại con đi, không phải bình thường hiểu chuyện lắm sao, sao hôm nay lại làm loạn như thế, để người lớn trong phòng cười nhạo! Chị con vì con mà khóc cả buổi, con thì lại chạy ra ngoài trốn tránh, mau lại đây xin lỗi đi."
Diệp Uyển ở bên cạnh cụp mắt, thở dài: "Được rồi, đừng trách nó nữa, Thời Niệm cảm thấy mất cân bằng, trước đây chúng ta nuông chiều nó, nó không muốn tiết lộ thân phận con nuôi, cho nên chúng ta cũng không tiết lộ. Bây giờ nó tạm thời không quen cũng là chuyện thường tình."
Khương Thời Niệm đứng tại chỗ, nhìn người nhà một cách kỳ lạ.
Trước khi bước vào, cô vẫn còn một tia hy vọng, có lẽ tất cả những suy nghĩ của cô là quá bi quan, cho dù gia đình cô không muốn gặp cô nữa, nhưng họ đã ở bên nhau lâu như vậy, họ sẽ không quá chán ghét cô đâu.
Nhưng vào lúc này, cô đối mặt với bố mẹ mình, sau khi nghe những lời người tung kẻ hứng, đóng đinh cô vào đủ loại tội ác. Cô hoàn toàn chắc chắn rằng đối với cả gia đình, cô chỉ là bàn đạp để Kiều Tư Nguyệt có thể ngẩng cao đầu bước vào giới hào môn Bắc Thành.
Khương Thời Niệm sững sờ một lúc, lại nhìn anh trai Khương Dương, nhẹ giọng nói một câu: "Bố mẹ, anh, con bệnh rồi."
Trước đây cô không có làm nũng kể khổ với người nhà, bởi vì cô biết sẽ không có phản hồi, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô đột nhiên muốn nói ra điều đó một cách tùy tiện.
Nhà họ Khương như bị xưng hô của cô làm bỏng, giống như muốn thể hiện sự một lòng với con gái ruột và chứng tỏ mình chưa từng tìm đến vật thay thế, không hẹn mà cùng nghiêm khắc nhìn cô.
Khương Dương nhíu mày lạnh lùng nói: "Có chừng mực chút đi, trong nhà chiều chuộng em, em cũng phải biết lựa dịp. Định giở tính khí đại tiểu thư làm loạn đến khi nào nữa! Em nhìn chị em đi, vẫn luôn nói đỡ cho em đấy."
Kiều Tư Nguyệt đứng bên cạnh ghế ngồi của Thương Thụy, run giọng nói: "Thời Niệm, trước đây chúng ta có xung đột trong công việc, chị đã xin lỗi em, nếu em không thích ứng, chị sẽ không về nhà, cũng không sao cả."
Diệp Uyển bỗng dưng không chịu nổi, bà đứng dậy và đi nhanh đến bên Kiều Tư Nguyệt, nắm lấy cổ tay cô ta, kìm nước mắt và cười dỗ dành: "Con đang nói cái gì vậy, sao mẹ có thể không đón con về được?"
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm không dời mắt.
Nhìn thấy tình mẫu tử mà cô đã khát khao nhiều năm, khuôn mặt tươi cười và nước mắt của mẹ cô, hóa ra lại là như vậy.
Mẹ cô cười, không khác trong giấc mơ của cô là mấy.
Khương Thời Niệm vô thức bấm móng tay vào lòng bàn tay, nhìn qua mọi người, cuối cùng nhìn Thương Thụy trên ghế sofa.
Bộ vest đắt tiền của hắn không hề xộc xệch, nhưng cô lại đứng ở đây một mình, trở thành mục tiêu của những người khác đang xem trò vui.
Thương Thụy chậm rãi nói: "Thời Niệm, đừng làm loạn nữa, xin lỗi chị của em cũng không có gì to tát."
Nói xong,hắn đưa tay về phía cô như ban thưởng, ra hiệu cho cô đi qua.
Khương Thời Niệm bật cười.
Cô có vô số lời muốn nói, nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, cơn sốt dường như ngày càng nặng hơn, toàn bộ cổ họng bị viêm và phù nề, cô thậm chí không thể thốt ra một câu dài trước mặt những người này.
Dường như nhà họ Khương cũng sợ cô gây sự, vừa tha thứ vừa nói "Bỏ đi bỏ đi", tranh thủ thời gian này tiến hành khâu cắt bánh đã bị trì hoãn.
Chiếc bánh tượng trưng cho ngày cưới đã bị dời đi, một chiếc xe mới được đẩy lên, với chiếc bánh kem năm tầng cực lớn vô cùng khoa trương, bên trên còn không sợ bị chê trẻ con mà viết dòng chữ bằng bơ "Tặng công chúa nhỏ của cả nhà".
