Chương 318: Cạnh tranh công bằng
Dạ Nhiên
16/05/2021
Trần Diên quả thật là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất, còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cấp phó viện trưởng nhờ vào thực lực của bản thân, trình độ như thế chắc chắn sẽ là một trong những người xuất sắc nhất.
“Nếu phó viện trưởng Trần tham gia cuộc thi thì chẳng còn gì hồi hộp nữa phải không?”
“Cũng chưa chắc, anh xem cậu thanh niên họ Tần này đi, anh ấy là bác sĩ Đông y, tôi đã xem qua trận đấu vừa rồi, xét về tốc độ và hiệu quả điều trị thì quả thật Đông y không hề thua kém chút nào”.
“Ồ? Vậy là các người đánh giá cao về thanh niên họ Tần này đúng không?”
“Đương nhiên rồi, mấy người chúng ta đều là bác sĩ Đông y, đương nhiên phải đứng về phía Đông y rồi”.
“Ha ha, được, vậy thì chúng ta hãy chờ xem!”
“...”
Bất giác, những vị lãnh đạo bên trên cũng đã ngấm ngầm so tài, thực lực của Tần Lâm không là không thể nghi ngờ, sau vài lần đấu liền trực tiếp tiến thẳng vào chung kết.
Và đồng thời khi vào vòng chung kết, còn có một vị mỹ nữ lạnh lùng.
Người đẹp này vẫn đang cúi đầu chữa bệnh, làm việc gì cũng hoạt bác, chẩn đoán lại vô cùng chính xác, nhiều khán giả ở dưới đều biết cô chính là phó viện trưởng trẻ nhất bệnh viện Trung Ương tỉnh, Trần Diên.
Khi Tần Lâm đánh bại được đối thủ cuối cùng thì các ứng cử viên cho vòng chung kết cũng đã được xác định, đó chính là Tần Lâm và Trần Diên.
Khi cả hai đứng trên sân khấu, biểu cảm của Trần Diên vô cùng phức tạp.
Cô đã nhận ra anh trước khi anh bước lên sân khấu, cả hai đã gặp nhau trên tàu hỏa, lúc đó Trần Diên đang bị bọn buôn người gây chuyện để trục lợi, suýt nữa bị tống tiền.
Sau đó chính là nhờ Tần Lâm giúp đỡ thoát khỏi đám buôn người, hơn nữa anh cũng đã cứu sống đứa bé ở trên tàu, cả hai đã kết bạn Zalo với nhau, coi như cũng trở thành bạn bè rồi.
Không ngờ bọn họ lại gặp nhau ở đây.
Trần Diên nói: “Tôi sẽ không nhường cậu đâu”.
Tần Lâm cười nhạt: “Không sao, nếu như cô muốn thắng thì tôi nhường là được”.
Lý do chính khiến cho Tần Lâm tham gia cuộc thi này là vì muốn dập tắt sự kiêu căng ngạo mạn của Khúc Đình, để báo thù cho Diệp Vãn Nhi.
Hiện tại đã vào vòng chung kết, chỉ còn lại mỗi Trần Diên và Tần Lâm, cho nên ai thắng ai thua đều không quan trọng.
Anh cũng đã thấy qua y thuật của Trần Diên, quả nhiên không tệ, xứng với danh hiệu phó viện trưởng của cô.
Nếu cô giành được chức vô địch thì cũng chẳng có gì đáng suy nghĩ cả.
Trần Diên nhíu mày, thái độ của Tần Lâm khiến cô rất không vui.
“Thắng là thắng, thua là thua, ai cần cậu nhường chứ, cậu xem thường tôi đấy à?”
Tần Lâm không nói nên lời, logic của người phụ nữ này là gì đây?
“Được, vậy chúng ta đấu đi”.
Nói xong, Tần Lâm ra hiệu cho Diệp Vãn Nhi ở bên dưới.
