Chương 644: Bất động sản Hà Thị
Dạ Nhiên
17/05/2021
Nghe thấy lời này, bảo vệ cười khẩy.
"Dựa vào cái gì chứ? Đây là khu vực đất tư, chủ đất của chúng tôi không quen anh, mời anh lập tức ra về".
Vương Đại Toàn vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt không tin.
"Anh ta? Chủ đất? Không thể nào, không thể nào!"
Tên này chỉ là bác sĩ, sao lại là chủ của trang viên Thanh Mai được?
Bảo vệ cười khẩy: "Anh bị ngu à, anh đi cùng với anh Tần đến mà không biết anh Tần là chủ đất à?"
Nói xong, bảo vệ liền lôi cây côn điện ra, ấn vào nút, mấy tiếng tách tách kêu lên, rồi nói với Vương Đại Toàn.
"Có đi không? Không đi là tôi ra tay đấy".
Sắc mặt Vương Đại Toàn vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trưởng thôn! Mấy người phải nghĩ kỹ đó, hôm nay nếu muốn vì chuyện này mà đuổi tôi đi, thì kế hoạch tái định cư của người trong thôn sẽ đổ sông đổ bể!"
Sắc mặt trưởng thôn hơi đổi, vội vàng nói.
"Tổng giám đốc Vương, xin cậu nghĩ kỹ!"
Chuyện tái định cư của thôn là chuyện lớn nhất, trưởng thôn đương nhiên sẽ xem trọng.
Vừa nghe thấy kế hoạch tái định cư đổ sông đổ bể, mặt trưởng thôn vô cùng khó coi.
Tần Lâm cười khẩy: “Chỉ là nhà tái định cư thôi mà, uy hiếp được ai chứ?"
Vương Đại Toàn hừ lạnh một tiếng: "Hừ, sao tôi không uy hiếp được chứ? Hạng mục tái định cư này là do công ty tôi làm, tôi mà không gật đầu thì thôn mấy người đừng hòng tái định cư được".
"Hôm nay tôi phải nói rõ, nếu Điềm Điềm không làm vợ tôi, thì thôn mấy người đừng nghĩ đến chuyện tái định cư nữa"!
Dù sao đều đã vạch rõ bộ mặt rồi, Vương Đại Toàn cũng không cần thiết nể nang gì bọn họ nữa, cứ nói thẳng ra lại hơn.
Lời vừa dứt, sắc mặt Chu Điềm Điềm lập tức thay đổi.
"Tên khốn! Tôi sẽ không bao giờ ở với loại người như anh đâu!"
Vương Đại Toàn này càng ngày càng quá đáng, bây giờ bắt đầu uy hiếp cô ấy, đúng là thằng điên.
Vương Đại Toàn lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy thì thôn của mấy người chỉ có nước sống ở nền trời chiếu đất thôi, trưởng thôn, chú Chu, chỉ cần có tôi ở đây, mấy người sẽ không xử lý được việc tái định cư đâu!"
Vương Đại Toàn chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm được mỗi việc này.
Sắc mặt trưởng thôn vô cùng khó coi: "Tổng giám đốc Vương, chuyện tái định cư của thôn chúng tôi cũng không nên dựa vào tình cảm để quyết định chứ?"
Vương Đại Toàn cười khẩy: "Xin lỗi, con người tôi, công việc và tình cảm luôn gắn liền với nhau, nếu như tình cảm không thuận thì cũng không làm tốt được công việc".
Vương Đại Toàn tỏ vẻ không sợ chết, mặt đầy vẻ uy hiếp, dù sao hôm nay cũng đã nói toạc ra rồi, một là ôm được mỹ nhân về nhà, hai là chó cùng dứt dậu, ai cũng không được lợi.
Nghe thấy Vương Đại Toàn kiêu ngạo như vậy, Tần Lâm cười khẩy.
"Chỉ có mỗi việc tái định cư mà nghĩ mình có lợi thế hơn người lắm à? Chút quyền lợi nằm trong tay anh này thì có thể trở thành con bài uy hiếp người khác chắc?"
Vương Đại Toàn lạnh lùng hừ một tiếng: "Không sai, đây chính là con bài uy hiếp người khác của tôi, anh thì làm được gì? Đây là năng lực của tôi, có giỏi thì anh giúp thôn Phúc Điền tái định cư đi!"
Tần Lâm cười nhạt: "Tái định cư chứ gì, được thôi, không thành vấn đề".
