Chương 556: Bốc phét
Dạ Nhiên
17/05/2021
Châu báu Gia Hân nổi tiếng trong giới, vì tài sản cá nhân của Hồ Gia Hân vẫn còn kém Liễu Thanh Thanh một chút, nên Hồ Gia Hân cũng không quá có tiếng.
Tuy không phải người giàu nhất, nhưng Hồ Gia Hân cũng nằm trong top 10 Hoa Hạ, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của Liễu Thanh Thanh, người bình thường không thể nào so sánh được.
Những người phụ nữ này đều biết đến châu báu Gia Hân, đương nhiên cũng sẽ biết Hồ Gia Hân, vị nữ chủ tịch được tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Một người là Hồ Gia Hân, người còn lại là Liễu Thanh Thanh.
Hai bà chủ xinh đẹp và giàu có, hơn nữa, một người kinh doanh trang sức, người còn lại kinh doanh mỹ phẩm, bọn họ đều có thể dùng những món đồ này tùy thích.
Vậy nên không có người phụ nữ nào không dùng trang sức của Hồ Gia Hân cả, bọn họ thường nói đến những món trang sức kia, đương nhiên cũng sẽ biết đến công ty của Hồ Gia Hân.
Nếu như nói cái khác, có lẽ Tần Lâm sẽ không thể gửi đến ngay được, nhưng may mắn thay lại là châu báu Gia Hân, vừa hay anh cũng có quen biết với Hồ Gia Hân.
Sau đó, anh trực tiếp nhắn tin cho Hồ Gia Hân: “Bạn của tôi muốn trang sức bên cô, mang cho tôi một bộ đến đây đi, vị trí của tôi là...”
Mặc dù Tần Lâm và Hồ Gia Hân chỉ gặp nhau vài lần, nhưng hai người bọn lại cảm thấy rất quen thuộc, đặc biệt Hồ Gia Hân còn thường hay trêu chọc anh, nếu như không vì Tần Lâm biết chút y thuật, cộng thêm việc trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, thì có lẽ anh đã gặp phải khó khăn rồi.
“Đợi ở đấy”, Hồ Gia Hân liền trả lời lại hai chữ này.
Sau đó, Tần Lâm quay sang nói với mọi người.
“Xong rồi, lát nữa sẽ có người mang đến”.
Nhìn thấy Tần Lâm thoáng cười, Vương Ngọc cũng bật cười theo.
“Tôi nói anh này, anh cho rằng mình mua gì vậy? Đặt shipper à? Đó là châu báu Gia Hân đấy! Cho dù chúng tôi có đến tận cửa hàng để mua thì cũng phải đặt trước, trừ khi nó là kiểu dáng ít được ưa chuộng nhất và không có ai mua, thì lúc đó mới có thể lấy ngay được”.
“Vừa rồi anh làm gì thế? Hình như gửi tin nhắn cho ai đó, rồi sẽ có người mang tới à? Phét vừa thôi chứ?”
Hành động vừa rồi của Tần Lâm có phần hơi quá khoa trương, cũng quá đơn giản, chỉ lấy điện thoại ra nghịch một lúc, cho dù có đặt mua hàng online thì cũng cần phải có thao tác phức tạp hơn thế nữa.
Huống chi châu báu Gia Hân có giá vài chục nghìn, thậm chí là hàng trăm nghìn, một món đồ quý giá như vậy thì cũng phải cân nhắc một lúc chứ, cho dù có mua trực tuyến thì cũng nên nói chuyện với bộ phận chăm sóc khách hàng mới phải?
Thao tác vừa rồi của Tần Lâm chính là để phét trước mặt mọi người, chẳng lẽ chỉ cần ra lệnh là sẽ có người đi mua ngay à?
Xem ra, bộ dạng của anh không hề giống phong thái đại gia chút nào!
Tần Lâm liền nói: “Lát nữa bạn tôi sẽ mang đến, tôi cũng không thể nói rõ được là dòng nào”.