Những người có mặt lần lượt vây quanh, máu của Khương Thời Niệm đông cứng khắp người, thẳng lưng đứng ở phía ngoài cùng.
Đèn đã mờ và những ngọn nến sắp được thắp sáng.
Chiếc vương miện kim cương được đội trên đầu Kiều Tư Nguyệt.
Không ai cảm thấy có gì không đúng, thiếu mất ai, hay vốn dĩ sinh nhật hôm nay là dành cho ai.
Có thể có người phát hiện, nhưng cũng không quan trọng, dù sao ai là con gái của nhà họ Khương liếc mắt một cái đã rõ.
-
Bên ngoài khách sạn Liz, bầu trời đầy tuyết, chiếc Maybach đang chuẩn bị lái về phía trước, Thẩm Diên Phi kêu dừng: "Không cần, tôi xuống xe."
Hứa Nhiên ngồi trên ghế lái giật mình, vội vàng mở cửa trước.
Anh ta đã theo phụ tá Thẩm Diên Phi được nhiều năm, bình thường anh ta luôn bình tĩnh trong công việc, trải qua các loại tình huống nhưng anh ta chỉ không thể bình tĩnh khi đối mặt với việc cá nhân của Thẩm Diên Phi.
"Tam ca, con đường phía trước còn dài, không phải anh định đi đến đó chứ." Thẩm Diên Phi xếp thứ ba trong nhà họ Thẩm, nên Hứa Nhiên cũng quen gọi anh là tam ca, "Lạnh lắm đó anh."
Cửa sau mở ra, đôi chân dài thẳng tắp mặc quần tây đen bước ra, bước vào trong tuyết.
Áo khoác của Thẩm Yến Phi rất nhanh đã bị tuyết đọng lại, sau đó hơi tan ra, để lại một chút lấp lánh trên bờ vai thẳng tắp.
Hứa Nhiên vừa tới gần, tự nhiên cảm thấy được mùi thuốc lá rất nhàn nhạt.
Anh ta thề với trời rằng thực sự có mùi thơm, hơi thở của Thẩm Diên Phi rất lạnh, và toát lên khoảng cách quá lớn, với một chút khói lửa trên người, cuối cùng anh cũng có nhiệt độ.
Anh ta động não một lúc, đột nhiên hiểu ra "Không phải chứ tam ca, anh vì sợ trên người có mùi thuốc lá, Khương Thời Niệm sẽ không thích nên mới định đi trong tuyết để gió thổi?!"
Thẩm Diên Phi khẽ liếc anh ta một cái.
Cô chưa bao giờ nói từ "thích" này với anh.
Thẩm Diên Phi cất bước về phía trước, không để Hứa Nhiên theo sau.
Đứng ở bên cạnh xe, Hứa Nhiên nhìn thấy thân ảnh người đàn ông cao quý bị tuyết trắng bao phủ, mà thái dương đau nhói.
Chủ nhân nhà họ Thẩm có địa vị gì, xưa nay luôn ở trên cao nhìn xuống, một đám được gọi là hào môn còn phải tranh nhau nịnh nọt!
Không biết vì sao, anh ta nhớ năm đó, khi anh ta cùng Thẩm Diên Phi học ở trường trung học số 1 Bắc Thành, lớp 12 Thẩm Diên Phi nhận được suất tiến cử từ các trường danh tiếng khác nhau và lại trao chúng cho anh ta, người đứng thứ hai.
Khi đó, anh đang đứng dưới ánh hoàng hôn, lạnh lùng nhìn mấy học sinh dưới lầu: "Tôi không vội, tôi ở lại trường học, cùng cô ấy thêm một đoạn thời gian."
Không hiểu sao, Hứa Nhiên bình tĩnh lại, tiến lên một bước nói: "Tam ca, thật ra anh có thể đợi thêm chút nữa, rồi đây Khương Thời Niệm chắc chắn sẽ càng thảm, càng bất lực. Lúc đó anh xuất hiện, phần thắng sẽ lớn hơn."
Tuyết lặng lẽ rơi xuống.
Thẩm Diên Phi nghiêng đầu, con ngươi lạnh thấu, sâu xa ẩn chứa một tia địch ý.
"Thấy cô ấy khóc như vậy, tôi nhịn đến giờ là quá lắm rồi."
"Nếu tôi để mặc họ chà đạp cô ấy, thì tôi khác gì họ đâu?"
Khương Thời Niệm không ngờ rằng tiệc sinh nhật bắt đầu đến bây giờ, câu "Chúc mừng sinh nhật" đầu tiên cô nhận được lại đến từ Thẩm Diên Phi, người dường như là hai thế giới so với cô.
Tuy chiếc bánh kem này không phải dành cho cô, những lời chúc phúc cũng không liên quan gì đến cô, thiên nga cũng là ngẫu nhiên, nhưng trong một khoảnh khắc, cô dường như vẫn tìm thấy một chút sức lực trong cái lạnh cùng cực.
