Chương 735: Cô dám mắng tôi
Dạ Nhiên
17/05/2021
Lời của nhân viên khiến Cung Na Na không còn gì để nói.
"Cái gì mà hội viên Chí Tôn chứ, tôi thấy các người thông đồng với nhau diễn kịch trước mặt tôi đúng không? Làm gì có chuyện như thế chứ?"
"Miễn phí toàn bộ những thứ trong trung tâm thương mại? Ông chủ của các người dám làm ra loại thẻ đấy sao? Nhỡ anh ta đến trung tâm thương mại mua hết thì sao? Chuyển hết cả trung tâm thương mại của các người đi thì sao?"
"Ha ha, diễn kịch cũng không không biết đường diễn, các người thật nực cười, anh ta cho cô bao nhiêu tiền để diễn với anh ta? Ba trăm hay là năm trăm?"
Cung Na Na định thần lại, không thể tin được, Tần Lâm sao lại có loại thẻ như thế chứ.
Không thể có loại thẻ như vậy được, chẳng lẽ ông chủ của bọn họ bị điên, dám đưa cho người ta loại thẻ như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc đưa một tấm thẻ không bao giờ hết cho người ta hay sao?
Nhưng thực tế là chỉ có loại người như Cung Na Na mới có ý nghĩ như vậy thôi, Phùng Vân Phi là một ông chủ lớn, tầm nhìn đương nhiên không giống với loại phụ nữ nông cạn như cô ta.
Ông ấy có thể đưa chiếc thẻ như vậy được nhiên là không sợ Tần Lâm tiêu sài phung phí, mấy thứ đồ như vậy chỉ là vấn đề danh nghĩa mà thôi.
Toàn là những người có tài sản hàng trăm triệu, đương nhiên chẳng quan tâm tới mấy thứ đồ như thế này, ai lại vì chút tiền này là tham mấy cái lợi nhỏ chứ.
Đây chính là tầm nhìn và chiến lược.
Tần Lâm có được quyền lợi như thế này cũng không có gì vui mừng, chỉ là có thêm thiện cảm với Phùng Vân Phi hơn thôi.
Với số tài sản của anh, mua bao nhiêu chẳng được, tiền đối với Tần Lâm chỉ là một con số mà thôi.
Nhưng suy nghĩ và tầm nhìn như vậy cả đời Cung Na Na cũng không thể hiểu được.
Nhân viên cười lạnh: "Thưa cô, cô nên chú ý lời nói của mình, chúng tôi không diễn kịch gì cả, anh này thật sự có thẻ Chí Tôn, mong cô đừng nghi ngờ công việc của tôi".
Cung Na Na cười lạnh: "Thật sự có thẻ Chí Tôn? Cô có biết chồng tôi là giám đốc điều hành ở tập đoàn Phùng Thị không, sao tôi chưa nghe thấy thẻ Chí Tôn bao giờ? Chẳng lẽ người nhà của giám đốc điều hành như tôi lại không bằng một nhân viên như cô à?"
Nhân viên liếc mặt, có chút tức giận, coi thường nhân viên quá.
"Thưa cô, nếu cô có ý kiến gì về công việc của tôi, có thể khiếu nại với lãnh đạo, mong cô đừng la hét ở đây, ảnh hưởng đến những người khác".
Cung Na Na trợn mắt: "Con nhân viên quèn cô vừa nói cái gì? Cô dám nói tôi la hét? Cô đang bảo tôi không có học đúng không?”
Nhân viên im lặng không nói gì.
Cung Na Na tức giận đến nỗi toàn thân run bần bật: "Nhân viên quèn như cô mà dám mắng tôi, cô muốn chết à!"
Nói rồi Cung Na Na định tiến lên đánh nhau.
Chẳng lẽ cô ta không dám làm gì một nhân viên quèn sao?
Nhưng mà dù gì cũng là địa bàn của người ta, cho dù là nhân viên cũng không được bắt nạt người ta chứ.
Nhân viên vội hét lên: "Bảo vệ, mau đến đây!"
