Chương 1211: Đảo Alpha!
Dạ Nhiên
18/07/2021
Đảo Alpha không quá lớn, nhưng lại là khu cấm địa của quần đảo Madagascar, côn trùng rắn rết ở đây đều có hết, rất nhiều người không thể thích ứng với hoàn cảnh nơi đây, hơn nữa điều quan trọng nhất trên hòn đảo này là chỉ cần có người đến thì sẽ bị mất tích hoặc chết một cách kỳ lạ, cho nên nơi đây đã trở thành vùng đất bí ẩn.
Bức màn thần bí này đầy những điều kỳ lạ chết chóc, không ai muốn đặt cược mạng sống của mình cả.
Tần Lâm chẳng hề sợ hãi, đối với anh côn trùng rắn rết không thành vấn đề, còn về những cuộc mất tích bí ẩn thì Tần Lâm tin rằng nhất định là do một người nào đó cố ý!
"Ở đây chắc chắn có rất nhiều côn trùng rắn rết, hơn nữa còn có độc, trong vòng mười bước chân buộc phải giải độc, nếu muốn tránh phiền phức thì tốt nhất nên cẩn thận một chút".
Tần Lâm nói.
"Anh Tần, anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi đấy".
Địch Luân Á nhìn về phía Tần Lâm, khuôn mặt hiện lên vẻ van xin, không ai biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng Tần Lâm nhìn ra được sự lo lắng và bất an trong ánh mắt ấy.
"Có phải cô biết bọn họ ở đây từ lâu rồi đúng không".
Tạ Hồng Mai chau mày, trực giác mách bảo cô rằng có vẻ Địch Luân Á và người Tam Tinh vẫn có một mối liên hệ nào đó, chỉ là cô không biết nguyên nhân là gì mà thôi.
"Tôi không biết". . Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRÙMtruyện .o r g _
Địch Luân Á hoảng hốt nói, nhưng lúc này ánh mắt cô lại không dám nhìn Tần Lâm và những người khác, cúi đầu cắn chặt môi.
"Nếu đã nói xong rồi thì cô cũng nên nói hết tất cả cho chúng tôi nghe chứ".
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai trầm xuống.
"Thôi, chắc cô ấy không biết đâu, mà cho dù có biết cũng chỉ biết đại khái ở chỗ này thôi, chúng ta mau đi tìm những người Tam Tinh khác thôi".
Tần Lâm nói.
Anh biết giữ Địch Luân Á bên cạnh giống như giữ một quả bom hẹn giờ vậy, nhưng cô cũng là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ, Địch Luân Á có thể là trợ thủ của người Tam Tinh, cũng có thể trở thành chỗ dựa của bọn họ.
Tần Trì cũng không nói nhiều, cho dù thế nào cũng là quyết định của con trai, người làm bố đều sẽ ủng hộ, hơn nữa lúc này chỉ một Địch Luân Á nhỏ bé cũng không đại diện cho cái gì, chẳng thể đe dọa bọn họ, chỉ khi tìm thấy đám người Kha Lâm Tư Lặc mới có nguy cơ nguy hiểm.
"Nơi này chắc chắn là đã có người đến, hơn nữa không phải là ít người".
Tần Trì nhìn xung quanh, nơi này rất rộng lớn, diện tích bãi biển chẳng nhỏ, hơn nữa cây cối cũng rất phong phú, rừng cây rậm rạp um tùm, Tần Lâm có thể ngửi thấy mùi của những cây cổ thụ chưa từng thấy bao giờ, nhưng vừa vào trong rừng rậm một cảm giác đè nén vô cùng khó chịu ập vào người.
Tần Trì cảm giác nơi đây khác hẳn với dãy núi Đại Hưng An, cây cổ thụ nghìn năm ở dãy núi Đại Hưng An um tùm nhưng không phải là cảm giác bức bối như thế này, còn cây cổ thụ ở đây lại chằng chịt rắc rối, cành lá đan xen giống như không có đường đi vậy, chỉ có thể đi thật cẩn thận.
Ánh mắt Tần Lâm sáng rực, nhìn xung quanh một cách thận trọng, Tần Trì cũng không dám lơ là, môi trường xung quanh ở đây rất tệ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, đi tìm người Tam Tinh, cho dù là nữ hoàng của nơi này Tiffany cũng chỉ có thể phái vài người đến đảo Madagascar, vì nơi này nguy hiểm trùng trùng, xung quanh đều là những trở ngại, hơn nữa còn không có mục tiêu rõ rệt, đám người này cho dù có là lính đặc chủng đối diện với những thử thách của thiên nhiên e là bọn họ cũng bị chôn vùi nơi đây mất.
Đây cũng là lý do nơi này chưa khai quật được dấu tích của con người.
Tần Lâm tìm thấy rất nhiều lá cây cỏ đưa cho mọi người đắp lên cơ thể để phòng tránh côn trùng rắn rết, như vậy thì bọn họ mới có thể yên tâm tiến bước, nếu không mỗi một bước chân đều có thể lấy đi tính mạng của bất cứ ai.
