Chương 634: Bị đuổi khỏi thôn
Dạ Nhiên
17/05/2021
“Mọi người nói xem, trong lòng người dân trong thôn thì ai quan trọng hơn đây, chẳng phải là Hoa thần y à?”
Cả gia đình Lão Chu đều im bặt, điều này còn cần phải nói nữa sao, đương nhiên Hoa thần y phải quan trọng hơn rồi.
Từ nhỏ đến lớn, Hoa thần y đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người trong thôn, có những loại bệnh vô cùng khó trị nhưng đến tay Hoa thần y lại xong xuôi tất thảy.
Hoa thần y chính là một nhân vật thần thánh trong mắt mọi người, nhưng Tần Lâm lại làm ô nhục vị thần của bọn họ, đó là điều mà họ không thể nào chấp nhận được.
Vậy nên trong lòng người dân trong thôn lại càng thêm thù hằn Tần Lâm, bọn họ vốn muốn nhìn thấy Tần Lâm thua, một khi đã thua thì anh sẽ không còn bất kì cơ hội nào nữa.
Và gia đình Lão Chu sẽ ngay lập tức bị đuổi ra khỏi thôn, không một ai muốn vì bọn họ mà phải đắc tội với Hoa thần y cả.
Thực sự ra cho dù không đuổi họ ra khỏi thôn thì họ cũng không thể ở lại nơi này nữa, mọi người đều cô lập bọn họ, cũng không qua lại với nhau nữa, vậy thì cần sống ở đây làm gì nữa?
Trưởng thôn thở dài rồi vỗ vai Lão Chu.
"Lão Chu, có một số việc tôi cũng không làm gì được, sau này anh chỉ có thể tự mình lo liệu thôi”.
Nói xong, trưởng thôn khoanh hai tay lại, bất lực thở dài rồi rời khỏi nhà họ Chu.
Sau khi trưởng thôn rời đi, Lão Chu và mẹ Chu mới nhìn nhau, bất lực thở dài, nhưng không nói gì.
“Không sao, đi thì đi, không ở đây thì không sống được nữa chắc”.
Thực ra trong lòng bọn họ cũng rất phiền muộn, nhưng cũng không dám than phiền Tần Lâm, dù sao cũng là bạn trai của con gái mình, nếu chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái thì chịu thiệt cũng đáng.
Chu Điềm Điềm cũng thở dài nói.
"Không sao đâu bố mẹ, tình cờ con cũng đang có một số tiền, con sẽ mua cho hai người một căn nhà ở thành phố, sẵn tiện luôn cho việc đi làm của con”.
"Được, chúng ta đi đâu cũng có thể sống, không cần phải ở chỗ này!"
"Ừ, chỉ cần ba người chúng ta ở cùng nhau là được rồi!"
Nghe được cuộc đối thoại giữa ba người, Tần Lâm bất lực lắc đầu.
"Đừng vội buồn, tại sao lại muốn chuyển đi? Nếu như cháu thắng thì không cần phải chuyển đi nữa, có đúng không?"
Tần Lâm vừa nói xong, Lão Chu liền lắc đầu.
"Tiểu Tần, cháu không thể nào thắng được, bọn chú biết chính xác Hoa thần y có trình độ như thế nào, không có bệnh nào mà ông ấy không chữa được, cháu thách thức ông ấy, quả thực là một sai lầm lớn”.
Tần Lâm cười nhạt: "Chú Chu, đừng lo lắng, chỉ dựa vào ông ta thì không thể thắng cháu được đâu”.
Tần Lâm nói đầy tự tin, quả thực ở trong mắt người ngoài, vị Hoa thần y này khá là có thực lực, nhưng trong mắt Tần Lâm mà nói, ông ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ với vẻ ngoài già dặn mà thôi.
Tần Lâm biết rõ mồn một những trò Hoa thần y đã làm.
Loại lang băm này nếu không dạy cho ông ta một bài học, không biết sau này còn có bao nhiêu người bị hại nữa.
Nói xong, gia đình chú Chu vẫn lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ chán nản.
Đương nhiên bọn họ không tin Tần Lâm có thể thắng, bọn họ cũng không biết Tần Lâm có trình độ như thế nào, lúc đó chỉ biết chắc Hoa thần y lợi hại ra sao.
Mười năm qua, Hoa thần y vẫn chưa có bệnh nào không chữa khỏi.