Diệp Vãn Nhi vội vàng tiến lên sân khấu, kích động đứng bên cạnh Tần Lâm, quy định là mỗi bác sĩ đều có thể mang theo trợ lý, từ đầu đến giờ Tần Lâm vẫn chưa dùng qua, lần này đã đến vòng chung kết, cuối cùng thì anh cũng gọi Diệp Vãn Nhi lên.
Trần Diên cũng gọi một trợ lý nữ đến để chuẩn bị cho vòng thi cuối cùng.
Ở vòng cuối cùng này, vì là bài kiểm tra trình độ chuyên gia nên độ khó của bệnh nhân cũng tăng lên.
Bệnh nhân đầu tiên bước lên là một người to cao, đang ôm cổ đi khập khiễng, động tác hết sức khó khăn, trông rất đau đớn.
Bước đến chỗ Tần Lâm, hai tay nắm chặt.
“Bác sĩ Tần, tôi là chủ quán Từ Khuyết của võ quán Tây Sơn, tôi đã luyện võ từ lúc ba tuổi cho nên cơ thể rất cường tráng, nhưng mấy ngày hôm nay cổ của tôi bị cứng, không sao cử động được, tôi cũng đã tìm đến các thầy thuốc có tiếng nhưng vẫn không chữa khỏi, mong cậu Tần giúp đỡ cho”.
Lời nói của người đàn ông to cao vạm vỡ này hừng hực khí thế, xem ra anh ta là người trong giang hồ.
Hơn nữa cơ thể anh ta cũng vô cùng cường tráng, cách ăn mặc giống hệt như một người luyện võ.
Tần Lâm nói: “Mời ngồi, xin anh nói rõ bệnh tình”.
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Tôi tên Nhạc Thành Cương, tôi là người học võ, từ nhỏ đã luyện võ nên cơ thể rất cường tráng. Tôi ăn ngon ngủ tốt, không biết như thế nào mà đột nhiên có mấy hôm cổ tôi bị đau, không sao cử động được, tôi đã khám qua vài bác sĩ nhưng vẫn không có ai biết lý do tại sao”.
Tần Lâm nhíu mày, đưa tay ra bóp phần cổ của Nhạc Thành Cương, quả nhiên không có dấu hiệu trật xương.
Vị trí cột sống bình thường, hơn nữa cũng không bị phì đại xương hay sái cổ.
“Bắt mạch trước đã”.
Sau khi Nhạc Thành Cương ngồi xuống, Tần Lâm mới bắt đầu bắt mạch, vài phút sau, Tần Lâm đột nhiên hỏi.
“Bình thường có uống nhiều rượu không?”
Nhạc Thành Cương cười đáp: “Có, tôi có tửu lượng rất tốt, mỗi lần đều uống rất nhiều rượu, uống xong liền cảm thấy tinh thần phấn chấn”.
Tần Lâm cau mày, tiếp tục hỏi: “Hai tay có bị tê không?”
Nhạc Thành Cương sững ra một lúc rồi đáp: “Tê, nhưng tôi đã luyện qua Thiết sa chưởng, tôi nghĩ đây chính là lý do”.
Tần Lâm lắc đầu: “Đương nhiên cái này không phải nguyên nhân. Khi anh nghẹo cổ có tiếng rôm rốp không?”
Nhạc Thành Cương ngay lập tức vặn cổ, đột nhiên vang lên tiếng ‘rắc rắc’.
“Tôi luyện võ quanh năm, khớp xương lúc nào cũng phát ra âm thanh này...”
Nhạc Thành Cương chưa kịp nói xong thì Tần Lâm đã lắc đầu: “Không đơn giản như vậy”.
Sau khi bắt mạch, Tần Lâm đã đoán ra được.
Lưỡng mạch cường tráng, âm dương kinh nhiệt kết hợp, đầu đổ mồ hôi, phần cổ vẫn ngay ngắn, dạ dày nóng ẩm.
Đây là vấn đề về dạ dày.
Đây là loại bệnh khá đặc biệt, căn nguyên và triệu chứng khác xa nhau.
Một cái ở cổ và một cái ở dạ dày.
