Chương 422: Chèn ép tinh thần
Dạ Nhiên
16/05/2021
Mình Liễu Thanh Thanh ra ngoài đón tiếp, một lúc lâu sau người nhà cô ấy mới từ trong nhà bước ra, ai ai cũng ăn mặc trang phục đẹp đẽ, trông rất giàu có.
Tần Lâm giới thiệu từng thành viên trong nhà chú dì Hai, Liễu Thanh Thanh cũng giới thiệu những người thân quan trọng như bố mẹ và bà nội.
Mẹ của Liễu Thanh Thanh là Hoàng Yến đang ngồi trong sân nhìn những món đồ nhà dì Hai đem đến, trên mặt lập tức tỏ ra khinh thường.
“Các người đúng là dân thường đến gặp thông gia nhỉ, cầm cái gì vậy? Thật là thú vị ha ha ha...”.
Nụ cười của Hoàng Yến không hề thân thiện, còn có chút ý mỉa mai.
Buổi gặp mặt mở đầu bằng một tràng cười chế nhạo, khiến cả nhà Đường Mai bẽ mặt. Vốn dĩ đến nhà giàu có như bọn họ đã mất tự nhiên lắm rồi, mà thái độ của người ta lại không thân thiện chút nào.
Liễu Thanh Thanh trợn mắt với mẹ mình, vội vàng nói.
“Dì Hai, chú Hai đừng để ý, mẹ cháu chính là như vậy, khẩu xà tâm phật, cháu cũng không giả vờ giả vịt với chú dì làm gì, nhà bọn cháu không thiếu thứ gì, người đến là tốt lắm rồi, cháu rất thích quà của dì, cháu cảm ơn”.
Đường Mai gật đầu lia lịa, nhìn người ta là tỷ phú mà rất khiêm tốn, không hề ra vẻ, nếu cưới về nhà, thì chắc chắn sẽ là một vợ đảm mẹ hiền mẫu mực.
Mặc dù bà không hài lòng với phụ huynh nhà cô ấy lắm, nhưng lại rất hài lòng với Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên chạm vào tay Tần Lâm, nhìn anh tỏ ý xin lỗi.
Tình hình trong nhà chính là như vậy, thực ra bọn họ không phải lúc nào cũng chèn ép người khác, chỉ là lần đầu gặp mặt muốn ra oai phủ đầu để sau này con gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có thể thấu hiểu được tâm lý này của phụ huynh, Tần Lâm cũng chỉ có thể gật đầu nhẫn nhịn.
Hoàng Yến nói: “Được rồi, con gái tôi nói đúng, nhà chúng tôi chẳng thiếu thứ gì, nên không bới móc các người, nhưng chàng trai này, cậu nên tặng một món quà ra hồn chứ?”
Tần Lâm còn chưa lên tiếng, Liễu Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy, không biết từ lúc nào lấy ra một hộp trang sức ở sau lưng Tần Lâm đưa cho Hoàng Yến. Truyện đăng trên App ReadMe và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Mẹ, đây là trang sức Tần Lâm mua tặng mẹ, con chọn giúp anh ấy đó, mẹ xem đi”.
Mở hộp trang sức ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu hồng.
Vòng tay thường có màu xanh lục, càng xanh càng đẹp, càng đắt tiền, vì ngọc bích thường có màu này.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ có một số ngọc bích mang màu sắc đặc biệt, màu sắc không đẹp thì sẽ rẻ hơn ngọc bích thông thường, nhưng nếu màu đẹp thì sẽ đắt hơn ngọc bích bình thường một chút.
Ngọc bích màu hồng này chính là cực phẩm trong các màu ngọc bích.
Để điêu khắc được một chiếc vòng tay ngọc bích màu hồng thường phải bỏ ra một cái giá khá đắt đỏ.
Chiếc vòng này ít cũng phải hàng chục triệu.
