Chương 1064: Cô nói đủ chưa hả?
Dạ Nhiên
17/06/2021
“Không cần cầu xin anh ta”.
Tần Lâm cười nói.
"Không cầu xin Diệp thiếu gia, chẳng lẽ tôi lại cầu xin cậu à? Cậu là cái thá gì? Cậu xứng để so với Diệp thiếu gia sao? Cậu chính là một kẻ bám váy phụ nữ, Tô Văn Kỳ làm sao có thể nhìn trúng được thứ rác rưởi như cậu chứ. Mau quỳ xuống đi, nếu không thì đêm nay đừng mong qua khỏi”.
Nghiêm Lê Lê cười nhạo.
“Không quỳ à?”
Diệp Thiên Long nhíu mày, nhìn sang Tần Lâm.
“Tôi quỳ, Diệp thiếu gia, xin anh hãy bỏ qua cho Tần Lâm, thật sự không liên quan đến anh ấy”.
Tô Văn Kỳ liền quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Long, trong mắt cô mà nói, cho dù Tần Lâm có mạnh thế nào đi nữa, nhưng vẫn không thể so với người của võ đạo thế gia được.
"Nhìn xem dáng vẻ của cậu đi, còn để cho Tô Văn Kỳ phải cầu xin giúp cho, bản lĩnh của cậu đâu? Sao không nói gì đi, là rác rưởi nên mới có ý thức của rác rưởi, đừng có tỏ ra mình là người quyền thế nữa”.
Điều mà Nghiêm Lê Lê coi thường nhất ở Tần Lâm chính là việc anh dựa vào phụ nữ để sống, đã vậy lại còn để cho Tô Văn Kỳ bênh vực anh.
“Cô nói đủ chưa hả?”
Tần Lâm cười khẩy, lập tức vung tay tát vào mặt Nghiêm Lê Lê, đánh văng năm chiếc răng của cô ta ra, máu chảy đầm đìa.
Trong phút chốc, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, tên nhóc này đúng là không biết trời cao đất dày thì phải? Thực sự nghĩ rằng bản thân có bản lĩnh lớn như vậy sao? Lại dám đánh người trước mặt Diệp thiếu gia.
“Cậu cậu... cậu dám đánh tôi? Diệp thiếu gia! Diệp thiếu gia! Tên này đúng là không coi anh ra gì”.
Nghiêm Lê Lê bị đánh đến chảy cả máu, mặt mày sưng tấy, mắt thì thâm tím, Nghiêm Lê Lê đã lảm nhảm từ nãy đến giờ, Tần Lâm sớm đã thấy không vừa lòng với cô ta, hơn nữa, với tư cách là người đại diện của Tô Văn Kỳ, cô ta còn nói giúp cho người ngoài, còn ở đây lừa gạt cả Tô Văn Kỳ nên mới khiến cô có kết cục như vậy, tất cả đều là do Nghiêm Lê Lê gây ra.
"Tôi đánh cái mồm quạ của cô đấy, cái tát này là tôi đánh thay cho Văn Kỳ”.
Vừa dứt lời, Tần Lâm lại tát Nghiêm Lê Lê thêm phát nữa, lần này Nghiêm Lê Lê lại bị rụng thêm mấy cái răng, cô ta hoàn toàn ngơ ngác, toàn thân run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Tô Văn Kỳ nhìn Tần Lâm tức giận đánh Nghiêm Lê Lê, tuy sắc mặt cô không được tốt lắm nhưng lại vô cùng kích động, đáng ra tôi phải đánh con đàn bà thối đó từ lâu rồi.
"Mày không coi tao ra gì sao. Bắt hắn lại!"
Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng, Tần Lâm hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến anh ta, Diệp Thiên Long phất tay một cái, bỗng bốn tên vệ sĩ cùng nhau tóm lấy Tần Lâm.