Vốn tưởng rằng cổ đau nên Nhạc Thành Cương mới đi bệnh viện kiểm tra ở khoa xương hoặc khoa não, cho dù có kiểm tra như thế nào thì vẫn không có vấn đề gì.
Đây là khuyết điểm của Tây y, việc phân chia các khoa quá chi tiết dẫn đến việc không thể phát hiện được các tác động dây chuyền của nhiều cơ quan.
Song, Đông y vẫn linh hoạt hơn trong vấn đề này, sau khi bắt mạch liền có thể phân tích được nguyên nhân gây bệnh.
Tần Lâm hỏi: “Vãn Nhi, em nghĩ nên kê thuốc như thế nào?”
Diệp Vãn Nhi suy nghĩ một lúc: “Tri mẫu 40, sài hồ 60, hoàng sầm 30, hậu phác 60...”
Diệp Vãn Nhi kê ra một đơn thuốc, sau đó Tần Lâm trực tiếp bốc thuốc, rồi vừa xay vừa đun.
Quá trình đun thuốc không hề nhanh, thậm chí có thể nói là rất lâu, nhưng ở vòng thi cuối cùng lại không so sánh tốc độ.
Hơn nữa, Tần Lâm nấu thuốc vô cùng kĩ, nào là đun, mở nắp nhiều lần, cách khuấy, tuy là những kĩ năng cơ bản nhất nhưng động tác của Tần Lâm thật sự thành thục dứt khoát, không hề có chút động tác dư thừa nào, khiến cho các bác sĩ Đông y khác đều mê mẩn.
Đây thực sự là một kỳ tài, chỉ việc đun thuốc đơn giản mà có thể đạt đến mức độ này, chắc hẳn phương diện khác sẽ còn đáng kinh ngạc hơn chăng?
Sau khi đun xong, Tần Lâm để nguội rồi mới đưa cho Nhạc Thành Cương.
“Nhạc Thành Cương phải không, không biết anh có sợ đau không, tôi muốn châm cứu cho anh”.
Nhạc Thành Cương cười nói: “Tôi từ nhỏ đã luyện võ, thứ mà tôi không sợ nhất chính là đau, cậu cứ việc”.
Tần Lâm mỉm cười: “Được, đây là anh nói đấy nhé”.
“Nếu phó viện trưởng Trần tham gia cuộc thi thì chẳng còn gì hồi hộp nữa phải không?”
“Cũng chưa chắc, anh xem cậu thanh niên họ Tần này đi, anh ấy là bác sĩ Đông y, tôi đã xem qua trận đấu vừa rồi, xét về tốc độ và hiệu quả điều trị thì quả thật Đông y không hề thua kém chút nào”.
“Ồ? Vậy là các người đánh giá cao về thanh niên họ Tần này đúng không?”
“Đương nhiên rồi, mấy người chúng ta đều là bác sĩ Đông y, đương nhiên phải đứng về phía Đông y rồi”.
“Ha ha, được, vậy thì chúng ta hãy chờ xem!”
“...”
Bất giác, những vị lãnh đạo bên trên cũng đã ngấm ngầm so tài, thực lực của Tần Lâm không là không thể nghi ngờ, sau vài lần đấu liền trực tiếp tiến thẳng vào chung kết.
Và đồng thời khi vào vòng chung kết, còn có một vị mỹ nữ lạnh lùng.
Người đẹp này vẫn đang cúi đầu chữa bệnh, làm việc gì cũng hoạt bác, chẩn đoán lại vô cùng chính xác, nhiều khán giả ở dưới đều biết cô chính là phó viện trưởng trẻ nhất bệnh viện Trung Ương tỉnh, Trần Diên.
Khi Tần Lâm đánh bại được đối thủ cuối cùng thì các ứng cử viên cho vòng chung kết cũng đã được xác định, đó chính là Tần Lâm và Trần Diên.
Khi cả hai đứng trên sân khấu, biểu cảm của Trần Diên vô cùng phức tạp.
Cô đã nhận ra anh trước khi anh bước lên sân khấu, cả hai đã gặp nhau trên tàu hỏa, lúc đó Trần Diên đang bị bọn buôn người gây chuyện để trục lợi, suýt nữa bị tống tiền.
