Chương 988: Bán nhà ở ngoại ô đi
Dạ Nhiên
27/05/2021
Viên Lê coi thường, trên mặt đầy vẻ thanh cao kiêu ngạo.
"Quế Hoa, em đừng trách chị nhiều lời, người trẻ tuổi bây giờ ai chẳng muốn có một căn nhà để ổn định? Đâu chỉ người già chúng ta đâu, con gái càng muốn bảo vệ mình, đâu thể để mấy tên có suy nghĩ không đứng đắn làm hại được. Vậy nên không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, thì đừng hòng kết hôn với Tâm Lan nhà chúng tôi".
"Còn nữa, điều kiện của Tâm Lan nhà chúng tôi rất tốt, vừa là sinh viên đại học, mà lại còn xinh đẹp. Bác nói với cháu này Tâm Lan, nhất định phải nắm chắc nhà ở học khu, không được buông lỏng đâu. Có nhà rồi thì cháu mới thực sự có một mái ấm, sau này không cần lo chạy đôn đáo đưa đón con nữa".
"Anh cháu bây giờ ở công ty không biết có bao nhiêu người muốn làm bạn gái nó, người muốn cùng anh cháu xem mắt nhiều lắm, sắp giẫm nát bậc cửa nhà bác rồi, bởi vì nhà chúng ta có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, vị trí địa lý, môi trường sống đều rất tốt, sau này chúng ta còn có thể làm hàng xóm, như thế thì tốt biết bao".
Bây giờ bọn họ là người của tầng lớp trên, mấy nhà nghèo, bọn họ khinh lắm.
Viên Lê cười nói, mặt mũi hồng hào, Dương Quế Hoa nhìn mà hâm mộ, Mộc Tiểu Lộ nghe mà sững sờ.
Mộc Tiểu Lộ cũng vô cùng ngưỡng mộ.
"Anh Đồng lợi hại ghê!"
Mộc Tâm Lan cười gượng, chỉ biết im lặng cúi đầu, lúc này cô ấy thực sự không biết phải nói gì nữa.
Mộc Đạt Nhân cười nói.
"Bác hai của cháu nói có hơi nặng lời, nhưng thuốc đắng giã tật, khó nghe thật, nhưng bọn cháu đừng để ý, tất cả đều muốn tốt cho cháu thôi. Tiểu Tần cậu mau bán căn nhà ở ngoại ô đi, cả nhà dồn tiền mua một căn ở Đàm Thủy Loan, sau này đi ra ngoài có thể diện lắm".
Bán đi? Sao phải bán trang viên Thanh Mai trị giá cả tỉ để mua căn nhà rách này?
Tần Lâm cười nói, không đồng ý cũng không phản đối.
Mộc Đồng cười khẩy nói, tên này trông có vẻ chẳng có tiền đồ gì.
"Hừ hừ, bố nói đúng đây, không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, em gái tôi nhất định không gả cho anh đâu".
Dương Quế Hoa bị cả nhà bác hai thuyết phục, bây giờ bà ta cũng muốn ở đây.
"Đúng vậy Tiểu Tần, bác hai nói đúng đấy, hay là cậu bán căn nhà ở ngoại ô đi, sau này mua nhà ở học khu".
Viên Lê dẫn dắt, một bên thì chỉ trỏ núi sống, cảm giác phóng khoáng ấy khiến bà ta vô cùng thoải mái, năm đó bà ta cũng từ nông thôn núi non lên đây, nhưng bây giờ thì khác rồi.
"Em xem thiết kế này, xem không gian này, dưới nhà còn có cầu nhỏ, sông xanh, cây cối rậm rạp, hoa cá gì cũng có, thế mới là sống chứ, căn nhà này phải mấy triệu đấy, chỗ tiền này không thể xài uổng phí được. Quế Hoa, em cứ xem xét xem, nếu như không có tiền, Tâm Lan không được gả cho người ta đâu. Nhà là thứ rất quan trọng, không thể làm bừa được".
Mộc Đạt Nhân cười nói.