“Cút”.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, anh bước ra ngoài, hét lên một tiếng, cả bốn người đều sợ đến mức hồn bay phách lạc, Tần Lâm lập tức đạp bốn phát lên bốn người, bọn họ hoàn toàn không có khả năng đánh trả, lập tức bị đá bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều bàng hoàng!
Tần Lâm quá tàn nhẫn, hơn nữa lại còn hung hãn như vậy, ngay cả người của Diệp thiếu gia cũng dám đánh, lần này nhất định lại là một trận chiến đẫm máu rồi đây.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Diệp Thiên Long trên mặt thì nói ba lần ‘tốt’, nhưng lửa giận trong lòng đã lên đến cực điểm, có nghĩa là anh ta đang vô cùng bực tức, rõ ràng là Diệp thiếu gia của một trong tam đại võ đạo thế gia, còn Tần Lâm là cái thá gì chứ?
"Người của tao mà cũng dám động vào à, mày chán sống rồi đúng không, muốn chết chứ gì!"
Diệp Thiên Long chậm rãi đứng lên, lúc này mọi người mới thật sự sốc, tên này lại dám ra vẻ ở địa bàn của Diệp thiếu gia, đúng là không thèm nghĩ đến hậu quả mà.
“Tần Lâm, anh...”
Tô Văn Kỳ vừa sợ hãi vừa thích, nhưng vì sợ Tần Lâm sẽ bị liên lụy.
"Bây giờ cho dù mày có quỳ trước mặt tao cũng vô dụng. Tao muốn giết mày thì dễ như trở bàn tay thôi”.
Diệp Thiên Long ngạo nghễ nói.
"Vậy cứ thử xem, cách đây không lâu tao cũng đã đánh bại Sầm Nguyên Phương và đám người nhà họ Sầm đó, tao thấy đám võ đạo thế gia cứ bị gì ý nhỉ, hôm nay tao cũng vừa giết chết Chu Vô Cực và người nhà họ Chu, mày là người nhà họ Diệp à? Vậy thì để tao xem thử mày ngon đến đâu”.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, kiêu ngạo đứng ở trước mặt Diệp Thiên Long, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên chiến ý đáng sợ.
"Cái gì? Chu Vô Cực chết rồi?"
Ánh mắt Diệp Thiên Long đanh lại, anh ta không ngờ tên này thật sự dám giết Chu Vô Cực? Nhưng Diệp Thiên Long vẫn chưa hoàn toàn tin chuyện này, Chu Vô Cực là ai chứ? Đó chính con cưng của nhà họ Chu, hơn nữa nhà họ Chu lại có quyền như vậy, nếu như Chu Vô Cực thật sự chết thì nhà họ Chu làm sao có thể bỏ qua được?
Nhưng người nhà họ Sầm quả thực đã bị đánh rồi, mặc dù trước đó Sầm Nguyên Phương có che giấu việc mình bị đánh, nhưng không có bức tường nào không lọt gió, hơn nữa nhà họ Sầm vẫn luôn biết điều như thế, nhưng ai lại có thể bỏ qua mối thù này được đây?
Tần Lâm, chính là tên không biết trời cao đất dày này, lại dám đắc tội với ba gia tộc võ đạo thế gia, đây chẳng phải là muốn tìm đến cái chết sao?
Ít nhất thì hôm nay Diệp Thiên Long nhất định sẽ không để bọn họ an toàn rời đi.
"Tao không tin việc mày giết được Chu Vô Cực!"
Diệp Thiên Long nheo mắt.
“Mày sẽ phải tin thôi”.
Tần Lâm nói.
“Cho tao một lý do”.
Diệp Thiên Long khịt mũi chế nhạo.
"Bởi vì tí nữa mày sẽ gặp lại hắn ở Âm Tào địa phủ đó, tao sẽ để cho tụi mày ôn lại chuyện cũ, không phải cũng khá hay đấy ư?"
Tần Lâm cười nói.
"Thằng chó, xem ra hôm nay mày không cần mặt mũi thật rồi, nếu mày muốn chết thì tao sẽ giúp mày toại nguyện”.