Châu báu Gia Hân nổi tiếng như vậy, dù là một bộ trang sức bình thường cũng vô cùng đẹp, hơn nữa Tần Lâm còn để cho Hồ Gia Hân mang đến, người ta là bà chủ, đương nhiên mắt nhìn cũng sẽ không tệ.
Nhưng những gì Tần Lâm vừa nói chỉ giống như đang bốc phét với bọn Vương Ngọc mà thôi.
“Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi được nghe đó, vừa hay lát nữa cũng có một người bạn của tôi đến đây, sẵn tiện để anh ấy giám định luôn nhé, đừng có mà mua đồ giả đấy”.
Tần Lâm này nói tùy ý như vậy, chắc cùng lắm sẽ mang một món đồ giả đến để khoe mẽ.
Vừa dứt lời, bỗng có một người đàn ông đẩy cửa bước vào, anh ta mặc vest, đi giày da, đeo kính gọng vàng, trông vô cùng có khí chất.
“Anh Cao!”
Hai mắt Vương Ngọc đột nhiên sáng lên, cô ta nhanh chóng đứng dậy khoác lấy cánh tay của người đàn ông, sau đó giới thiệu với mọi người.
“Vị này chính là Cao Tùng, phó tổng giám đốc của châu báu Gia Hân”.
“Woah! Xin chào phó tổng giám đốc Cao!”
Các cô gái đột nhiên trở nên phấn khích, đó là quản lý cấp cao của châu báu Gia Hân đó!
Bọn họ vẫn luôn muốn được làm quen với những nhân vật như thế này, nếu quen với người làm trong châu báu Gia Hân thì sau này mua trang sức ở đó sẽ được giá rẻ hơn, còn nếu không quen thì cho dù có tiền cũng chẳng mua được, chỉ có thể nhìn mà thôi.
Cao Tùng chào hỏi mọi người một cách rất lịch lãm, sau khi vào phòng liền lấy điện thoại ra, lấy mã Zalo rồi đặt lên bàn.
“Mọi người có thể thêm bạn Zalo với tôi, sau này nếu muốn mua trang sức gì thì ít nhất cũng sẽ được giảm 10%”.
Mọi người ngay lập tức lấy điện thoại ra để thêm bạn với Cao Tùng, phải biết rằng châu báu Gia Hân không bao giờ giảm giá, 10% thôi đã là rất nhiều rồi, nếu mua một món trang sức giá hai mươi nghìn là đã được rẻ hơn hai nghìn.
Có mấy cô gái bắt đầu liếc mắt đưa tình với Cao Tùng, và cũng không hề né tránh Vương Ngọc.
Quan hệ giữa Vương Ngọc và Cao Tùng đương nhiên bọn họ đều biết rõ, Cao Tùng bên ngoài còn có bạn gái, cho nên Vương Ngọc chỉ là tình nhân của anh ta mà thôi, chỉ là bọn họ không tiện nói ra.
Vậy nên bọn họ cũng có cơ hội quyến rũ Cao Tùng, chỉ là bây giờ không được tiện lắm mà thôi.
Sau khi Cao Tùng ngồi xuống, Vương Ngọc vội vàng nói.
“Anh Cao, vừa rồi vị đại ca này đã gọi shipper mang trang sức của châu báu Gia Hân đến, ha ha ha...”
Vương Ngọc cười phá lên, một tiếng cười vô cùng khoái chí, như thể đã nghe thấy một trò đùa hế hước nhất thế giới.
Cao Tùng chợt cau mày: “Gọi shipper mang trang sức của châu báu Gia Hân đến? Ha ha, đồ trang sức của châu báu Gia Hân chúng tôi từ khi nào mà thấp cấp như vậy nhỉ?”
