Chương 178: Ẩn giấu bảo vật
Dạ Nhiên
16/05/2021
Nói xong, Tần Lâm chỉ vào máy cắt kim loại nhỏ trong tiệm của ông chủ lúc nãy.
"Cho tôi mượn chút nhé".
"Được", ông chủ cũng vô cùng hứng thú, món đồ chỉ giá có mấy tệ mà lại có thể được giao dịch với giá năm trăm nghìn, ông ta muốn xem xem tên nhóc này ngu thật hay giỏi thật.
Dưới con mắt của mọi người, Tần Lâm đi đến chỗ máy cắt kim loại, đặt ly rượu nhỏ vào trong, bắt đầu cẩn thận cắt.
Ly rượu bị Tần Lâm cắt làm đôi, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tốn năm trăm nghìn để mua về ly rượu xong lại cắt ra?
Còn tưởng rằng anh có thể cắt mấy cục sắt thừa ra, kết quả, chiếc ly lại bị cắt hỏng.
"Haha, người anh em, cậu đang làm trò đấy à?"
"Đúng vậy, cậu đang chơi trò gì vậy, mua đồ về rồi cắt ra, cậu khiến tôi buồn cười quá".
"Lát cắt này trị giá tận năm trăm nghìn, giỏi thật, ha ha ha!"
Vương Vân tức đến mức hận không thể tiến lên tát cho Tần Lâm một phát, thằng nhãi này điên rồi à?
Tuy nhiên, ông cụ Cao lại nhíu mày, cúi lưng tập trung nhìn.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt ông cụ thay đổi.
"Đây là..."
Tần Lâm mở ra, bên trong lộ ra màu vàng, mặc dù rất bé thôi nhưng có thể thấy được bên trong cục sắt này không phải là sắt gỉ!
Tần Lâm cắt rất cẩn thận, dù sao cũng không chuyên nên chỉ có thể cắt một cách đại khái.
Chẳng mấy chốc, một chiếc nhẫn ngón cái bằng vàng xuất hiện trước mắt mọi người.
"Đây là!"
Ông cụ Cao đột nhiên thay đổi sắc mặt, hai mắt phát sáng.
"Đây là nhẫn ngón cái của hoàng thất!"
Mặc dù chỉ nhìn thấy một phần, nhưng từ khe hở be bé kia có thể thấy được đây là một chiếc nhẫn ngón cái bằng vàng ròng.
Hơn nữa hoa văn ở bên trên được làm thủ công, có vẻ như là nhẫn của hoàng thất thời Nguyên, biết đâu còn được Thành Cát Tư Hãn hay Hốt Tất Liệt dùng, đúng là món bảo vật thật sự, món đồ vô giá!
Quan trọng là chiếc nhẫn ngón cái này đã nằm vỏ suốt bao nhiêu năm tháng, bị kẹp giữa chiếc ly cũ nát này, được bảo tồn vô cùng tốt, nếu như sử dụng công cụ chuyên nghiệp thì có thể lấy được chiếc nhẫn ngón cái bằng vàng ròng ra một cách hoàn chỉnh.
Ông cụ Cao thực sự muốn tát cho mình một phát, món đồ quý như này mà lại bán với giá năm trăm nghìn!
Đúng là tham thì thâm mà!
Nếu như không vì tham mấy trăm nghìn thì ông ấy cũng sẽ không bán món đồ quý giá này đi.
"Thầy Cao, chiếc nhẫn ngón cái có giá bao nhiêu tiền?"
Mọi người xung quanh đều sững sờ, trước nay chưa từng được thấy một món bảo vật quý giá như này được khai quật ngay tại chỗ.
Con ngươi của ông cụ Cao co rụt lại, ông ấy nói.
"Giá tiền cụ thể thì tôi không biết, có điều ít nhất cũng phải hàng chục triệu!"
Xì...
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
Hàng chục triệu!
Món đồ được mua với giá năm trăm nghìn, bây giờ có thể bán với giá hàng chục triệu, đây đúng là món hời mà.
Quan trọng nhất làm nếu như Vương Vân đứng bên cạnh không làm loạn, thì Tần Lâm đâu cần tiêu năm trăm nghìn này, tự nhiên nhặt được mười triệu rồi!
Cao thủ, đúng là cao thủ thật sự!
Ông cụ Cao thở dài một tiếng, lần này ông ấy nhìn nhầm rồi, không ngờ lại thua một cậu thanh niên.
"Cậu nhóc, lần này tôi tâm phục khẩu phục, tôi đã được mở rộng tầm mắt, đúng là núi cao còn có núi cao hơn nữa, thế này đi, cái nhẫn này của cậu, tôi có thể giúp cậu liên hệ với một số bên bán, phí thủ tục trung gian tôi không lấy, hoàn toàn miễn phí!"