Ánh mắt Diệp Thiên Long đanh lại, lửa giận dâng trào.
"Diệp thiếu gia lần này đã thật sự tức giận, tên này chết chắc rồi”.
"Ừ, còn nói giết cả nhà họ Chu, thật đúng là khoác lác mà, sao tôi lại chưa từng thấy cậu ta giết đại thiếu gia nào đâu chứ? Hứ”.
"Loại người này chỉ muốn dọa Diệp thiếu gia thôi, để cho Diệp thiếu gia sợ hãi, anh có thấy Diệp thiếu gia sợ bao giờ chưa?"
"Diệp thiếu gia, xử hắn, chúng tôi sẽ cổ vũ cho cậu!"
Ai ai cũng háo hức, nhưng chỉ là hô cho sướng miệng mà thôi, chẳng có ai dám tiến lên cả?
Mặc dù bọn họ đều cho rằng Tần Lâm khoác lác, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sưng tím của Nghiêm Lê Lê thì bọn họ lại không muốn ra mặt nữa, ngay cả vệ sĩ của Diệp thiếu gia cũng đã ngã xuống đất, bọn họ đều là người văn minh lịch thiệp, đương nhiên không thể chịu đựng được một đòn như vậy.
“Muốn cầu cũng không được nữa là, mau đến đây”.
Tần Lâm đứng khoanh tay, anh hoàn toàn không có chút gì sợ Diệp Thiên Long.
“Diệp thiếu gia mau đánh bầm dập tên nay đi”.
“Tôi nói rồi mà, Diệp thiếu gia nhất định sẽ không sợ tên này đâu, giết chết hắn hắn đi Diệp thiếu gia, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu”.
Lúc này, một nhóm ông chủ lớn hôi hám đang làm quần chúng ăn dưa để hóng hớt, đương nhiên Diệp thiếu gia cũng chính là ông chủ của họ, hôm nay bọn họ có tìm được chỗ đứng hay không thì đều hoàn toàn phụ thuộc vào Diệp thiếu gia.
- ----------------------
Tần Lâm cười nói.
"Không cầu xin Diệp thiếu gia, chẳng lẽ tôi lại cầu xin cậu à? Cậu là cái thá gì? Cậu xứng để so với Diệp thiếu gia sao? Cậu chính là một kẻ bám váy phụ nữ, Tô Văn Kỳ làm sao có thể nhìn trúng được thứ rác rưởi như cậu chứ. Mau quỳ xuống đi, nếu không thì đêm nay đừng mong qua khỏi”.
Nghiêm Lê Lê cười nhạo.
“Không quỳ à?”
Diệp Thiên Long nhíu mày, nhìn sang Tần Lâm.
“Tôi quỳ, Diệp thiếu gia, xin anh hãy bỏ qua cho Tần Lâm, thật sự không liên quan đến anh ấy”.
Tô Văn Kỳ liền quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên Long, trong mắt cô mà nói, cho dù Tần Lâm có mạnh thế nào đi nữa, nhưng vẫn không thể so với người của võ đạo thế gia được.
"Nhìn xem dáng vẻ của cậu đi, còn để cho Tô Văn Kỳ phải cầu xin giúp cho, bản lĩnh của cậu đâu? Sao không nói gì đi, là rác rưởi nên mới có ý thức của rác rưởi, đừng có tỏ ra mình là người quyền thế nữa”.
Điều mà Nghiêm Lê Lê coi thường nhất ở Tần Lâm chính là việc anh dựa vào phụ nữ để sống, đã vậy lại còn để cho Tô Văn Kỳ bênh vực anh.
“Cô nói đủ chưa hả?”
Tần Lâm cười khẩy, lập tức vung tay tát vào mặt Nghiêm Lê Lê, đánh văng năm chiếc răng của cô ta ra, máu chảy đầm đìa.
Trong phút chốc, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, tên nhóc này đúng là không biết trời cao đất dày thì phải? Thực sự nghĩ rằng bản thân có bản lĩnh lớn như vậy sao? Lại dám đánh người trước mặt Diệp thiếu gia.
