Chương 737: Chủ tịch Phùng
Dạ Nhiên
17/05/2021
Trung tâm thương mại này dù sao cũng là trung tâm thương mại dưới trướng tập đoàn, anh ta là lãnh đạo của tổng công ty, ở đây chẳng có tác dụng gì, vậy nên Cao Phi Tường liền gọi điện thoại cho tổng công ty.
Chẳng mấy chốc đội trưởng đội bảo vệ của tổng công ty đã nghe máy.
"Quản lý Cao, tôi là đội trưởng Hồ!"
"Đội trưởng Hồ, lập tức gọi tất cả bảo về đến trung tâm thương mại trực thuộc tập đoàn cho tôi!"
"Vâng!"
Lãnh đạo đã nói, đội trưởng đội bảo vệ đương nhiên phải nghe lệnh, ai biết được là chuyện công hay là chuyện tư.
Những năm gần đây, đám quản lý cấp cao này đã dùng quyền lực làm chuyện tư nhiều rồi, đây là chuyện bình thường, chỉ cần chủ tịch không phát hiện ra là được.
Mà cho dù có bị chủ tịch phát hiện thì cũng chẳng có vấn đề gì, thế này đã là gì chứ? Chủ tịch nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.
Cúp máy xong, Cao Phi Tường chỉ vào Tần Lâm mà nói.
"Mẹ kiếp, anh đợi đấy, hôm nay tôi sẽ giúp anh nhớ lâu một chút!"
Cung Na Na cũng nghiến răng nghiến lợi, hôm nay thực sự là ngày chật vật nhất của cô ta từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ khổ sở đến vậy.
Cung Na Na nghiến răng chỉ vào Lâm Nguyệt Dao và Tần Lâm: "Chẳng phải hai người lợi hại lắm sao, có giỏi thì gọi người đến đây đi!"
Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao có hơi khó coi, nói nhỏ với Tần Lâm.
"Anh họ, hay là chúng ta đi đi, bây giờ chúng ta đi thì sẽ không có ai chặn được chúng ta".
Lâm Nguyệt Dao vẫn khá bảo thủ, cô ấy hi vọng không xảy ra mâu thuẫn, nếu như đối phương gọi người đến thì đến lúc đó bọn họ không chạy nổi.
Tần Lâm cười khẩy: "Đi? Không cần đi. Gọi người đến sao? Anh cũng gọi người đến, xem ai sợ ai?"
"Chúng tôi mà phải sợ á? Mấy người nghĩ Cao Phi Tường tôi là ai? Được, anh gọi người đến đi, tôi muốn xem xem anh gọi được ai đến!"
Sắc mặt Tần Lâm đầy vẻ khinh thường: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ gọi người đến".
Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại ra gọi cho người kia.
"Alo, Tần đại sư à, tôi là Phùng Vân Phi!"
"Ha ha, chủ tịch Phùng à, làm phiền rồi, hiện nay tôi đang ở trung tập thương mại của công ty ông, bị bảo vệ vây lại, bọn họ muốn gọi tôi gọi người đến, tôi cũng chẳng quen ai cả, chỉ quen mỗi ông".
Sắc mặt Phùng Vân Phi đột nhiên thay đổi, ngượng ngùng cười mấy tiếng.
"Là do tôi quản giáo không nghiêm, xin Tần đại sư chờ chút, tôi sẽ đi ngay!"
Mặc dù trong điện thoại nói bình tĩnh vậy, nhưng rõ ràng Phùng Vân Phi nổi giận rồi.
Dám đắc tội Tần Lâm, muốn chết à! Đám bảo vệ kia nghe lệnh ai vậy, dám bao vây cậu Tần sao?
Phùng Vân Phi lên xe, lập tức gọi điện cho quản lý Tôn, thư ký nghe máy xong liền khách sáo tìm lí do thoái thác.
"Xin chào, quản lý Tôn xin nghỉ rồi ạ, xin hỏi ông là ai ạ?"
"Xin nghỉ? Ai cho phép ông ta nghỉ? Tôi là Phùng Vân Phi!"
