Chương 1287: Chưa thấy người mà đã nghe thấy danh tiếng!
Dạ Nhiên
06/08/2021
Hôm sau, bầu trời trong xanh, nắng vàng gió ấm.
Nhưng trên Côn Luân thì vẫn giá rét buốt lạnh.
Trước kia Tần Lâm cũng ở trong núi nên lần này cũng thấy bình thường, chẳng khó chịu gì, chỉ có điều nhiệt độ của nơi này hơi thấp mà thôi.
Anh rời giường thật sớm, một ngày bắt đầu vào sáng sớm, ngày đầu Tần Lâm đến núi Côn Luân nhất định không thể lười biếng được, nơi này đâu phải ai cũng đến được.
Bố mình vì bản thân mà hy sinh không ít, khiến Tần Lâm rất xúc động, bây giờ bố đang lao tâm khổ tứ vì đất nước, chắc ông đang đi tìm mảnh vật tổ tận thế kia rồi, những điều anh có thể làm là nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, anh hy vọng có thể giúp được bố mình, có thể khiến bố không phải liều mạng như vậy nữa.
Khi Tần Lâm đi ra vừa hay gặp Lâm Trung Nghĩa đang đợi mình.
Lúc này sau lưng Lâm Trung Nghĩa có mười mấy người, đều là cao thủ ngũ mạch lục mạch, thực lực không hề kém đám Nhiếp Vân Hải hôm qua.
Nếu những người này ở trong thế tục thì chắc chắn sẽ là người có địa vị, có quyền có thế, nhưng ở đây họ lại ngoan ngoãn đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa.
Mặc dù họ cũng có sự ngang ngược của riêng mình nhưng nó không ảnh hưởng đến sự kính trọng của họ dành cho Lâm Trung Nghĩa, có thể thấy được nhị sư huynh Lâm Trung Nghĩa như thần tượng của họ vậy, điều này làm cho Tần Lâm không thể ngờ nổi.
Hơn nữa khi Tần Lâm xuất hiện, ánh mắt của họ tràn ngập hoài nghi, thậm chí có người còn tỏ ra vui mừng, tò mò về anh.
Dẫu sao, tiếng lành đồn gần tiếng xấu vang xa, bây giờ mọi người đều biết tin hôm qua Tần Lâm dám đánh đám Nhiếp Vân Hải, chắc cả núi Côn Luân đều đang thảo luận chuyện này.
Danh tiếng của nhị sư bá vô cùng vang dội, không ai muốn gây khó dễ cho nhị sư bá, đồ đệ của ông ta cũng rất lợi hại, lại còn rất ngang ngược, mặc dù trên núi Côn Luân này không có ai dám gây chuyện, nhưng một khi dây vào đồ đệ của nhị sư bá thì nhất định sẽ bị đánh một trận.
Đám Nhiếp Vân Hải cũng được coi là có tiếng xấu, không ít đệ tử trên Côn Luân đều e dè bọn họ.
Có người thì ắt có giang hồ, giang hồ thì chẳng màng đối nhân xử thế, giang hồ chỉ có đánh và giết, nắm đấm của ai cứng hơn, người đó là ông trùm và có tiếng nói nhất.
Đám Nhiếp Vân Hải này đắc tội không ít người trên núi Côn Luân, vậy nên cho dù là đệ tử của sư phụ thì cũng phải chịu uất ức từ bọn họ.
Bắt nạt kẻ yếu, ai cũng như vậy.
Nhưng Tần Lâm vừa mới tới đã chẳng coi họ ra gì, đám Nhiếp Vân Hải bị đánh cũng là một chuyện khiến người ta vui, với bọn họ mà nói, đương nhiên sẽ cảm thấy hả hê.
"Tần sư đệ, đệ lợi hại thật, huynh nghe nói hôm qua một mình đệ đánh sáu người đám Nhiếp Vân Hải một trận tơi bời, được đấy".
"Lúc trước huynh cũng nghe nói có một vị sư đệ đồng môn mới tới, không ngờ Tần sư đệ lại lợi hại dến vậy, chưa thấy người đã nghe danh rồi, huynh bái phục".
“Ha ha ha, đúng đó, đám Nhiếp Vân Hải này chẳng phải loại tốt đẹp gì, Tần sư đệ vừa mới tới đã xử lý họ thật khiến chúng ta hả dạ".