“Cậu cậu... cậu dám đánh tôi? Diệp thiếu gia! Diệp thiếu gia! Tên này đúng là không coi anh ra gì”.
Nghiêm Lê Lê bị đánh đến chảy cả máu, mặt mày sưng tấy, mắt thì thâm tím, Nghiêm Lê Lê đã lảm nhảm từ nãy đến giờ, Tần Lâm sớm đã thấy không vừa lòng với cô ta, hơn nữa, với tư cách là người đại diện của Tô Văn Kỳ, cô ta còn nói giúp cho người ngoài, còn ở đây lừa gạt cả Tô Văn Kỳ nên mới khiến cô có kết cục như vậy, tất cả đều là do Nghiêm Lê Lê gây ra.
"Tôi đánh cái mồm quạ của cô đấy, cái tát này là tôi đánh thay cho Văn Kỳ”.
Vừa dứt lời, Tần Lâm lại tát Nghiêm Lê Lê thêm phát nữa, lần này Nghiêm Lê Lê lại bị rụng thêm mấy cái răng, cô ta hoàn toàn ngơ ngác, toàn thân run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Tô Văn Kỳ nhìn Tần Lâm tức giận đánh Nghiêm Lê Lê, tuy sắc mặt cô không được tốt lắm nhưng lại vô cùng kích động, đáng ra tôi phải đánh con đàn bà thối đó từ lâu rồi.
"Mày không coi tao ra gì sao. Bắt hắn lại!"
Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng, Tần Lâm hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến anh ta, Diệp Thiên Long phất tay một cái, bỗng bốn tên vệ sĩ cùng nhau tóm lấy Tần Lâm.
“Cút”.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, anh bước ra ngoài, hét lên một tiếng, cả bốn người đều sợ đến mức hồn bay phách lạc, Tần Lâm lập tức đạp bốn phát lên bốn người, bọn họ hoàn toàn không có khả năng đánh trả, lập tức bị đá bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người đều bàng hoàng!
Tần Lâm quá tàn nhẫn, hơn nữa lại còn hung hãn như vậy, ngay cả người của Diệp thiếu gia cũng dám đánh, lần này nhất định lại là một trận chiến đẫm máu rồi đây.
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Diệp Thiên Long trên mặt thì nói ba lần ‘tốt’, nhưng lửa giận trong lòng đã lên đến cực điểm, có nghĩa là anh ta đang vô cùng bực tức, rõ ràng là Diệp thiếu gia của một trong tam đại võ đạo thế gia, còn Tần Lâm là cái thá gì chứ?
"Người của tao mà cũng dám động vào à, mày chán sống rồi đúng không, muốn chết chứ gì!"
Diệp Thiên Long chậm rãi đứng lên, lúc này mọi người mới thật sự sốc, tên này lại dám ra vẻ ở địa bàn của Diệp thiếu gia, đúng là không thèm nghĩ đến hậu quả mà.
“Tần Lâm, anh...”
Tô Văn Kỳ vừa sợ hãi vừa thích, nhưng vì sợ Tần Lâm sẽ bị liên lụy.
"Bây giờ cho dù mày có quỳ trước mặt tao cũng vô dụng. Tao muốn giết mày thì dễ như trở bàn tay thôi”.
Diệp Thiên Long ngạo nghễ nói.
"Vậy cứ thử xem, cách đây không lâu tao cũng đã đánh bại Sầm Nguyên Phương và đám người nhà họ Sầm đó, tao thấy đám võ đạo thế gia cứ bị gì ý nhỉ, hôm nay tao cũng vừa giết chết Chu Vô Cực và người nhà họ Chu, mày là người nhà họ Diệp à? Vậy thì để tao xem thử mày ngon đến đâu”.
Ánh mắt Tần Lâm lạnh như băng, kiêu ngạo đứng ở trước mặt Diệp Thiên Long, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ánh lên chiến ý đáng sợ.