Nghe thấy ba chữ Phùng Vân Phi, nữ thư ký run lẩy bẩy, suýt ngồi sụp xuống đất.
"Chủ tịch Phùng! Là chủ tịch Phùng sao..."
"Quản lý Tôn đi đâu rồi?"
"Cái này...", trước chủ tịch Phùng, thư ký không dám nói dối, vội vàng thành thật trả lời.
"Chủ tịch Phùng, hôm nay quản lý Cao của tổng công ty có mâu thuẫn với hội viên thẻ Chí Tôn, quản lý Tôn không muốn đắc tội cả hai nên tắt máy xin nghỉ..."
Phùng Vân Phi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Chuyển lời cho quản lý Tôn, tự mình đến gặp tôi xin nghỉ đi! Hừ!"
Nói xong ông ấy liền cúp máy.
Nữ thư ký sững sờ, sắc mặt trở nên khó coi, xong rồi, xảy ra chuyện rồi.
Cao Phi Tường nghe thấy Tần Lâm gọi điện thoại liền cười khẩy.
"Sao vậy, gọi cho ai thế? Là người thân hay bạn bè? Bảo bọn họ giúp anh báo cảnh sát à?"
Theo như Cao Phi Tường thấy, loại người như Tần Lâm chẳng có bạn bè nào được việc, chẳng nhẽ liên lạc với quản lý cấp cao của công ty bọn họ chắc?
Trong tập đoàn Phùng Thị này, Cao Phi Tường có địa vị số một, hôm nay cho dù có tìm được người đến, Cao Phi Tường cũng sẽ không nể nang gì.
Dám động vào vợ anh ta, anh ta sao có thể nhịn.
Chẳng mấy chốc, bảo vệ đã đến đông đủ, mười mấy người bao vây Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao.
"Quản lí Cao, có gì cần chỉ thị ạ?"
Quản lý Cao nói: "Đôi cẩu nam nữ này đánh vợ tôi, mấy người nói xem nên xử lý thế nào?"
Mấy bảo vệ sững sờ, thầm nghĩ hai người này điên à, dám động vào vợ của quản lý Cao?
Quản lý Cao là tên cuồng vợ, ngày thường thương vợ muốn chết, cô ta chỉ mất có sợi tóc thôi mà anh ta cũng phải suy nghĩ rất lâu, vậy mà có người dám ra tay với vợ anh ta, đúng là muốn chết!
"Quản lý Cao, anh nói đi, anh bảo chúng tôi nên xử lý thế nào thì chúng tôi sẽ xử lý thế ấy!"
Đám bảo vệ này có thể nhìn ra được, hôm nay chắc phải ra tay rồi, hai người này dám đắc tội quản lý Cao, mặc dù là chuyện riêng, nhưng dù so cũng là lãnh đạo của bọn họ, yêu cầu của lãnh đạo thì bọn họ sao từ chối nổi?
Quản lý Cao lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi thấy hai người này cứng miệng lắm, tát cho họ mấy cái đi, mỗi người tát một trăm cái, tát đi cho tôi!"
"Được rồi!"
Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy tin này lập tức xông lên, đám người này là bảo vệ của tổng công ty, có thể nói tố chất cơ thể của họ tốt hơn bảo vệ trung tâm thương mại nhiều.
Có điều Tần Lâm đứng trước mặt Lâm Nguyệt Dao không hề sợ hãi, anh vẫn rất bình tĩnh, mấy bảo vệ này với người thường mà nói thì vô cùng lợi hại.
Nhưng với Tần Lâm mà nói thì anh như sinh viên đại học bị một đám mầm non vây lại thôi.
Đông người cũng chẳng có tích sự gì.
Khi bọn họ đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên một chiếc xe dừng lại ở cổng, đó là một chiếc Rolls Royce!
Nhìn thấy chiếc xe này tất cả mọi người đều dừng lại đặc biệt là mấy bảo vệ.
Bởi vì bọn họ biết đây là xe của chủ tịch Phùng Vân Phi.