Nói xong, Tần Lâm cầm điện thoại lên, gọi vào một dãy số.
Nhìn thấy Tần Lâm đồng ý, Vương Đại Toàn lập tức cười khẩy, tên nhãi này đúng là kiêu ngạo, còn nghĩ mình làm được thật!
Hạng mục tái định cư này nằm hết trong tay Vương Đại Toàn, người khác không xử lý được đâu, tên họ Tần kia cho dù có nhiều tiền thì có thể xử lý được quyết định công ty anh ta chắc?
Tần Lâm gọi cho Hà Niệm Anh, mấy phút sau, Hà Niệm Anh bắt máy.
"Alo, tiểu sư huynh à? Tôi là Hà Niệm Anh đây!"
Tần Lâm nói: "Sư muội có biết thôn Phúc Điền không?"
Hà Niệm Anh sững sờ: "Tôi biết, tôi cũng từng nghe qua về thôn này rồi, nó sắp được phá dỡ và tái định cư phải không? Sao vậy, tiểu sư huynh?"
Tần Lâm nói: "Thôn này là nhà của bạn tôi, sư muội nhận hạng mục phá dỡ và tái định cư này đi".
Hà Niệm Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Không thành vấn đề".
Hạng mục này vốn không phải của Hà Niệm Anh, nhưng dù sao cũng là chuyện của ngành bất động sản, chỉ cần có liên quan đến ngành này thì Hà Niệm Anh có thể xử lý được.
Hơn nữa tiểu sư huynh đã mở lời rồi, bà ấy cũng không dám chậm chễ.
Bà ấy lập tức đồng ý, cúp máy xong, Hà Niệm Anh liền liên lạc với một số người.
Khoảng ba phút sau, điện thoại của Vương Đại Toàn vang lên, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, anh ta nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy.
"Alo, tôi là Vương Đại Toàn".
"Cái gì, bảo tôi phải bỏ hạng mục tái định cư á? Nằm mơ đi, đây là hạng mục duy nhất trong nửa năm tới của chúng tôi, công ty chúng tôi phải dựa vào nó để sống đấy!"
"Bất động sản Hà Thị? Một công ty lớn như bọn họ tại sao cứ muốn cướp hạng mục nhỏ này?"
"Cái gì? Bất động sản Hà Thị thậm chí còn nói muốn đối phó với tôi? Nếu như tôi không đồng ý thì sẽ cho tôi không có đất dung thân?"
"..."
Cũng không biết là ai gọi cuộc điện thoại này, sau khi nói xong, Vương Đại Toàn cảm thấy trời đất sụp đổ, như bị giáng một gậy vào đầu.
Chết rồi, chết chắc rồi, hạng mục nửa năm tới của Vương Đại Toàn đi tong rồi.
Bất động sản Hà Thị lại đi uy hiếp anh ta.
Công ty lớn này lại nhằm vào anh ta.
Vương Đại Toàn sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
Bất động sản Hà Thị là của Hà Niệm Anh!
Hơn nữa không chỉ hạng mục này, bất động sản Hà Thị thậm chí đã thể hiện rõ quan điểm rồi, công ty của Vương Đại Toàn sau này khó có thể sống lắm.
Vương Đại Toàn mặt xám như tro, đứng ngây người ở đó, mặt mày mờ mịt.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói.
"Nghe thấy chưa, hôm nay không cần anh nữa, anh có thể đi rồi".
Sắc mặt Vương Đại Toàn thay dổi: "Anh Tần! Anh Tần, tôi sai rồi, mong anh Tần có thể cho tôi một cơ hội..."
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, đánh mắt với bảo vệ, bảo vệ lập tức hiểu ý, kéo lấy tay Vương Đại Toàn, lạnh lùng nói.
"Đi thôi, đừng để tôi phải dùng côn điện".
Nói xong, Vương Đại Toàn liền bị tống cổ khỏi trang viên Thanh Mai.
Trưởng thôn kinh ngạc nói.
"Tiểu Tần à, cháu thực sự có thể giúp chúng tôi giải quyết vụ tái định cư sao?"
Tần Lâm gật đầu: "Vâng ạ, trưởng thôn, hơn nữa bất động sản Hà Thị sẽ là công ty xử lý hạng mục tái định cư". ngôn tình hay
Trưởng thôn già kích động nói: "Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá!"
