Chương 482: Anh lại nổi tiếng rồi
Dạ Nhiên
16/05/2021
Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, trên đầu trang lại xuất hiện mấy tiêu đề bài báo.
Tô Văn Kỳ cũng trúng độc, đang chữa trị tại bệnh viện.
Tần đại sư – bàn tay vàng, cứu chữa lúc nguy cấp.
Hai thông tin quan trọng đã một lần nữa làm dấy lên làn sóng dư luận, hai tin tức này có cảm giác rất chân thật.
Những người hiểu lầm Tần Lâm và Tô Văn Kỳ đang rần rần xin lỗi trên mạng.
Tất cả các phương tiện truyền thông đều đứng chặn ở cổng bệnh viện chờ đợi ba ngày ba đêm, nhưng cuối cùng Lý Trung Chính đi ra thông báo với mọi người.
Tần đại sư đã đi rồi.
Mọi người ai nấy đều vô cùng tiếc nuối, chưa ai được nhìn thấy Tần đại sư, cũng không biết Tần đại sư mặt mũi ra sao, vì thế cho dù Tần đại sư đi ra từ cổng chính, cũng không ai nhận ra được.
Xem ra Tần đại sư thực sự không muốn công khai, chữa bệnh xong liền rời đi luôn, giấu nhẹm danh tiếng và công lao.
Sau đó, một chủ đề khác xuất hiện trên Facebook.
“Chúng ta nợ Tần đại sư một lời xin lỗi”.
Bị người ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị gần như tất cả cư dân mạng mắng chửi, dù vậy, nhưng khi cần Tần đại sư, anh vẫn quay về bệnh viện cứu chữa bệnh nhân.
Chưa từng phàn nàn, không cần người khác thanh minh cho, cũng không giải thích với truyền thông.
Đây mới là y đức thực sự, mới là đại sư đức độ chân chính.
Tần đại sư không hổ là Tần đại sư.
Ngoài ra, Tô Văn Kỳ cũng trở lại giới giải trí và truy cứu trách nhiện của tập đoàn Đồng Bảo, tự bỏ ra mười triệu tệ lập quỹ dưới danh nghĩa cá nhân để trả toàn bộ chi phí y tế cho bệnh nhân.
Cách làm của Tô Văn Kỳ được mọi người hết sức quan tâm và khen ngợi.
Liễu Thanh Thanh xem tin tức, mỉm cười trêu chọc Tần Lâm.
“Anh lại nổi tiếng rồi, Tần đại sư”.
Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Làm bác sĩ không phải vì nổi tiếng, vả lại nổi tiếng cũng chẳng có tác dụng gì. Tuy nhiên, cũng hy vọng có thể tác động đến một số bạn trẻ, khuyến khích các bạn thi vào các trường Đông y, học Đông y”.
Liễu Thanh Thanh nói: “Đúng vậy, càng có nhiều người học Đông y thì sẽ tốt hơn cho ngành của các anh”.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Lâm bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, số này đã được lưu trong danh ba, là Thái Trường Phúc.
Không ngờ Thái Trường Phúc lại gọi điện cho anh, Tần Lâm sững sờ giây lát.
“Alo, bác sĩ Thái à?”
“Chào Tần đại sư, là tôi đây, chỗ tôi có người liên hệ muốn mời cậu đến giảng ở đại học Y, không biết cậu có thời gian không?”
Tần Lâm suy nghĩ giây lát: “Thời gian thì không thành vấn đề, nhưng mà có cần thiết không?”
Những sinh viện của trường đại học Y thực ra đều là những người mới bắt đầu học Đông y, có rất nhiều tiền bối chỉ dạy bọn họ rồi.
Ví dụ như các đại sư Đông y như Thái Trường Phúc, Khổng Phàm Lâm, trình độ của bọn họ đã cực kỳ cao rồi, chỉ dạy cho những sinh viên mới này thì hoàn toàn không có vấn đề.
Mặc dù trong mắt Tần Lâm, Thái Trường Phúc và Khổng Phàm Lâm vẫn còn phải cải thiện nhiều, thậm chí những sách của Thái Trường Phúc viết có rất nhiều lỗi sai, những cũng thừa đủ để dạy cho những lính mới này.
Nếu Tần Lâm đi thì có vẻ hơi dao trâu mổ gà.