Món quà hơn chục triệu chắc chắn thể hiện được bản lĩnh rồi nhỉ?
Hoàng Yến rất thích chiếc vòng tay này, dù gì đây cũng là món quà Liễu Thanh Thanh chuẩn bị, cô đương nhiên là biết mẹ mình thích thứ gì.
Nhận lấy chiếc vòng tay này, sắc mặt Hoàng Yến đã dịu đi ít nhiều, nhưng vẫn nói.
“Thứ đồ đắt tiền này được mua bằng tiền con gái tôi đúng không?”
Liễu Thanh Thanh đưa tay khẽ chạm vào mẹ mình, nói.
“Tần Lâm cũng rất giàu có, anh ấy là Tần đại sư, cao thủ y học!”
Hoàng Yến bĩu môi khinh thường: “Cao thủ y học thì sao, mấy năm nay, tài năng có thể biến ra tiền mới là tài năng thực thụ, nếu không tặng quà còn phải dùng tiền của bạn gái, ha ha”.
Tần Lâm nghe vậy thì nhíu mày, Hoàng Yến nói năng hơi quá đáng rồi đó.
Giả dụ anh và Liễu Thanh Thanh là một đôi thật và hai người đã bàn chuyện cưới gả, thì cũng không nên khinh thường người khác như vậy.
Thấy Tần Lâm nhíu mày không nói gì, Hoàng Yến cười khinh bỉ: “Sao, không vui à? Cậu tự nói đi, món quà này do ai chuẩn bị, tôi muốn nghe sự thật!”
Tần Lâm nói: “Đúng vậy, món quà này quả thực không phải do cháu chuẩn bị, cháu chuẩn bị món khác tặng cho dì”.
Hoàng Yến bĩu môi: “Thế à? Vậy cậu lấy ra đây cho tôi mở rộng tầm mắt với?”
Tần Lâm lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, cũng là món đồ trang sức, nhưng chiếc hộp không đẹp bằng hộp đựng chiếc vòng hồng kia, trông khá bình thường.
Nhận chiếc hộp từ tay Tần Lâm, khuôn mặt khinh khỉnh của Hoàng Yến sau khi mở ra thì càng thêm khinh thường.
“Chính là cái này?”
Bên trong là một sợi dây chuyền nhỏ bằng kim loại, bên trên còn treo một tấm kim loại nhỏ, trên đó có khắc một dãy chữ số hỗn độn.
“Đây là cái gì? Là đồ bọn trẻ trâu đeo đấy à?”
Hoàng Yến cảm thấy vô cùng nực cười, bà cầm chiếc bật lửa có nam châm lên, cho lại gần, không ngờ lại hút được.
Hoàng Yến tức đến bật cười.
“Đây là cái gì? Sắt à? Ha ha ha, món quà cậu mua trên Shopee đấy à?”
Liễu Thanh Thanh cũng nhíu mày, Tần Lâm thật là, hoặc là đừng tặng, cô cũng đã chuẩn bị món quà đắt tiền rồi.
Hoặc nếu tặng thì phải tặng món quà ra hồn một chút, dù sao Tần Lâm cũng là Tần đại sư, mặc dù không giàu có bằng Liễu Thanh Thanh, nhưng chắc cũng không nghèo, sao lại tặng món đồ chơi này chứ?
Đường Mai cũng trợn mắt nhìn Tần Lâm, bà cạn lời rồi, anh tặng cái gì vậy, chiếc dây chuyền nát này nếu tặng cho đứa trẻ con thì nó cũng không muốn đeo ấy chứ. Tần Lâm sao vậy, sao lại trở nên bủn xỉn như thế?
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng lúng túng, nhưng Tần Lâm lại vẫn rất bình tĩnh.
“Món đồ này tên là Quân Lệnh Bài”.
Cơn tức giận của Hoàng Yến càng tăng lên.