Nhưng trên Côn Luân thì vẫn giá rét buốt lạnh.
Trước kia Tần Lâm cũng ở trong núi nên lần này cũng thấy bình thường, chẳng khó chịu gì, chỉ có điều nhiệt độ của nơi này hơi thấp mà thôi.
Anh rời giường thật sớm, một ngày bắt đầu vào sáng sớm, ngày đầu Tần Lâm đến núi Côn Luân nhất định không thể lười biếng được, nơi này đâu phải ai cũng đến được.
Bố mình vì bản thân mà hy sinh không ít, khiến Tần Lâm rất xúc động, bây giờ bố đang lao tâm khổ tứ vì đất nước, chắc ông đang đi tìm mảnh vật tổ tận thế kia rồi, những điều anh có thể làm là nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, anh hy vọng có thể giúp được bố mình, có thể khiến bố không phải liều mạng như vậy nữa.
Khi Tần Lâm đi ra vừa hay gặp Lâm Trung Nghĩa đang đợi mình.
Lúc này sau lưng Lâm Trung Nghĩa có mười mấy người, đều là cao thủ ngũ mạch lục mạch, thực lực không hề kém đám Nhiếp Vân Hải hôm qua.
Nếu những người này ở trong thế tục thì chắc chắn sẽ là người có địa vị, có quyền có thế, nhưng ở đây họ lại ngoan ngoãn đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa.
Mặc dù họ cũng có sự ngang ngược của riêng mình nhưng nó không ảnh hưởng đến sự kính trọng của họ dành cho Lâm Trung Nghĩa, có thể thấy được nhị sư huynh Lâm Trung Nghĩa như thần tượng của họ vậy, điều này làm cho Tần Lâm không thể ngờ nổi.
Hơn nữa khi Tần Lâm xuất hiện, ánh mắt của họ tràn ngập hoài nghi, thậm chí có người còn tỏ ra vui mừng, tò mò về anh.
Dẫu sao, tiếng lành đồn gần tiếng xấu vang xa, bây giờ mọi người đều biết tin hôm qua Tần Lâm dám đánh đám Nhiếp Vân Hải, chắc cả núi Côn Luân đều đang thảo luận chuyện này.
Danh tiếng của nhị sư bá vô cùng vang dội, không ai muốn gây khó dễ cho nhị sư bá, đồ đệ của ông ta cũng rất lợi hại, lại còn rất ngang ngược, mặc dù trên núi Côn Luân này không có ai dám gây chuyện, nhưng một khi dây vào đồ đệ của nhị sư bá thì nhất định sẽ bị đánh một trận.
Đám Nhiếp Vân Hải cũng được coi là có tiếng xấu, không ít đệ tử trên Côn Luân đều e dè bọn họ.
Có người thì ắt có giang hồ, giang hồ thì chẳng màng đối nhân xử thế, giang hồ chỉ có đánh và giết, nắm đấm của ai cứng hơn, người đó là ông trùm và có tiếng nói nhất.
Đám Nhiếp Vân Hải này đắc tội không ít người trên núi Côn Luân, vậy nên cho dù là đệ tử của sư phụ thì cũng phải chịu uất ức từ bọn họ.
Bắt nạt kẻ yếu, ai cũng như vậy.
Nhưng Tần Lâm vừa mới tới đã chẳng coi họ ra gì, đám Nhiếp Vân Hải bị đánh cũng là một chuyện khiến người ta vui, với bọn họ mà nói, đương nhiên sẽ cảm thấy hả hê.
"Tần sư đệ, đệ lợi hại thật, huynh nghe nói hôm qua một mình đệ đánh sáu người đám Nhiếp Vân Hải một trận tơi bời, được đấy".
"Lúc trước huynh cũng nghe nói có một vị sư đệ đồng môn mới tới, không ngờ Tần sư đệ lại lợi hại dến vậy, chưa thấy người đã nghe danh rồi, huynh bái phục".
“Ha ha ha, đúng đó, đám Nhiếp Vân Hải này chẳng phải loại tốt đẹp gì, Tần sư đệ vừa mới tới đã xử lý họ thật khiến chúng ta hả dạ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.