Khương Thời Niệm đứng thẳng lưng, mặc áo khoác vào, lần nữa đóng nắp hộp lại, đem bánh kem đưa cho trạm y tá.
Thẩm Diên Phi đã giao cho cô xử lý, vậy tất nhiên là không cần nữa, tiếp theo cô phải quay lại sảnh điện, cũng không thể mang theo người, không bằng đưa cho các y tá ăn khuya.
Vị ngọt của bánh kem này, hôm nay cô không có vận may để nếm.
Cô y tá lúc đó ở trong phòng bệnh vội vàng chạy tới bên cạnh Khương Thời Niệm, muốn xử lý vết máu từ lỗ kim trên mu bàn tay cô, trong miệng lẩm bẩm: "Thuốc còn chưa vào hết, sao có thể tùy tiện rút ra. Chảy nhiều máu thế này, cô nên mau chóng quay lại..."
Khương Thời Niệm lắc đầu, buông chiếc bánh kem xuống rồi chuẩn bị đi.
Cô y tá vội vàng đuổi theo cô, nóng vội buột miệng: "Anh Thẩm vừa nhắc nhở tôi xử lý tay cô thật tốt..."
Khương Thời Niệm sững sờ một lúc, càng không khỏi cảm thấy mơ màng muốn cười.
Người như Thẩm Diên Phi, tất cả mọi người trong giới quyền quý của Bắc Thành đều ngưỡng mộ anh không thể chạm tới, không giống kiểu người sẽ lo chuyện bao đồng, lại tùy ý liếc nhìn đến cô, không ngại phiền phức mà thay cô, người không có quan hệ gì để tìm giúp y tá.
Thương Thụy, người thật sự nên ở bên cạnh cô, lại lạnh lùng thờ ơ ngay lúc cô cần nhất.
Thật ra trước khi đính hôn, cô chủ động thẳng thắn nói với Thương Thụy về thân thế của mình, ngoài miệng hắn nói không để ý, nhưng thái độ của hắn đối với cô đã thay đổi một cách ngấm ngầm.
Khi đó Kiều Tư Nguyệt còn không phải Khương Ngưng, con gái ruột bị thất lạc của nhà họ Khương, chỉ là đồng nghiệp của cô ở đài truyền hình.
Thương Thụy với tư cách là nhà tài trợ ở đài truyền hình, lúc cô và Kiều Tư Nguyệt xung đột trong công việc, hắn không chỉ một lần bảo vệ cô ta, bảo cô phải hiểu chuyện, đừng có tính toán như thế, trông rất hẹp hòi.
Mà Thương Thụy và Kiều Tư Nguyệt lại không có tiếp xúc quá nhiều ở bên ngoài, chưa nói tới chuyện mập mờ gì đó, ngay cả việc cô thất vọng uất ức cũng như là gây sự vô lý. Nếu thật sự so sánh, sẽ thực sự chứng tỏ rằng cô là người hẹp hòi.
Cô là con gái của nhà họ Khương, lại là đối tượng kết hôn với Thương Thụy, cho nên vì gia đình cô không thể tùy hứng.
Từ nhỏ Thương Thụy đã sống sung sướng an nhàn, cho dù hắn theo đuổi cô trước, nhưng trong tình cảm vẫn dùng thái độ nhìn xuống và thờ ơ. Lúc hai người ở riêng, thỉnh thoảng khi hắn hứng lên, thậm chí còn có thể lấy thân phận con gái nuôi của cô ra để đùa.
Nỗi khó chịu lặng thầm chất đống thành từng tầng từng lớp đó, cô cố tự mình tiêu hóa chúng.
Cô muốn trả ơn nhà họ Khương, muốn có một gia đình nhỏ thuộc về mình. Từ nhỏ nhà họ Khương cũng đã dạy cô phải nhẫn nhịn, nên trong chuyện tình cảm cô luôn bao dung, thực tình chuẩn bị chuyện tháng sau cùng kết hôn với Thương Thụy.
Cho tới hôm nay, Thương Thụy bỏ mặc cô trước mặt mọi người.
Khương Thời Niệm bước ra khỏi cổng bệnh viện Cộng Tế, giữa đêm mùa đông, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, cô nắm chặt gấu áo khoác để giữ ấm.
Trán cô nóng hổi, tự cảnh cáo mình không được bốc đồng.
Cô rời tiệc sinh nhật đã ba tiếng rồi, mọi người hẳn đã bình tĩnh lại. Bây giờ cô quay lại, đối diện hỏi rõ thái độ của nhà họ Khương và Thương Thụy.
Tài xế cầm ô chạy tới, che ô lên đỉnh đầu Khương Thời Niệm: "Tiêm xong rồi? Sao không nghỉ ngơi thêm, mau lên xe đi, cô còn bệnh mà."