Mỗi một bước chân ở rừng rậm nguyên sinh có thể gây ra cái chết chí mạng.
"Chậm thôi, có động tĩnh!"
Tần Trì gọi Tần Lâm lại, Tần Lâm cũng dừng lại vì anh cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bức màn thần bí này đầy những điều kỳ lạ chết chóc, không ai muốn đặt cược mạng sống của mình cả.
Tần Lâm chẳng hề sợ hãi, đối với anh côn trùng rắn rết không thành vấn đề, còn về những cuộc mất tích bí ẩn thì Tần Lâm tin rằng nhất định là do một người nào đó cố ý!
"Ở đây chắc chắn có rất nhiều côn trùng rắn rết, hơn nữa còn có độc, trong vòng mười bước chân buộc phải giải độc, nếu muốn tránh phiền phức thì tốt nhất nên cẩn thận một chút".
Tần Lâm nói.
"Anh Tần, anh đừng quên chuyện anh đã đồng ý với tôi đấy".
Địch Luân Á nhìn về phía Tần Lâm, khuôn mặt hiện lên vẻ van xin, không ai biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng Tần Lâm nhìn ra được sự lo lắng và bất an trong ánh mắt ấy.
"Có phải cô biết bọn họ ở đây từ lâu rồi đúng không".
Tạ Hồng Mai chau mày, trực giác mách bảo cô rằng có vẻ Địch Luân Á và người Tam Tinh vẫn có một mối liên hệ nào đó, chỉ là cô không biết nguyên nhân là gì mà thôi.
"Tôi không biết". . Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRÙMtruyện .o r g _
Địch Luân Á hoảng hốt nói, nhưng lúc này ánh mắt cô lại không dám nhìn Tần Lâm và những người khác, cúi đầu cắn chặt môi.
"Nếu đã nói xong rồi thì cô cũng nên nói hết tất cả cho chúng tôi nghe chứ".
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai trầm xuống.
"Thôi, chắc cô ấy không biết đâu, mà cho dù có biết cũng chỉ biết đại khái ở chỗ này thôi, chúng ta mau đi tìm những người Tam Tinh khác thôi".
Tần Lâm nói.
Anh biết giữ Địch Luân Á bên cạnh giống như giữ một quả bom hẹn giờ vậy, nhưng cô cũng là con át chủ bài cuối cùng của bọn họ, Địch Luân Á có thể là trợ thủ của người Tam Tinh, cũng có thể trở thành chỗ dựa của bọn họ.
Tần Trì cũng không nói nhiều, cho dù thế nào cũng là quyết định của con trai, người làm bố đều sẽ ủng hộ, hơn nữa lúc này chỉ một Địch Luân Á nhỏ bé cũng không đại diện cho cái gì, chẳng thể đe dọa bọn họ, chỉ khi tìm thấy đám người Kha Lâm Tư Lặc mới có nguy cơ nguy hiểm.
"Nơi này chắc chắn là đã có người đến, hơn nữa không phải là ít người".
Tần Trì nhìn xung quanh, nơi này rất rộng lớn, diện tích bãi biển chẳng nhỏ, hơn nữa cây cối cũng rất phong phú, rừng cây rậm rạp um tùm, Tần Lâm có thể ngửi thấy mùi của những cây cổ thụ chưa từng thấy bao giờ, nhưng vừa vào trong rừng rậm một cảm giác đè nén vô cùng khó chịu ập vào người.
Tần Trì cảm giác nơi đây khác hẳn với dãy núi Đại Hưng An, cây cổ thụ nghìn năm ở dãy núi Đại Hưng An um tùm nhưng không phải là cảm giác bức bối như thế này, còn cây cổ thụ ở đây lại chằng chịt rắc rối, cành lá đan xen giống như không có đường đi vậy, chỉ có thể đi thật cẩn thận.
Ánh mắt Tần Lâm sáng rực, nhìn xung quanh một cách thận trọng, Tần Trì cũng không dám lơ là, môi trường xung quanh ở đây rất tệ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, đi tìm người Tam Tinh, cho dù là nữ hoàng của nơi này Tiffany cũng chỉ có thể phái vài người đến đảo Madagascar, vì nơi này nguy hiểm trùng trùng, xung quanh đều là những trở ngại, hơn nữa còn không có mục tiêu rõ rệt, đám người này cho dù có là lính đặc chủng đối diện với những thử thách của thiên nhiên e là bọn họ cũng bị chôn vùi nơi đây mất.
Đây cũng là lý do nơi này chưa khai quật được dấu tích của con người.
Tần Lâm tìm thấy rất nhiều lá cây cỏ đưa cho mọi người đắp lên cơ thể để phòng tránh côn trùng rắn rết, như vậy thì bọn họ mới có thể yên tâm tiến bước, nếu không mỗi một bước chân đều có thể lấy đi tính mạng của bất cứ ai.
Mỗi một bước chân ở rừng rậm nguyên sinh có thể gây ra cái chết chí mạng.
"Chậm thôi, có động tĩnh!"
Tần Trì gọi Tần Lâm lại, Tần Lâm cũng dừng lại vì anh cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.