Vả lại, rất nhiều điều Tần Lâm nói khiến Thái Trường Không, Khổng Phàm Lâm bừng tỉnh hiểu ra là vì kiến thức chuyên môn của bọn họ đã tích lũy đến trình độ này rồi.
Nhưng những sinh viên kia chưa đạt đến trình độ này, bài giảng của Tần Lâm cũng không thể khiến bọn họ cảm nhận được cảm giác núi cao còn có núi cao hơn, có thể sẽ không đạt được hiệu quả tốt lắm.
Thái Trường Phúc nói: “Tất nhiên là cần thiết, gần đây khoa mắt của trường đại học Y mới chính thức ra mắt, Đông Tây y gần như chưa có sự kết hợp về phương diện này, vì thế chúng tôi muốn mời một người có uy tín đến giảng dạy về sự kết hợp của Đông Tây y trong khoa mắt”.
Tần Lâm ngẫm nghĩ: “Cái này thì được”.
Nếu bảo Tần Lâm giảng về chủ đề bất kì, thì anh thật sự không biết giảng về thứ gì, nhưng có chủ đề sẵn thì tốt rồi.
Sau khi nghiên cứu một lúc, Tần Lâm liền bắt tay vào chuẩn bị.
Trưa hôm sau, một nhóm sinh viên đang tập trung ở cổng đại học Y tỉnh Hán Đông để đợi Tần đại sư đến.
Khi Thái Trường Phúc bước vào trường thấy đám sinh viên tụ tập ở đây thì thắc mắc hỏi.
“Các em tập trung ở đây làm gì vậy?”
Mấy bạn sinh viên nói: “Thưa thầy Thái, chúng em đang đợi Tần đại sư ạ!”
Thái Trường Phúc cười nói: “Các em cũng đâu có quen biết, em có biết ai là Tần đại sư không?”
“Ừm...”, Mọi người quay sang nhìn nhau, đúng là vậy, bọn họ không quen biết Tần đại sư, cho dù Tần đại sư có xuất hiện thì bọn họ cũng chưa chắc đã nhận ra.
“Nhưng có lẽ Tần đại sư là người rất phong độ nhỉ?”
Thái Trường Phúc bất lực lắc đầu: “Tần đại sư rất vô cùng khiêm tốn, hơn nữa tuổi tác cũng tầm tầm các em, bảo cậu ấy là sinh viên cũng có người tin, vì vậy các em không cần đợi ở đây đâu, được rồi, thầy vào trước đây”.
Nói xong, Thái Trường Phúc liền bước vào trong trường.
Mấy bạn sinh viên cũng nhìn nhau: “Chúng ta cũng giải tán đi, dù sao cũng không biết ai là Tần đại sư, đợi cũng vô ích, không bằng vào trong chiếm chỗ ngồi tốt”.
“Cũng được, đi thôi”.
Mấy sinh viên đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên có một người ăn xin lảo đảo đi đến, một tay cầm gậy chống, một tay cầm bát, ăn mặc rách nát.
“Mấy bạn sinh viên này, mắt tôi bị mù, các bạn cho tôi ít tiền ăn với”.
Người ăn xin này đeo kính râm, có vẻ như là người mù.
Mọi người nhíu mày, nói nhỏ.
“Lớp trưởng, đây có phải là ăn xin thật không?”
Trong xã hội ngày nay có quá nhiều ăn xin giả mạo, giả vờ đau ốm tàn tật, ban ngày xin tiền, ban đêm lái siêu xe vào bar, chuyện này cũng không có gì xa lạ.
Tất cả mọi người bây giờ cũng đều giơ cao cảnh giác, gặp ăn xin phải chú ý để tránh bị lừa.
Lớp trưởng suy nghĩ rồi nói: “Mọi người xem tôi đây”.
Lớp trưởng bước lên trước, trực tiếp tháo kính râm của người ăn xin xuống.
“Ông ơi, mắt ông bị làm sao vậy ạ?”
Người ăn xin sững sờ một lúc, rồi nói: “Tôi bị mù bẩm sinh, từ nhỏ đã không thấy gì”.
Lớp trưởng mỉm cười: “Thế à, vậy thì trùng hợp quá, chúng tôi là sinh viên khoa mắt trường đại học Y, để chúng tôi xem giúp ông”.