Vốn cho rằng có một công ty bất động sản nhỏ có thể giải quyết việc tái định cư đã là tốt lắm rồi, kết quả không ngờ lại là bất động sản Hà Thị!
Nhà của bất động sản Hà Thị là dạng nhà cao cấp, trưởng thôn đương nhiên kích động vô cùng.
Chu Điềm Điềm cũng vô cùng kích động: "Anh Tần à, anh quen cả người của bất động sản Hà Thị à, anh lợi hại quá!"
Tần Lâm cười nhạt, cũng không nói gì, Vương Đại Toàn này đúng là loại não thiếu nếp nhăn.
Trang viên Thanh Mai này là sản nghiệp tốt nhất của bất động sản Hà Thị, Vương Đại Toàn nhận ra được mối quan hệ giữa Tần Lâm và Hà Niệm Anh, vậy mà cứ đòi tỏ vẻ, đúng là muốn chết!
...
Tần Lâm sắp xếp xong phòng cho trưởng thôn, Chu Điềm Điềm và mọi người, để bọn họ ở đây một đêm.
Khi Tần Lâm đang chuẩn bị thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, một số lạ ở Đông Hải gọi đến.
Sau khi bắt máy liền nói: "Ai đấy?"
"Lão Tần à? Tớ là Mã Húc!"
Tần Lâm sững sờ, sau đó nở nụ cười.
"Húc Tử! Sao cậu biết số của tớ vậy, Trương Minh nói cho cậu biết à?"
Lúc trước Tần Lâm từng gặp lại bạn học tốt nhất thời đi học, Trương Minh, còn mua cho Trương Minh một con Rolls Royce Cullinan.
Trên thực tế ngoại trừ Trương Minh ra, Tần Lâm còn một người bạn tốt khác tên Mã Húc.
Năm đó ba người là bộ ba ở trường học, chỉ có điều Mã Húc đã sớm bỏ học, thậm chí còn bỏ học sớm hơn Trương Minh, vậy nên sau này không liên lạc được nữa.
Không ngờ Trương Minh và Mã Húc vẫn còn liên lạc với nhau, Tần Lâm vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Lão Tần à, ngày mai tớ kết hôn, hôm nay Trương Minh mới nói với tớ, tớ lại đang thiếu một phù rể, cậu có đến được không?"
"Dựa vào cái gì chứ? Đây là khu vực đất tư, chủ đất của chúng tôi không quen anh, mời anh lập tức ra về".
Vương Đại Toàn vô cùng kinh ngạc, trợn tròn mắt không tin.
"Anh ta? Chủ đất? Không thể nào, không thể nào!"
Tên này chỉ là bác sĩ, sao lại là chủ của trang viên Thanh Mai được?
Bảo vệ cười khẩy: "Anh bị ngu à, anh đi cùng với anh Tần đến mà không biết anh Tần là chủ đất à?"
Nói xong, bảo vệ liền lôi cây côn điện ra, ấn vào nút, mấy tiếng tách tách kêu lên, rồi nói với Vương Đại Toàn.
"Có đi không? Không đi là tôi ra tay đấy".
Sắc mặt Vương Đại Toàn vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Trưởng thôn! Mấy người phải nghĩ kỹ đó, hôm nay nếu muốn vì chuyện này mà đuổi tôi đi, thì kế hoạch tái định cư của người trong thôn sẽ đổ sông đổ bể!"
Sắc mặt trưởng thôn hơi đổi, vội vàng nói.
"Tổng giám đốc Vương, xin cậu nghĩ kỹ!"
Chuyện tái định cư của thôn là chuyện lớn nhất, trưởng thôn đương nhiên sẽ xem trọng.
Vừa nghe thấy kế hoạch tái định cư đổ sông đổ bể, mặt trưởng thôn vô cùng khó coi.
Tần Lâm cười khẩy: “Chỉ là nhà tái định cư thôi mà, uy hiếp được ai chứ?"
Vương Đại Toàn hừ lạnh một tiếng: "Hừ, sao tôi không uy hiếp được chứ? Hạng mục tái định cư này là do công ty tôi làm, tôi mà không gật đầu thì thôn mấy người đừng hòng tái định cư được".
"Hôm nay tôi phải nói rõ, nếu Điềm Điềm không làm vợ tôi, thì thôn mấy người đừng nghĩ đến chuyện tái định cư nữa"!
Dù sao đều đã vạch rõ bộ mặt rồi, Vương Đại Toàn cũng không cần thiết nể nang gì bọn họ nữa, cứ nói thẳng ra lại hơn.
