Chương 102: Bây giờ tôi vẫn không coi cô ra gì
Dạ Nhiên
11/01/2021
Tần Lâm tùy tiện đáp lại, chỉ gật đầu chứ chẳng
thèm trả lời.
Vương Hưng Giai cười nhạt: “Anh không cần tự tị,
tôi thấy bạn gái anh đeo kính râm, có phải là có sẹo
không, hay là có tật gì? Mọi người đều là bạn bè, cô
bỏ kính xuống đi, không sao đâu, chúng tôi không
cười cô đâu mà”.
Tần Lâm nghe xong liền cau mày.
“Nếu mấy người không biết cách ăn nói thì sang
chỗ khác ăn đi, tôi không hoan nghênh mấy người
cho lắm đâu”.
Vương Hưng Giai cười nhạt: “Sao nào? Tôi còn
chưa giận, vậy mà anh tức trước rồi à?”
“Bản thân sống không tốt thì thừa nhận luôn đi,
với địa vị bây giờ của anh có thề tìm được bạn gái đã
tốt lắm rồi, đừng có kén cá chọn canh”.
“Xinh đẹp như tôi đây, biết đâu lúc trước anh còn
tìm được, nhưng bây giờ e là khó lắm”.
Vương Hưng Giai nói chuyện mặc dù có hơi thẳng
thừng, nhưng xã hội hiện nay đều vậy hết.
Tôi của ngày hôm qua, bạn bỏ qua tôi, tôi của
ngày hôm nay, bạn không với nổi!
Vương Hưng Giai bây giờ là ví dụ điển hình cho
câu nói đó.
Năm đó anh còn là một thiếu gia nhà giàu, chẳng
coi Vương Hưng Giai ra gì.
Bây giờ thì sao, chỉ có thể có một cô bạn gái có
bớt, bị tật, ra đường ăn quán vỉa hè còn phải đeo kính
râm lo bị người khác nhìn thấy.
Loại người dưới đáy cùng xã hội này, trong lòng
chắc chắn phải tự ti lắm nhỉ.
Vương Hưng Giai lúc này cảm thấy vô cùng hả hê,
cứ như báo được thù lớn vậy.
Tần Lâm cau mày, ngầng đầu lạnh lùng nhìn
Vương Hưng Giai.
“Cô cũng ảo tường quá rồi ấy”.
“Năm đó tôi không coi cô ra gì, thì bây giờ vẫn
vậy”.
Loại phụ nữ như Vương Hưng Giai nếu tâm tình
thiện lương một chút thì đúng là không tồi.
Chỉ có điều, trong đầu cô ta lúc nào cũng có ý
nghĩ muốn trèo cành cao, bám vào nhà giàu, loại
người thế này dù có đẹp đến đâu thì vẫn không đáng
một đồng.
Tần Lâm vừa dứt lời, Vương Hưng Giai lập tức nổi
giận.
“Anh nói cái gì! Không coi tôi ra gì? Dựa vào anh
sao?! Anh chẳng qua chỉ có thể tìm một con đàn bà
xấu xí làm bạn gái, anh có đủ tư cách để coi thường
tôi sao?!”
Khi Vương Hưng Giai nổi giận, có một người đàn
ông đột nhiên đi đến.
“Giai Giai, sao vậy, sao lại nổi giận thế?”
Nhìn thấy người đàn ông kia, Vương Hưng Giai
liền hạ hỏa, cô ta nói.
“Chồng à! Em không sao, em gặp phải bạn học cũ
thôi”.
Đây là bạn trai của Vương Hưng Giai, Lữ Trí.
Dù sao cũng là bạn trai hiện tại, cô ta cũng không
muốn cho anh ta biết chuyện lúc trước mình theo
đuổi Tần Lâm, vậy nên liền kết thúc đề tài này ở đây.
“Sao bây giờ chồng mới đến, anh bận gì à?”
Lữ Trí ngồi ð đó, cười ha ha mà nói.
“Chẳng phải tháng sau Tô Văn Kỳ có buổi hòa
nhạc sao, anh đang xử lý chỗ vé đặc biệt có tư cách
vào trong cánh gà”.
“Vé đặc biệt có tư cách vào trong cánh gà sao,
thật không vậy! Anh Lữ, anh là người quyết định chỗ
vé này sao?”
Lữ Trí cười nhạt: “Đương nhiên rồi, tất cả vé đều
do anh quản lý, anh muốn xử lý thế nào liền xử lý thế
đó”.
Mắt mấy bạn học nữ lập tức sáng lên, mặt mày
sùng bái mà nói.
“Anh Lữ, bọn em là bạn thân của Giai Giai, có thể
bán cho chúng em mấy tấm được không?”
Ai ai cũng bắt đầu nũng nịu.
Mặc dù đang đứng trước mặt bạn gái, nhưng Lữ
Trí vẫn rất hưởng thụ cảm giác này, anh ta cười nói.
“Được thôi, tôi sẽ cố gắng, mọi người tổng cộng
có bao nhiêu người, vé bên trong tôi bao!”
Nghe đến đây, sắc mặt Tô Văn Kỳ trầm xuống, cô
ấy cời kính ra, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng
lạnh như băng.
