Chương 67: Chuyển quà
Dạ Nhiên
14/12/2020
Lâm Nguyệt Dao hơi ngây ra một lúc, sau đó sắc mặt càng trở nên u ám.
“Anh bị điên rồi hả! Anh cho rằng mình họ Tần là anh có thể được gọi là Tần đại sư à?”
“Anh có biết Tần đại sư là ai không? Là vị thần y đã cứu sống ông Chúc và bố vợ của tổng giám đốc Mạnh đó!”
“Ngay cả cấp trên của tôi cũng lực bất tòng tâm, vậy mà đến tay anh ấy lại được cải tử hồi sinh, một vị đại sư như vậy nên đáng được tôn trọng”.
“Thay vì bị anh trêu đùa như vậy!”
Trong mắt Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm và Tần đại sư chẳng có gì giống nhau ngoài việc trùng họ ra.
Tính cách Tần Lâm lập dị, hoàn toàn lạc lõng với xã hội, anh không có năng lực gì nhưng lại cô độc và kiêu ngạo.
Lúc nào cũng nói năng ngông cuồng, thật sự không hề biết điều khi sống ở một thành phố lớn.
Hôm nay rõ ràng khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt Tần thần y, nhưng anh lại ở đây phá đám, hơn nữa anh còn không biết ngượng khi nói mình là Tần đại sư? Nếu như ở đây không có nhiều khách khứa thì chắc hẳn Lâm Nguyệt Dao đã mắng anh một trận!
Lâm Nguyệt Dao nhìn miếng bánh mà đứa bé lấy đi, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Anh mau đi đi, chuyện bánh kem để tôi nghĩ cách!”
Lâm Nguyệt Dao vén váy bước nhanh ra ngoài, nhân lúc Tần đại sư vẫn chưa đến, cô vẫn có thể tìm cách xoay chuyển tình hình.
Tần Lâm cau mày, dì Hai và chú Hai đều là người tốt, không ngờ cô em họ Lâm Nguyệt Dao này lại là người luôn tự cho mình là đúng như vậy.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao rời đi, cuối cùng Mạnh Văn Cương cũng đến, và tất cả các chuyên gia y tế cũng có mặt đông đủ.
“Tần đại sư!”
“Tần đại sư!”
“Tần đại sư đến sớm thật đấy!”
Sau khi gặp mặt chào hỏi vài câu thì Mạnh Văn Cương giới thiệu từng người một, có rất nhiều tiền bối trong ngành y tỏ ra vô cùng khách sáo với Tần Lâm.
Nếu như nói lúc trước khi cứu ông cụ Chúc Tam Đao là may mắn thì chắc chắn lần cứu bố của tổng giám đốc Mạnh rõ ràng là thực lực.
Làm vỡ khối u bằng một cây kim bạc, sau đó dùng vòi hút ra, phương pháp chữa trị này thật sự chưa từng có, và nó như mở ra cho họ một ‘chân trời mới’.
Vậy nên cho dù tuổi tác có lớn đến đâu cũng phải gọi Tần Lâm một tiếng Tần đại sư.
Từ xưa đến nay, người có tài y thuật nhiều vô kể, nhưng lại rất ít người được gọi là ‘đại sư’.
Tần Lâm cũng chỉ gật đầu với bọn họ, lúc nãy bị Lâm Nguyệt Dao làm cho mất hứng nên anh cũng chỉ nói đơn giản vài câu, sau khi lấy được danh thiếp của bác sĩ và các ông chủ lớn, Tần Lâm liền rời khỏi hội trường.
Mặc dù tất cả mọi người đều thất vọng vì sự vắng mặt của Tần đại sư, nhưng cũng không dễ gì khi mời được các chuyên gia về y học này tụ họp lại với nhau, cho nên bọn họ cứ tiếp tục thảo luận.
Khi Lâm Nguyệt Dao quay lại, thấy tổng giám đốc Mạnh đã đến rồi, hơn nữa bữa tiệc cũng đã bắt đầu, rồi đột nhiên mặt cô biến sắc, cô cầm một chiếc bánh hình tam giác bước vào trong, nhân lúc không ai để ý cô đặt lại chiếc bánh vào vị trí cũ, vừa như in, chắc là sẽ không có ai phát hiện đâu.
Lâm Nguyệt Dao thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi đến chỗ tổng giám đốc Mạnh, hỏi.
“Xin chào, tổng giám đốc Mạnh, tôi là... Tôi là Lâm Nguyệt Dao, ông có nhận ra tôi không, tôi...”
Mạnh Văn Cương nói: “Biết chứ, tôi nhận ra cô, cô là con gái của tổng giám đốc Lâm đúng chứ, thật xinh đẹp mảnh mai làm sao”.
Lâm Nguyệt Dao cười ngượng ngùng: “Cám ơn tổng giám đốc Mạnh đã khen, Tần đại sư... vẫn chưa đến sao ạ?”