Lời vừa dứt, sắc mặt Chu Điềm Điềm lập tức thay đổi.
"Tên khốn! Tôi sẽ không bao giờ ở với loại người như anh đâu!"
Vương Đại Toàn này càng ngày càng quá đáng, bây giờ bắt đầu uy hiếp cô ấy, đúng là thằng điên.
Vương Đại Toàn lạnh lùng hừ một tiếng: "Vậy thì thôn của mấy người chỉ có nước sống ở nền trời chiếu đất thôi, trưởng thôn, chú Chu, chỉ cần có tôi ở đây, mấy người sẽ không xử lý được việc tái định cư đâu!"
Vương Đại Toàn chẳng có bản lĩnh gì, chỉ có thể làm được mỗi việc này.
Sắc mặt trưởng thôn vô cùng khó coi: "Tổng giám đốc Vương, chuyện tái định cư của thôn chúng tôi cũng không nên dựa vào tình cảm để quyết định chứ?"
Vương Đại Toàn cười khẩy: "Xin lỗi, con người tôi, công việc và tình cảm luôn gắn liền với nhau, nếu như tình cảm không thuận thì cũng không làm tốt được công việc".
Vương Đại Toàn tỏ vẻ không sợ chết, mặt đầy vẻ uy hiếp, dù sao hôm nay cũng đã nói toạc ra rồi, một là ôm được mỹ nhân về nhà, hai là chó cùng dứt dậu, ai cũng không được lợi.
Nghe thấy Vương Đại Toàn kiêu ngạo như vậy, Tần Lâm cười khẩy.
"Chỉ có mỗi việc tái định cư mà nghĩ mình có lợi thế hơn người lắm à? Chút quyền lợi nằm trong tay anh này thì có thể trở thành con bài uy hiếp người khác chắc?"
Vương Đại Toàn lạnh lùng hừ một tiếng: "Không sai, đây chính là con bài uy hiếp người khác của tôi, anh thì làm được gì? Đây là năng lực của tôi, có giỏi thì anh giúp thôn Phúc Điền tái định cư đi!"
Tần Lâm cười nhạt: "Tái định cư chứ gì, được thôi, không thành vấn đề".
Nói xong, Tần Lâm cầm điện thoại lên, gọi vào một dãy số.
Nhìn thấy Tần Lâm đồng ý, Vương Đại Toàn lập tức cười khẩy, tên nhãi này đúng là kiêu ngạo, còn nghĩ mình làm được thật!
Hạng mục tái định cư này nằm hết trong tay Vương Đại Toàn, người khác không xử lý được đâu, tên họ Tần kia cho dù có nhiều tiền thì có thể xử lý được quyết định công ty anh ta chắc?
Tần Lâm gọi cho Hà Niệm Anh, mấy phút sau, Hà Niệm Anh bắt máy.
"Alo, tiểu sư huynh à? Tôi là Hà Niệm Anh đây!"
Tần Lâm nói: "Sư muội có biết thôn Phúc Điền không?"
Hà Niệm Anh sững sờ: "Tôi biết, tôi cũng từng nghe qua về thôn này rồi, nó sắp được phá dỡ và tái định cư phải không? Sao vậy, tiểu sư huynh?"
Tần Lâm nói: "Thôn này là nhà của bạn tôi, sư muội nhận hạng mục phá dỡ và tái định cư này đi".
Hà Niệm Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Không thành vấn đề".
Hạng mục này vốn không phải của Hà Niệm Anh, nhưng dù sao cũng là chuyện của ngành bất động sản, chỉ cần có liên quan đến ngành này thì Hà Niệm Anh có thể xử lý được.
Hơn nữa tiểu sư huynh đã mở lời rồi, bà ấy cũng không dám chậm chễ.
Bà ấy lập tức đồng ý, cúp máy xong, Hà Niệm Anh liền liên lạc với một số người.
Khoảng ba phút sau, điện thoại của Vương Đại Toàn vang lên, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, anh ta nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy.
"Alo, tôi là Vương Đại Toàn".
"Cái gì, bảo tôi phải bỏ hạng mục tái định cư á? Nằm mơ đi, đây là hạng mục duy nhất trong nửa năm tới của chúng tôi, công ty chúng tôi phải dựa vào nó để sống đấy!"
"Bất động sản Hà Thị? Một công ty lớn như bọn họ tại sao cứ muốn cướp hạng mục nhỏ này?"