Vương Ngọc vẫn nói mỉa mai: “Ồ, có lẽ em sai rồi, nói không chừng người ta là ông chủ lớn đó, mới nhờ thư ký hoặc trợ lý đi mua!”
Cao Tùng cười nhạt: “Được, lát nữa đến đây tôi sẽ giúp anh xem thử đó là dòng sản phẩm nào của chúng tôi”.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ giễu cợt, chuyện này coi như vui rồi đây, vốn dĩ chỉ tùy tiện nói, kết quả Tần Lâm lại mua thật, hơn nữa còn tình cờ gặp trúng người trong ngành.
Bây giờ Tần Lâm chắc chắn đâm lao phải theo lao, nếu anh mua hàng fake hay super fake thì sẽ bị Cao Tùng vạch trần ngay lập tức, đến lúc đó người mất mặt sẽ là Tần Lâm.
Trần Khả Nhi cau mày, cảm thấy vừa rồi bị bọn họ chế nhạo cũng kệ đi, bây giờ mọi người lại còn đang chờ xem trang sức, đến lúc đó nếu không có hoặc là đồ giả thì chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?
Vẻ mặt Tần Lâm vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra hoảng sợ, cho nên càng khiến cho mọi người mong chờ.
Vài phút sau, bỗng một nhân viên phục vụ bước vào và hỏi.
“Xin hỏi, vị nào là anh Tần ạ?”
Tần Lâm trả lời: “Tôi”.
Sau đó nhân viên phục vụ mang đến một hộp quà nhỏ, nói: “Vừa nãy có một vị khách đã đưa đến, nói là đưa cho anh Tần”.
“Ừm, đưa cho tôi”.
Nhìn thấy hộp quà này, ai nấy đều tròn mắt, mọi người đều lộ ra vẻ phấn khích.
Thật sự là hộp quà của châu báu Gia Hân sao!
“Đúng là châu báu Gia Hân, mỗi chiếc hộp thôi đã tinh xảo như vậy!”
“Đúng vậy, mỗi chiếc hộp đã trị giá cả nghìn tệ rồi đấy nhỉ?”
“Ha ha, trên trang web chuyên bán đồ second-hand cũng bán loại hộp này, các cậu hiểu mà”.
Ý của bọn họ rất rõ ràng, chiếc hộp này chính là do mua mà có, đương nhiên cũng có thể mua được trang sức giả.
Mặc dù chiếc hộp này có giá trị khá cao nhưng vẫn rất rẻ so với mấy món đồ trang sức có giá hàng chục nghìn tệ.
Mua một món đồ giá mấy chục nghìn thì vô cùng cao, nếu chỉ mua một cái hộp trị giá mấy trăm tệ, sau đó bỏ vào một món trang sức giả thì cùng lắm chỉ tốn tầm một hai nghìn là cùng, rồi đem tặng cho mấy cô gái không am hiểu về hàng hiệu, đương nhiên sẽ là bách phát bách trúng.
Tần Lâm cầm lấy chiếc hộp, sau đó trực tiếp đưa cho Trần Khả Nhi.
“Tặng em”.
Vẻ mặt Trần Khả Nhi đầy kinh ngạc: “Cảm ơn... anh!”
Suýt chút nữa cô đã gọi hai chữ ‘anh rể’, may là giữ kịp.
Sau khi Trần Khả Nhi lấy chiếc hộp, liền lập tức mở ra.
Vương Ngọc vội vàng nói: “Haiz! Đừng cất đi, lấy ra cho chúng tôi xem đi, vừa hay anh Cao cũng ở đây, anh ấy sẽ giúp cô xem người ta có lừa cô không chứ?”
Lời Vương Ngọc nói ra khiến cho tất cả mọi người vô cùng ngượng ngùng, đang ở trước mặt Tần Lâm lại dám hoài nghi đồ của người ta là giả, thật sự có hơi quá đáng rồi.
