Chương 640: Anh ta có giàu không?
Dạ Nhiên
17/05/2021
Ngay sau đó có một chiếc xe Prado chạy nhanh như bay vào trong thôn, ấn còi inh ỏi vô cùng phách lối.
Người dân trong thôn đều ra xem, loại xe Prado đi kiểu đường gập ghềnh như thế này thì thực sự rất tốt, có những người trong thôn thậm chí còn không biết đến những loại xe khác nhưng lại biết xe Prado là loại xe tốt.
Sau khi vào trong thôn, Vương Đại Toàn đỗ xe ở nơi dễ thấy nhất, sau đó xuống xe.
Đeo kính đen, kẹp chiếc túi LV, cổ đeo dây chuyền vàng to tổ bố, đi đứng với bộ dạng sặc mùi chợ búa.
Vương Đại Toàn vừa xuống xe, mọi người đều biết anh ta là người có tiền, hơn nữa còn là kiểu nhà giàu mới nổi.
Đúng như câu trên mạng hay nói, có tiền nhưng không có nhân cách.
Sau khi xuống xe, Vương Đại Toàn bước ngạo nghễ vào trong thôn, hỏi.
"Chú Chu đâu? Trưởng thôn đâu?"
Trưởng thôn vội vàng ra tiếp đón.
"Tổng giám đốc Vương à, sao đột nhiên cậu bảo đến là đến thế?"
Trưởng thôn cười ha ha, vẻ mặt già nua hằn toàn nếp nhăn.
Vương Đại Toàn nói.
"Đương nhiên rồi, tôi mà không tới thì Điềm Điềm nhà tôi sẽ đi theo người khác mất! Tôi muốn đến xem xem ai mà tài giỏi đến vậy, có thể lấy được trái tim của Điềm Điềm!"
Vẻ mặt trưởng thôn có chút lúng túng, nói: "Tiểu Tần cũng là người tốt, y thuật vô cùng cao minh".
Ấn tượng của mọi người trong thôn về Tần Lâm rất tốt, cho nên gọi một tiếng ‘tiểu thần y’ cũng là chuyện bình thường.
Vương Đại Toàn chau mày, hỏi.
"Anh ta có giàu không?"
Trưởng thôn ngây người: "Cái này... cái này tôi thật sự không biết".
Bọn họ chỉ biết Tần Lâm là thần y, có giàu hay không thì không biết, nhưng y thuật cao minh như vậy, chắc cũng khá giả.
Đương nhiên rồi, người trong thôn nghĩ là điều kiện khá giả thì miễn cưỡng cũng phải đạt tiêu chuẩn lương nhà nước.
Bác sĩ vốn là người làm trong nhà nước mà, lương bác sĩ bình thường cũng phải mấy nghìn tệ, giỏi hơn nữa thì là cấp bậc chủ nhiệm lương tháng tầm mười đến hai mươi nghìn.
Bác sĩ trẻ như Tần Lâm, chắc chưa làm đến cấp chủ nhiệm, có thể làm chính thức là tốt lắm rồi.
Vương Đại Toàn là ông chủ, Tần Lâm chỉ là người làm công ăn lương, làm sao so sánh được với anh ta chứ?
Vương Đại Toàn cười lạnh: "Điềm Điềm bị lừa rồi, nếu là một bác sĩ thì làm sao xứng với cô ấy được?"
Đùa nhau sao, Điềm Điềm làm việc ở Rolls Royce, gặp gỡ không biết bao nhiêu là nhân tài.
Sao lại phải lòng một bác sĩ chứ?
Vương Đại Toàn muốn xem tên nhóc đó là nhân vật tài giỏi như thế nào mà có thể lừa được Điềm Điềm.
Trưởng thôn không biết phải làm sao, muốn hòa giải cuộc mâu thuẫn này nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Một người là Tần Lâm, một người là Vương Đại Toàn, ông ấy không muốn đắc tội với ai cả.
Tần Lâm người ta là thần y, vừa rồi anh mới đồng ý nếu sau này người trong thôn bị bệnh anh có thể khám giúp.
Nhưng Vương Đại Toàn có thể cho người dân trong thôn nhiều lợi ích, nói không chừng còn làm khu tái định cư cho mọi người, như vậy thì mọi người sẽ có cơ hội sống ở thành phố rồi.
Trưởng thôn nói: "Tổng giám đốc Vương, gần đây dự án khu tái định cư của thôn chúng tôi có gì tiến triển không?"