Bảo vệ ở đây có nghiệp vụ rất tốt, vừa nghe thấy có tiếng kêu liền lập tức xông vào, ấn Cung Na Na xuống đất.
Đầu Cung Na Na bị đập xuống đất, một luồng khí nóng nghẹn trong cổ họng, quần áo cũng bị kéo hỏng, túi cũng bị đè bẹp, tóc rối bời, thảm hại không để đâu cho hết.
"Các người! Các người dám đánh tôi! Tôi sẽ bảo chồng tôi đuổi việc các người!"
Bảo vệ cười lạnh, kiểu phụ nữ này bọn họ thấy nhiều rồi, chẳng có bản lĩnh gì chỉ dựa vào đàn ông xong đi làm loạn là giỏi?
"Mang ra ngoài trước đi!"
Mấy người bảo vệ mang Cung Na Na ra ngoài trung tâm thương mại, vứt cô ta ra ngoài.
Cung Na Na ngã nhào ra đất, mắt nổ đom đóm.
Mãi mới định thần lại được, Cung Na Na nghiến răng nghiến lợi, tức giận lôi điện thoại ra, gọi điện cho chồng.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo vợ à, không phải em đang đi mua sắm sao, sao lại gọi điện cho anh thế?"
"Chồng ơi! Em bị người ta đánh! Anh mau đến đây báo thù cho em đi!"
"Cái gì, ai to gán dám đánh bà xã của Cao Phi Tường chứ?"
"Ở trung tâm thương mại Phùng Thị đây này, anh đến nhanh đi!"
Cao Phi Tường ở đầu dây bên kia vô cùng tức giận, trung tâm thương mại Phùng Thị? Không phải là trung tâm thương mại của bọn họ sao?
Cao Phi Tường là giám đốc điều hành của tập đoàn Phùng Thị, vợ của anh ta bị đánh ở trung tâm thương mại dưới trướng công ty anh ta quản lý sao, đúng là láo quá!
"Vợ chờ anh chút, anh đến ngay đây!"
Nói xong, Cao Phi Tường lập tức ngắt máy, sau đó gọi điện cho người phụ trách trung tâm thương mại Phùng Thị.
"Lão Tôn! Cậu làm ăn kiểu gì thế, vợ tôi bị đánh ở trung tâm thương mại của các cậu đấy, các cậu còn không mau phái người đến xem thế nào đi!"
Quản lý Tôn ngây người, vội nói.
"Quản lý Cao, chắc chắn là chuyện hiểu nhầm, anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi giải quyết!"
Quản lý Tôn lập tức nhấc máy bàn ở văn phòng lên gọi điện.
"Đội trưởng Mã! Bảo vệ các anh làm trò gì vậy hả, vợ của quản lý Cao bị đánh ở trung tâm thương mại của chúng ta đấy, đang ở cửa kìa, mau đi xem đi!"
Đội trưởng Mã ngây người, nói.
"Quản lý Tôn, anh nói là vợ của quản lý Cao sao… hình như là chúng tôi đánh".
Rất ít khi xảy ra chuyện này ở trung tâm thương mại, cho nên vừa nói có người bị đánh thì chắc chắn chỉ có chuyện này.
Chắc chắn Cung Na Na ở cửa chính là người phụ nữ đanh đá vừa bị bọn họ vứt ra ngoài.
Quản lý Tôn ngây người, lập tức phẫn nộ.
"Hỗn láo! Rõ ràng anh biết là vợ của quản lý Cao mà vẫn dám ra tay? Anh có muốn làm tiếp không hả!"
Đội trưởng Mã cũng rất vô tội, nói.
"Quản lý Tôn, tôi thật sự không muốn làm nữa, vì người kia tôi cũng không thể động vào được!"
"Không đúng, không thể nói là không động vào mà phải nói là càng không thể động vào!"
Lời của đội trưởng Mã khiến quản lý Tôn chau mày: "Hửm? Người kia? Anh nói rõ xem có chuyện gì nào?"
Đội trưởng Mã kể hết chuyện lúc nãy một lượt, thân phận của Tần Lâm, quan trọng là thẻ Chí Tôn của Tần Lâm.
