Chương 922: Dễ tự ái
Dạ Nhiên
17/05/2021
Tay Mã Húc dừng trong không trung, vô cùng ngượng ngùng.
Lý Cương cười khẩy, cậu cứ giả bộ đi, muốn đấu với tôi à? Cậu còn non lắm, có chút tiền mà nghĩ mình là ông chủ rồi hả? Không biết lớn nhỏ.
Long thiếu gia ở đây mà cậu còn muốn lên mặt, bị vả mặt rồi chứ gì?
Mã Húc cười nói, nếu không hút thì là không nể mặt, mình giơ lâu thế này rồi.
"Long thiếu gia, hút một điếu đi, cho tôi chút mặt mũi".
"Tôi ở đây mà cậu có mặt mũi à? Ha ha. Cậu đề cao mình quá rồi đấy".
Hoa Long cười khẩy nói, ánh mắt lạnh như băng, nhìn Mã Húc, sắc mặt Mã Húc tái xanh, nhưng mãi không nói ra lời, lúc này bầu không khí như đông cứng lại, Mã Húc không ngờ Hoa Long lại thẳng thắn đến vậy, không thèm nể mặt anh.
Dưới ánh mắt cả mọi người, bản thân tiến thoái lưỡng nan, vừa nãy còn nghĩ không biết nên châm thuốc cho Long thiếu gia hay không, nghĩ xong, Long thiếu gia lại khinh anh, đúng là ngại mà.
Lý Cương trầm giọng nói.
"Cậu không hiểu lời Long thiếu gia nói à? Long thiếu gia không muốn cậu châm, cậu cũng không xứng châm thuốc cho Long thiếu gia, còn không mau cút, cái đồ ngứa mắt, chẳng biết trời cao đất dày là gì".
"Cái loại cậu, còn muốn giữ thể diện trước mặt Long thiếu gia, cậu xứng chắc? Long thiếu gia có thân phận gì, cậu có thân phận gì? Có mấy đồng bạc lẻ mà nghĩ mình giỏi giang lắm à, trong mắt Long thiếu gia, cậu chẳng là cái thá gì cả".
Lời lẽ của Lý Cương vô cùng kịch liệt, nhưng không ai dám nói đỡ câu nào, ai lại dám phản bác lại Long thiếu gia chứ?
Đều là bạn học, trước mặt Long thiếu gia đều là người bên dưới, Long thiếu gia không nói, bọn họ cũng không dám nói, đắc tội Long thiếu gia thì chắc không sống được ở cả tỉnh Hán Đông và thành phố Đông Hải rồi.
Vậy nên khi Hoa Long vừa xuất hiện, Lý Cương liền vội vàng bợ đít, nhìn thấy hướng gió, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt.
Sắc mặt Mã Húc vô cùng khó coi, nắm chặt bật lửa, nếu như Lý Cương sỉ nhục anh trước mặt mọi người, anh trở mặt lâu rồi, nhưng Long thiếu gia đang đứng cạnh xem nên Mã Húc không dám.
Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy, tỏ vẻ rộng lượng.
"Đều là bạn học, thôi đi, nể mặt tôi, đừng tính toán chuyện này nữa, loại không có mắt nhìn, đi đâu cũng ăn quịt. Đi họp lớp, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh mất mặt, mau kéo ghế cho Long thiếu gia ngồi đi”.
Mã Húc không muốn nhưng anh chỉ có thể cúi đầu đi kéo ghế cho Long thiếu gia.
Tần Lâm nhíu mày, kéo Mã Húc lại. ngôn tình tổng tài
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Sợ gì chứ, sỉ nhục người khác thế này là có ý gì? Bạn bè tụ họp, tình cảm bạn bè của mấy người bị chó ăn rồi à?"
Có người lên tiếng mắng chửi anh.
"Anh là cái thá gì, Long thiếu gia ở đây, anh được phép nói chắc? Mẹ kiếp anh muốn chết đúng không".