"Nhà em cũng nên chuyển đến thành phố đi, như thế thì nở mày nở mặt lắm, sống ở vùng núi thì sao có tiền đồ chứ? Chẳng nhẽ em muốn đời đời kiếp kiếp bị vây trong núi cao sao? Em nhìn Tiểu Lộ lớn thế này, chẳng nhẽ muốn tìm cho thằng bé một cô gái ở nông thôn để lấy sao, cả đời sau của nó lại lặp lại câu chuyện của bố mẹ á? Cháu em, chắt em sẽ chẳng có tiền đồ đâu".
Dương Quế Hoa tái mặt, bị anh hai và chị hai nói vậy, bà ta cũng cảm thấy rất kích động.
Viên Lê bĩu môi.
"Giường lò bốc khói, ngày nào cũng phải đi chặt củi, ngày nào cũng phải ăn khoai tây, bắp cải, sống ở đây thì khác, thoải mái hơn nhiều, có máy sửa, có người đưa cơm, đông ấm hè mát, em không tưởng tượng được đâu. Cả đời này của bọn em không tốt, đời sau không thể bị thế được, chẳng nhẽ em không muốn Tiểu Lộ phát triển sao?"
Dương Quế Hoa vừa nghĩ đến mấy thứ này liền nổi giận. Bà ta sống cả đời với tên Mộc Đạt Hoa vô dụng, chẳng có cái nhà tử tế, ông xem xem nhà người ta ở phải thế kia kìa, còn nhà ông ở thì thế nào?
Chị dâu lớn hơn bà ta ba bốn tuổi gì mà chẳng nhìn được ra, hai người ở cạnh nhau, mình thì giống như bà già, còn người ta thì trẻ hơn nhiều.
Riêng điểm này, bà ta đã thua.
Sống ở nông thôn, khói xông hàng ngày, da mặt bà ta sao có thể đẹp được? Bây giờ không bị phá tướng là may lắm rồi, chỉ có điều muốn thoát ly cái chốn kia đâu có dễ?
Mộc Tiểu Lộ vui mừng nói.
"Mẹ, con cũng muốn ở nhà lớn, chỗ này tốt thật, còn là nhà học khu, sau này con con cũng sẽ được đi học ở đây".
Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Lộ, tên này bây giờ càng ngày càng mơ tưởng hão huyền.
"Nằm mơ đi, em lấy đâu ra mà ở? Em có tiền chắc? Em nghĩ nhà ở đây là bắp cải hả, bảo mua là mua".
Dương Quế Hoa suy tính trong lòng, bà ta muốn ở nhà cao cửa rộng, bây giờ chỉ có một cách là bắt thằng con rể này mua, chứ chờ mong Mộc Tiểu Lộ thì không biết đến Tết năm nào?
"Tiểu Lâm à, cậu xem xem, lúc nào có thể mua nhà, chúng ta phải ở đây, những cái khác không cần. Cái nhà ở học khu này tốt quá, hơn nữa môi trường sống cũng quá tốt".
Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Dương Quế Hoa.
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế?"
Viên Lê cười tươi như hoa.
"Cái này mà là nói linh tinh à, cháu gái, bây giờ cháu còn trẻ, đợi đến khi cháu bằng tuổi mẹ cháu rồi, cháu sẽ biết, gả cho một người đàn ông giàu có quan trọng đến đâu".
Dương Quế Hoa nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng không khỏi tức giận, đều tại Mộc Đạt Hoa vô dụng, chẳng có bản lĩnh bằng anh hai, nếu không mình cũng không phải sống cả đời ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, ông xem xem chị dâu da đẹp thế kia, nhìn lại mình, Dương Quế Hoa không chịu nổi.
Bà ta nhất định phải thay đổi!
Mà Mộc Tam Lan chính là cơ hội duy nhất của bà ta, bà ta không thế tiếp tục sống khổ sở được nữa, bà ta phải thay đổi.