"Cái gì? Bất động sản Hà Thị thậm chí còn nói muốn đối phó với tôi? Nếu như tôi không đồng ý thì sẽ cho tôi không có đất dung thân?"
"..."
Cũng không biết là ai gọi cuộc điện thoại này, sau khi nói xong, Vương Đại Toàn cảm thấy trời đất sụp đổ, như bị giáng một gậy vào đầu.
Chết rồi, chết chắc rồi, hạng mục nửa năm tới của Vương Đại Toàn đi tong rồi.
Bất động sản Hà Thị lại đi uy hiếp anh ta.
Công ty lớn này lại nhằm vào anh ta.
Vương Đại Toàn sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy.
Bất động sản Hà Thị là của Hà Niệm Anh!
Hơn nữa không chỉ hạng mục này, bất động sản Hà Thị thậm chí đã thể hiện rõ quan điểm rồi, công ty của Vương Đại Toàn sau này khó có thể sống lắm.
Vương Đại Toàn mặt xám như tro, đứng ngây người ở đó, mặt mày mờ mịt.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói.
"Nghe thấy chưa, hôm nay không cần anh nữa, anh có thể đi rồi".
Sắc mặt Vương Đại Toàn thay dổi: "Anh Tần! Anh Tần, tôi sai rồi, mong anh Tần có thể cho tôi một cơ hội..."
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, đánh mắt với bảo vệ, bảo vệ lập tức hiểu ý, kéo lấy tay Vương Đại Toàn, lạnh lùng nói.
"Đi thôi, đừng để tôi phải dùng côn điện".
Nói xong, Vương Đại Toàn liền bị tống cổ khỏi trang viên Thanh Mai.
Trưởng thôn kinh ngạc nói.
"Tiểu Tần à, cháu thực sự có thể giúp chúng tôi giải quyết vụ tái định cư sao?"
Tần Lâm gật đầu: "Vâng ạ, trưởng thôn, hơn nữa bất động sản Hà Thị sẽ là công ty xử lý hạng mục tái định cư". ngôn tình hay
Trưởng thôn già kích động nói: "Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá!"
Vốn cho rằng có một công ty bất động sản nhỏ có thể giải quyết việc tái định cư đã là tốt lắm rồi, kết quả không ngờ lại là bất động sản Hà Thị!
Nhà của bất động sản Hà Thị là dạng nhà cao cấp, trưởng thôn đương nhiên kích động vô cùng.
Chu Điềm Điềm cũng vô cùng kích động: "Anh Tần à, anh quen cả người của bất động sản Hà Thị à, anh lợi hại quá!"
Tần Lâm cười nhạt, cũng không nói gì, Vương Đại Toàn này đúng là loại não thiếu nếp nhăn.
Trang viên Thanh Mai này là sản nghiệp tốt nhất của bất động sản Hà Thị, Vương Đại Toàn nhận ra được mối quan hệ giữa Tần Lâm và Hà Niệm Anh, vậy mà cứ đòi tỏ vẻ, đúng là muốn chết!
...
Tần Lâm sắp xếp xong phòng cho trưởng thôn, Chu Điềm Điềm và mọi người, để bọn họ ở đây một đêm.
Khi Tần Lâm đang chuẩn bị thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, một số lạ ở Đông Hải gọi đến.
Sau khi bắt máy liền nói: "Ai đấy?"
"Lão Tần à? Tớ là Mã Húc!"
Tần Lâm sững sờ, sau đó nở nụ cười.
"Húc Tử! Sao cậu biết số của tớ vậy, Trương Minh nói cho cậu biết à?"
Lúc trước Tần Lâm từng gặp lại bạn học tốt nhất thời đi học, Trương Minh, còn mua cho Trương Minh một con Rolls Royce Cullinan.
Trên thực tế ngoại trừ Trương Minh ra, Tần Lâm còn một người bạn tốt khác tên Mã Húc.
Năm đó ba người là bộ ba ở trường học, chỉ có điều Mã Húc đã sớm bỏ học, thậm chí còn bỏ học sớm hơn Trương Minh, vậy nên sau này không liên lạc được nữa.
Không ngờ Trương Minh và Mã Húc vẫn còn liên lạc với nhau, Tần Lâm vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Lão Tần à, ngày mai tớ kết hôn, hôm nay Trương Minh mới nói với tớ, tớ lại đang thiếu một phù rể, cậu có đến được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.