Quản lý Tôn lập tức kinh ngạc: "Thẻ Chí Tôn? Anh chắc đó là thẻ Chí Tôn chứ? Số điện thoại của anh ta là bao nhiêu, để tôi kiểm tra!"
Thẻ Chí Tôn không phải là trò đùa, nếu người đó thật sự có thẻ Chí Tôn thì thân phận của người đó phải thực sự cao quý, chắc chắn không phải loại người mà quản lý quèn như bọn họ có thể động vào.
Đội trưởng Mã lấy được số điện thoại của Tần Lâm ở chỗ nhân viên, rồi báo cáo lại.
Quản Lý Tôn kiểm tra sau đó hít một hơi sâu.
"Đúng thật là thẻ Chí Tôn!"
Thẻ Chí Tôn này khó nhằn quá, tất cả các đơn hàng ở những nơi thuộc tập đoàn Phùng Thị đều được miễn phí.
Sản nghiệp của tập đoàn Phùng Thị rất lớn, gần như trong ngành nào cũng có, thậm chí còn có liên quan đến cả bất động sản.
Cũng có nghĩa là, nếu sản phẩm của tập đoàn Phùng Thị ra mắt thì Tần Lâm đi mua nhà không cần phải trả tiền!
Đây là sự tin tưởng tuyệt đối của chủ tịch tập đoàn bọn họ.
Phải có quan hệ như thế nào mới được tặng tấm thẻ Chí Tôn như vậy chứ?
Năm đó chỉ nghe nói có chính sách viết trong hợp đồng của công ty, ai cũng biết nhưng chẳng ai đi quan tâm.
Dù gì thứ đồ này chỉ là trò đùa, giả vờ vậy thôi, ai lại đi mở một tấm thẻ như thế bao giờ.
Nhưng không ngờ nó lại có thật, tấm thẻ duy nhất đó được tặng cho Tần Lâm.
Vị họ Tần này chắc chắn có ơn hoặc ân tình gì đó với Phùng Vân Phi rồi.
Quản lý Tôn suy nghĩ một chút, không được động vào chuyện này.
- ----------------------
"Cái gì mà hội viên Chí Tôn chứ, tôi thấy các người thông đồng với nhau diễn kịch trước mặt tôi đúng không? Làm gì có chuyện như thế chứ?"
"Miễn phí toàn bộ những thứ trong trung tâm thương mại? Ông chủ của các người dám làm ra loại thẻ đấy sao? Nhỡ anh ta đến trung tâm thương mại mua hết thì sao? Chuyển hết cả trung tâm thương mại của các người đi thì sao?"
"Ha ha, diễn kịch cũng không không biết đường diễn, các người thật nực cười, anh ta cho cô bao nhiêu tiền để diễn với anh ta? Ba trăm hay là năm trăm?"
Cung Na Na định thần lại, không thể tin được, Tần Lâm sao lại có loại thẻ như thế chứ.
Không thể có loại thẻ như vậy được, chẳng lẽ ông chủ của bọn họ bị điên, dám đưa cho người ta loại thẻ như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc đưa một tấm thẻ không bao giờ hết cho người ta hay sao?
Nhưng thực tế là chỉ có loại người như Cung Na Na mới có ý nghĩ như vậy thôi, Phùng Vân Phi là một ông chủ lớn, tầm nhìn đương nhiên không giống với loại phụ nữ nông cạn như cô ta.
Ông ấy có thể đưa chiếc thẻ như vậy được nhiên là không sợ Tần Lâm tiêu sài phung phí, mấy thứ đồ như vậy chỉ là vấn đề danh nghĩa mà thôi.
Toàn là những người có tài sản hàng trăm triệu, đương nhiên chẳng quan tâm tới mấy thứ đồ như thế này, ai lại vì chút tiền này là tham mấy cái lợi nhỏ chứ.
Đây chính là tầm nhìn và chiến lược.
Tần Lâm có được quyền lợi như thế này cũng không có gì vui mừng, chỉ là có thêm thiện cảm với Phùng Vân Phi hơn thôi.
Với số tài sản của anh, mua bao nhiêu chẳng được, tiền đối với Tần Lâm chỉ là một con số mà thôi.