Điều hòa trong xe bật hết cỡ, Khương Thời Niệm vừa mê man ngồi xuống thì ngoài ý nhận được điện thoại của phó giám đốc đài truyền hình.
Phó giám đốc cười nói, mang theo giọng điệu thăm dò: "Thời Niệm, đang bận tổ chức sinh nhật sao? Thương tổng có ở cạnh cô không, trong đài có chuyện gấp, bên tôi không liên lạc được với cậu ấy."
Khương Thời Niệm không có trả lời ngay.
Phó giám đốc được coi là cấp trên trực tiếp của cô, bình thường hay nịnh nọt Thương Thụy, dẫn đến cũng nhiệt tình quá mức với cô. Bây giờ chắc chắn nghe được phong thanh, nên đặc biệt gọi đến để kiểm tra thực hư.
Cô có được vị trí hiện tại trong đài truyền hình đều dựa vào năng lực của mình, nhưng bây giờ bên kia ám chỉ với cô rằng nếu giữa cô và Thương Thụy xảy ra rạn nứt, công việc mà cô ấp ủ sẽ bị ảnh hưởng.
Thật vậy, người dẫn chương trình được coi là người của công chúng, một khi có quá nhiều tin tức tiêu cực, cũng sẽ bị đẩy ra đằng sau.
Khương Thời Niệm bình tĩnh nói: "Thương Thụy đang bận, ngài có thể tìm anh ấy sau."
Phó giám đốc cười khan một tiếng: "Được, đúng lúc nhắc nhở cô, cô phải cố gắng hơn nữa cho buổi phỏng vấn quan trọng mà chúng ta dự định vào tuần sau, nếu cô không mời được anh Thẩm, đến lúc đó chương trình sẽ rơi vào tay người khác thì đừng trách tôi không công bằng."
Khương Thời Niệm xoa mày, tựa đầu vào cửa sổ xe lạnh lẽo.
Đài truyền hình thành phố đã lên kế hoạch cho một chương trình phỏng vấn, sẽ là con át chủ bài của năm sau, nhắm vào các ông chủ lớn đang ở trên đỉnh kim tự tháp trong các ngành công nghiệp, nhiều người ghen tị với vị trí người dẫn chương trình, Kiều Tư Nguyệt cũng từng bí mật tuyên chiến với cô, rằng nhất định phải giành lấy được.
Cuối cùng, cô đã thắng nhờ vào hiệu suất thực tế, Kiều Tư Nguyệt ngập mùi thuốc súng, để ý cô mấy ngày.
Nhưng cô không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của người khác, bởi vì tập đầu tiên là quan trọng nhất, nhà đài như đang nằm mơ lại muốn mời Thẩm Diên Phi của tập đoàn Bạc Quân.
Người đứng đầu mới của nhà họ Thẩm này có bao giờ chấp nhận phỏng vấn, hoàn toàn không thực tế, nhưng nhà đài nhất quyết yêu cầu cô nghĩ cách thông qua mối quan hệ giữa gia đình cô và Thương Thụy.
Điện thoại của Khương Thời Niệm vẫn còn kết nối, bỗng đột nhiên rung lên, và một tin nhắn đến.
Cô thuận tay kéo thông báo xuống, thấy Thương Tuyền gửi đến ba tấm ảnh, trong lòng mơ hồ có một dự cảm, cô nhắm mắt mở ra.
Bức ảnh đầu tiên, bối cảnh là bữa tiệc sinh nhật ở khách sạn Liz, thời gian chụp là 5 phút trước.
Kiều Tư Nguyệt vẫn mặc chiếc váy trắng đơn giản, ngồi ở góc ghế sofa, mũi đỏ ửng và Thương Thụy ở bên cạnh đang đưa nước cho cô ta.
Tiếp theo, Kiều Tư Nguyệt khóc nhiều đến mức sặc nước, Thương Thụy rút giấy ăn, cúi người giúp cô ta lau.
Cuối cùng, Thương Thụy bưng ra một đĩa bánh kem để dỗ dành, chiếc bánh vốn được cho là dùng để thông báo ngày cưới của cô với hắn đã bị hắn cắt ra và đưa đến trước mặt Kiều Tư Nguyệt. Trên gương mặt ưu việt của Thương công tử còn thấy một nụ cười bất lực.
Nụ cười này Khương Thời Niệm rất quen thuộc, trước đây nó chỉ dành cho cô.
Sau khi Khương Thời Niệm lật hết từng tấm một, cuộc gọi với phó giám đốc đã bị ngắt từ lâu, cô úp ngược chiếc điện thoại xuống ghế.
Từ gương chiếu hậu tài xế chú ý đến cô, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Khương Thời Niệm nhìn ông với đôi mắt chứa đầy ánh đèn đường: "Chú Từ, chú muốn nói gì?"
Lần này chú Từ không nhịn được nữa, liên tục vỗ lên vô lăng: "Làm sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy! Con gái nuôi thì làm sao, sống với nhau hơn mười năm mà không có chút tình cảm nào sao?! Con rể cũng thật quá đáng!"