Vương Đại Toàn lắc đầu: "Tạm thời tôi không muốn nói đến chuyện này, đến nhà Điềm Điềm xem trước đã".
Nói xong, Vương Đại Toàn kẹp túi đi về phía nhà của Điềm Điềm.
Trưởng thôn vội đi theo đằng sau, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, nếu bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì đó thì trưởng thôn cũng sẽ xuất hiện kịp thời để giải quyết.
Đến trước cửa nhà lão Chu, Vương Đại Toàn bước thẳng vào sân nhà hét lên.
"Chú Chu, Điềm Điềm!"
Lão Chu từ trong nhà bước ra, nhìn thấy Vương Đại Toàn đến thật, khuôn mặt lập tức có chút lúng túng.
"Vương Đại Toàn đến rồi à, ngồi xuống trước đi, Điềm Điềm và người yêu con bé đang ở trong nhà rồi..."
Vương Đại Toàn có chút biến sắc, nói.
"Người yêu ở đâu ra? Hừ, để cháu xem nào!"
Nói xong, Tần Lâm và Điềm Điềm cũng đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, Điềm Điềm khoác tay Tần Lâm, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Điềm Điềm cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Cô ấy thực sự không muốn dính dáng gì đến Vương Đại Toàn, cho nên để anh ta hết hy vọng là tốt nhất.
Nhìn thấy hai người khoác tay nhau đi ra khiến Vương Đại Toàn bị sốc nặng.
Vương Đại Toàn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng làm gì có lý do.
Anh ta quan sát Tần Lâm một lúc mà chẳng thấy chỗ nào đặc biệt, liền hừ một cái rồi hỏi.
"Anh là người yêu của Điềm Điềm? Anh làm việc ở đâu?"
Vương Đại Toàn mặc dù tính tình có chút nóng nảy nhưng nói chuyện cũng khá lịch sự.
Tần Lâm nói: "Tôi tự mở y quán".
Vương Đại Toàn nghe vậy liền cười khinh bỉ, thì ra là bác sĩ mở phòng khám.
Còn tưởng là người như thế nào cơ, hóa ra chẳng có gì hay.
"Mở phòng khám chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ, một năm cũng phải kiếm được hai trăm nghìn đúng không?"
Tần Lâm gật đầu, ừm một tiếng qua loa.
Y quán của anh có thu nhập thế nào anh chẳng quan tâm, thậm chí không có thu nhập anh cũng chẳng quan tâm.
Người trong y quán cũng chẳng làm vì tiền, cho nên khám bệnh có lúc thu tiền có lúc chẳng thu tiền.
Đa số người bệnh đều chủ động đưa tiền, đưa bao nhiêu cũng là tấm lòng của người ta cả.
Hơn nữa tài sản của Tần Lâm cũng đủ nhiều rồi, chỉ tính cổ phần của mấy công ty cũng đủ khiến số tiền trong thẻ của anh không ngừng tăng lên.
Lại thêm việc tập đoàn Hiên Viên ngày càng lớn mạnh, dù Tần Lâm có tiêu xài phung phí cũng chẳng thể nào tiêu hết số tiền anh có.
Đối với anh, tiền bạc chẳng qua chỉ là con số mà thôi.
Thấy Tần Lâm gật đầu, Vương Đại Toàn cười lạnh.
"Haiz, bây giờ hai trăm nghìn một năm vốn không đủ tiêu, nếu mua xe một năm phải mất hai ba mươi nghìn tiền sửa chữa rồi, mà đấy mới chỉ là loại xe rẻ nhất".
"Nhà còn đắt hơn, dao động trong khoảng hai ba mươi nghìn một mét vuông, một căn nhà chung cư bình thường cũng phải đặt cọc hơn ba triệu, với thu nhập hiện tại của anh, mười năm không ăn không uống may ra mới mua được một căn chung cư".
Vương Đại Toàn ra vẻ tận tình khuyên bảo, giống như là bậc bề trên dạy dỗ thế hệ sau vậy, vô cùng xúc động.
Nhưng thật ra là đang nói Tần Lâm không có tiền.
Tần Lâm vốn chẳng để ý đến mấy lời nói này, chỉ khẽ cười, cũng không nói gì.
Chu Điềm Điềm có chút không vui, liếc mắt nói.
"Vương Đại Toàn, đừng có mà coi thường người khác, anh Tần giàu hơn anh đấy".
Chu Điềm Điềm vốn không muốn nói khó nghe như vậy, nhưng Vương Đại Toàn cứ công kích Tần Lâm khiến cô ấy vô cùng khó chịu.