Mỗi ngày Phùng Vân Phi đều đi đến tổng công ty, là bảo vệ của công ty sao không nhận ra xe của chủ tịch chứ?
Hôm nay chủ tịch Phùng sao lại đến vậy!
Cao Phi Tường cũng sững sờ, không ngờ xe của chủ tịch lại xuất hiện ở đây.
Trung tâm thương mại có quy mô thế này, Phùng Vân Phi có đến mấy cái ở Đông Hải, ông ấy không thể nào tự nhiên chạy đến đây được.
Cao Phi Tường vội vàng dừng chuyện này lại, cung kính đứng một bên, khi chiếc xe dừng hẳn, vội vàng tiến lên mở cửa xe.
Phùng Vân Phi xuống xe, sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy Cao Phi Tường, ông ấy liền không kìm được mà nổi giận.
"Quản lý Cao! Tại sao cậu lại ở đây?"
Nghe thấy giọng điệu này Cao Phi Tường nghĩ thầm 'bỏ mẹ rồi', anh ta biết chắc có chuyện không hay rồi, chủ tịch Phùng hôm nay tự nhiên xông đến chỗ anh ta, giọng điệu khó chịu.
Cao Phi Tường không dám giấu giếm: "Chủ tịch Phùng, tôi đến xử lý việc riêng".
Phùng Vân Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Xử lý việc riêng? Xử lý việc riêng mà có thể tự ý điều động bảo vệ của tổng công ty à?"
"Cái này... chủ tịch Phùng, tôi biết lỗi rồi!"
Phùng Vân Phi nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ, lạnh lùng nói.
"Trong thời gian làm việc, mà mấy người dám đến đây đánh nhau sao? Công ty xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy người làm thế nào?"
Đám bảo vệ cúi đầu, không dám nói gì.
Phùng Vân Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm nay mấy người hay thật, điều động bảo vệ công ty đến đối phó với ân nhân cứu mạng của tôi!"
"Họ Cao kia, anh không muốn làm công việc này nữa phải không?"
Sắc mặt Cao Phi Tường lập tức thay đổi.
"Chủ tịch Phùng! Ông nói gì vậy, tôi không hiểu?"
Chẳng mấy chốc đội trưởng đội bảo vệ của tổng công ty đã nghe máy.
"Quản lý Cao, tôi là đội trưởng Hồ!"
"Đội trưởng Hồ, lập tức gọi tất cả bảo về đến trung tâm thương mại trực thuộc tập đoàn cho tôi!"
"Vâng!"
Lãnh đạo đã nói, đội trưởng đội bảo vệ đương nhiên phải nghe lệnh, ai biết được là chuyện công hay là chuyện tư.
Những năm gần đây, đám quản lý cấp cao này đã dùng quyền lực làm chuyện tư nhiều rồi, đây là chuyện bình thường, chỉ cần chủ tịch không phát hiện ra là được.
Mà cho dù có bị chủ tịch phát hiện thì cũng chẳng có vấn đề gì, thế này đã là gì chứ? Chủ tịch nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi.
Cúp máy xong, Cao Phi Tường chỉ vào Tần Lâm mà nói.
"Mẹ kiếp, anh đợi đấy, hôm nay tôi sẽ giúp anh nhớ lâu một chút!"
Cung Na Na cũng nghiến răng nghiến lợi, hôm nay thực sự là ngày chật vật nhất của cô ta từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ khổ sở đến vậy.
Cung Na Na nghiến răng chỉ vào Lâm Nguyệt Dao và Tần Lâm: "Chẳng phải hai người lợi hại lắm sao, có giỏi thì gọi người đến đây đi!"
Sắc mặt Lâm Nguyệt Dao có hơi khó coi, nói nhỏ với Tần Lâm.
"Anh họ, hay là chúng ta đi đi, bây giờ chúng ta đi thì sẽ không có ai chặn được chúng ta".
Lâm Nguyệt Dao vẫn khá bảo thủ, cô ấy hi vọng không xảy ra mâu thuẫn, nếu như đối phương gọi người đến thì đến lúc đó bọn họ không chạy nổi.