Sau đó chính là nhờ Tần Lâm giúp đỡ thoát khỏi đám buôn người, hơn nữa anh cũng đã cứu sống đứa bé ở trên tàu, cả hai đã kết bạn Zalo với nhau, coi như cũng trở thành bạn bè rồi.
Không ngờ bọn họ lại gặp nhau ở đây.
Trần Diên nói: “Tôi sẽ không nhường cậu đâu”.
Tần Lâm cười nhạt: “Không sao, nếu như cô muốn thắng thì tôi nhường là được”.
Lý do chính khiến cho Tần Lâm tham gia cuộc thi này là vì muốn dập tắt sự kiêu căng ngạo mạn của Khúc Đình, để báo thù cho Diệp Vãn Nhi.
Hiện tại đã vào vòng chung kết, chỉ còn lại mỗi Trần Diên và Tần Lâm, cho nên ai thắng ai thua đều không quan trọng.
Anh cũng đã thấy qua y thuật của Trần Diên, quả nhiên không tệ, xứng với danh hiệu phó viện trưởng của cô.
Nếu cô giành được chức vô địch thì cũng chẳng có gì đáng suy nghĩ cả.
Trần Diên nhíu mày, thái độ của Tần Lâm khiến cô rất không vui.
“Thắng là thắng, thua là thua, ai cần cậu nhường chứ, cậu xem thường tôi đấy à?”
Tần Lâm không nói nên lời, logic của người phụ nữ này là gì đây?
“Được, vậy chúng ta đấu đi”.
Nói xong, Tần Lâm ra hiệu cho Diệp Vãn Nhi ở bên dưới.
Diệp Vãn Nhi vội vàng tiến lên sân khấu, kích động đứng bên cạnh Tần Lâm, quy định là mỗi bác sĩ đều có thể mang theo trợ lý, từ đầu đến giờ Tần Lâm vẫn chưa dùng qua, lần này đã đến vòng chung kết, cuối cùng thì anh cũng gọi Diệp Vãn Nhi lên.
Trần Diên cũng gọi một trợ lý nữ đến để chuẩn bị cho vòng thi cuối cùng.
Ở vòng cuối cùng này, vì là bài kiểm tra trình độ chuyên gia nên độ khó của bệnh nhân cũng tăng lên.
Bệnh nhân đầu tiên bước lên là một người to cao, đang ôm cổ đi khập khiễng, động tác hết sức khó khăn, trông rất đau đớn.
Bước đến chỗ Tần Lâm, hai tay nắm chặt.
“Bác sĩ Tần, tôi là chủ quán Từ Khuyết của võ quán Tây Sơn, tôi đã luyện võ từ lúc ba tuổi cho nên cơ thể rất cường tráng, nhưng mấy ngày hôm nay cổ của tôi bị cứng, không sao cử động được, tôi cũng đã tìm đến các thầy thuốc có tiếng nhưng vẫn không chữa khỏi, mong cậu Tần giúp đỡ cho”.
Lời nói của người đàn ông to cao vạm vỡ này hừng hực khí thế, xem ra anh ta là người trong giang hồ.
Hơn nữa cơ thể anh ta cũng vô cùng cường tráng, cách ăn mặc giống hệt như một người luyện võ.
Tần Lâm nói: “Mời ngồi, xin anh nói rõ bệnh tình”.
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Tôi tên Nhạc Thành Cương, tôi là người học võ, từ nhỏ đã luyện võ nên cơ thể rất cường tráng. Tôi ăn ngon ngủ tốt, không biết như thế nào mà đột nhiên có mấy hôm cổ tôi bị đau, không sao cử động được, tôi đã khám qua vài bác sĩ nhưng vẫn không có ai biết lý do tại sao”.
Tần Lâm nhíu mày, đưa tay ra bóp phần cổ của Nhạc Thành Cương, quả nhiên không có dấu hiệu trật xương.
Vị trí cột sống bình thường, hơn nữa cũng không bị phì đại xương hay sái cổ.