Mọi người lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ, ông cụ Cao là người vô cùng có uy tín trong ngành, đích thân ông ấy đã ra tay thì món đồ này nhất định sẽ được bán với giá cao.
Tần Lâm gật đầu: "Nếu đã vậy, thì cảm ơn ông".
Vương Vân vui vẻ nói.
"Cảm ơn ông, tí nữa tôi sẽ gửi số thẻ cho ông".
Chúc Linh Linh nhíu mày: "Mẹ! Chuyện này liên quan gì đến mẹ, đây là anh Tiểu Lâm tự mình tiêu năm trăm nghìn, mẹ bán rồi còn gì!"
Vương Vân liếc mắt: "Con rốt cuộc là con gái của ai, sao con cứ bảo vệ cho người ngoài vậy? Cái gì mà cậu ta mua, rõ ràng là tiền của con, cậu ta chỉ giúp con giám định thôi, đưa hai ba chục nghìn cho cậu ta là được, chẳng nhẽ lại đưa toàn bộ số tiền cho cậu ta chắc?"
"Hơn nữa, cho dù có đưa cho cậu ta, cậu ta có thể tiêu chắc?"
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Thế nào cũng được".
Anh đến đây là vì Chúc Linh Linh nhờ anh giúp đỡ mà thôi, còn về tiền nong, Tần Lâm cũng chẳng quan tâm.
Chúc Linh Linh cạn lời, dù sao cũng là mẹ ruột, nếu đổi thành người khác, cô ấy nhất định sẽ vô cùng căm ghét.
Sao có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ, lúc trước anh Tiểu Lâm giúp đỡ, bà ấy tỏ ra thù ghét.
Mua được món đồ tốt, bà ấy vừa quở trách người ta, vừa coi nó là rẻ rách mà bán đi.
Kết quả anh Tiểu Lâm tự tiêu tiền của mình mua về, biến nó thành bảo vật, thì bà ấy lập tức chiếm làm của riêng, đâu ra loại người như vậy?
Chúc Linh Linh tức giận, kéo tay Tần Lâm đi lên trước rồi nói.
"Anh Tiểu Lâm, anh không tức sao?"
Tần Lâm nói: “Dù sao cũng là mẹ của em, không cần phải so đo với bà ấy".
Chúc Linh Linh nhìn Tần Lâm, gò má ửng hồng, vội vàng quay đầu đi.
Ba người vừa ra khỏi chợ đồ, mấy chiếc xe van đột nhiên vây lại, chặn trước cổng.
Vương Vân nhíu mày, bất giác lùi về sau, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng của mấy người đàn ông.
"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu".
Vương Vân quay đầu, lập tức nổi giận.
"Là anh?"
Người chặn ở sau lưng bọn họ chính là ông chủ bán bình hoa giả cho Vương Vân!
Ông chủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Mấy người thử hỏi thăm xem, Giả Lão Tam tôi cũng có chút tiếng tăm ở chỗ này đấy, mua được bảo vật từ chỗ tôi, không đưa tôi chút tiền mà chạy hả?"
Đây là quy tắc bất thành văn trong ngành.
Đó là nếu như mua được bảo vật của tiệm nào, bán được bao nhiêu tiền, thì phải đưa phong bì cho ông chủ tiệm đó, coi như là tiền thưởng, cũng như là đền bù cho người ta một chút.
Có điều đây là hành vi tự nguyện, chứ không phải bắt buộc phải làm vậy.
Vương Vân nhìn Giả Lão Tam đến là biết không có ý tốt, cảm thấy hơi chột dạ nói.
"Được, anh muốn bao nhiêu?"
Dù sao vừa nãy cái nhẫn đó có thể bán được với giá mười triệu, nếu như đưa ông ta ba năm chục nghìn thì cũng được.
Giả Lão Tam duỗi năm ngón tay, đặt trước mặt bọn họ.
Vương Vân nói: "Năm mươi nghìn?"
Giả Lão Tam lắc đầu.
"Năm trăm nghìn?", Vương Vân nhíu mày.
Giả Lão Tam lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi muốn năm triệu!"
Mặt Vương Vân lập tức biến sắc.
"Anh có mà nằm mơ!"
Đây đúng là đòi hỏi quá múc, đâu ra đòi thưởng đến năm triệu? Món đồ này bọn họ còn chưa bán ra, mà cho dù có bán rồi thì cũng không thể cho bọn họ năm triệu được.
Giả Lão Tam lạnh lùng hừ một tiếng, nở nụ cười.
"Xin lỗi, có đưa hay không không, người quyết định không phải chị".
"Nếu chị đã không muốn đưa, thì tôi chỉ có thể lấy lại chiếc nhẫn, một triệu này trả chị, chị trả lại bình hoa và chiếc nhẫn cho tôi".