Nói rồi, lớp trưởng lấy từ trong túi áo ra một chiếc đèn pin nhỏ, chuẩn bị khám bệnh cho người ăn xin.
Vẻ mặt người ăn xin hơi lúng túng khẽ tránh ra sau.
“Không cần đâu chàng trai, mắt của tôi sinh ra đã bị như vậy rồi, không chữa được đâu”.
Lớp trưởng cười ha hả nói: “Cái này khó nói lắm, hiện giờ công nghệ tiên tiến như vậy, không chừng có thể chữa được cho ông đó, để tôi xem xem”.
Người ăn xin mù không tránh được, chỉ đành đứng đó cho lớp trưởng chữa bệnh.
Lớp trưởng tách mí mắt của người ăn xin ra, chiếu đèn pin vào, cậu ta đột nhiên mỉm cười, sau đó nói với các bạn.
“Thấy chưa, đồng tử phản xạ bình thường, chứng tỏ đồng tử không có vấn đề gì, giác mạc cũng không bị tổn thương”.
“Những người bị mù bẩm sinh, đồng tử đều không có phản xạ, cho dù có dùng ánh sáng mạnh hơn nữa chiếu vào, đồng tử cũng không co lại hoặc dãn ra”.
“Cái này nói lên điều gì? Chứng tỏ người này đang giả vờ”.
Người ăn xin vội vàng lui ra sau, cướp lại kính râm, trừng mắt lườm bọn họ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Các bạn học bật cười ha hả: “Người ăn xin này thú vị thật đó, giả vờ mù lại gặp trúng sinh viên khoa mắt chúng ta”.
Người ăn xin đổi sang địa điểm khác, đeo kính lên tiếp tục giở trò lừa gạt.
Tần Lâm bước đến cổng đại học Y, vừa định bước vào thì người ăn xin đột nhiên bước đến xòe tay ra nói.
“Bạn học, hãy thương tình cho tôi ít tiền, tôi bị mù bẩm sinh, không nhìn thấy gì cả”.
Tần Lâm nhíu mày, đồng thời tháo kính người ăn xin xuống, mở mí mắt ông ta, lập tức nhíu mày nói.
“Mặc dù ông không phải bị mù bẩm sinh, những cũng sớm mất thị lực thôi, cho ông ít tiền vậy”.
Tô Văn Kỳ cũng trúng độc, đang chữa trị tại bệnh viện.
Tần đại sư – bàn tay vàng, cứu chữa lúc nguy cấp.
Hai thông tin quan trọng đã một lần nữa làm dấy lên làn sóng dư luận, hai tin tức này có cảm giác rất chân thật.
Những người hiểu lầm Tần Lâm và Tô Văn Kỳ đang rần rần xin lỗi trên mạng.
Tất cả các phương tiện truyền thông đều đứng chặn ở cổng bệnh viện chờ đợi ba ngày ba đêm, nhưng cuối cùng Lý Trung Chính đi ra thông báo với mọi người.
Tần đại sư đã đi rồi.
Mọi người ai nấy đều vô cùng tiếc nuối, chưa ai được nhìn thấy Tần đại sư, cũng không biết Tần đại sư mặt mũi ra sao, vì thế cho dù Tần đại sư đi ra từ cổng chính, cũng không ai nhận ra được.
Xem ra Tần đại sư thực sự không muốn công khai, chữa bệnh xong liền rời đi luôn, giấu nhẹm danh tiếng và công lao.
Sau đó, một chủ đề khác xuất hiện trên Facebook.
“Chúng ta nợ Tần đại sư một lời xin lỗi”.
Bị người ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị gần như tất cả cư dân mạng mắng chửi, dù vậy, nhưng khi cần Tần đại sư, anh vẫn quay về bệnh viện cứu chữa bệnh nhân.
Chưa từng phàn nàn, không cần người khác thanh minh cho, cũng không giải thích với truyền thông.
Đây mới là y đức thực sự, mới là đại sư đức độ chân chính.
Tần đại sư không hổ là Tần đại sư.
Ngoài ra, Tô Văn Kỳ cũng trở lại giới giải trí và truy cứu trách nhiện của tập đoàn Đồng Bảo, tự bỏ ra mười triệu tệ lập quỹ dưới danh nghĩa cá nhân để trả toàn bộ chi phí y tế cho bệnh nhân.
Cách làm của Tô Văn Kỳ được mọi người hết sức quan tâm và khen ngợi.