"Đúng vậy, chẳng phải anh chỉ là tài xế sao? Tỏ vẻ cái gì, sếp của anh còn không dám đánh rắm, đến lượt anh diễu võ giương oai à?"
“Long thiếu gia là bạn học của chúng ta, anh là cái thá gì, còn cả Mã Húc nữa, mẹ kiếp, não cậu có vấn đề à, đưa người đến họp lớp, cậu có ý gì? Muốn phá à?"
"Không phải tôi nói cậu chứ Mã Húc, cậu cũng có chút đầu óc mà, đâu thể đem rác đến được, đây là buổi họp lớp, cậu đưa tài xế đến thì ra thể thống gì, thể hiện rằng mình là người có tiền à? Long thiếu gia có tiền cũng đâu có khoe khoang như cậu?"
"Đúng là tên quỷ nghèo, sợ nghèo quá, sợ chúng ta khinh, ha ha ha, loại người này đúng là dễ tự ái, khả năng chịu đựng kém, sợ bị ngường khác coi thường".
“Mã Húc, mẹ kiếp, cậu mau quỳ xuống trước Long thiếu gia đi, kéo cả tài xế của cậu quỳ xuống nữa, đợi tí nữa Long thiếu gia nổi giận là không xong đâu".
Dường như tất cả bạn học đều chĩa mũi dùi về phía Mã Húc, lúc này bọn họ muốn hai người quỳ xuống xin lỗi, làm như là tội nhân thiên cổ vậy.
Mã Húc buồn phiền, muốn khóc quá, trong lòng hối hận chết mất, mình không nên nghe lời Hàn Tiểu Mỹ, kéo Lão Tần qua đây, đây chẳng phải là tìm chuyện sao?
Lúc này cho dù Mã Húc có ngu cũng biết mục đích của Hàn Tiểu Mỹ là muốn kéo Tần Lâm đến để thị uy.
Lúc trước Tần Lâm đánh cô ta ở khách sạn Hyatt, lòng dạ cô ta hẹp hòi, sao có thể xin lỗi Tần Lâm chứ?
Bây giờ thì hay rồi, Long thiếu gia đến, thằng chó Lý Cương, còn cả Hàn Tiểu Mỹ cáo mượn oai hùm, lập tức khiến Mã Húc rơi vào thế bí, căn bản không biết nên làm thế nào mới ổn.
Long thiếu gia vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người, vừa nãy đám kia nịnh nót cũng chuyển mũi súng, bắt đầu châm chọc anh, thậm chí muốn anh quỳ xuống xin lỗi Long thiếu gia, đúng là làm nhục người khác mà!
Lời của Tần Lâm đã hoàn toàn chọc giận đám bạn học, lúc này mình cũng đâu còn biện pháp ngăn con sóng dữ, bởi vì Lý Cương và cả đám ghét anh ăn nên làm ra rõ ràng đang chĩa mũi nhọn về phía anh, Lão Tần chẳng qua chỉ bị anh vạ lây thôi.
Mã Húc cúi người, cười nói.
"Họp lớp mà, ha ha ha, tôi xin lỗi cậu, Long thiếu gia, xin cậu đừng tính toán bạn tôi".
Lý Cương trợn mắt nói.
"Mẹ kiếp, cậu là cái thá gì? Người xin lỗi như vậy à? Không quỳ xuống thì sao có thành ý? Mã Húc, tôi thấy cậu khinh thường Long thiếu gia phải không, còn cả bạn cậu nữa, đây chẳng phải tài xế sao.Cậu bất mãn với Long thiếu gia thì nói thẳng, lấy tài xế ra làm gì, chẳng phải trong lòng cậu vui lắm sao? Sao vậy, Long thiếu gia còn cần xin lỗi cậu phải không? Còn phải châm thuốc cho cậu phải không? Còn phải kéo ghế cho cậu phải không?"