Mạnh Văn Cương nói: “Thật là tiếc quá, Tần đại sư đã đi rồi”.
“Đi rồi ư?” Lâm Nguyệt Dao nhất thời thất vọng, trên mặt lộ rõ vẻ ủ rũ, lại một lần nữa không được gặp sao?
Đều tại cái tên Tần Lâm đó! Nếu anh không làm hỏng bánh kem thì Lâm Nguyệt Dao sẽ không ra ngoài, cũng không bỏ lỡ mất cơ hội gặp mặt Tần đại sư!
Cô cầm hộp quà trên tay, sau đó đưa cho Mạnh Văn Cương.
“Tổng giám đốc Mạnh, lần sau gặp Tần đại sư, phiền ông giúp tôi đưa cái này cho anh ấy được không?”
“Cái này... Được thôi”.
Nếu là người khác, chắc hẳn vừa rồi Mạnh Văn Cương sẽ không thèm quan tâm, nhưng Lâm Nguyệt Dao này lại là người thân của Tần đại sư, đương nhiên ông ấy sẽ giúp, chỉ là có chút thắc mắc.
Mình có thể gặp tiểu sư huynh bao nhiêu lần chứ? Sao cô lại không tự mình đi đưa?
Nhưng chưa kịp hỏi thì Lâm Nguyệt Dao đã mở lời trước, đương nhiên ông ấy sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
“Nguyệt Dao à, đây là những tiền bối ở bệnh viện trung ương, đến đây tôi giới thiệu qua cho”.
Chủ nhiệm Lưu vô cùng nhiệt tình giới thiệu Lâm Nguyệt Dao.
Xét cho cùng thì đó cũng là buổi tụ tập của các chuyên gia y tế hàng đầu, và việc giao lưu này cũng vô cùng có lợi cho Lâm Nguyệt Dao.
Mặc dù rất tiếc khi không gặp được Tần đại sư, nhưng cô cũng không phí công vô ích khi đến bữa tiệc này.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Mạnh Văn Cương phải đích thân đưa Lâm Nguyệt Dao về nhà mới yên tâm.
Về đến nhà, Lâm Nguyệt Dao lại tiếp tục nổi điên, vừa bước vào liền chạy khắp nơi tìm Tần Lâm để mắng anh một trận.
Có lòng tốt để anh đi đến bữa tiệc, thế mà lại làm hỏng mọi thứ, rồi để cô lỡ mất việc quan trọng!
“Tần Lâm đâu!”
“Anh bị điên rồi hả! Anh cho rằng mình họ Tần là anh có thể được gọi là Tần đại sư à?”
“Anh có biết Tần đại sư là ai không? Là vị thần y đã cứu sống ông Chúc và bố vợ của tổng giám đốc Mạnh đó!”
“Ngay cả cấp trên của tôi cũng lực bất tòng tâm, vậy mà đến tay anh ấy lại được cải tử hồi sinh, một vị đại sư như vậy nên đáng được tôn trọng”.
“Thay vì bị anh trêu đùa như vậy!”
Trong mắt Lâm Nguyệt Dao, Tần Lâm và Tần đại sư chẳng có gì giống nhau ngoài việc trùng họ ra.
Tính cách Tần Lâm lập dị, hoàn toàn lạc lõng với xã hội, anh không có năng lực gì nhưng lại cô độc và kiêu ngạo.
Lúc nào cũng nói năng ngông cuồng, thật sự không hề biết điều khi sống ở một thành phố lớn.
Hôm nay rõ ràng khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt Tần thần y, nhưng anh lại ở đây phá đám, hơn nữa anh còn không biết ngượng khi nói mình là Tần đại sư? Nếu như ở đây không có nhiều khách khứa thì chắc hẳn Lâm Nguyệt Dao đã mắng anh một trận!
Lâm Nguyệt Dao nhìn miếng bánh mà đứa bé lấy đi, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Anh mau đi đi, chuyện bánh kem để tôi nghĩ cách!”
Lâm Nguyệt Dao vén váy bước nhanh ra ngoài, nhân lúc Tần đại sư vẫn chưa đến, cô vẫn có thể tìm cách xoay chuyển tình hình.
Tần Lâm cau mày, dì Hai và chú Hai đều là người tốt, không ngờ cô em họ Lâm Nguyệt Dao này lại là người luôn tự cho mình là đúng như vậy.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao rời đi, cuối cùng Mạnh Văn Cương cũng đến, và tất cả các chuyên gia y tế cũng có mặt đông đủ.
“Tần đại sư!”
“Tần đại sư!”
“Tần đại sư đến sớm thật đấy!”
Sau khi gặp mặt chào hỏi vài câu thì Mạnh Văn Cương giới thiệu từng người một, có rất nhiều tiền bối trong ngành y tỏ ra vô cùng khách sáo với Tần Lâm.