"Cho tôi mượn chút nhé".
"Được", ông chủ cũng vô cùng hứng thú, món đồ chỉ giá có mấy tệ mà lại có thể được giao dịch với giá năm trăm nghìn, ông ta muốn xem xem tên nhóc này ngu thật hay giỏi thật.
Dưới con mắt của mọi người, Tần Lâm đi đến chỗ máy cắt kim loại, đặt ly rượu nhỏ vào trong, bắt đầu cẩn thận cắt.
Ly rượu bị Tần Lâm cắt làm đôi, mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tốn năm trăm nghìn để mua về ly rượu xong lại cắt ra?
Còn tưởng rằng anh có thể cắt mấy cục sắt thừa ra, kết quả, chiếc ly lại bị cắt hỏng.
"Haha, người anh em, cậu đang làm trò đấy à?"
"Đúng vậy, cậu đang chơi trò gì vậy, mua đồ về rồi cắt ra, cậu khiến tôi buồn cười quá".
"Lát cắt này trị giá tận năm trăm nghìn, giỏi thật, ha ha ha!"
Vương Vân tức đến mức hận không thể tiến lên tát cho Tần Lâm một phát, thằng nhãi này điên rồi à?
Tuy nhiên, ông cụ Cao lại nhíu mày, cúi lưng tập trung nhìn.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt ông cụ thay đổi.
"Đây là..."
Tần Lâm mở ra, bên trong lộ ra màu vàng, mặc dù rất bé thôi nhưng có thể thấy được bên trong cục sắt này không phải là sắt gỉ!
Tần Lâm cắt rất cẩn thận, dù sao cũng không chuyên nên chỉ có thể cắt một cách đại khái.
Chẳng mấy chốc, một chiếc nhẫn ngón cái bằng vàng xuất hiện trước mắt mọi người.
"Đây là!"
Ông cụ Cao đột nhiên thay đổi sắc mặt, hai mắt phát sáng.
"Đây là nhẫn ngón cái của hoàng thất!"
Mặc dù chỉ nhìn thấy một phần, nhưng từ khe hở be bé kia có thể thấy được đây là một chiếc nhẫn ngón cái bằng vàng ròng.
Hơn nữa hoa văn ở bên trên được làm thủ công, có vẻ như là nhẫn của hoàng thất thời Nguyên, biết đâu còn được Thành Cát Tư Hãn hay Hốt Tất Liệt dùng, đúng là món bảo vật thật sự, món đồ vô giá!
Quan trọng là chiếc nhẫn ngón cái này đã nằm vỏ suốt bao nhiêu năm tháng, bị kẹp giữa chiếc ly cũ nát này, được bảo tồn vô cùng tốt, nếu như sử dụng công cụ chuyên nghiệp thì có thể lấy được chiếc nhẫn ngón cái bằng vàng ròng ra một cách hoàn chỉnh.
Ông cụ Cao thực sự muốn tát cho mình một phát, món đồ quý như này mà lại bán với giá năm trăm nghìn!
Đúng là tham thì thâm mà!
Nếu như không vì tham mấy trăm nghìn thì ông ấy cũng sẽ không bán món đồ quý giá này đi.
"Thầy Cao, chiếc nhẫn ngón cái có giá bao nhiêu tiền?"
Mọi người xung quanh đều sững sờ, trước nay chưa từng được thấy một món bảo vật quý giá như này được khai quật ngay tại chỗ.
Con ngươi của ông cụ Cao co rụt lại, ông ấy nói.
"Giá tiền cụ thể thì tôi không biết, có điều ít nhất cũng phải hàng chục triệu!"
Xì...
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
Hàng chục triệu!
Món đồ được mua với giá năm trăm nghìn, bây giờ có thể bán với giá hàng chục triệu, đây đúng là món hời mà.
Quan trọng nhất làm nếu như Vương Vân đứng bên cạnh không làm loạn, thì Tần Lâm đâu cần tiêu năm trăm nghìn này, tự nhiên nhặt được mười triệu rồi!
Cao thủ, đúng là cao thủ thật sự!
Ông cụ Cao thở dài một tiếng, lần này ông ấy nhìn nhầm rồi, không ngờ lại thua một cậu thanh niên.
"Cậu nhóc, lần này tôi tâm phục khẩu phục, tôi đã được mở rộng tầm mắt, đúng là núi cao còn có núi cao hơn nữa, thế này đi, cái nhẫn này của cậu, tôi có thể giúp cậu liên hệ với một số bên bán, phí thủ tục trung gian tôi không lấy, hoàn toàn miễn phí!"
