Chương 1201: Đau ở trong tim!
Dạ Nhiên
16/07/2021
“Cơ thể anh...”
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai lập tức hoảng hốt và lo lắng, Tần Lâm sao lại có thể biến thành bộ dạng này? Toàn thân anh đều là vết thương, vừa rồi anh rời đi hoàn toàn không phải như vậy.
"Đánh nhau với gấu đen ý mà”.
Tần Lâm mỉm cười, nụ cười trên miệng rất ôn nhu, Tạ Hồng Mai không khỏi cảm thấy xót xa.
Tần Trì hơi híp mắt lại, khóe miệng đầy chua xót, đánh nhau với gấu đen thì sao phải úp úp mở mở như vậy, gấu đen tuyệt đối không thể áp chế được một cao thủ thất mạch như anh được.
Tần Lâm không hề nói anh gần như đã xông vào hang ổ của gấu đen, mười hai con gấu đen đã chiến đấu cùng anh gần một canh giờ, cuối cùng Tần Lâm đã giết được một con rồi bỏ chạy.
Giật thức ăn trong miệng hổ còn không nguy hiểm đến vậy, đấu với mười hai con gấu đen giận dữ, không phải ai cũng có thể kiểm soát được.
Tần Lâm không thèm để ý tới dăm ba con gấu đen, nhưng sức công phá của mười hai con gấu thì hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Không chỉ là chuyện một cộng một bằng hai, có thể nói Tần Lâm hiểm tử hoàn sinh*, anh mới giết xong một con gấu đen thì những con gấu khác ắt sẽ rén, vậy nên chúng không dám tiếp tục giao chiến với Tần Lâm, và đây chính là lúc để anh thoát khỏi nguy hiểm.
*hiểm tử hoàn sinh: trong lúc nguy hiểm sắp mất mạng nhưng vẫn có thể sống sót
Tạ Hồng Mai nhìn vết thương trên người Tần Lâm, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, vài lớp da thịt sắp rơi cả ra, máu me đầm đìa khắp người, nhưng trên mặt anh lại không hề có chút đau đớn.
Chỉ có anh mới biết mình đã hy sinh cho bố nhiều như thế nào.
Lúc này Tần Trì cảm xúc lẫn lộn, làm sao mà không tức giận khi nhìn thấy con trai mình bị gấu đen đánh trọng thương được chứ?
Tần Lâm cầm mật gấu trong tay, đây là thứ mà anh dùng cả mạng sống của mình để đánh đổi.
Dù có là một kẻ cứng rắn như Tần Trì thì lúc này cũng không khỏi nhỏ máu trong lòng.
Đáng thương nhất chính là lòng cha mẹ, nhưng con trai Tần Lâm của ông lại khiến ông càng thêm vui mừng, cũng càng thêm khó chấp nhận, anh đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, trải qua bao nhiêu khổ cực chứ.
Tần Trì biết mình không thân mấy với con trai, nhưng bao nhiêu năm như vậy, không lúc nào là ông không nghĩ tới hai mẹ con bọn họ.
Thế hệ nào cũng có người tài, thế hệ mới thay thế người cũ, sự trưởng thành của Tần Lâm cũng làm Tần Trì cảm thấy vô cùng vui mừng.
Vết thương của con trai đã làm ông đau, nỗi đau ở trong tim.
Tần Lâm và Tần Trì nhìn nhau, không nói nên lời, ánh mắt hai cha con giao nhau trong một khoảnh khắc, bỗng mọi thứ đều trở nên im lặng.
“Ăn mật gấu kèm với năm loại thảo mộc này, có thể hơi đắng nhưng sẽ cứu được mạng sống của ông”.
Tần Lâm nói.
Tần Trì gật đầu, sau đó ăn mật gấu cùng một ít thảo dược, tuy rất đắng nhưng đây là thứ mà chính con trai mình dùng tính mạng để đổi lấy, cho dù có đắng đến đâu thì Tần Trì cũng sẽ không nhíu mày.
Đây không chỉ là thuốc, mà còn là nỗi khổ tâm của Tần Trì.
Không cần biết kết quả như thế nào, dù cho có thể sống sót hay không, Tần Trì vẫn ăn không chút do dự.
Thân thể Tần Trì quá yếu, sau khi ăn xong đống dược liệu mà Tần Lâm tìm được trong rừng núi liền chìm vào giấc ngủ say.
“Phù...”
Tần Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh cũng dựa vào thân cây, sắc mặt mệt mỏi, Tạ Hồng Mai ũng cảm thấy xót xa.
"Tần Lâm, anh cũng nghỉ ngơi đi, vết thương của tiền bối đã ổn định rồi”.
Tạ Hồng Mai nói.
Tần Lâm gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ sâu, cả đêm cũng yên tĩnh, ngày hôm sau, Địch Luân Á cũng đã tỉnh, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ tuyệt vọng và trống rỗng.
Ngay khi ngã xuống đất, cô ta mới biết mình không hề quan trọng trong lòng bố mẹ, bọn họ không hề muốn trở về quê nhà tươi đẹp, mà chỉ muốn chiếm hữu trái đất, biến trái đất thành thuộc địa của họ.
Đối với Địch Luân Á mà nói, đây chính là sự lừa dối và tổn hại lớn nhất đối với một đứa trẻ như cô ta.
Sau khi Tần Lâm tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt cô đơn lạc lõng của Địch Luân Á, anh không khỏi cảm thấy thương cảm cho cô.
Không cần biết Kha Lâm Tư Lặc và người Tam Tinh có mục đích gì, nhưng ít nhất cô ta vẫn vô tội.