“Vé đặc biệt là để tôi tặng cho fans, tại sao lại
đến tay anh”.
thèm trả lời.
Vương Hưng Giai cười nhạt: “Anh không cần tự tị,
tôi thấy bạn gái anh đeo kính râm, có phải là có sẹo
không, hay là có tật gì? Mọi người đều là bạn bè, cô
bỏ kính xuống đi, không sao đâu, chúng tôi không
cười cô đâu mà”.
Tần Lâm nghe xong liền cau mày.
“Nếu mấy người không biết cách ăn nói thì sang
chỗ khác ăn đi, tôi không hoan nghênh mấy người
cho lắm đâu”.
Vương Hưng Giai cười nhạt: “Sao nào? Tôi còn
chưa giận, vậy mà anh tức trước rồi à?”
“Bản thân sống không tốt thì thừa nhận luôn đi,
với địa vị bây giờ của anh có thề tìm được bạn gái đã
tốt lắm rồi, đừng có kén cá chọn canh”.
“Xinh đẹp như tôi đây, biết đâu lúc trước anh còn
tìm được, nhưng bây giờ e là khó lắm”.
Vương Hưng Giai nói chuyện mặc dù có hơi thẳng
thừng, nhưng xã hội hiện nay đều vậy hết.
Tôi của ngày hôm qua, bạn bỏ qua tôi, tôi của
ngày hôm nay, bạn không với nổi!
Vương Hưng Giai bây giờ là ví dụ điển hình cho
câu nói đó.
Năm đó anh còn là một thiếu gia nhà giàu, chẳng
coi Vương Hưng Giai ra gì.
Bây giờ thì sao, chỉ có thể có một cô bạn gái có
bớt, bị tật, ra đường ăn quán vỉa hè còn phải đeo kính
râm lo bị người khác nhìn thấy.
Loại người dưới đáy cùng xã hội này, trong lòng
chắc chắn phải tự ti lắm nhỉ.
Vương Hưng Giai lúc này cảm thấy vô cùng hả hê,
cứ như báo được thù lớn vậy.
Tần Lâm cau mày, ngầng đầu lạnh lùng nhìn
Vương Hưng Giai.
“Cô cũng ảo tường quá rồi ấy”.
“Năm đó tôi không coi cô ra gì, thì bây giờ vẫn
vậy”.
Loại phụ nữ như Vương Hưng Giai nếu tâm tình
thiện lương một chút thì đúng là không tồi.
Chỉ có điều, trong đầu cô ta lúc nào cũng có ý
nghĩ muốn trèo cành cao, bám vào nhà giàu, loại
người thế này dù có đẹp đến đâu thì vẫn không đáng
một đồng.
Tần Lâm vừa dứt lời, Vương Hưng Giai lập tức nổi
giận.
“Anh nói cái gì! Không coi tôi ra gì? Dựa vào anh
sao?! Anh chẳng qua chỉ có thể tìm một con đàn bà
xấu xí làm bạn gái, anh có đủ tư cách để coi thường
tôi sao?!”
Khi Vương Hưng Giai nổi giận, có một người đàn
ông đột nhiên đi đến.
“Giai Giai, sao vậy, sao lại nổi giận thế?”
Nhìn thấy người đàn ông kia, Vương Hưng Giai
liền hạ hỏa, cô ta nói.
“Chồng à! Em không sao, em gặp phải bạn học cũ
thôi”.
Đây là bạn trai của Vương Hưng Giai, Lữ Trí.
Dù sao cũng là bạn trai hiện tại, cô ta cũng không
muốn cho anh ta biết chuyện lúc trước mình theo
đuổi Tần Lâm, vậy nên liền kết thúc đề tài này ở đây.
“Sao bây giờ chồng mới đến, anh bận gì à?”
Lữ Trí ngồi ð đó, cười ha ha mà nói.
“Chẳng phải tháng sau Tô Văn Kỳ có buổi hòa
nhạc sao, anh đang xử lý chỗ vé đặc biệt có tư cách
vào trong cánh gà”.
“Vé đặc biệt có tư cách vào trong cánh gà sao,
thật không vậy! Anh Lữ, anh là người quyết định chỗ
vé này sao?”
Lữ Trí cười nhạt: “Đương nhiên rồi, tất cả vé đều
do anh quản lý, anh muốn xử lý thế nào liền xử lý thế
đó”.
Mắt mấy bạn học nữ lập tức sáng lên, mặt mày
sùng bái mà nói.
“Anh Lữ, bọn em là bạn thân của Giai Giai, có thể
bán cho chúng em mấy tấm được không?”
Ai ai cũng bắt đầu nũng nịu.
Mặc dù đang đứng trước mặt bạn gái, nhưng Lữ
Trí vẫn rất hưởng thụ cảm giác này, anh ta cười nói.
“Được thôi, tôi sẽ cố gắng, mọi người tổng cộng
có bao nhiêu người, vé bên trong tôi bao!”
Nghe đến đây, sắc mặt Tô Văn Kỳ trầm xuống, cô
ấy cời kính ra, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng
lạnh như băng.
“Vé đặc biệt là để tôi tặng cho fans, tại sao lại
đến tay anh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.