Nghe nói hơn mười năm trước, lúc Hoa thần y suy sụp tinh thần ở tuổi trung niên, y thuật bấy giờ của ông ta cũng khá bình thường, chỉ có thể chữa trị một số bệnh cảm cúm thông thường mà thôi.
Nhưng mười năm trước, không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như ông ta đã được khai sáng điều gi đó.
Sau đó, dù là ai cũng chữa được bệnh, tiếng tăm ngày càng vang xa, thu nhập cũng ngày càng tăng.
Tuy nhiên, nghe nói Hoa thần y rất trầm tính, thường nép mình trong ngôi làng nhỏ này, không muốn ra ngoài chữa bệnh cho người khác.
Nhiều người nói Hoa thần y là một ẩn sĩ, nhưng thật ra Tần Lâm lại biết rất rõ, nguyên nhân vì sao lão già này không chịu ra tay, cũng không dám công khai.
Là bởi vì ông ta không dám!
Không có công mài sắt thì sao có ngày nên kim được chứ!
Nếu như ông ta đi ra ngoài và gặp một số bậc thầy khác, bị người ta nhìn thấu thủ đoạn của mình và vạch trần chúng ngay tại chỗ thì danh tiếng của ông ta sẽ bị hủy hoại mất?
Cuối cùng thôn trưởng phái người đi gọi Tần Lâm, nói vòng ngoài đã chuẩn bị xong, mời các người lên sân khấu thi đấu!
Ba người nhà họ Chu chán nản lắc đầu, bọn họ cũng đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Dù sao ở cái thôn này cũng không có gì để lưu luyến cả, bởi vì lưu luyến cũng vô dụng, bọn họ đã đắc tội đến Hoa thần y, vậy nên mới sắp bị đuổi ra ngoài.
Tần Lâm chỉ cười nhạt, trên mặt không chút sợ hãi, anh đã biết rất rõ về Hoa thần y.
Có một cái sân nhỏ bên ngoài, trưởng thôn ở đây để mọi người tụ họp, hôm nay chính là trận đấu giữa Hoa thần y và Tần Lâm.
Hoa thần y đứng trên sân khấu, lạnh lùng nhìn Tần Lâm, trên mặt lộ ra vẻ bỡn cợt.
"Này thằng nhóc, thật là không biết sống chết, mau lên đây đi, nếu hôm nay cậu không so tài thì sau này sẽ phải rút khỏi giang hồ đó!"
Hoa thần y nói một cách hùng hồn.
Nhưng trên thực tế, nếu không đọ được với Tần Lâm trong cuộc so tài này, thì ông ta sẽ không còn mặt mũi nào tiếp tục hành nghề y ở đây cả, hành y bao nhiêu năm như thế, ngay cả một thanh niên cũng không đọ nổi sao, còn tự xưng thần y để làm gì?
Mọi người nghe xong đều phá lên cười.
"Xin Hoa thần y thương xót, một người trẻ tuổi như vậy làm sao có thể so sánh với ông được chứ?"
"Đúng vậy, số bệnh nhân ông chữa khỏi còn hơn số người cậu ấy từng gặp, làm sao cậu ấy có thể là đối thủ của ông được?"
"Nghé mới sinh không sợ hổ, có quá nhiều người không tự lượng sức mình, Lão Chu à, sao các người lại tìm được một đứa con rể như vậy chứ?"
"Ha ha, tôi muốn xem Hoa thần y đã chữa bệnh cho tôi như thế nào, có thể để người khác đặt câu hỏi không?"
"Hoa thần y cố lên!"
"Hoa thần y cố lên!"
"..."
Dân làng bên dưới đều đang cổ vũ cho Hoa thần y, dù sao Hoa thần y cũng mới là người thắng một vị trí quan trọng trong lòng họ.
Tần Lâm đứng một bên, bên dưới toàn tiếng la ó gào thét.
Mặc dù Tần Lâm là con rể của nhà họ Chu, nhưng theo bọn họ thấy thì anh vẫn là người ngoài.
Một người ngoài muốn cạnh tranh với Hoa thần y có uy quyền nhất trong làng của họ thì chắc chắn phải chịu khổ rồi.
Sau khi lên sân khấu, Tần Lâm liền hỏi.
"So tài kiểu gì?"