Tần Lâm cười khẩy: "Đi? Không cần đi. Gọi người đến sao? Anh cũng gọi người đến, xem ai sợ ai?"
"Chúng tôi mà phải sợ á? Mấy người nghĩ Cao Phi Tường tôi là ai? Được, anh gọi người đến đi, tôi muốn xem xem anh gọi được ai đến!"
Sắc mặt Tần Lâm đầy vẻ khinh thường: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ gọi người đến".
Nói xong, Tần Lâm lấy điện thoại ra gọi cho người kia.
"Alo, Tần đại sư à, tôi là Phùng Vân Phi!"
"Ha ha, chủ tịch Phùng à, làm phiền rồi, hiện nay tôi đang ở trung tập thương mại của công ty ông, bị bảo vệ vây lại, bọn họ muốn gọi tôi gọi người đến, tôi cũng chẳng quen ai cả, chỉ quen mỗi ông".
Sắc mặt Phùng Vân Phi đột nhiên thay đổi, ngượng ngùng cười mấy tiếng.
"Là do tôi quản giáo không nghiêm, xin Tần đại sư chờ chút, tôi sẽ đi ngay!"
Mặc dù trong điện thoại nói bình tĩnh vậy, nhưng rõ ràng Phùng Vân Phi nổi giận rồi.
Dám đắc tội Tần Lâm, muốn chết à! Đám bảo vệ kia nghe lệnh ai vậy, dám bao vây cậu Tần sao?
Phùng Vân Phi lên xe, lập tức gọi điện cho quản lý Tôn, thư ký nghe máy xong liền khách sáo tìm lí do thoái thác.
"Xin chào, quản lý Tôn xin nghỉ rồi ạ, xin hỏi ông là ai ạ?"
"Xin nghỉ? Ai cho phép ông ta nghỉ? Tôi là Phùng Vân Phi!"
Nghe thấy ba chữ Phùng Vân Phi, nữ thư ký run lẩy bẩy, suýt ngồi sụp xuống đất.
"Chủ tịch Phùng! Là chủ tịch Phùng sao..."
"Quản lý Tôn đi đâu rồi?"
"Cái này...", trước chủ tịch Phùng, thư ký không dám nói dối, vội vàng thành thật trả lời.
"Chủ tịch Phùng, hôm nay quản lý Cao của tổng công ty có mâu thuẫn với hội viên thẻ Chí Tôn, quản lý Tôn không muốn đắc tội cả hai nên tắt máy xin nghỉ..."
Phùng Vân Phi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Chuyển lời cho quản lý Tôn, tự mình đến gặp tôi xin nghỉ đi! Hừ!"
Nói xong ông ấy liền cúp máy.
Nữ thư ký sững sờ, sắc mặt trở nên khó coi, xong rồi, xảy ra chuyện rồi.
Cao Phi Tường nghe thấy Tần Lâm gọi điện thoại liền cười khẩy.
"Sao vậy, gọi cho ai thế? Là người thân hay bạn bè? Bảo bọn họ giúp anh báo cảnh sát à?"
Theo như Cao Phi Tường thấy, loại người như Tần Lâm chẳng có bạn bè nào được việc, chẳng nhẽ liên lạc với quản lý cấp cao của công ty bọn họ chắc?
Trong tập đoàn Phùng Thị này, Cao Phi Tường có địa vị số một, hôm nay cho dù có tìm được người đến, Cao Phi Tường cũng sẽ không nể nang gì.
Dám động vào vợ anh ta, anh ta sao có thể nhịn.
Chẳng mấy chốc, bảo vệ đã đến đông đủ, mười mấy người bao vây Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao.
"Quản lí Cao, có gì cần chỉ thị ạ?"
Quản lý Cao nói: "Đôi cẩu nam nữ này đánh vợ tôi, mấy người nói xem nên xử lý thế nào?"
Mấy bảo vệ sững sờ, thầm nghĩ hai người này điên à, dám động vào vợ của quản lý Cao?