Nhưng suy nghĩ và tầm nhìn như vậy cả đời Cung Na Na cũng không thể hiểu được.
Nhân viên cười lạnh: "Thưa cô, cô nên chú ý lời nói của mình, chúng tôi không diễn kịch gì cả, anh này thật sự có thẻ Chí Tôn, mong cô đừng nghi ngờ công việc của tôi".
Cung Na Na cười lạnh: "Thật sự có thẻ Chí Tôn? Cô có biết chồng tôi là giám đốc điều hành ở tập đoàn Phùng Thị không, sao tôi chưa nghe thấy thẻ Chí Tôn bao giờ? Chẳng lẽ người nhà của giám đốc điều hành như tôi lại không bằng một nhân viên như cô à?"
Nhân viên liếc mặt, có chút tức giận, coi thường nhân viên quá.
"Thưa cô, nếu cô có ý kiến gì về công việc của tôi, có thể khiếu nại với lãnh đạo, mong cô đừng la hét ở đây, ảnh hưởng đến những người khác".
Cung Na Na trợn mắt: "Con nhân viên quèn cô vừa nói cái gì? Cô dám nói tôi la hét? Cô đang bảo tôi không có học đúng không?”
Nhân viên im lặng không nói gì.
Cung Na Na tức giận đến nỗi toàn thân run bần bật: "Nhân viên quèn như cô mà dám mắng tôi, cô muốn chết à!"
Nói rồi Cung Na Na định tiến lên đánh nhau.
Chẳng lẽ cô ta không dám làm gì một nhân viên quèn sao?
Nhưng mà dù gì cũng là địa bàn của người ta, cho dù là nhân viên cũng không được bắt nạt người ta chứ.
Nhân viên vội hét lên: "Bảo vệ, mau đến đây!"
Bảo vệ ở đây có nghiệp vụ rất tốt, vừa nghe thấy có tiếng kêu liền lập tức xông vào, ấn Cung Na Na xuống đất.
Đầu Cung Na Na bị đập xuống đất, một luồng khí nóng nghẹn trong cổ họng, quần áo cũng bị kéo hỏng, túi cũng bị đè bẹp, tóc rối bời, thảm hại không để đâu cho hết.
"Các người! Các người dám đánh tôi! Tôi sẽ bảo chồng tôi đuổi việc các người!"
Bảo vệ cười lạnh, kiểu phụ nữ này bọn họ thấy nhiều rồi, chẳng có bản lĩnh gì chỉ dựa vào đàn ông xong đi làm loạn là giỏi?
"Mang ra ngoài trước đi!"
Mấy người bảo vệ mang Cung Na Na ra ngoài trung tâm thương mại, vứt cô ta ra ngoài.
Cung Na Na ngã nhào ra đất, mắt nổ đom đóm.
Mãi mới định thần lại được, Cung Na Na nghiến răng nghiến lợi, tức giận lôi điện thoại ra, gọi điện cho chồng.
Điện thoại tút tút mấy tiếng, cuối cùng cũng bắt máy.
"Alo vợ à, không phải em đang đi mua sắm sao, sao lại gọi điện cho anh thế?"
"Chồng ơi! Em bị người ta đánh! Anh mau đến đây báo thù cho em đi!"
"Cái gì, ai to gán dám đánh bà xã của Cao Phi Tường chứ?"
"Ở trung tâm thương mại Phùng Thị đây này, anh đến nhanh đi!"
Cao Phi Tường ở đầu dây bên kia vô cùng tức giận, trung tâm thương mại Phùng Thị? Không phải là trung tâm thương mại của bọn họ sao?
Cao Phi Tường là giám đốc điều hành của tập đoàn Phùng Thị, vợ của anh ta bị đánh ở trung tâm thương mại dưới trướng công ty anh ta quản lý sao, đúng là láo quá!
"Vợ chờ anh chút, anh đến ngay đây!"
Nói xong, Cao Phi Tường lập tức ngắt máy, sau đó gọi điện cho người phụ trách trung tâm thương mại Phùng Thị.