Cho dù hai người đang giả vờ nhưng Chu Điềm Điềm cũng phải bảo vệ anh.
Nghe Chu Điềm Điềm nói cậy, Vương Đại Toàn chau mày.
"Anh ta nhiều tiền hơn anh? Điềm Điềm, em có nhầm không vậy? Không phải em bị anh ta lừa rồi đấy chứ? Bác sĩ thì có bao nhiêu tiền chứ? Anh ta có nhà không?"
Chu Điềm Điềm liếc mắt, chẳng thèm giải thích với Vương Đại Toàn, anh ta tự cảm thấy bản thân làm trong ngành bất động sản nên luôn lấy chuyện nhà cửa ra để nói.
Vương Đại Toàn cười lạnh một tiếng rồi nói: "Lương hai trăm nghìn mà giàu, em có biết bây giờ giá nhà ở Đông Hải là bao nhiêu không, chỗ đất đẹp một chút cũng phải ba mươi nghìn tiền khởi công, lương một năm có hai trăm nghìn, một năm không ăn không uống cũng chẳng mua nổi cái nhà vệ sinh!"
Chu Điềm Điềm cười lạnh: "Anh Tần không mua nổi nhà? Nhà của anh Tần sẽ dọa anh sợ chết khiếp đấy!"
Vương Đại Toàn ngây người, sau đó cười.
"Nực cười, nhà gì mà có thể dọa được anh? Điềm Điềm, em bị anh ta lừa rồi?"
Vương Đại Điềm nhìn Tần Lâm rồi hỏi: "Nói đi, anh lừa Điềm Điềm như thế nào vậy?"
Tần Lâm chắc chắn là dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Điềm Điềm, người khác có thể chưa thấy cảnh này nhưng anh ta thì thấy nhiều rồi.
Tần Lâm không lừa nổi anh ta đâu.
Thấy Vương Đại Toàn có vẻ tức giận, trưởng thôn vội đứng ra hòa giải.
"Ha ha, tổng giám đốc Vương, đừng nói cậu ấy nữa, tôi nghe nói cậu mới mua được căn nhà mới? Hay là cậu dẫn chúng tôi đi tham quan đi?"
Vẻ mặt Vương Đại Toàn dịu xuống một chút, hung hăng trợn mắt liếc Tần Lâm một cái.
"Được".
- ----------------------
Người dân trong thôn đều ra xem, loại xe Prado đi kiểu đường gập ghềnh như thế này thì thực sự rất tốt, có những người trong thôn thậm chí còn không biết đến những loại xe khác nhưng lại biết xe Prado là loại xe tốt.
Sau khi vào trong thôn, Vương Đại Toàn đỗ xe ở nơi dễ thấy nhất, sau đó xuống xe.
Đeo kính đen, kẹp chiếc túi LV, cổ đeo dây chuyền vàng to tổ bố, đi đứng với bộ dạng sặc mùi chợ búa.
Vương Đại Toàn vừa xuống xe, mọi người đều biết anh ta là người có tiền, hơn nữa còn là kiểu nhà giàu mới nổi.
Đúng như câu trên mạng hay nói, có tiền nhưng không có nhân cách.
Sau khi xuống xe, Vương Đại Toàn bước ngạo nghễ vào trong thôn, hỏi.
"Chú Chu đâu? Trưởng thôn đâu?"
Trưởng thôn vội vàng ra tiếp đón.
"Tổng giám đốc Vương à, sao đột nhiên cậu bảo đến là đến thế?"
Trưởng thôn cười ha ha, vẻ mặt già nua hằn toàn nếp nhăn.
Vương Đại Toàn nói.
"Đương nhiên rồi, tôi mà không tới thì Điềm Điềm nhà tôi sẽ đi theo người khác mất! Tôi muốn đến xem xem ai mà tài giỏi đến vậy, có thể lấy được trái tim của Điềm Điềm!"
Vẻ mặt trưởng thôn có chút lúng túng, nói: "Tiểu Tần cũng là người tốt, y thuật vô cùng cao minh".
Ấn tượng của mọi người trong thôn về Tần Lâm rất tốt, cho nên gọi một tiếng ‘tiểu thần y’ cũng là chuyện bình thường.
Vương Đại Toàn chau mày, hỏi.
"Anh ta có giàu không?"
Trưởng thôn ngây người: "Cái này... cái này tôi thật sự không biết".
Bọn họ chỉ biết Tần Lâm là thần y, có giàu hay không thì không biết, nhưng y thuật cao minh như vậy, chắc cũng khá giả.