"Tôi đâu có ý này, Lý Cương cậu nói vớ vẩn gì thế, Lão Tần là bạn tôi không phải tài xế của tôi, sao tôi cho thể bảo anh ấy bất kính với Long thiếu gia được?"
Mã Húc sốt ruột muốn chết, tên Lý Cương này đang muốn đổ lỗi cho mình mà, rõ ràng khó chịu với mình, chẳng phải vì ban đầu mình không châm thuốc cho hắn sao, bây giờ Long thiếu gia đến, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu mình, đúng là mượn dao giết người.
Không chỉ Lý Cương mà đám bạn học cũng khịt mũi coi thường Mã Húc.
"Mã Húc, đây là buổi họp lớp, không ngờ lòng dạ cậu lại sâu vậy, nhỏ mọn thế? Trên mặt không dám thể hiện với Long thiếu gia, mà lại chơi sau lưng ha ha ha, ác thật".
"Chẳng phải vì Long thiếu gia coi cậu là bạn, nếu không đã vứt cậu ra ngoài lâu rồi? Cậu còn tư cách đứng đây nói chuyện với chúng tôi sao? Bây giờ bảo cậu xin lỗi Long thiếu gia, cậu thấy bức bối lắm nhỉ? Dù là bạn cậu nhưng đã gây chuyện với Long thiếu gia chẳng nhẽ không nên quỳ xuống xin lỗi à?"
"Rõ ràng là buổi họp lớp mà bị cậu phá hoại, Mã Húc ơi là Mã Húc, cậu thay đổi rồi, có mấy đồng bạc lẻ mà đã muốn thể hiện rồi, hôm này nếu không có Long thiếu gia chắc cậu còn làm nhiều chuyện kinh khủng hơn".
"Còn sững sờ cái gì, mau quỳ xuống đi? Chẳng nhẽ cậu nghĩ cúi đâu khom lưng là đủ à? Nếu là tôi, tôi sốt ruột lắm, Long thiếu gia cho cậu cơ hội mà cậu không biết quý trọng à? Tí nữa Long thiếu gia tức giận thì hai người chết chắc".
Đám bạn học chỉ chỉ trỏ trỏ, tỏ vẻ muốn chỉ bảo Mã Húc, bây giờ liền coi anh như con chó mà quát tới quát lui.
Mã Húc có tiền trở thành cái gai trong mắt họ. Long thiếu gia cao cao tại thương, bọn họ vẫn luôn kính sợ, nhưng Mã Húc này dựa vào đâu mà cưỡi trên đầu họ? Bọn họ chỉ muốn bây giờ Mã Húc bị ăn vả, như thế mới đã, mới khiến bọn họ hả hê.
Mã Húc không nên giàu có!
Bị người ta hận, bị người ta đố kỵ, đám này đúng là loại ghen ghét người tài.
- ----------------------
Lý Cương cười khẩy, cậu cứ giả bộ đi, muốn đấu với tôi à? Cậu còn non lắm, có chút tiền mà nghĩ mình là ông chủ rồi hả? Không biết lớn nhỏ.
Long thiếu gia ở đây mà cậu còn muốn lên mặt, bị vả mặt rồi chứ gì?
Mã Húc cười nói, nếu không hút thì là không nể mặt, mình giơ lâu thế này rồi.
"Long thiếu gia, hút một điếu đi, cho tôi chút mặt mũi".
"Tôi ở đây mà cậu có mặt mũi à? Ha ha. Cậu đề cao mình quá rồi đấy".
Hoa Long cười khẩy nói, ánh mắt lạnh như băng, nhìn Mã Húc, sắc mặt Mã Húc tái xanh, nhưng mãi không nói ra lời, lúc này bầu không khí như đông cứng lại, Mã Húc không ngờ Hoa Long lại thẳng thắn đến vậy, không thèm nể mặt anh.