Chú Từ ở trong nhà họ Khương đã mười năm, biết rõ tình hình, thấp giọng nói: "Tình hình hôm nay chung quy là có ý liên kết lại đẩy cô vào hố lửa! Gia đình, danh tiếng, công việc đều có thể tiêu tan! Chỉ cần cô lộ ra chút oan ức, tất cả mọi người sẽ cho rằng là lỗi của cô, mắng cô mấy năm nay đã lợi dụng mà không biết tốt xấu!"
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm vào tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Tình hình đúng là như vậy.
Bởi vì bao nhiêu năm qua, nhà họ Khương luôn đối xử rất tốt với cô trước mặt mọi người. Bây giờ thân phận bị công khai, cho dù ai cũng sẽ cho rằng cô là người không có tư cách oán than nhất.
Cô nên biết ơn mọi thứ, không câu oán hận mà nghênh đón con gái ruột về nhà, chủ động nhường vị hôn phu, trở lại vũng bùn của mình.
Lúc đầu Khương Thời Niệm sẽ làm như vậy.
Nhưng điều kiện tiên quyết là cả nhà không nên đối xử với cô như một con rối để tùy tiện đập nát, bày mưu tính kế nhiều như vậy, chỉ để danh chính ngôn thuận đuổi cô ra khỏi nhà, giúp con gái ruột nhanh chóng hòa nhập vào giới thượng lưu của Bắc Thành.
Chiếc xe lao qua tuyết và sương mù, rẽ vào một ngã tư và tiến đến cổng vòm được điểm sáng rực rỡ của khách sạn Liz.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, tầm nhìn không cao nên mãi đến khi Khương Thời Niệm xuống xe, cũng không chú ý tới chiếc xe Maybach màu đen theo sát cô không xa không gần.
Chiếc Maybach khiêm tốn dừng lại trước, giữ khoảng cách thích hợp với khách sạn.
Các nguồn sáng trong xe đều tắt hết, chỉ còn bông tuyết trắng xóa bên ngoài xen lẫn với ánh đèn đường vàng ấm lập lòe hắt vào.
Nhìn thấy Khương Thời Niệm một mình đi vào, người thanh niên ngồi ở ghế lái lo lắng nắm chặt tay, nhịn hồi lâu vẫn không nhịn được quay đầu nhìn bóng người ngồi ở ghế sau: "Tam ca?"
Cửa sổ bên cạnh hàng ghế sau được hạ xuống một nửa, gió đêm nhè nhẹ xen lẫn chút tuyết, chậm rãi gõ vào kính.
Phần môi nhạt màu của Thẩm Diên Phi ngậm lấy điếu thuốc, anh hơi nghiêng đầu, ngón tay khép lại, ánh lửa đột nhiên bùng lên trong tiếng đá mài, soi rõ đôi lông mày khắc sâu của anh.
Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay, dường như một móng vuốt bị mắc kẹt quá lâu đã thoát ra và điên cuồng cào cấu.
Không dễ để chống lại bản năng.
Một lúc sau, Thẩm Diên Phi nhìn ra lối vào khách sạn.
Anh dùng đầu ngón tay xoa xoa hộp quà trong tay, nhỏ giọng trả lời điều mà người trước mặt không dám hỏi.
"Đợi thêm đi, giờ tôi đi vào cùng sẽ không tốt cho cô ấy."
-
Trong sảnh tiệc ở tầng một của khách sạn Liz, Thương Thụy nới lỏng cà vạt, dựa vào chiếc ghế sofa đơn và bực bội lật điện thoại, nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Khương Thời Niệm, những tin nhắn WeChat hắn đã gửi giống như đá chìm đáy biển.
Trước đây cho dù có cãi vã, Khương Thời Niệm cũng không nổi nóng chứ đừng nói là im lặng.
Thương Thụy không kiên nhẫn mở miệng: "Chị có chắc là đã gửi ảnh cho cô ấy chưa?"
Thương Tuyền ở đối diện hắn, vẫn còn lo lắng về việc đắc tội với Thẩm Diên Phi vào lúc đó.
Nghe thấy giọng điệu của Thương Thụy, cô ta giật mình ngẩng đầu nhìn hắn: "Không phải em bảo chị đến bệnh viện để chắc chắn rằng cô ta đang giả bệnh sao? Em gửi ảnh không phải để cô ta hiểu rõ hiện thực à? Bây giờ mà vẫn còn nghĩ về cô ta sao?"
Cô ta nhíu mày hỏi: "Tất cả những việc em làm không phải vì muốn chia tay với cô ta ư?"
Thương Thụy nhướng mắt, đối mặt với Kiều Tư Nguyệt đang khóc cách đó không xa, hắn chậm rãi nói, mặt không chút biểu cảm: "Ai nói em muốn chia tay với cô ấy."