Cao Tùng cười nhạt: “Cái hộp này hình như là thật, nhưng hộp lớn như vậy, bình thường sẽ đựng những bộ trang sức trị giá khoảng năm mươi nghìn tệ, ha ha...”
Tuy không phải người giàu nhất, nhưng Hồ Gia Hân cũng nằm trong top 10 Hoa Hạ, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của Liễu Thanh Thanh, người bình thường không thể nào so sánh được.
Những người phụ nữ này đều biết đến châu báu Gia Hân, đương nhiên cũng sẽ biết Hồ Gia Hân, vị nữ chủ tịch được tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Một người là Hồ Gia Hân, người còn lại là Liễu Thanh Thanh.
Hai bà chủ xinh đẹp và giàu có, hơn nữa, một người kinh doanh trang sức, người còn lại kinh doanh mỹ phẩm, bọn họ đều có thể dùng những món đồ này tùy thích.
Vậy nên không có người phụ nữ nào không dùng trang sức của Hồ Gia Hân cả, bọn họ thường nói đến những món trang sức kia, đương nhiên cũng sẽ biết đến công ty của Hồ Gia Hân.
Nếu như nói cái khác, có lẽ Tần Lâm sẽ không thể gửi đến ngay được, nhưng may mắn thay lại là châu báu Gia Hân, vừa hay anh cũng có quen biết với Hồ Gia Hân.
Sau đó, anh trực tiếp nhắn tin cho Hồ Gia Hân: “Bạn của tôi muốn trang sức bên cô, mang cho tôi một bộ đến đây đi, vị trí của tôi là...”
Mặc dù Tần Lâm và Hồ Gia Hân chỉ gặp nhau vài lần, nhưng hai người bọn lại cảm thấy rất quen thuộc, đặc biệt Hồ Gia Hân còn thường hay trêu chọc anh, nếu như không vì Tần Lâm biết chút y thuật, cộng thêm việc trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, thì có lẽ anh đã gặp phải khó khăn rồi.
“Đợi ở đấy”, Hồ Gia Hân liền trả lời lại hai chữ này.
Sau đó, Tần Lâm quay sang nói với mọi người.
“Xong rồi, lát nữa sẽ có người mang đến”.
Nhìn thấy Tần Lâm thoáng cười, Vương Ngọc cũng bật cười theo.
“Tôi nói anh này, anh cho rằng mình mua gì vậy? Đặt shipper à? Đó là châu báu Gia Hân đấy! Cho dù chúng tôi có đến tận cửa hàng để mua thì cũng phải đặt trước, trừ khi nó là kiểu dáng ít được ưa chuộng nhất và không có ai mua, thì lúc đó mới có thể lấy ngay được”.
“Vừa rồi anh làm gì thế? Hình như gửi tin nhắn cho ai đó, rồi sẽ có người mang tới à? Phét vừa thôi chứ?”
Hành động vừa rồi của Tần Lâm có phần hơi quá khoa trương, cũng quá đơn giản, chỉ lấy điện thoại ra nghịch một lúc, cho dù có đặt mua hàng online thì cũng cần phải có thao tác phức tạp hơn thế nữa.
Huống chi châu báu Gia Hân có giá vài chục nghìn, thậm chí là hàng trăm nghìn, một món đồ quý giá như vậy thì cũng phải cân nhắc một lúc chứ, cho dù có mua trực tuyến thì cũng nên nói chuyện với bộ phận chăm sóc khách hàng mới phải?
Thao tác vừa rồi của Tần Lâm chính là để phét trước mặt mọi người, chẳng lẽ chỉ cần ra lệnh là sẽ có người đi mua ngay à?
Xem ra, bộ dạng của anh không hề giống phong thái đại gia chút nào!
Tần Lâm liền nói: “Lát nữa bạn tôi sẽ mang đến, tôi cũng không thể nói rõ được là dòng nào”.