“Quân Lệnh Bài? Cậu coi tôi là gì, đứa trẻ năm tuổi chắc? Tôi với cậu là người một nhà à! Cậu tặng tôi món đồ này là muốn xỉ nhục tôi?”
Nói xong, Hoàng Yến ném chiếc Quân Lệnh Bài xuống đất, mặt đỏ bừng bừng.
Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh hơi lúng túng, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt gia đình lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, vốn dĩ Hoàng Yến đã vô cùng kén chọn, nhưng Tần Lâm lại tặng món quà không hợp ý bà, nên sự việc mới thành ra như này.
Liễu Thanh Thanh nhặt Quân Lệnh Bài lên nói.
“Món đồ này rất ngầu, nếu mẹ không thích thì đưa cho con đi, nói xong, Liễu Thanh Thanh đeo nó lên cổ”.
Nếu là người khác, có lẽ Tần Lâm đã quay người rời đi rồi, tặng quà cho bà mà bà còn lắm chuyện?
Nhưng thái độ của Liễu Thanh Thanh khiến Tần Lâm không nỡ bỏ đi, nếu đã quyết định giúp cô ấy rồi thì phải làm đến cùng.
“Quân Lệnh Bài này không phải thứ để dì vứt xuống đất được đâu”.
Tần Lâm đứng dậy, Tần Lâm lấy điện thoại bấm vào con số đầu tiên trên mặt Quân Lệnh Bài.
Mấy giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo, tôi là Tần Lâm, nội dung trên Quân Lệnh Bài, tập hợp ở bờ biển”.
Nói xong liền cúp máy.
Sau đó, Tần Lâm nói với Hoàng Yến.
“Dì muốn muốn xem món quà cháu tặng mà, đi đến bờ biển đi, chỗ này bé quá, không hạ cánh được”.
Nói xong, Tần Lâm dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người khác đều đơ ra, chỗ này còn nhỏ sao? Nhà của Liễu Thanh Thanh rộng số một số hai cái tỉnh lỵ này mà còn nhỏ?
Tần Lâm giới thiệu từng thành viên trong nhà chú dì Hai, Liễu Thanh Thanh cũng giới thiệu những người thân quan trọng như bố mẹ và bà nội.
Mẹ của Liễu Thanh Thanh là Hoàng Yến đang ngồi trong sân nhìn những món đồ nhà dì Hai đem đến, trên mặt lập tức tỏ ra khinh thường.
“Các người đúng là dân thường đến gặp thông gia nhỉ, cầm cái gì vậy? Thật là thú vị ha ha ha...”.
Nụ cười của Hoàng Yến không hề thân thiện, còn có chút ý mỉa mai.
Buổi gặp mặt mở đầu bằng một tràng cười chế nhạo, khiến cả nhà Đường Mai bẽ mặt. Vốn dĩ đến nhà giàu có như bọn họ đã mất tự nhiên lắm rồi, mà thái độ của người ta lại không thân thiện chút nào.
Liễu Thanh Thanh trợn mắt với mẹ mình, vội vàng nói.
“Dì Hai, chú Hai đừng để ý, mẹ cháu chính là như vậy, khẩu xà tâm phật, cháu cũng không giả vờ giả vịt với chú dì làm gì, nhà bọn cháu không thiếu thứ gì, người đến là tốt lắm rồi, cháu rất thích quà của dì, cháu cảm ơn”.
Đường Mai gật đầu lia lịa, nhìn người ta là tỷ phú mà rất khiêm tốn, không hề ra vẻ, nếu cưới về nhà, thì chắc chắn sẽ là một vợ đảm mẹ hiền mẫu mực.
Mặc dù bà không hài lòng với phụ huynh nhà cô ấy lắm, nhưng lại rất hài lòng với Liễu Thanh Thanh.
Liễu Thanh Thanh đột nhiên chạm vào tay Tần Lâm, nhìn anh tỏ ý xin lỗi.