Mọi người lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ, ông cụ Cao là người vô cùng có uy tín trong ngành, đích thân ông ấy đã ra tay thì món đồ này nhất định sẽ được bán với giá cao.
Tần Lâm gật đầu: "Nếu đã vậy, thì cảm ơn ông".
Vương Vân vui vẻ nói.
"Cảm ơn ông, tí nữa tôi sẽ gửi số thẻ cho ông".
Chúc Linh Linh nhíu mày: "Mẹ! Chuyện này liên quan gì đến mẹ, đây là anh Tiểu Lâm tự mình tiêu năm trăm nghìn, mẹ bán rồi còn gì!"
Vương Vân liếc mắt: "Con rốt cuộc là con gái của ai, sao con cứ bảo vệ cho người ngoài vậy? Cái gì mà cậu ta mua, rõ ràng là tiền của con, cậu ta chỉ giúp con giám định thôi, đưa hai ba chục nghìn cho cậu ta là được, chẳng nhẽ lại đưa toàn bộ số tiền cho cậu ta chắc?"
"Hơn nữa, cho dù có đưa cho cậu ta, cậu ta có thể tiêu chắc?"
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Thế nào cũng được".
Anh đến đây là vì Chúc Linh Linh nhờ anh giúp đỡ mà thôi, còn về tiền nong, Tần Lâm cũng chẳng quan tâm.
Chúc Linh Linh cạn lời, dù sao cũng là mẹ ruột, nếu đổi thành người khác, cô ấy nhất định sẽ vô cùng căm ghét.
Sao có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ, lúc trước anh Tiểu Lâm giúp đỡ, bà ấy tỏ ra thù ghét.
Mua được món đồ tốt, bà ấy vừa quở trách người ta, vừa coi nó là rẻ rách mà bán đi.
Kết quả anh Tiểu Lâm tự tiêu tiền của mình mua về, biến nó thành bảo vật, thì bà ấy lập tức chiếm làm của riêng, đâu ra loại người như vậy?
Chúc Linh Linh tức giận, kéo tay Tần Lâm đi lên trước rồi nói.
"Anh Tiểu Lâm, anh không tức sao?"
Tần Lâm nói: “Dù sao cũng là mẹ của em, không cần phải so đo với bà ấy".
Chúc Linh Linh nhìn Tần Lâm, gò má ửng hồng, vội vàng quay đầu đi.
Ba người vừa ra khỏi chợ đồ, mấy chiếc xe van đột nhiên vây lại, chặn trước cổng.
Vương Vân nhíu mày, bất giác lùi về sau, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng của mấy người đàn ông.
"Muốn chạy? Không dễ vậy đâu".
Vương Vân quay đầu, lập tức nổi giận.
"Là anh?"
Người chặn ở sau lưng bọn họ chính là ông chủ bán bình hoa giả cho Vương Vân!
Ông chủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Mấy người thử hỏi thăm xem, Giả Lão Tam tôi cũng có chút tiếng tăm ở chỗ này đấy, mua được bảo vật từ chỗ tôi, không đưa tôi chút tiền mà chạy hả?"
Đây là quy tắc bất thành văn trong ngành.
Đó là nếu như mua được bảo vật của tiệm nào, bán được bao nhiêu tiền, thì phải đưa phong bì cho ông chủ tiệm đó, coi như là tiền thưởng, cũng như là đền bù cho người ta một chút.
Có điều đây là hành vi tự nguyện, chứ không phải bắt buộc phải làm vậy.
Vương Vân nhìn Giả Lão Tam đến là biết không có ý tốt, cảm thấy hơi chột dạ nói.
"Được, anh muốn bao nhiêu?"
Dù sao vừa nãy cái nhẫn đó có thể bán được với giá mười triệu, nếu như đưa ông ta ba năm chục nghìn thì cũng được.
Giả Lão Tam duỗi năm ngón tay, đặt trước mặt bọn họ.
Vương Vân nói: "Năm mươi nghìn?"
Giả Lão Tam lắc đầu.
"Năm trăm nghìn?", Vương Vân nhíu mày.
Giả Lão Tam lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi muốn năm triệu!"
Mặt Vương Vân lập tức biến sắc.
"Anh có mà nằm mơ!"
Đây đúng là đòi hỏi quá múc, đâu ra đòi thưởng đến năm triệu? Món đồ này bọn họ còn chưa bán ra, mà cho dù có bán rồi thì cũng không thể cho bọn họ năm triệu được.
Giả Lão Tam lạnh lùng hừ một tiếng, nở nụ cười.
"Xin lỗi, có đưa hay không không, người quyết định không phải chị".
"Nếu chị đã không muốn đưa, thì tôi chỉ có thể lấy lại chiếc nhẫn, một triệu này trả chị, chị trả lại bình hoa và chiếc nhẫn cho tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.