Vẻ mặt Tạ Hồng Mai lập tức hoảng hốt và lo lắng, Tần Lâm sao lại có thể biến thành bộ dạng này? Toàn thân anh đều là vết thương, vừa rồi anh rời đi hoàn toàn không phải như vậy.
"Đánh nhau với gấu đen ý mà”.
Tần Lâm mỉm cười, nụ cười trên miệng rất ôn nhu, Tạ Hồng Mai không khỏi cảm thấy xót xa.
Tần Trì hơi híp mắt lại, khóe miệng đầy chua xót, đánh nhau với gấu đen thì sao phải úp úp mở mở như vậy, gấu đen tuyệt đối không thể áp chế được một cao thủ thất mạch như anh được.
Tần Lâm không hề nói anh gần như đã xông vào hang ổ của gấu đen, mười hai con gấu đen đã chiến đấu cùng anh gần một canh giờ, cuối cùng Tần Lâm đã giết được một con rồi bỏ chạy.
Giật thức ăn trong miệng hổ còn không nguy hiểm đến vậy, đấu với mười hai con gấu đen giận dữ, không phải ai cũng có thể kiểm soát được.
Tần Lâm không thèm để ý tới dăm ba con gấu đen, nhưng sức công phá của mười hai con gấu thì hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Không chỉ là chuyện một cộng một bằng hai, có thể nói Tần Lâm hiểm tử hoàn sinh*, anh mới giết xong một con gấu đen thì những con gấu khác ắt sẽ rén, vậy nên chúng không dám tiếp tục giao chiến với Tần Lâm, và đây chính là lúc để anh thoát khỏi nguy hiểm.
*hiểm tử hoàn sinh: trong lúc nguy hiểm sắp mất mạng nhưng vẫn có thể sống sót
Tạ Hồng Mai nhìn vết thương trên người Tần Lâm, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, vài lớp da thịt sắp rơi cả ra, máu me đầm đìa khắp người, nhưng trên mặt anh lại không hề có chút đau đớn.
Chỉ có anh mới biết mình đã hy sinh cho bố nhiều như thế nào.
Lúc này Tần Trì cảm xúc lẫn lộn, làm sao mà không tức giận khi nhìn thấy con trai mình bị gấu đen đánh trọng thương được chứ?
Tần Lâm cầm mật gấu trong tay, đây là thứ mà anh dùng cả mạng sống của mình để đánh đổi.
Dù có là một kẻ cứng rắn như Tần Trì thì lúc này cũng không khỏi nhỏ máu trong lòng.
Đáng thương nhất chính là lòng cha mẹ, nhưng con trai Tần Lâm của ông lại khiến ông càng thêm vui mừng, cũng càng thêm khó chấp nhận, anh đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, trải qua bao nhiêu khổ cực chứ.
Tần Trì biết mình không thân mấy với con trai, nhưng bao nhiêu năm như vậy, không lúc nào là ông không nghĩ tới hai mẹ con bọn họ.
Thế hệ nào cũng có người tài, thế hệ mới thay thế người cũ, sự trưởng thành của Tần Lâm cũng làm Tần Trì cảm thấy vô cùng vui mừng.
Vết thương của con trai đã làm ông đau, nỗi đau ở trong tim.
Tần Lâm và Tần Trì nhìn nhau, không nói nên lời, ánh mắt hai cha con giao nhau trong một khoảnh khắc, bỗng mọi thứ đều trở nên im lặng.
“Ăn mật gấu kèm với năm loại thảo mộc này, có thể hơi đắng nhưng sẽ cứu được mạng sống của ông”.
Tần Lâm nói.
Tần Trì gật đầu, sau đó ăn mật gấu cùng một ít thảo dược, tuy rất đắng nhưng đây là thứ mà chính con trai mình dùng tính mạng để đổi lấy, cho dù có đắng đến đâu thì Tần Trì cũng sẽ không nhíu mày.
Đây không chỉ là thuốc, mà còn là nỗi khổ tâm của Tần Trì.
Không cần biết kết quả như thế nào, dù cho có thể sống sót hay không, Tần Trì vẫn ăn không chút do dự.
Thân thể Tần Trì quá yếu, sau khi ăn xong đống dược liệu mà Tần Lâm tìm được trong rừng núi liền chìm vào giấc ngủ say.
“Phù...”
Tần Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh cũng dựa vào thân cây, sắc mặt mệt mỏi, Tạ Hồng Mai ũng cảm thấy xót xa.
"Tần Lâm, anh cũng nghỉ ngơi đi, vết thương của tiền bối đã ổn định rồi”.
Tạ Hồng Mai nói.
Tần Lâm gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ sâu, cả đêm cũng yên tĩnh, ngày hôm sau, Địch Luân Á cũng đã tỉnh, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ tuyệt vọng và trống rỗng.
Ngay khi ngã xuống đất, cô ta mới biết mình không hề quan trọng trong lòng bố mẹ, bọn họ không hề muốn trở về quê nhà tươi đẹp, mà chỉ muốn chiếm hữu trái đất, biến trái đất thành thuộc địa của họ.
Đối với Địch Luân Á mà nói, đây chính là sự lừa dối và tổn hại lớn nhất đối với một đứa trẻ như cô ta.
Sau khi Tần Lâm tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt cô đơn lạc lõng của Địch Luân Á, anh không khỏi cảm thấy thương cảm cho cô.
Không cần biết Kha Lâm Tư Lặc và người Tam Tinh có mục đích gì, nhưng ít nhất cô ta vẫn vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.