Hoa thần y nói: "Rất đơn giản, chỉ cần gọi hai bệnh nhân lên, chẩn đoán tại chỗ, ai chữa khỏi sẽ thắng!"
"À đúng rồi, cái tôi nói là chữa khỏi hoàn toàn! Không cần quá trình chẩn đoán, không giải thích, chỉ cần chữa bệnh!"
Lời nói của Hoa thần y khiến tất cả mọi người vô cùng tin tưởng, cho dù có nói nhiều như vậy cũng vô ích, mấu chốt là có thể chữa khỏi bệnh.
Vì vậy người dân trong làng không mấy quan tâm đến quy trình, kể cả khi họ giải thích toàn bộ quá trình chữa bệnh thì người dân trong làng cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Tần Lâm bèn cười giễu cợt, đương nhiên anh biết Hoa thần y đang nghĩ gì, nhưng anh không thèm quan tâm đến.
"Được”.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất che, trình độ của Tần Lâm vượt xa Hoa thần y, cho nên anh không cần phải quan tâm đến việc so tài như thế nào.
Hoa thần y nói: "Được, nếu đã như vậy, vậy xin hỏi, ai bị bệnh thì hãy giơ tay, bất kỳ người vùng nào cũng có thể được chọn!"
Không ít người dưới khán đài giơ tay.
Nói một cách tương đối thì điều kiện y tế ở nông thôn còn khá kém, đi bệnh viện ở thành phố thì tương đối xa, nhiều người ngại chi tiền nên nếu có vấn đề nhỏ thì căn bản sẽ không đến bệnh viện, mà đành ở nhà nhịn cho qua.
Bây giờ còn được miễn phí, tất nhiên là mọi người sẽ giơ tay.
Nhìn thấy một cặp sinh đôi ở làng bên dưới sân khấu, bỗng ánh mắt của Hoa thần y sáng lên.
"Cặp anh em này!"
Hai thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi đứng dậy, trông giống hệt nhau, vừa nhìn liền biết là anh em sinh đôi.
Tình huống này có thể xác định rõ được trình độ của các bác sĩ, hai người hoàn toàn giống nhau, bệnh tình cũng giống nhau, vậy nên ai có thể chữa khỏi chữa nhanh được thì sẽ rất dễ để so sánh.
- ----------------------
Cả gia đình Lão Chu đều im bặt, điều này còn cần phải nói nữa sao, đương nhiên Hoa thần y phải quan trọng hơn rồi.
Từ nhỏ đến lớn, Hoa thần y đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người trong thôn, có những loại bệnh vô cùng khó trị nhưng đến tay Hoa thần y lại xong xuôi tất thảy.
Hoa thần y chính là một nhân vật thần thánh trong mắt mọi người, nhưng Tần Lâm lại làm ô nhục vị thần của bọn họ, đó là điều mà họ không thể nào chấp nhận được.
Vậy nên trong lòng người dân trong thôn lại càng thêm thù hằn Tần Lâm, bọn họ vốn muốn nhìn thấy Tần Lâm thua, một khi đã thua thì anh sẽ không còn bất kì cơ hội nào nữa.
Và gia đình Lão Chu sẽ ngay lập tức bị đuổi ra khỏi thôn, không một ai muốn vì bọn họ mà phải đắc tội với Hoa thần y cả.
Thực sự ra cho dù không đuổi họ ra khỏi thôn thì họ cũng không thể ở lại nơi này nữa, mọi người đều cô lập bọn họ, cũng không qua lại với nhau nữa, vậy thì cần sống ở đây làm gì nữa?
Trưởng thôn thở dài rồi vỗ vai Lão Chu.
"Lão Chu, có một số việc tôi cũng không làm gì được, sau này anh chỉ có thể tự mình lo liệu thôi”.
Nói xong, trưởng thôn khoanh hai tay lại, bất lực thở dài rồi rời khỏi nhà họ Chu.
Sau khi trưởng thôn rời đi, Lão Chu và mẹ Chu mới nhìn nhau, bất lực thở dài, nhưng không nói gì.
“Không sao, đi thì đi, không ở đây thì không sống được nữa chắc”.
Thực ra trong lòng bọn họ cũng rất phiền muộn, nhưng cũng không dám than phiền Tần Lâm, dù sao cũng là bạn trai của con gái mình, nếu chuyện này ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái thì chịu thiệt cũng đáng.