Châu báu Gia Hân nổi tiếng như vậy, dù là một bộ trang sức bình thường cũng vô cùng đẹp, hơn nữa Tần Lâm còn để cho Hồ Gia Hân mang đến, người ta là bà chủ, đương nhiên mắt nhìn cũng sẽ không tệ.
Nhưng những gì Tần Lâm vừa nói chỉ giống như đang bốc phét với bọn Vương Ngọc mà thôi.
“Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi được nghe đó, vừa hay lát nữa cũng có một người bạn của tôi đến đây, sẵn tiện để anh ấy giám định luôn nhé, đừng có mà mua đồ giả đấy”.
Tần Lâm này nói tùy ý như vậy, chắc cùng lắm sẽ mang một món đồ giả đến để khoe mẽ.
Vừa dứt lời, bỗng có một người đàn ông đẩy cửa bước vào, anh ta mặc vest, đi giày da, đeo kính gọng vàng, trông vô cùng có khí chất.
“Anh Cao!”
Hai mắt Vương Ngọc đột nhiên sáng lên, cô ta nhanh chóng đứng dậy khoác lấy cánh tay của người đàn ông, sau đó giới thiệu với mọi người.
“Vị này chính là Cao Tùng, phó tổng giám đốc của châu báu Gia Hân”.
“Woah! Xin chào phó tổng giám đốc Cao!”
Các cô gái đột nhiên trở nên phấn khích, đó là quản lý cấp cao của châu báu Gia Hân đó!
Bọn họ vẫn luôn muốn được làm quen với những nhân vật như thế này, nếu quen với người làm trong châu báu Gia Hân thì sau này mua trang sức ở đó sẽ được giá rẻ hơn, còn nếu không quen thì cho dù có tiền cũng chẳng mua được, chỉ có thể nhìn mà thôi.
Cao Tùng chào hỏi mọi người một cách rất lịch lãm, sau khi vào phòng liền lấy điện thoại ra, lấy mã Zalo rồi đặt lên bàn.
“Mọi người có thể thêm bạn Zalo với tôi, sau này nếu muốn mua trang sức gì thì ít nhất cũng sẽ được giảm 10%”.
Mọi người ngay lập tức lấy điện thoại ra để thêm bạn với Cao Tùng, phải biết rằng châu báu Gia Hân không bao giờ giảm giá, 10% thôi đã là rất nhiều rồi, nếu mua một món trang sức giá hai mươi nghìn là đã được rẻ hơn hai nghìn.
Có mấy cô gái bắt đầu liếc mắt đưa tình với Cao Tùng, và cũng không hề né tránh Vương Ngọc.
Quan hệ giữa Vương Ngọc và Cao Tùng đương nhiên bọn họ đều biết rõ, Cao Tùng bên ngoài còn có bạn gái, cho nên Vương Ngọc chỉ là tình nhân của anh ta mà thôi, chỉ là bọn họ không tiện nói ra.
Vậy nên bọn họ cũng có cơ hội quyến rũ Cao Tùng, chỉ là bây giờ không được tiện lắm mà thôi.
Sau khi Cao Tùng ngồi xuống, Vương Ngọc vội vàng nói.
“Anh Cao, vừa rồi vị đại ca này đã gọi shipper mang trang sức của châu báu Gia Hân đến, ha ha ha...”
Vương Ngọc cười phá lên, một tiếng cười vô cùng khoái chí, như thể đã nghe thấy một trò đùa hế hước nhất thế giới.
Cao Tùng chợt cau mày: “Gọi shipper mang trang sức của châu báu Gia Hân đến? Ha ha, đồ trang sức của châu báu Gia Hân chúng tôi từ khi nào mà thấp cấp như vậy nhỉ?”
Vương Ngọc vẫn nói mỉa mai: “Ồ, có lẽ em sai rồi, nói không chừng người ta là ông chủ lớn đó, mới nhờ thư ký hoặc trợ lý đi mua!”