"Tiểu Lâm, cậu nghĩ cách đi, dù sao ấn tượng của tôi với cậu cũng rất tốt, cũng đâu có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cậu mua cho Tâm Lan nhà tôi một căn nhà bốn phòng ngủ ở Đàm Thủy Loan là được, đến lúc đó tôi với bố nó sẽ giúp cậu chăm con, nhà chúng ta ở cùng với nhau, vui vẻ biết bao".
Dương Quế Hoa cười nói, còn cả con trai mình sau này kết hôn cũng được giải quyết, vừa nãy chẳng phải chị dâu bảo con gái theo đuổi Mộc Đồng xếp hàng đàn vì Mộc Đồng có nhà ở khu Đàm Thủy Loan, bây giờ con gái ai chẳng thực tế? Không nhà không tiền, ai muốn gả cho anh chứ.
Viên Lê lúc này cũng cho Mộc Tâm Lan quyền làm chủ.
"Đúng, mau mua đi, mua xong nhà thì mới có thể kết hôn. Nếu cậu không có bản lĩnh không có tiền mà vẫn muốn lấy Tâm Lan nhà tôi thì đúng là buồn cười quá! Ha ha ha!"
Lúc này Mộc Đồng nghe điện thoại.
Mộc Đồng cười nói.
"Alo? Lão Tôn à, sao thế? Cậu muốn mua nhà ở Đàm Thủy Loan sao? Mua căn rộng thế nào? Bốn phòng ngủ! Mẹ kiếp, tên này cậu thành đạt rồi à, nhà to thế cũng phải bảy tám triệu đấy, ha ha ha, bâu giờ cậu càng ngày càng có tiền đồ rồi. Muốn mua nhà để kết hôn? Cậu đúng là không có nhân tính, cái gì? Còn chưa có người yêu? Không có đối tượng thì cậu vội vàng mua nhà làm gì”.
"Được rồi, cậu đợi tớ, chúng ta tí nữa đi xem nhà".
Mắt Dương Quế Hoa sáng lên, nhìn chằm chằm Mộc Đồng? Cái gì, chưa có người yêu mà đã mua nhà bốn phòng ngủ? Giàu thế, tận bảy tám triệu đấy, hi hi, đấy mới thực sự là người có tiền.
- ----------------------
"Quế Hoa, em đừng trách chị nhiều lời, người trẻ tuổi bây giờ ai chẳng muốn có một căn nhà để ổn định? Đâu chỉ người già chúng ta đâu, con gái càng muốn bảo vệ mình, đâu thể để mấy tên có suy nghĩ không đứng đắn làm hại được. Vậy nên không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, thì đừng hòng kết hôn với Tâm Lan nhà chúng tôi".
"Còn nữa, điều kiện của Tâm Lan nhà chúng tôi rất tốt, vừa là sinh viên đại học, mà lại còn xinh đẹp. Bác nói với cháu này Tâm Lan, nhất định phải nắm chắc nhà ở học khu, không được buông lỏng đâu. Có nhà rồi thì cháu mới thực sự có một mái ấm, sau này không cần lo chạy đôn đáo đưa đón con nữa".
"Anh cháu bây giờ ở công ty không biết có bao nhiêu người muốn làm bạn gái nó, người muốn cùng anh cháu xem mắt nhiều lắm, sắp giẫm nát bậc cửa nhà bác rồi, bởi vì nhà chúng ta có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, vị trí địa lý, môi trường sống đều rất tốt, sau này chúng ta còn có thể làm hàng xóm, như thế thì tốt biết bao".
Bây giờ bọn họ là người của tầng lớp trên, mấy nhà nghèo, bọn họ khinh lắm.
Viên Lê cười nói, mặt mũi hồng hào, Dương Quế Hoa nhìn mà hâm mộ, Mộc Tiểu Lộ nghe mà sững sờ.
Mộc Tiểu Lộ cũng vô cùng ngưỡng mộ.
"Anh Đồng lợi hại ghê!"
Mộc Tâm Lan cười gượng, chỉ biết im lặng cúi đầu, lúc này cô ấy thực sự không biết phải nói gì nữa.
Mộc Đạt Nhân cười nói.