Nếu như nói lúc trước khi cứu ông cụ Chúc Tam Đao là may mắn thì chắc chắn lần cứu bố của tổng giám đốc Mạnh rõ ràng là thực lực.
Làm vỡ khối u bằng một cây kim bạc, sau đó dùng vòi hút ra, phương pháp chữa trị này thật sự chưa từng có, và nó như mở ra cho họ một ‘chân trời mới’.
Vậy nên cho dù tuổi tác có lớn đến đâu cũng phải gọi Tần Lâm một tiếng Tần đại sư.
Từ xưa đến nay, người có tài y thuật nhiều vô kể, nhưng lại rất ít người được gọi là ‘đại sư’.
Tần Lâm cũng chỉ gật đầu với bọn họ, lúc nãy bị Lâm Nguyệt Dao làm cho mất hứng nên anh cũng chỉ nói đơn giản vài câu, sau khi lấy được danh thiếp của bác sĩ và các ông chủ lớn, Tần Lâm liền rời khỏi hội trường.
Mặc dù tất cả mọi người đều thất vọng vì sự vắng mặt của Tần đại sư, nhưng cũng không dễ gì khi mời được các chuyên gia về y học này tụ họp lại với nhau, cho nên bọn họ cứ tiếp tục thảo luận.
Khi Lâm Nguyệt Dao quay lại, thấy tổng giám đốc Mạnh đã đến rồi, hơn nữa bữa tiệc cũng đã bắt đầu, rồi đột nhiên mặt cô biến sắc, cô cầm một chiếc bánh hình tam giác bước vào trong, nhân lúc không ai để ý cô đặt lại chiếc bánh vào vị trí cũ, vừa như in, chắc là sẽ không có ai phát hiện đâu.
Lâm Nguyệt Dao thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi đến chỗ tổng giám đốc Mạnh, hỏi.
“Xin chào, tổng giám đốc Mạnh, tôi là... Tôi là Lâm Nguyệt Dao, ông có nhận ra tôi không, tôi...”
Mạnh Văn Cương nói: “Biết chứ, tôi nhận ra cô, cô là con gái của tổng giám đốc Lâm đúng chứ, thật xinh đẹp mảnh mai làm sao”.
Lâm Nguyệt Dao cười ngượng ngùng: “Cám ơn tổng giám đốc Mạnh đã khen, Tần đại sư... vẫn chưa đến sao ạ?”
Mạnh Văn Cương nói: “Thật là tiếc quá, Tần đại sư đã đi rồi”.
“Đi rồi ư?” Lâm Nguyệt Dao nhất thời thất vọng, trên mặt lộ rõ vẻ ủ rũ, lại một lần nữa không được gặp sao?
Đều tại cái tên Tần Lâm đó! Nếu anh không làm hỏng bánh kem thì Lâm Nguyệt Dao sẽ không ra ngoài, cũng không bỏ lỡ mất cơ hội gặp mặt Tần đại sư!
Cô cầm hộp quà trên tay, sau đó đưa cho Mạnh Văn Cương.
“Tổng giám đốc Mạnh, lần sau gặp Tần đại sư, phiền ông giúp tôi đưa cái này cho anh ấy được không?”
“Cái này... Được thôi”.
Nếu là người khác, chắc hẳn vừa rồi Mạnh Văn Cương sẽ không thèm quan tâm, nhưng Lâm Nguyệt Dao này lại là người thân của Tần đại sư, đương nhiên ông ấy sẽ giúp, chỉ là có chút thắc mắc.
Mình có thể gặp tiểu sư huynh bao nhiêu lần chứ? Sao cô lại không tự mình đi đưa?
Nhưng chưa kịp hỏi thì Lâm Nguyệt Dao đã mở lời trước, đương nhiên ông ấy sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
“Nguyệt Dao à, đây là những tiền bối ở bệnh viện trung ương, đến đây tôi giới thiệu qua cho”.
Chủ nhiệm Lưu vô cùng nhiệt tình giới thiệu Lâm Nguyệt Dao.
Xét cho cùng thì đó cũng là buổi tụ tập của các chuyên gia y tế hàng đầu, và việc giao lưu này cũng vô cùng có lợi cho Lâm Nguyệt Dao.
Mặc dù rất tiếc khi không gặp được Tần đại sư, nhưng cô cũng không phí công vô ích khi đến bữa tiệc này.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Mạnh Văn Cương phải đích thân đưa Lâm Nguyệt Dao về nhà mới yên tâm.
Về đến nhà, Lâm Nguyệt Dao lại tiếp tục nổi điên, vừa bước vào liền chạy khắp nơi tìm Tần Lâm để mắng anh một trận.
Có lòng tốt để anh đi đến bữa tiệc, thế mà lại làm hỏng mọi thứ, rồi để cô lỡ mất việc quan trọng!
“Tần Lâm đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.