Đương nhiên rồi, người trong thôn nghĩ là điều kiện khá giả thì miễn cưỡng cũng phải đạt tiêu chuẩn lương nhà nước.
Bác sĩ vốn là người làm trong nhà nước mà, lương bác sĩ bình thường cũng phải mấy nghìn tệ, giỏi hơn nữa thì là cấp bậc chủ nhiệm lương tháng tầm mười đến hai mươi nghìn.
Bác sĩ trẻ như Tần Lâm, chắc chưa làm đến cấp chủ nhiệm, có thể làm chính thức là tốt lắm rồi.
Vương Đại Toàn là ông chủ, Tần Lâm chỉ là người làm công ăn lương, làm sao so sánh được với anh ta chứ?
Vương Đại Toàn cười lạnh: "Điềm Điềm bị lừa rồi, nếu là một bác sĩ thì làm sao xứng với cô ấy được?"
Đùa nhau sao, Điềm Điềm làm việc ở Rolls Royce, gặp gỡ không biết bao nhiêu là nhân tài.
Sao lại phải lòng một bác sĩ chứ?
Vương Đại Toàn muốn xem tên nhóc đó là nhân vật tài giỏi như thế nào mà có thể lừa được Điềm Điềm.
Trưởng thôn không biết phải làm sao, muốn hòa giải cuộc mâu thuẫn này nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Một người là Tần Lâm, một người là Vương Đại Toàn, ông ấy không muốn đắc tội với ai cả.
Tần Lâm người ta là thần y, vừa rồi anh mới đồng ý nếu sau này người trong thôn bị bệnh anh có thể khám giúp.
Nhưng Vương Đại Toàn có thể cho người dân trong thôn nhiều lợi ích, nói không chừng còn làm khu tái định cư cho mọi người, như vậy thì mọi người sẽ có cơ hội sống ở thành phố rồi.
Trưởng thôn nói: "Tổng giám đốc Vương, gần đây dự án khu tái định cư của thôn chúng tôi có gì tiến triển không?"
Vương Đại Toàn lắc đầu: "Tạm thời tôi không muốn nói đến chuyện này, đến nhà Điềm Điềm xem trước đã".
Nói xong, Vương Đại Toàn kẹp túi đi về phía nhà của Điềm Điềm.
Trưởng thôn vội đi theo đằng sau, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, nếu bọn họ xảy ra mâu thuẫn gì đó thì trưởng thôn cũng sẽ xuất hiện kịp thời để giải quyết.
Đến trước cửa nhà lão Chu, Vương Đại Toàn bước thẳng vào sân nhà hét lên.
"Chú Chu, Điềm Điềm!"
Lão Chu từ trong nhà bước ra, nhìn thấy Vương Đại Toàn đến thật, khuôn mặt lập tức có chút lúng túng.
"Vương Đại Toàn đến rồi à, ngồi xuống trước đi, Điềm Điềm và người yêu con bé đang ở trong nhà rồi..."
Vương Đại Toàn có chút biến sắc, nói.
"Người yêu ở đâu ra? Hừ, để cháu xem nào!"
Nói xong, Tần Lâm và Điềm Điềm cũng đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, Điềm Điềm khoác tay Tần Lâm, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng Điềm Điềm cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Cô ấy thực sự không muốn dính dáng gì đến Vương Đại Toàn, cho nên để anh ta hết hy vọng là tốt nhất.
Nhìn thấy hai người khoác tay nhau đi ra khiến Vương Đại Toàn bị sốc nặng.
Vương Đại Toàn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng làm gì có lý do.
Anh ta quan sát Tần Lâm một lúc mà chẳng thấy chỗ nào đặc biệt, liền hừ một cái rồi hỏi.
"Anh là người yêu của Điềm Điềm? Anh làm việc ở đâu?"
Vương Đại Toàn mặc dù tính tình có chút nóng nảy nhưng nói chuyện cũng khá lịch sự.
Tần Lâm nói: "Tôi tự mở y quán".
Vương Đại Toàn nghe vậy liền cười khinh bỉ, thì ra là bác sĩ mở phòng khám.
Còn tưởng là người như thế nào cơ, hóa ra chẳng có gì hay.
"Mở phòng khám chắc kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ, một năm cũng phải kiếm được hai trăm nghìn đúng không?"
Tần Lâm gật đầu, ừm một tiếng qua loa.
Y quán của anh có thu nhập thế nào anh chẳng quan tâm, thậm chí không có thu nhập anh cũng chẳng quan tâm.