Tình hình trong nhà chính là như vậy, thực ra bọn họ không phải lúc nào cũng chèn ép người khác, chỉ là lần đầu gặp mặt muốn ra oai phủ đầu để sau này con gái mình có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Có thể thấu hiểu được tâm lý này của phụ huynh, Tần Lâm cũng chỉ có thể gật đầu nhẫn nhịn.
Hoàng Yến nói: “Được rồi, con gái tôi nói đúng, nhà chúng tôi chẳng thiếu thứ gì, nên không bới móc các người, nhưng chàng trai này, cậu nên tặng một món quà ra hồn chứ?”
Tần Lâm còn chưa lên tiếng, Liễu Thanh Thanh đột nhiên đứng dậy, không biết từ lúc nào lấy ra một hộp trang sức ở sau lưng Tần Lâm đưa cho Hoàng Yến. Truyện đăng trên App ReadMe và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
“Mẹ, đây là trang sức Tần Lâm mua tặng mẹ, con chọn giúp anh ấy đó, mẹ xem đi”.
Mở hộp trang sức ra, bên trong là một chiếc vòng tay màu hồng.
Vòng tay thường có màu xanh lục, càng xanh càng đẹp, càng đắt tiền, vì ngọc bích thường có màu này.
Nhưng thỉnh thoảng sẽ có một số ngọc bích mang màu sắc đặc biệt, màu sắc không đẹp thì sẽ rẻ hơn ngọc bích thông thường, nhưng nếu màu đẹp thì sẽ đắt hơn ngọc bích bình thường một chút.
Ngọc bích màu hồng này chính là cực phẩm trong các màu ngọc bích.
Để điêu khắc được một chiếc vòng tay ngọc bích màu hồng thường phải bỏ ra một cái giá khá đắt đỏ.
Chiếc vòng này ít cũng phải hàng chục triệu.
Món quà hơn chục triệu chắc chắn thể hiện được bản lĩnh rồi nhỉ?
Hoàng Yến rất thích chiếc vòng tay này, dù gì đây cũng là món quà Liễu Thanh Thanh chuẩn bị, cô đương nhiên là biết mẹ mình thích thứ gì.
Nhận lấy chiếc vòng tay này, sắc mặt Hoàng Yến đã dịu đi ít nhiều, nhưng vẫn nói.
“Thứ đồ đắt tiền này được mua bằng tiền con gái tôi đúng không?”
Liễu Thanh Thanh đưa tay khẽ chạm vào mẹ mình, nói.
“Tần Lâm cũng rất giàu có, anh ấy là Tần đại sư, cao thủ y học!”
Hoàng Yến bĩu môi khinh thường: “Cao thủ y học thì sao, mấy năm nay, tài năng có thể biến ra tiền mới là tài năng thực thụ, nếu không tặng quà còn phải dùng tiền của bạn gái, ha ha”.
Tần Lâm nghe vậy thì nhíu mày, Hoàng Yến nói năng hơi quá đáng rồi đó.
Giả dụ anh và Liễu Thanh Thanh là một đôi thật và hai người đã bàn chuyện cưới gả, thì cũng không nên khinh thường người khác như vậy.
Thấy Tần Lâm nhíu mày không nói gì, Hoàng Yến cười khinh bỉ: “Sao, không vui à? Cậu tự nói đi, món quà này do ai chuẩn bị, tôi muốn nghe sự thật!”
Tần Lâm nói: “Đúng vậy, món quà này quả thực không phải do cháu chuẩn bị, cháu chuẩn bị món khác tặng cho dì”.
Hoàng Yến bĩu môi: “Thế à? Vậy cậu lấy ra đây cho tôi mở rộng tầm mắt với?”
Tần Lâm lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, cũng là món đồ trang sức, nhưng chiếc hộp không đẹp bằng hộp đựng chiếc vòng hồng kia, trông khá bình thường.
Nhận chiếc hộp từ tay Tần Lâm, khuôn mặt khinh khỉnh của Hoàng Yến sau khi mở ra thì càng thêm khinh thường.