Con ngươi của Thương Tuyền siết chặt.
"Nếu em không làm như vậy, Thời Niệm có thể nhìn nhận được hoàn cảnh của mình sao?" Thương công tử thản nhiên nhướng mày, "Chỉ khi cô ấy bị nhà họ Khương tính kế, bị uy hiếp khắp nơi, sắp từ trên trời rơi xuống bất cứ lúc nào thì cô ấy mới hiểu được người duy nhất cô ấy có thể phụ thuộc vào là ai."
Thương Thụy lười nhác nhìn điện thoại, dứt khoát ném sang một bên: "Em càng lạnh nhạt với cô ấy, cô ấy càng bất an. Nếu như cô ấy không đến cầu xin em, chuyện khác không nói, đến cả vị trí ở đài truyền hình còn chưa chắc có thể giữ được."
Hắn hếch cằm về phía nhà họ Khương: "Cả nhà đó đều dốc toàn lực giúp con gái ruột của mình thăng tiến."
Thương Tuyền kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, hít một hơi nói: "Cho nên em cố ý? Tháng sau em còn định kết hôn với Khương Thời Niệm?"
"Chứ sao nữa? Thương Thụy cảm thấy cô thật nực cười "Trước khi kết hôn, em dạy dỗ vị hôn thê, dạy cô ấy cách làm vợ. Nếu không, với tính cách của cô ấy, đến khi nào mới biết nũng nịu dỗ dành giống người khác chứ."
Hắn lắc đầu, gương mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Lúc trước em theo đuổi cô ấy đã quá rành rồi, cô ấy không cảm thấy nguy cơ, cho rằng em phải yêu chiều cô ấy. Đính hôn đã lâu mà vẫn chưa thấy hiểu chuyện, biết rõ mình là con nuôi mà vẫn cao ngạo như vậy, luôn tự chuốc lấy đau khổ."
Khương Thời Niệm hết sức cao ngạo.
Cũng đã mấy năm kể từ khi hắn và cô chính thức yêu nhau, đổi thành mấy đứa bạn của hắn, nói câu khó nghe là ngủ cũng ngủ đến chán chê.
Nhưng cô thì hay rồi, động chạm hơi quá giới hạn là cô không chịu, chứ đừng nhắc đến mấy chuyện khác.
Hắn yêu đương, chứ không phải làm hòa thượng ăn chay.
Trước kia cô còn có gia đình chống đỡ, giờ đây hoàn toàn chẳng còn gì, dù sao cũng nên tỉnh táo lại và học cách làm cho hắn vui.
Thượng Thụy lướt nhìn thời gian, tầm mắt nhìn thấy Kiều Tư Nguyệt đứng dậy, cúi thấp đầu nói với hắn: "Thật xin lỗi Thương tổng, hôm nay gây thêm phiền toái cho anh. Em thấy đến giờ Thì Niệm vẫn chưa trở lại, hẳn là bệnh thật, anh nên đi thăm cô ấy đi."
"Em ở đây không sao cả." Hốc mắt cô ta vẫn đỏ lên "Chỗ bố mẹ và anh trai em có thể lo được, không làm chậm trễ hai người đâu."
Thương Thụy dò xét nhìn cô một cái.
Kiều Tư Nguyệt và Khương Thời Niệm, một số góc độ nhất định, các đặc điểm trên khuôn mặt có mấy phần giống nhau.
Chỉ là Kiều Tư Nguyệt có nước da nhạt màu tiêu chuẩn, xinh đẹp tao nhã, trong khi Khương Thời Niệm lại có nước da sáng thuần túy, xinh đẹp đến mức làm càn tùy tiện, có đôi khi nhìn chăm chú thì mắt cô giống như bốc hỏa.
Thương Thụy vẫy tay với Kiều Tư Nguyệt, toại nguyện thấy được sự ngoan ngoãn và ngưỡng mộ trên khuôn mặt có phần giống với Khương Thời Niệm.
Hắn vừa định nói, sảnh tiệc đột nhiên yên tĩnh, bầu không khí có chút đông cứng lại.
Thương Thụy ngẩng đầu, trông thấy Khương Thời Niệm từ bên ngoài tiến đến, ánh mắt rơi thẳng vào hắn.
Hắn ngồi không nhúc nhích, cũng không để Kiều Tư Nguyệt đi, không mặn không nhạt nói một câu: "Quay lại rồi à."
Bên ngoài trời lạnh, Khương Thời Niệm không mặc nhiều, ngay cả khi cô được bọc trong một chiếc áo khoác, mắt cá chân và mu bàn chân cũng để trần, trắng đến mức không có chút máu.
Cô nhìn xung quanh toàn cảnh, vẫn còn nhiều người đang ở đây.
Cảnh tượng ngày hôm nay, nhà họ Khương đã chi rất nhiều tiền và gửi rất nhiều thiệp mời.