Cao Tùng cười nhạt: “Được, lát nữa đến đây tôi sẽ giúp anh xem thử đó là dòng sản phẩm nào của chúng tôi”.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ giễu cợt, chuyện này coi như vui rồi đây, vốn dĩ chỉ tùy tiện nói, kết quả Tần Lâm lại mua thật, hơn nữa còn tình cờ gặp trúng người trong ngành.
Bây giờ Tần Lâm chắc chắn đâm lao phải theo lao, nếu anh mua hàng fake hay super fake thì sẽ bị Cao Tùng vạch trần ngay lập tức, đến lúc đó người mất mặt sẽ là Tần Lâm.
Trần Khả Nhi cau mày, cảm thấy vừa rồi bị bọn họ chế nhạo cũng kệ đi, bây giờ mọi người lại còn đang chờ xem trang sức, đến lúc đó nếu không có hoặc là đồ giả thì chẳng phải sẽ rất mất mặt hay sao?
Vẻ mặt Tần Lâm vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra hoảng sợ, cho nên càng khiến cho mọi người mong chờ.
Vài phút sau, bỗng một nhân viên phục vụ bước vào và hỏi.
“Xin hỏi, vị nào là anh Tần ạ?”
Tần Lâm trả lời: “Tôi”.
Sau đó nhân viên phục vụ mang đến một hộp quà nhỏ, nói: “Vừa nãy có một vị khách đã đưa đến, nói là đưa cho anh Tần”.
“Ừm, đưa cho tôi”.
Nhìn thấy hộp quà này, ai nấy đều tròn mắt, mọi người đều lộ ra vẻ phấn khích.
Thật sự là hộp quà của châu báu Gia Hân sao!
“Đúng là châu báu Gia Hân, mỗi chiếc hộp thôi đã tinh xảo như vậy!”
“Đúng vậy, mỗi chiếc hộp đã trị giá cả nghìn tệ rồi đấy nhỉ?”
“Ha ha, trên trang web chuyên bán đồ second-hand cũng bán loại hộp này, các cậu hiểu mà”.
Ý của bọn họ rất rõ ràng, chiếc hộp này chính là do mua mà có, đương nhiên cũng có thể mua được trang sức giả.
Mặc dù chiếc hộp này có giá trị khá cao nhưng vẫn rất rẻ so với mấy món đồ trang sức có giá hàng chục nghìn tệ.
Mua một món đồ giá mấy chục nghìn thì vô cùng cao, nếu chỉ mua một cái hộp trị giá mấy trăm tệ, sau đó bỏ vào một món trang sức giả thì cùng lắm chỉ tốn tầm một hai nghìn là cùng, rồi đem tặng cho mấy cô gái không am hiểu về hàng hiệu, đương nhiên sẽ là bách phát bách trúng.
Tần Lâm cầm lấy chiếc hộp, sau đó trực tiếp đưa cho Trần Khả Nhi.
“Tặng em”.
Vẻ mặt Trần Khả Nhi đầy kinh ngạc: “Cảm ơn... anh!”
Suýt chút nữa cô đã gọi hai chữ ‘anh rể’, may là giữ kịp.
Sau khi Trần Khả Nhi lấy chiếc hộp, liền lập tức mở ra.
Vương Ngọc vội vàng nói: “Haiz! Đừng cất đi, lấy ra cho chúng tôi xem đi, vừa hay anh Cao cũng ở đây, anh ấy sẽ giúp cô xem người ta có lừa cô không chứ?”
Lời Vương Ngọc nói ra khiến cho tất cả mọi người vô cùng ngượng ngùng, đang ở trước mặt Tần Lâm lại dám hoài nghi đồ của người ta là giả, thật sự có hơi quá đáng rồi.
Cao Tùng cười nhạt: “Cái hộp này hình như là thật, nhưng hộp lớn như vậy, bình thường sẽ đựng những bộ trang sức trị giá khoảng năm mươi nghìn tệ, ha ha...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.