"Bác hai của cháu nói có hơi nặng lời, nhưng thuốc đắng giã tật, khó nghe thật, nhưng bọn cháu đừng để ý, tất cả đều muốn tốt cho cháu thôi. Tiểu Tần cậu mau bán căn nhà ở ngoại ô đi, cả nhà dồn tiền mua một căn ở Đàm Thủy Loan, sau này đi ra ngoài có thể diện lắm".
Bán đi? Sao phải bán trang viên Thanh Mai trị giá cả tỉ để mua căn nhà rách này?
Tần Lâm cười nói, không đồng ý cũng không phản đối.
Mộc Đồng cười khẩy nói, tên này trông có vẻ chẳng có tiền đồ gì.
"Hừ hừ, bố nói đúng đây, không có nhà ở học khu Đàm Thủy Loan, em gái tôi nhất định không gả cho anh đâu".
Dương Quế Hoa bị cả nhà bác hai thuyết phục, bây giờ bà ta cũng muốn ở đây.
"Đúng vậy Tiểu Tần, bác hai nói đúng đấy, hay là cậu bán căn nhà ở ngoại ô đi, sau này mua nhà ở học khu".
Viên Lê dẫn dắt, một bên thì chỉ trỏ núi sống, cảm giác phóng khoáng ấy khiến bà ta vô cùng thoải mái, năm đó bà ta cũng từ nông thôn núi non lên đây, nhưng bây giờ thì khác rồi.
"Em xem thiết kế này, xem không gian này, dưới nhà còn có cầu nhỏ, sông xanh, cây cối rậm rạp, hoa cá gì cũng có, thế mới là sống chứ, căn nhà này phải mấy triệu đấy, chỗ tiền này không thể xài uổng phí được. Quế Hoa, em cứ xem xét xem, nếu như không có tiền, Tâm Lan không được gả cho người ta đâu. Nhà là thứ rất quan trọng, không thể làm bừa được".
Mộc Đạt Nhân cười nói.
"Nhà em cũng nên chuyển đến thành phố đi, như thế thì nở mày nở mặt lắm, sống ở vùng núi thì sao có tiền đồ chứ? Chẳng nhẽ em muốn đời đời kiếp kiếp bị vây trong núi cao sao? Em nhìn Tiểu Lộ lớn thế này, chẳng nhẽ muốn tìm cho thằng bé một cô gái ở nông thôn để lấy sao, cả đời sau của nó lại lặp lại câu chuyện của bố mẹ á? Cháu em, chắt em sẽ chẳng có tiền đồ đâu".
Dương Quế Hoa tái mặt, bị anh hai và chị hai nói vậy, bà ta cũng cảm thấy rất kích động.
Viên Lê bĩu môi.
"Giường lò bốc khói, ngày nào cũng phải đi chặt củi, ngày nào cũng phải ăn khoai tây, bắp cải, sống ở đây thì khác, thoải mái hơn nhiều, có máy sửa, có người đưa cơm, đông ấm hè mát, em không tưởng tượng được đâu. Cả đời này của bọn em không tốt, đời sau không thể bị thế được, chẳng nhẽ em không muốn Tiểu Lộ phát triển sao?"
Dương Quế Hoa vừa nghĩ đến mấy thứ này liền nổi giận. Bà ta sống cả đời với tên Mộc Đạt Hoa vô dụng, chẳng có cái nhà tử tế, ông xem xem nhà người ta ở phải thế kia kìa, còn nhà ông ở thì thế nào?
Chị dâu lớn hơn bà ta ba bốn tuổi gì mà chẳng nhìn được ra, hai người ở cạnh nhau, mình thì giống như bà già, còn người ta thì trẻ hơn nhiều.
Riêng điểm này, bà ta đã thua.
Sống ở nông thôn, khói xông hàng ngày, da mặt bà ta sao có thể đẹp được? Bây giờ không bị phá tướng là may lắm rồi, chỉ có điều muốn thoát ly cái chốn kia đâu có dễ?
Mộc Tiểu Lộ vui mừng nói.
"Mẹ, con cũng muốn ở nhà lớn, chỗ này tốt thật, còn là nhà học khu, sau này con con cũng sẽ được đi học ở đây".
Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Lộ, tên này bây giờ càng ngày càng mơ tưởng hão huyền.
"Nằm mơ đi, em lấy đâu ra mà ở? Em có tiền chắc? Em nghĩ nhà ở đây là bắp cải hả, bảo mua là mua".
Dương Quế Hoa suy tính trong lòng, bà ta muốn ở nhà cao cửa rộng, bây giờ chỉ có một cách là bắt thằng con rể này mua, chứ chờ mong Mộc Tiểu Lộ thì không biết đến Tết năm nào?
"Tiểu Lâm à, cậu xem xem, lúc nào có thể mua nhà, chúng ta phải ở đây, những cái khác không cần. Cái nhà ở học khu này tốt quá, hơn nữa môi trường sống cũng quá tốt".
Mộc Tâm Lan trừng mắt nhìn Dương Quế Hoa.
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế?"
Viên Lê cười tươi như hoa.
"Cái này mà là nói linh tinh à, cháu gái, bây giờ cháu còn trẻ, đợi đến khi cháu bằng tuổi mẹ cháu rồi, cháu sẽ biết, gả cho một người đàn ông giàu có quan trọng đến đâu".
Dương Quế Hoa nở nụ cười ngượng ngùng, trong lòng không khỏi tức giận, đều tại Mộc Đạt Hoa vô dụng, chẳng có bản lĩnh bằng anh hai, nếu không mình cũng không phải sống cả đời ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, ông xem xem chị dâu da đẹp thế kia, nhìn lại mình, Dương Quế Hoa không chịu nổi.
Bà ta nhất định phải thay đổi!
Mà Mộc Tam Lan chính là cơ hội duy nhất của bà ta, bà ta không thế tiếp tục sống khổ sở được nữa, bà ta phải thay đổi.
"Tiểu Lâm, cậu nghĩ cách đi, dù sao ấn tượng của tôi với cậu cũng rất tốt, cũng đâu có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cậu mua cho Tâm Lan nhà tôi một căn nhà bốn phòng ngủ ở Đàm Thủy Loan là được, đến lúc đó tôi với bố nó sẽ giúp cậu chăm con, nhà chúng ta ở cùng với nhau, vui vẻ biết bao".
Dương Quế Hoa cười nói, còn cả con trai mình sau này kết hôn cũng được giải quyết, vừa nãy chẳng phải chị dâu bảo con gái theo đuổi Mộc Đồng xếp hàng đàn vì Mộc Đồng có nhà ở khu Đàm Thủy Loan, bây giờ con gái ai chẳng thực tế? Không nhà không tiền, ai muốn gả cho anh chứ.
Viên Lê lúc này cũng cho Mộc Tâm Lan quyền làm chủ.
"Đúng, mau mua đi, mua xong nhà thì mới có thể kết hôn. Nếu cậu không có bản lĩnh không có tiền mà vẫn muốn lấy Tâm Lan nhà tôi thì đúng là buồn cười quá! Ha ha ha!"
Lúc này Mộc Đồng nghe điện thoại.
Mộc Đồng cười nói.
"Alo? Lão Tôn à, sao thế? Cậu muốn mua nhà ở Đàm Thủy Loan sao? Mua căn rộng thế nào? Bốn phòng ngủ! Mẹ kiếp, tên này cậu thành đạt rồi à, nhà to thế cũng phải bảy tám triệu đấy, ha ha ha, bâu giờ cậu càng ngày càng có tiền đồ rồi. Muốn mua nhà để kết hôn? Cậu đúng là không có nhân tính, cái gì? Còn chưa có người yêu? Không có đối tượng thì cậu vội vàng mua nhà làm gì”.
"Được rồi, cậu đợi tớ, chúng ta tí nữa đi xem nhà".
Mắt Dương Quế Hoa sáng lên, nhìn chằm chằm Mộc Đồng? Cái gì, chưa có người yêu mà đã mua nhà bốn phòng ngủ? Giàu thế, tận bảy tám triệu đấy, hi hi, đấy mới thực sự là người có tiền.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.