Liễu Thanh Thanh xem tin tức, mỉm cười trêu chọc Tần Lâm.
“Anh lại nổi tiếng rồi, Tần đại sư”.
Tần Lâm bất lực lắc đầu: “Làm bác sĩ không phải vì nổi tiếng, vả lại nổi tiếng cũng chẳng có tác dụng gì. Tuy nhiên, cũng hy vọng có thể tác động đến một số bạn trẻ, khuyến khích các bạn thi vào các trường Đông y, học Đông y”.
Liễu Thanh Thanh nói: “Đúng vậy, càng có nhiều người học Đông y thì sẽ tốt hơn cho ngành của các anh”.
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Lâm bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, số này đã được lưu trong danh ba, là Thái Trường Phúc.
Không ngờ Thái Trường Phúc lại gọi điện cho anh, Tần Lâm sững sờ giây lát.
“Alo, bác sĩ Thái à?”
“Chào Tần đại sư, là tôi đây, chỗ tôi có người liên hệ muốn mời cậu đến giảng ở đại học Y, không biết cậu có thời gian không?”
Tần Lâm suy nghĩ giây lát: “Thời gian thì không thành vấn đề, nhưng mà có cần thiết không?”
Những sinh viện của trường đại học Y thực ra đều là những người mới bắt đầu học Đông y, có rất nhiều tiền bối chỉ dạy bọn họ rồi.
Ví dụ như các đại sư Đông y như Thái Trường Phúc, Khổng Phàm Lâm, trình độ của bọn họ đã cực kỳ cao rồi, chỉ dạy cho những sinh viên mới này thì hoàn toàn không có vấn đề.
Mặc dù trong mắt Tần Lâm, Thái Trường Phúc và Khổng Phàm Lâm vẫn còn phải cải thiện nhiều, thậm chí những sách của Thái Trường Phúc viết có rất nhiều lỗi sai, những cũng thừa đủ để dạy cho những lính mới này.
Nếu Tần Lâm đi thì có vẻ hơi dao trâu mổ gà.
Vả lại, rất nhiều điều Tần Lâm nói khiến Thái Trường Không, Khổng Phàm Lâm bừng tỉnh hiểu ra là vì kiến thức chuyên môn của bọn họ đã tích lũy đến trình độ này rồi.
Nhưng những sinh viên kia chưa đạt đến trình độ này, bài giảng của Tần Lâm cũng không thể khiến bọn họ cảm nhận được cảm giác núi cao còn có núi cao hơn, có thể sẽ không đạt được hiệu quả tốt lắm.
Thái Trường Phúc nói: “Tất nhiên là cần thiết, gần đây khoa mắt của trường đại học Y mới chính thức ra mắt, Đông Tây y gần như chưa có sự kết hợp về phương diện này, vì thế chúng tôi muốn mời một người có uy tín đến giảng dạy về sự kết hợp của Đông Tây y trong khoa mắt”.
Tần Lâm ngẫm nghĩ: “Cái này thì được”.
Nếu bảo Tần Lâm giảng về chủ đề bất kì, thì anh thật sự không biết giảng về thứ gì, nhưng có chủ đề sẵn thì tốt rồi.
Sau khi nghiên cứu một lúc, Tần Lâm liền bắt tay vào chuẩn bị.
Trưa hôm sau, một nhóm sinh viên đang tập trung ở cổng đại học Y tỉnh Hán Đông để đợi Tần đại sư đến.
Khi Thái Trường Phúc bước vào trường thấy đám sinh viên tụ tập ở đây thì thắc mắc hỏi.
“Các em tập trung ở đây làm gì vậy?”
Mấy bạn sinh viên nói: “Thưa thầy Thái, chúng em đang đợi Tần đại sư ạ!”
Thái Trường Phúc cười nói: “Các em cũng đâu có quen biết, em có biết ai là Tần đại sư không?”
“Ừm...”, Mọi người quay sang nhìn nhau, đúng là vậy, bọn họ không quen biết Tần đại sư, cho dù Tần đại sư có xuất hiện thì bọn họ cũng chưa chắc đã nhận ra.
“Nhưng có lẽ Tần đại sư là người rất phong độ nhỉ?”