“Bắt mạch trước đã”.
Sau khi Nhạc Thành Cương ngồi xuống, Tần Lâm mới bắt đầu bắt mạch, vài phút sau, Tần Lâm đột nhiên hỏi.
“Bình thường có uống nhiều rượu không?”
Nhạc Thành Cương cười đáp: “Có, tôi có tửu lượng rất tốt, mỗi lần đều uống rất nhiều rượu, uống xong liền cảm thấy tinh thần phấn chấn”.
Tần Lâm cau mày, tiếp tục hỏi: “Hai tay có bị tê không?”
Nhạc Thành Cương sững ra một lúc rồi đáp: “Tê, nhưng tôi đã luyện qua Thiết sa chưởng, tôi nghĩ đây chính là lý do”.
Tần Lâm lắc đầu: “Đương nhiên cái này không phải nguyên nhân. Khi anh nghẹo cổ có tiếng rôm rốp không?”
Nhạc Thành Cương ngay lập tức vặn cổ, đột nhiên vang lên tiếng ‘rắc rắc’.
“Tôi luyện võ quanh năm, khớp xương lúc nào cũng phát ra âm thanh này...”
Nhạc Thành Cương chưa kịp nói xong thì Tần Lâm đã lắc đầu: “Không đơn giản như vậy”.
Sau khi bắt mạch, Tần Lâm đã đoán ra được.
Lưỡng mạch cường tráng, âm dương kinh nhiệt kết hợp, đầu đổ mồ hôi, phần cổ vẫn ngay ngắn, dạ dày nóng ẩm.
Đây là vấn đề về dạ dày.
Đây là loại bệnh khá đặc biệt, căn nguyên và triệu chứng khác xa nhau.
Một cái ở cổ và một cái ở dạ dày.
Vốn tưởng rằng cổ đau nên Nhạc Thành Cương mới đi bệnh viện kiểm tra ở khoa xương hoặc khoa não, cho dù có kiểm tra như thế nào thì vẫn không có vấn đề gì.
Đây là khuyết điểm của Tây y, việc phân chia các khoa quá chi tiết dẫn đến việc không thể phát hiện được các tác động dây chuyền của nhiều cơ quan.
Song, Đông y vẫn linh hoạt hơn trong vấn đề này, sau khi bắt mạch liền có thể phân tích được nguyên nhân gây bệnh.
Tần Lâm hỏi: “Vãn Nhi, em nghĩ nên kê thuốc như thế nào?”
Diệp Vãn Nhi suy nghĩ một lúc: “Tri mẫu 40, sài hồ 60, hoàng sầm 30, hậu phác 60...”
Diệp Vãn Nhi kê ra một đơn thuốc, sau đó Tần Lâm trực tiếp bốc thuốc, rồi vừa xay vừa đun.
Quá trình đun thuốc không hề nhanh, thậm chí có thể nói là rất lâu, nhưng ở vòng thi cuối cùng lại không so sánh tốc độ.
Hơn nữa, Tần Lâm nấu thuốc vô cùng kĩ, nào là đun, mở nắp nhiều lần, cách khuấy, tuy là những kĩ năng cơ bản nhất nhưng động tác của Tần Lâm thật sự thành thục dứt khoát, không hề có chút động tác dư thừa nào, khiến cho các bác sĩ Đông y khác đều mê mẩn.
Đây thực sự là một kỳ tài, chỉ việc đun thuốc đơn giản mà có thể đạt đến mức độ này, chắc hẳn phương diện khác sẽ còn đáng kinh ngạc hơn chăng?
Sau khi đun xong, Tần Lâm để nguội rồi mới đưa cho Nhạc Thành Cương.
“Nhạc Thành Cương phải không, không biết anh có sợ đau không, tôi muốn châm cứu cho anh”.
Nhạc Thành Cương cười nói: “Tôi từ nhỏ đã luyện võ, thứ mà tôi không sợ nhất chính là đau, cậu cứ việc”.
Tần Lâm mỉm cười: “Được, đây là anh nói đấy nhé”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.