Bây giờ ngoại trừ những người có quan hệ xã giao đã rời đi, phần lớn những người thân với nhà họ Khương đều ở lại đây, để giữ thể diện cho Kiều Tư Nguyệt, và cũng để xem thái độ của các bên sau khi con gái nuôi là cô trở lại.
Khương Cửu Sơn đứng dậy đầu tiên, nhíu mày trách cứ cô: "Thời Niệm, con nhìn lại con đi, không phải bình thường hiểu chuyện lắm sao, sao hôm nay lại làm loạn như thế, để người lớn trong phòng cười nhạo! Chị con vì con mà khóc cả buổi, con thì lại chạy ra ngoài trốn tránh, mau lại đây xin lỗi đi."
Diệp Uyển ở bên cạnh cụp mắt, thở dài: "Được rồi, đừng trách nó nữa, Thời Niệm cảm thấy mất cân bằng, trước đây chúng ta nuông chiều nó, nó không muốn tiết lộ thân phận con nuôi, cho nên chúng ta cũng không tiết lộ. Bây giờ nó tạm thời không quen cũng là chuyện thường tình."
Khương Thời Niệm đứng tại chỗ, nhìn người nhà một cách kỳ lạ.
Trước khi bước vào, cô vẫn còn một tia hy vọng, có lẽ tất cả những suy nghĩ của cô là quá bi quan, cho dù gia đình cô không muốn gặp cô nữa, nhưng họ đã ở bên nhau lâu như vậy, họ sẽ không quá chán ghét cô đâu.
Nhưng vào lúc này, cô đối mặt với bố mẹ mình, sau khi nghe những lời người tung kẻ hứng, đóng đinh cô vào đủ loại tội ác. Cô hoàn toàn chắc chắn rằng đối với cả gia đình, cô chỉ là bàn đạp để Kiều Tư Nguyệt có thể ngẩng cao đầu bước vào giới hào môn Bắc Thành.
Khương Thời Niệm sững sờ một lúc, lại nhìn anh trai Khương Dương, nhẹ giọng nói một câu: "Bố mẹ, anh, con bệnh rồi."
Trước đây cô không có làm nũng kể khổ với người nhà, bởi vì cô biết sẽ không có phản hồi, nhưng đến giây phút cuối cùng, cô đột nhiên muốn nói ra điều đó một cách tùy tiện.
Nhà họ Khương như bị xưng hô của cô làm bỏng, giống như muốn thể hiện sự một lòng với con gái ruột và chứng tỏ mình chưa từng tìm đến vật thay thế, không hẹn mà cùng nghiêm khắc nhìn cô.
Khương Dương nhíu mày lạnh lùng nói: "Có chừng mực chút đi, trong nhà chiều chuộng em, em cũng phải biết lựa dịp. Định giở tính khí đại tiểu thư làm loạn đến khi nào nữa! Em nhìn chị em đi, vẫn luôn nói đỡ cho em đấy."
Kiều Tư Nguyệt đứng bên cạnh ghế ngồi của Thương Thụy, run giọng nói: "Thời Niệm, trước đây chúng ta có xung đột trong công việc, chị đã xin lỗi em, nếu em không thích ứng, chị sẽ không về nhà, cũng không sao cả."
Diệp Uyển bỗng dưng không chịu nổi, bà đứng dậy và đi nhanh đến bên Kiều Tư Nguyệt, nắm lấy cổ tay cô ta, kìm nước mắt và cười dỗ dành: "Con đang nói cái gì vậy, sao mẹ có thể không đón con về được?"
Khương Thời Niệm nhìn chằm chằm không dời mắt.
Nhìn thấy tình mẫu tử mà cô đã khát khao nhiều năm, khuôn mặt tươi cười và nước mắt của mẹ cô, hóa ra lại là như vậy.
Mẹ cô cười, không khác trong giấc mơ của cô là mấy.
Khương Thời Niệm vô thức bấm móng tay vào lòng bàn tay, nhìn qua mọi người, cuối cùng nhìn Thương Thụy trên ghế sofa.
Bộ vest đắt tiền của hắn không hề xộc xệch, nhưng cô lại đứng ở đây một mình, trở thành mục tiêu của những người khác đang xem trò vui.
Thương Thụy chậm rãi nói: "Thời Niệm, đừng làm loạn nữa, xin lỗi chị của em cũng không có gì to tát."
Nói xong,hắn đưa tay về phía cô như ban thưởng, ra hiệu cho cô đi qua.
Khương Thời Niệm bật cười.
Cô có vô số lời muốn nói, nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng, cơn sốt dường như ngày càng nặng hơn, toàn bộ cổ họng bị viêm và phù nề, cô thậm chí không thể thốt ra một câu dài trước mặt những người này.