Quản lý Cao là tên cuồng vợ, ngày thường thương vợ muốn chết, cô ta chỉ mất có sợi tóc thôi mà anh ta cũng phải suy nghĩ rất lâu, vậy mà có người dám ra tay với vợ anh ta, đúng là muốn chết!
"Quản lý Cao, anh nói đi, anh bảo chúng tôi nên xử lý thế nào thì chúng tôi sẽ xử lý thế ấy!"
Đám bảo vệ này có thể nhìn ra được, hôm nay chắc phải ra tay rồi, hai người này dám đắc tội quản lý Cao, mặc dù là chuyện riêng, nhưng dù so cũng là lãnh đạo của bọn họ, yêu cầu của lãnh đạo thì bọn họ sao từ chối nổi?
Quản lý Cao lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi thấy hai người này cứng miệng lắm, tát cho họ mấy cái đi, mỗi người tát một trăm cái, tát đi cho tôi!"
"Được rồi!"
Đội trưởng đội bảo vệ nghe thấy tin này lập tức xông lên, đám người này là bảo vệ của tổng công ty, có thể nói tố chất cơ thể của họ tốt hơn bảo vệ trung tâm thương mại nhiều.
Có điều Tần Lâm đứng trước mặt Lâm Nguyệt Dao không hề sợ hãi, anh vẫn rất bình tĩnh, mấy bảo vệ này với người thường mà nói thì vô cùng lợi hại.
Nhưng với Tần Lâm mà nói thì anh như sinh viên đại học bị một đám mầm non vây lại thôi.
Đông người cũng chẳng có tích sự gì.
Khi bọn họ đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên một chiếc xe dừng lại ở cổng, đó là một chiếc Rolls Royce!
Nhìn thấy chiếc xe này tất cả mọi người đều dừng lại đặc biệt là mấy bảo vệ.
Bởi vì bọn họ biết đây là xe của chủ tịch Phùng Vân Phi.
Mỗi ngày Phùng Vân Phi đều đi đến tổng công ty, là bảo vệ của công ty sao không nhận ra xe của chủ tịch chứ?
Hôm nay chủ tịch Phùng sao lại đến vậy!
Cao Phi Tường cũng sững sờ, không ngờ xe của chủ tịch lại xuất hiện ở đây.
Trung tâm thương mại có quy mô thế này, Phùng Vân Phi có đến mấy cái ở Đông Hải, ông ấy không thể nào tự nhiên chạy đến đây được.
Cao Phi Tường vội vàng dừng chuyện này lại, cung kính đứng một bên, khi chiếc xe dừng hẳn, vội vàng tiến lên mở cửa xe.
Phùng Vân Phi xuống xe, sắc mặt âm trầm.
Nhìn thấy Cao Phi Tường, ông ấy liền không kìm được mà nổi giận.
"Quản lý Cao! Tại sao cậu lại ở đây?"
Nghe thấy giọng điệu này Cao Phi Tường nghĩ thầm 'bỏ mẹ rồi', anh ta biết chắc có chuyện không hay rồi, chủ tịch Phùng hôm nay tự nhiên xông đến chỗ anh ta, giọng điệu khó chịu.
Cao Phi Tường không dám giấu giếm: "Chủ tịch Phùng, tôi đến xử lý việc riêng".
Phùng Vân Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Xử lý việc riêng? Xử lý việc riêng mà có thể tự ý điều động bảo vệ của tổng công ty à?"
"Cái này... chủ tịch Phùng, tôi biết lỗi rồi!"
Phùng Vân Phi nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ, lạnh lùng nói.
"Trong thời gian làm việc, mà mấy người dám đến đây đánh nhau sao? Công ty xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy người làm thế nào?"
Đám bảo vệ cúi đầu, không dám nói gì.
Phùng Vân Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm nay mấy người hay thật, điều động bảo vệ công ty đến đối phó với ân nhân cứu mạng của tôi!"
"Họ Cao kia, anh không muốn làm công việc này nữa phải không?"
Sắc mặt Cao Phi Tường lập tức thay đổi.
"Chủ tịch Phùng! Ông nói gì vậy, tôi không hiểu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.