Chu Điềm Điềm cũng thở dài nói.
"Không sao đâu bố mẹ, tình cờ con cũng đang có một số tiền, con sẽ mua cho hai người một căn nhà ở thành phố, sẵn tiện luôn cho việc đi làm của con”.
"Được, chúng ta đi đâu cũng có thể sống, không cần phải ở chỗ này!"
"Ừ, chỉ cần ba người chúng ta ở cùng nhau là được rồi!"
Nghe được cuộc đối thoại giữa ba người, Tần Lâm bất lực lắc đầu.
"Đừng vội buồn, tại sao lại muốn chuyển đi? Nếu như cháu thắng thì không cần phải chuyển đi nữa, có đúng không?"
Tần Lâm vừa nói xong, Lão Chu liền lắc đầu.
"Tiểu Tần, cháu không thể nào thắng được, bọn chú biết chính xác Hoa thần y có trình độ như thế nào, không có bệnh nào mà ông ấy không chữa được, cháu thách thức ông ấy, quả thực là một sai lầm lớn”.
Tần Lâm cười nhạt: "Chú Chu, đừng lo lắng, chỉ dựa vào ông ta thì không thể thắng cháu được đâu”.
Tần Lâm nói đầy tự tin, quả thực ở trong mắt người ngoài, vị Hoa thần y này khá là có thực lực, nhưng trong mắt Tần Lâm mà nói, ông ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ với vẻ ngoài già dặn mà thôi.
Tần Lâm biết rõ mồn một những trò Hoa thần y đã làm.
Loại lang băm này nếu không dạy cho ông ta một bài học, không biết sau này còn có bao nhiêu người bị hại nữa.
Nói xong, gia đình chú Chu vẫn lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ chán nản.
Đương nhiên bọn họ không tin Tần Lâm có thể thắng, bọn họ cũng không biết Tần Lâm có trình độ như thế nào, lúc đó chỉ biết chắc Hoa thần y lợi hại ra sao.
Mười năm qua, Hoa thần y vẫn chưa có bệnh nào không chữa khỏi.
Nghe nói hơn mười năm trước, lúc Hoa thần y suy sụp tinh thần ở tuổi trung niên, y thuật bấy giờ của ông ta cũng khá bình thường, chỉ có thể chữa trị một số bệnh cảm cúm thông thường mà thôi.
Nhưng mười năm trước, không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như ông ta đã được khai sáng điều gi đó.
Sau đó, dù là ai cũng chữa được bệnh, tiếng tăm ngày càng vang xa, thu nhập cũng ngày càng tăng.
Tuy nhiên, nghe nói Hoa thần y rất trầm tính, thường nép mình trong ngôi làng nhỏ này, không muốn ra ngoài chữa bệnh cho người khác.
Nhiều người nói Hoa thần y là một ẩn sĩ, nhưng thật ra Tần Lâm lại biết rất rõ, nguyên nhân vì sao lão già này không chịu ra tay, cũng không dám công khai.
Là bởi vì ông ta không dám!
Không có công mài sắt thì sao có ngày nên kim được chứ!
Nếu như ông ta đi ra ngoài và gặp một số bậc thầy khác, bị người ta nhìn thấu thủ đoạn của mình và vạch trần chúng ngay tại chỗ thì danh tiếng của ông ta sẽ bị hủy hoại mất?
Cuối cùng thôn trưởng phái người đi gọi Tần Lâm, nói vòng ngoài đã chuẩn bị xong, mời các người lên sân khấu thi đấu!
Ba người nhà họ Chu chán nản lắc đầu, bọn họ cũng đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Dù sao ở cái thôn này cũng không có gì để lưu luyến cả, bởi vì lưu luyến cũng vô dụng, bọn họ đã đắc tội đến Hoa thần y, vậy nên mới sắp bị đuổi ra ngoài.
Tần Lâm chỉ cười nhạt, trên mặt không chút sợ hãi, anh đã biết rất rõ về Hoa thần y.
Có một cái sân nhỏ bên ngoài, trưởng thôn ở đây để mọi người tụ họp, hôm nay chính là trận đấu giữa Hoa thần y và Tần Lâm.
Hoa thần y đứng trên sân khấu, lạnh lùng nhìn Tần Lâm, trên mặt lộ ra vẻ bỡn cợt.