"Cái gì? Chu Vô Cực chết rồi?"
Ánh mắt Diệp Thiên Long đanh lại, anh ta không ngờ tên này thật sự dám giết Chu Vô Cực? Nhưng Diệp Thiên Long vẫn chưa hoàn toàn tin chuyện này, Chu Vô Cực là ai chứ? Đó chính con cưng của nhà họ Chu, hơn nữa nhà họ Chu lại có quyền như vậy, nếu như Chu Vô Cực thật sự chết thì nhà họ Chu làm sao có thể bỏ qua được?
Nhưng người nhà họ Sầm quả thực đã bị đánh rồi, mặc dù trước đó Sầm Nguyên Phương có che giấu việc mình bị đánh, nhưng không có bức tường nào không lọt gió, hơn nữa nhà họ Sầm vẫn luôn biết điều như thế, nhưng ai lại có thể bỏ qua mối thù này được đây?
Tần Lâm, chính là tên không biết trời cao đất dày này, lại dám đắc tội với ba gia tộc võ đạo thế gia, đây chẳng phải là muốn tìm đến cái chết sao?
Ít nhất thì hôm nay Diệp Thiên Long nhất định sẽ không để bọn họ an toàn rời đi.
"Tao không tin việc mày giết được Chu Vô Cực!"
Diệp Thiên Long nheo mắt.
“Mày sẽ phải tin thôi”.
Tần Lâm nói.
“Cho tao một lý do”.
Diệp Thiên Long khịt mũi chế nhạo.
"Bởi vì tí nữa mày sẽ gặp lại hắn ở Âm Tào địa phủ đó, tao sẽ để cho tụi mày ôn lại chuyện cũ, không phải cũng khá hay đấy ư?"
Tần Lâm cười nói.
"Thằng chó, xem ra hôm nay mày không cần mặt mũi thật rồi, nếu mày muốn chết thì tao sẽ giúp mày toại nguyện”.
Ánh mắt Diệp Thiên Long đanh lại, lửa giận dâng trào.
"Diệp thiếu gia lần này đã thật sự tức giận, tên này chết chắc rồi”.
"Ừ, còn nói giết cả nhà họ Chu, thật đúng là khoác lác mà, sao tôi lại chưa từng thấy cậu ta giết đại thiếu gia nào đâu chứ? Hứ”.
"Loại người này chỉ muốn dọa Diệp thiếu gia thôi, để cho Diệp thiếu gia sợ hãi, anh có thấy Diệp thiếu gia sợ bao giờ chưa?"
"Diệp thiếu gia, xử hắn, chúng tôi sẽ cổ vũ cho cậu!"
Ai ai cũng háo hức, nhưng chỉ là hô cho sướng miệng mà thôi, chẳng có ai dám tiến lên cả?
Mặc dù bọn họ đều cho rằng Tần Lâm khoác lác, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sưng tím của Nghiêm Lê Lê thì bọn họ lại không muốn ra mặt nữa, ngay cả vệ sĩ của Diệp thiếu gia cũng đã ngã xuống đất, bọn họ đều là người văn minh lịch thiệp, đương nhiên không thể chịu đựng được một đòn như vậy.
“Muốn cầu cũng không được nữa là, mau đến đây”.
Tần Lâm đứng khoanh tay, anh hoàn toàn không có chút gì sợ Diệp Thiên Long.
“Diệp thiếu gia mau đánh bầm dập tên nay đi”.
“Tôi nói rồi mà, Diệp thiếu gia nhất định sẽ không sợ tên này đâu, giết chết hắn hắn đi Diệp thiếu gia, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ cậu”.
Lúc này, một nhóm ông chủ lớn hôi hám đang làm quần chúng ăn dưa để hóng hớt, đương nhiên Diệp thiếu gia cũng chính là ông chủ của họ, hôm nay bọn họ có tìm được chỗ đứng hay không thì đều hoàn toàn phụ thuộc vào Diệp thiếu gia.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.