“Chính là cái này?”
Bên trong là một sợi dây chuyền nhỏ bằng kim loại, bên trên còn treo một tấm kim loại nhỏ, trên đó có khắc một dãy chữ số hỗn độn.
“Đây là cái gì? Là đồ bọn trẻ trâu đeo đấy à?”
Hoàng Yến cảm thấy vô cùng nực cười, bà cầm chiếc bật lửa có nam châm lên, cho lại gần, không ngờ lại hút được.
Hoàng Yến tức đến bật cười.
“Đây là cái gì? Sắt à? Ha ha ha, món quà cậu mua trên Shopee đấy à?”
Liễu Thanh Thanh cũng nhíu mày, Tần Lâm thật là, hoặc là đừng tặng, cô cũng đã chuẩn bị món quà đắt tiền rồi.
Hoặc nếu tặng thì phải tặng món quà ra hồn một chút, dù sao Tần Lâm cũng là Tần đại sư, mặc dù không giàu có bằng Liễu Thanh Thanh, nhưng chắc cũng không nghèo, sao lại tặng món đồ chơi này chứ?
Đường Mai cũng trợn mắt nhìn Tần Lâm, bà cạn lời rồi, anh tặng cái gì vậy, chiếc dây chuyền nát này nếu tặng cho đứa trẻ con thì nó cũng không muốn đeo ấy chứ. Tần Lâm sao vậy, sao lại trở nên bủn xỉn như thế?
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng lúng túng, nhưng Tần Lâm lại vẫn rất bình tĩnh.
“Món đồ này tên là Quân Lệnh Bài”.
Cơn tức giận của Hoàng Yến càng tăng lên.
“Quân Lệnh Bài? Cậu coi tôi là gì, đứa trẻ năm tuổi chắc? Tôi với cậu là người một nhà à! Cậu tặng tôi món đồ này là muốn xỉ nhục tôi?”
Nói xong, Hoàng Yến ném chiếc Quân Lệnh Bài xuống đất, mặt đỏ bừng bừng.
Vẻ mặt Liễu Thanh Thanh hơi lúng túng, không ngờ lần đầu tiên gặp mặt gia đình lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, vốn dĩ Hoàng Yến đã vô cùng kén chọn, nhưng Tần Lâm lại tặng món quà không hợp ý bà, nên sự việc mới thành ra như này.
Liễu Thanh Thanh nhặt Quân Lệnh Bài lên nói.
“Món đồ này rất ngầu, nếu mẹ không thích thì đưa cho con đi, nói xong, Liễu Thanh Thanh đeo nó lên cổ”.
Nếu là người khác, có lẽ Tần Lâm đã quay người rời đi rồi, tặng quà cho bà mà bà còn lắm chuyện?
Nhưng thái độ của Liễu Thanh Thanh khiến Tần Lâm không nỡ bỏ đi, nếu đã quyết định giúp cô ấy rồi thì phải làm đến cùng.
“Quân Lệnh Bài này không phải thứ để dì vứt xuống đất được đâu”.
Tần Lâm đứng dậy, Tần Lâm lấy điện thoại bấm vào con số đầu tiên trên mặt Quân Lệnh Bài.
Mấy giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.
“Alo, tôi là Tần Lâm, nội dung trên Quân Lệnh Bài, tập hợp ở bờ biển”.
Nói xong liền cúp máy.
Sau đó, Tần Lâm nói với Hoàng Yến.
“Dì muốn muốn xem món quà cháu tặng mà, đi đến bờ biển đi, chỗ này bé quá, không hạ cánh được”.
Nói xong, Tần Lâm dẫn đầu đi ra ngoài.
Những người khác đều đơ ra, chỗ này còn nhỏ sao? Nhà của Liễu Thanh Thanh rộng số một số hai cái tỉnh lỵ này mà còn nhỏ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.