"Lão Tôn! Cậu làm ăn kiểu gì thế, vợ tôi bị đánh ở trung tâm thương mại của các cậu đấy, các cậu còn không mau phái người đến xem thế nào đi!"
Quản lý Tôn ngây người, vội nói.
"Quản lý Cao, chắc chắn là chuyện hiểu nhầm, anh yên tâm, tôi lập tức phái người đi giải quyết!"
Quản lý Tôn lập tức nhấc máy bàn ở văn phòng lên gọi điện.
"Đội trưởng Mã! Bảo vệ các anh làm trò gì vậy hả, vợ của quản lý Cao bị đánh ở trung tâm thương mại của chúng ta đấy, đang ở cửa kìa, mau đi xem đi!"
Đội trưởng Mã ngây người, nói.
"Quản lý Tôn, anh nói là vợ của quản lý Cao sao… hình như là chúng tôi đánh".
Rất ít khi xảy ra chuyện này ở trung tâm thương mại, cho nên vừa nói có người bị đánh thì chắc chắn chỉ có chuyện này.
Chắc chắn Cung Na Na ở cửa chính là người phụ nữ đanh đá vừa bị bọn họ vứt ra ngoài.
Quản lý Tôn ngây người, lập tức phẫn nộ.
"Hỗn láo! Rõ ràng anh biết là vợ của quản lý Cao mà vẫn dám ra tay? Anh có muốn làm tiếp không hả!"
Đội trưởng Mã cũng rất vô tội, nói.
"Quản lý Tôn, tôi thật sự không muốn làm nữa, vì người kia tôi cũng không thể động vào được!"
"Không đúng, không thể nói là không động vào mà phải nói là càng không thể động vào!"
Lời của đội trưởng Mã khiến quản lý Tôn chau mày: "Hửm? Người kia? Anh nói rõ xem có chuyện gì nào?"
Đội trưởng Mã kể hết chuyện lúc nãy một lượt, thân phận của Tần Lâm, quan trọng là thẻ Chí Tôn của Tần Lâm.
Quản lý Tôn lập tức kinh ngạc: "Thẻ Chí Tôn? Anh chắc đó là thẻ Chí Tôn chứ? Số điện thoại của anh ta là bao nhiêu, để tôi kiểm tra!"
Thẻ Chí Tôn không phải là trò đùa, nếu người đó thật sự có thẻ Chí Tôn thì thân phận của người đó phải thực sự cao quý, chắc chắn không phải loại người mà quản lý quèn như bọn họ có thể động vào.
Đội trưởng Mã lấy được số điện thoại của Tần Lâm ở chỗ nhân viên, rồi báo cáo lại.
Quản Lý Tôn kiểm tra sau đó hít một hơi sâu.
"Đúng thật là thẻ Chí Tôn!"
Thẻ Chí Tôn này khó nhằn quá, tất cả các đơn hàng ở những nơi thuộc tập đoàn Phùng Thị đều được miễn phí.
Sản nghiệp của tập đoàn Phùng Thị rất lớn, gần như trong ngành nào cũng có, thậm chí còn có liên quan đến cả bất động sản.
Cũng có nghĩa là, nếu sản phẩm của tập đoàn Phùng Thị ra mắt thì Tần Lâm đi mua nhà không cần phải trả tiền!
Đây là sự tin tưởng tuyệt đối của chủ tịch tập đoàn bọn họ.
Phải có quan hệ như thế nào mới được tặng tấm thẻ Chí Tôn như vậy chứ?
Năm đó chỉ nghe nói có chính sách viết trong hợp đồng của công ty, ai cũng biết nhưng chẳng ai đi quan tâm.
Dù gì thứ đồ này chỉ là trò đùa, giả vờ vậy thôi, ai lại đi mở một tấm thẻ như thế bao giờ.
Nhưng không ngờ nó lại có thật, tấm thẻ duy nhất đó được tặng cho Tần Lâm.
Vị họ Tần này chắc chắn có ơn hoặc ân tình gì đó với Phùng Vân Phi rồi.
Quản lý Tôn suy nghĩ một chút, không được động vào chuyện này.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.