Thái Trường Phúc bất lực lắc đầu: “Tần đại sư rất vô cùng khiêm tốn, hơn nữa tuổi tác cũng tầm tầm các em, bảo cậu ấy là sinh viên cũng có người tin, vì vậy các em không cần đợi ở đây đâu, được rồi, thầy vào trước đây”.
Nói xong, Thái Trường Phúc liền bước vào trong trường.
Mấy bạn sinh viên cũng nhìn nhau: “Chúng ta cũng giải tán đi, dù sao cũng không biết ai là Tần đại sư, đợi cũng vô ích, không bằng vào trong chiếm chỗ ngồi tốt”.
“Cũng được, đi thôi”.
Mấy sinh viên đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên có một người ăn xin lảo đảo đi đến, một tay cầm gậy chống, một tay cầm bát, ăn mặc rách nát.
“Mấy bạn sinh viên này, mắt tôi bị mù, các bạn cho tôi ít tiền ăn với”.
Người ăn xin này đeo kính râm, có vẻ như là người mù.
Mọi người nhíu mày, nói nhỏ.
“Lớp trưởng, đây có phải là ăn xin thật không?”
Trong xã hội ngày nay có quá nhiều ăn xin giả mạo, giả vờ đau ốm tàn tật, ban ngày xin tiền, ban đêm lái siêu xe vào bar, chuyện này cũng không có gì xa lạ.
Tất cả mọi người bây giờ cũng đều giơ cao cảnh giác, gặp ăn xin phải chú ý để tránh bị lừa.
Lớp trưởng suy nghĩ rồi nói: “Mọi người xem tôi đây”.
Lớp trưởng bước lên trước, trực tiếp tháo kính râm của người ăn xin xuống.
“Ông ơi, mắt ông bị làm sao vậy ạ?”
Người ăn xin sững sờ một lúc, rồi nói: “Tôi bị mù bẩm sinh, từ nhỏ đã không thấy gì”.
Lớp trưởng mỉm cười: “Thế à, vậy thì trùng hợp quá, chúng tôi là sinh viên khoa mắt trường đại học Y, để chúng tôi xem giúp ông”.
Nói rồi, lớp trưởng lấy từ trong túi áo ra một chiếc đèn pin nhỏ, chuẩn bị khám bệnh cho người ăn xin.
Vẻ mặt người ăn xin hơi lúng túng khẽ tránh ra sau.
“Không cần đâu chàng trai, mắt của tôi sinh ra đã bị như vậy rồi, không chữa được đâu”.
Lớp trưởng cười ha hả nói: “Cái này khó nói lắm, hiện giờ công nghệ tiên tiến như vậy, không chừng có thể chữa được cho ông đó, để tôi xem xem”.
Người ăn xin mù không tránh được, chỉ đành đứng đó cho lớp trưởng chữa bệnh.
Lớp trưởng tách mí mắt của người ăn xin ra, chiếu đèn pin vào, cậu ta đột nhiên mỉm cười, sau đó nói với các bạn.
“Thấy chưa, đồng tử phản xạ bình thường, chứng tỏ đồng tử không có vấn đề gì, giác mạc cũng không bị tổn thương”.
“Những người bị mù bẩm sinh, đồng tử đều không có phản xạ, cho dù có dùng ánh sáng mạnh hơn nữa chiếu vào, đồng tử cũng không co lại hoặc dãn ra”.
“Cái này nói lên điều gì? Chứng tỏ người này đang giả vờ”.
Người ăn xin vội vàng lui ra sau, cướp lại kính râm, trừng mắt lườm bọn họ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Các bạn học bật cười ha hả: “Người ăn xin này thú vị thật đó, giả vờ mù lại gặp trúng sinh viên khoa mắt chúng ta”.
Người ăn xin đổi sang địa điểm khác, đeo kính lên tiếp tục giở trò lừa gạt.
Tần Lâm bước đến cổng đại học Y, vừa định bước vào thì người ăn xin đột nhiên bước đến xòe tay ra nói.
“Bạn học, hãy thương tình cho tôi ít tiền, tôi bị mù bẩm sinh, không nhìn thấy gì cả”.
Tần Lâm nhíu mày, đồng thời tháo kính người ăn xin xuống, mở mí mắt ông ta, lập tức nhíu mày nói.
“Mặc dù ông không phải bị mù bẩm sinh, những cũng sớm mất thị lực thôi, cho ông ít tiền vậy”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.