Dường như nhà họ Khương cũng sợ cô gây sự, vừa tha thứ vừa nói "Bỏ đi bỏ đi", tranh thủ thời gian này tiến hành khâu cắt bánh đã bị trì hoãn.
Chiếc bánh tượng trưng cho ngày cưới đã bị dời đi, một chiếc xe mới được đẩy lên, với chiếc bánh kem năm tầng cực lớn vô cùng khoa trương, bên trên còn không sợ bị chê trẻ con mà viết dòng chữ bằng bơ "Tặng công chúa nhỏ của cả nhà".
Những người có mặt lần lượt vây quanh, máu của Khương Thời Niệm đông cứng khắp người, thẳng lưng đứng ở phía ngoài cùng.
Đèn đã mờ và những ngọn nến sắp được thắp sáng.
Chiếc vương miện kim cương được đội trên đầu Kiều Tư Nguyệt.
Không ai cảm thấy có gì không đúng, thiếu mất ai, hay vốn dĩ sinh nhật hôm nay là dành cho ai.
Có thể có người phát hiện, nhưng cũng không quan trọng, dù sao ai là con gái của nhà họ Khương liếc mắt một cái đã rõ.
-
Bên ngoài khách sạn Liz, bầu trời đầy tuyết, chiếc Maybach đang chuẩn bị lái về phía trước, Thẩm Diên Phi kêu dừng: "Không cần, tôi xuống xe."
Hứa Nhiên ngồi trên ghế lái giật mình, vội vàng mở cửa trước.
Anh ta đã theo phụ tá Thẩm Diên Phi được nhiều năm, bình thường anh ta luôn bình tĩnh trong công việc, trải qua các loại tình huống nhưng anh ta chỉ không thể bình tĩnh khi đối mặt với việc cá nhân của Thẩm Diên Phi.
"Tam ca, con đường phía trước còn dài, không phải anh định đi đến đó chứ." Thẩm Diên Phi xếp thứ ba trong nhà họ Thẩm, nên Hứa Nhiên cũng quen gọi anh là tam ca, "Lạnh lắm đó anh."
Cửa sau mở ra, đôi chân dài thẳng tắp mặc quần tây đen bước ra, bước vào trong tuyết.
Áo khoác của Thẩm Yến Phi rất nhanh đã bị tuyết đọng lại, sau đó hơi tan ra, để lại một chút lấp lánh trên bờ vai thẳng tắp.
Hứa Nhiên vừa tới gần, tự nhiên cảm thấy được mùi thuốc lá rất nhàn nhạt.
Anh ta thề với trời rằng thực sự có mùi thơm, hơi thở của Thẩm Diên Phi rất lạnh, và toát lên khoảng cách quá lớn, với một chút khói lửa trên người, cuối cùng anh cũng có nhiệt độ.
Anh ta động não một lúc, đột nhiên hiểu ra "Không phải chứ tam ca, anh vì sợ trên người có mùi thuốc lá, Khương Thời Niệm sẽ không thích nên mới định đi trong tuyết để gió thổi?!"
Thẩm Diên Phi khẽ liếc anh ta một cái.
Cô chưa bao giờ nói từ "thích" này với anh.
Thẩm Diên Phi cất bước về phía trước, không để Hứa Nhiên theo sau.
Đứng ở bên cạnh xe, Hứa Nhiên nhìn thấy thân ảnh người đàn ông cao quý bị tuyết trắng bao phủ, mà thái dương đau nhói.
Chủ nhân nhà họ Thẩm có địa vị gì, xưa nay luôn ở trên cao nhìn xuống, một đám được gọi là hào môn còn phải tranh nhau nịnh nọt!
Không biết vì sao, anh ta nhớ năm đó, khi anh ta cùng Thẩm Diên Phi học ở trường trung học số 1 Bắc Thành, lớp 12 Thẩm Diên Phi nhận được suất tiến cử từ các trường danh tiếng khác nhau và lại trao chúng cho anh ta, người đứng thứ hai.
Khi đó, anh đang đứng dưới ánh hoàng hôn, lạnh lùng nhìn mấy học sinh dưới lầu: "Tôi không vội, tôi ở lại trường học, cùng cô ấy thêm một đoạn thời gian."
Không hiểu sao, Hứa Nhiên bình tĩnh lại, tiến lên một bước nói: "Tam ca, thật ra anh có thể đợi thêm chút nữa, rồi đây Khương Thời Niệm chắc chắn sẽ càng thảm, càng bất lực. Lúc đó anh xuất hiện, phần thắng sẽ lớn hơn."
Tuyết lặng lẽ rơi xuống.
Thẩm Diên Phi nghiêng đầu, con ngươi lạnh thấu, sâu xa ẩn chứa một tia địch ý.
"Thấy cô ấy khóc như vậy, tôi nhịn đến giờ là quá lắm rồi."
"Nếu tôi để mặc họ chà đạp cô ấy, thì tôi khác gì họ đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.