"Này thằng nhóc, thật là không biết sống chết, mau lên đây đi, nếu hôm nay cậu không so tài thì sau này sẽ phải rút khỏi giang hồ đó!"
Hoa thần y nói một cách hùng hồn.
Nhưng trên thực tế, nếu không đọ được với Tần Lâm trong cuộc so tài này, thì ông ta sẽ không còn mặt mũi nào tiếp tục hành nghề y ở đây cả, hành y bao nhiêu năm như thế, ngay cả một thanh niên cũng không đọ nổi sao, còn tự xưng thần y để làm gì?
Mọi người nghe xong đều phá lên cười.
"Xin Hoa thần y thương xót, một người trẻ tuổi như vậy làm sao có thể so sánh với ông được chứ?"
"Đúng vậy, số bệnh nhân ông chữa khỏi còn hơn số người cậu ấy từng gặp, làm sao cậu ấy có thể là đối thủ của ông được?"
"Nghé mới sinh không sợ hổ, có quá nhiều người không tự lượng sức mình, Lão Chu à, sao các người lại tìm được một đứa con rể như vậy chứ?"
"Ha ha, tôi muốn xem Hoa thần y đã chữa bệnh cho tôi như thế nào, có thể để người khác đặt câu hỏi không?"
"Hoa thần y cố lên!"
"Hoa thần y cố lên!"
"..."
Dân làng bên dưới đều đang cổ vũ cho Hoa thần y, dù sao Hoa thần y cũng mới là người thắng một vị trí quan trọng trong lòng họ.
Tần Lâm đứng một bên, bên dưới toàn tiếng la ó gào thét.
Mặc dù Tần Lâm là con rể của nhà họ Chu, nhưng theo bọn họ thấy thì anh vẫn là người ngoài.
Một người ngoài muốn cạnh tranh với Hoa thần y có uy quyền nhất trong làng của họ thì chắc chắn phải chịu khổ rồi.
Sau khi lên sân khấu, Tần Lâm liền hỏi.
"So tài kiểu gì?"
Hoa thần y nói: "Rất đơn giản, chỉ cần gọi hai bệnh nhân lên, chẩn đoán tại chỗ, ai chữa khỏi sẽ thắng!"
"À đúng rồi, cái tôi nói là chữa khỏi hoàn toàn! Không cần quá trình chẩn đoán, không giải thích, chỉ cần chữa bệnh!"
Lời nói của Hoa thần y khiến tất cả mọi người vô cùng tin tưởng, cho dù có nói nhiều như vậy cũng vô ích, mấu chốt là có thể chữa khỏi bệnh.
Vì vậy người dân trong làng không mấy quan tâm đến quy trình, kể cả khi họ giải thích toàn bộ quá trình chữa bệnh thì người dân trong làng cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Tần Lâm bèn cười giễu cợt, đương nhiên anh biết Hoa thần y đang nghĩ gì, nhưng anh không thèm quan tâm đến.
"Được”.
Binh đến tướng chặn, nước đến đất che, trình độ của Tần Lâm vượt xa Hoa thần y, cho nên anh không cần phải quan tâm đến việc so tài như thế nào.
Hoa thần y nói: "Được, nếu đã như vậy, vậy xin hỏi, ai bị bệnh thì hãy giơ tay, bất kỳ người vùng nào cũng có thể được chọn!"
Không ít người dưới khán đài giơ tay.
Nói một cách tương đối thì điều kiện y tế ở nông thôn còn khá kém, đi bệnh viện ở thành phố thì tương đối xa, nhiều người ngại chi tiền nên nếu có vấn đề nhỏ thì căn bản sẽ không đến bệnh viện, mà đành ở nhà nhịn cho qua.
Bây giờ còn được miễn phí, tất nhiên là mọi người sẽ giơ tay.
Nhìn thấy một cặp sinh đôi ở làng bên dưới sân khấu, bỗng ánh mắt của Hoa thần y sáng lên.
"Cặp anh em này!"
Hai thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi đứng dậy, trông giống hệt nhau, vừa nhìn liền biết là anh em sinh đôi.
Tình huống này có thể xác định rõ được trình độ của các bác sĩ, hai người hoàn toàn giống nhau, bệnh tình cũng giống nhau, vậy nên ai có thể chữa khỏi chữa nhanh được thì sẽ rất dễ để so sánh.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.