Người trong y quán cũng chẳng làm vì tiền, cho nên khám bệnh có lúc thu tiền có lúc chẳng thu tiền.
Đa số người bệnh đều chủ động đưa tiền, đưa bao nhiêu cũng là tấm lòng của người ta cả.
Hơn nữa tài sản của Tần Lâm cũng đủ nhiều rồi, chỉ tính cổ phần của mấy công ty cũng đủ khiến số tiền trong thẻ của anh không ngừng tăng lên.
Lại thêm việc tập đoàn Hiên Viên ngày càng lớn mạnh, dù Tần Lâm có tiêu xài phung phí cũng chẳng thể nào tiêu hết số tiền anh có.
Đối với anh, tiền bạc chẳng qua chỉ là con số mà thôi.
Thấy Tần Lâm gật đầu, Vương Đại Toàn cười lạnh.
"Haiz, bây giờ hai trăm nghìn một năm vốn không đủ tiêu, nếu mua xe một năm phải mất hai ba mươi nghìn tiền sửa chữa rồi, mà đấy mới chỉ là loại xe rẻ nhất".
"Nhà còn đắt hơn, dao động trong khoảng hai ba mươi nghìn một mét vuông, một căn nhà chung cư bình thường cũng phải đặt cọc hơn ba triệu, với thu nhập hiện tại của anh, mười năm không ăn không uống may ra mới mua được một căn chung cư".
Vương Đại Toàn ra vẻ tận tình khuyên bảo, giống như là bậc bề trên dạy dỗ thế hệ sau vậy, vô cùng xúc động.
Nhưng thật ra là đang nói Tần Lâm không có tiền.
Tần Lâm vốn chẳng để ý đến mấy lời nói này, chỉ khẽ cười, cũng không nói gì.
Chu Điềm Điềm có chút không vui, liếc mắt nói.
"Vương Đại Toàn, đừng có mà coi thường người khác, anh Tần giàu hơn anh đấy".
Chu Điềm Điềm vốn không muốn nói khó nghe như vậy, nhưng Vương Đại Toàn cứ công kích Tần Lâm khiến cô ấy vô cùng khó chịu.
Cho dù hai người đang giả vờ nhưng Chu Điềm Điềm cũng phải bảo vệ anh.
Nghe Chu Điềm Điềm nói cậy, Vương Đại Toàn chau mày.
"Anh ta nhiều tiền hơn anh? Điềm Điềm, em có nhầm không vậy? Không phải em bị anh ta lừa rồi đấy chứ? Bác sĩ thì có bao nhiêu tiền chứ? Anh ta có nhà không?"
Chu Điềm Điềm liếc mắt, chẳng thèm giải thích với Vương Đại Toàn, anh ta tự cảm thấy bản thân làm trong ngành bất động sản nên luôn lấy chuyện nhà cửa ra để nói.
Vương Đại Toàn cười lạnh một tiếng rồi nói: "Lương hai trăm nghìn mà giàu, em có biết bây giờ giá nhà ở Đông Hải là bao nhiêu không, chỗ đất đẹp một chút cũng phải ba mươi nghìn tiền khởi công, lương một năm có hai trăm nghìn, một năm không ăn không uống cũng chẳng mua nổi cái nhà vệ sinh!"
Chu Điềm Điềm cười lạnh: "Anh Tần không mua nổi nhà? Nhà của anh Tần sẽ dọa anh sợ chết khiếp đấy!"
Vương Đại Toàn ngây người, sau đó cười.
"Nực cười, nhà gì mà có thể dọa được anh? Điềm Điềm, em bị anh ta lừa rồi?"
Vương Đại Điềm nhìn Tần Lâm rồi hỏi: "Nói đi, anh lừa Điềm Điềm như thế nào vậy?"
Tần Lâm chắc chắn là dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Điềm Điềm, người khác có thể chưa thấy cảnh này nhưng anh ta thì thấy nhiều rồi.
Tần Lâm không lừa nổi anh ta đâu.
Thấy Vương Đại Toàn có vẻ tức giận, trưởng thôn vội đứng ra hòa giải.
"Ha ha, tổng giám đốc Vương, đừng nói cậu ấy nữa, tôi nghe nói cậu mới mua được căn nhà mới? Hay là cậu dẫn chúng tôi đi tham quan đi?"
Vẻ mặt Vương Đại Toàn dịu xuống một chút, hung hăng trợn mắt liếc Tần Lâm một cái.
"Được".
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.