Dưới ánh mắt cả mọi người, bản thân tiến thoái lưỡng nan, vừa nãy còn nghĩ không biết nên châm thuốc cho Long thiếu gia hay không, nghĩ xong, Long thiếu gia lại khinh anh, đúng là ngại mà.
Lý Cương trầm giọng nói.
"Cậu không hiểu lời Long thiếu gia nói à? Long thiếu gia không muốn cậu châm, cậu cũng không xứng châm thuốc cho Long thiếu gia, còn không mau cút, cái đồ ngứa mắt, chẳng biết trời cao đất dày là gì".
"Cái loại cậu, còn muốn giữ thể diện trước mặt Long thiếu gia, cậu xứng chắc? Long thiếu gia có thân phận gì, cậu có thân phận gì? Có mấy đồng bạc lẻ mà nghĩ mình giỏi giang lắm à, trong mắt Long thiếu gia, cậu chẳng là cái thá gì cả".
Lời lẽ của Lý Cương vô cùng kịch liệt, nhưng không ai dám nói đỡ câu nào, ai lại dám phản bác lại Long thiếu gia chứ?
Đều là bạn học, trước mặt Long thiếu gia đều là người bên dưới, Long thiếu gia không nói, bọn họ cũng không dám nói, đắc tội Long thiếu gia thì chắc không sống được ở cả tỉnh Hán Đông và thành phố Đông Hải rồi.
Vậy nên khi Hoa Long vừa xuất hiện, Lý Cương liền vội vàng bợ đít, nhìn thấy hướng gió, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt.
Sắc mặt Mã Húc vô cùng khó coi, nắm chặt bật lửa, nếu như Lý Cương sỉ nhục anh trước mặt mọi người, anh trở mặt lâu rồi, nhưng Long thiếu gia đang đứng cạnh xem nên Mã Húc không dám.
Hàn Tiểu Mỹ cười khẩy, tỏ vẻ rộng lượng.
"Đều là bạn học, thôi đi, nể mặt tôi, đừng tính toán chuyện này nữa, loại không có mắt nhìn, đi đâu cũng ăn quịt. Đi họp lớp, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh mất mặt, mau kéo ghế cho Long thiếu gia ngồi đi”.
Mã Húc không muốn nhưng anh chỉ có thể cúi đầu đi kéo ghế cho Long thiếu gia.
Tần Lâm nhíu mày, kéo Mã Húc lại. ngôn tình tổng tài
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Sợ gì chứ, sỉ nhục người khác thế này là có ý gì? Bạn bè tụ họp, tình cảm bạn bè của mấy người bị chó ăn rồi à?"
Có người lên tiếng mắng chửi anh.
"Anh là cái thá gì, Long thiếu gia ở đây, anh được phép nói chắc? Mẹ kiếp anh muốn chết đúng không".
"Đúng vậy, chẳng phải anh chỉ là tài xế sao? Tỏ vẻ cái gì, sếp của anh còn không dám đánh rắm, đến lượt anh diễu võ giương oai à?"
“Long thiếu gia là bạn học của chúng ta, anh là cái thá gì, còn cả Mã Húc nữa, mẹ kiếp, não cậu có vấn đề à, đưa người đến họp lớp, cậu có ý gì? Muốn phá à?"
"Không phải tôi nói cậu chứ Mã Húc, cậu cũng có chút đầu óc mà, đâu thể đem rác đến được, đây là buổi họp lớp, cậu đưa tài xế đến thì ra thể thống gì, thể hiện rằng mình là người có tiền à? Long thiếu gia có tiền cũng đâu có khoe khoang như cậu?"
"Đúng là tên quỷ nghèo, sợ nghèo quá, sợ chúng ta khinh, ha ha ha, loại người này đúng là dễ tự ái, khả năng chịu đựng kém, sợ bị ngường khác coi thường".
“Mã Húc, mẹ kiếp, cậu mau quỳ xuống trước Long thiếu gia đi, kéo cả tài xế của cậu quỳ xuống nữa, đợi tí nữa Long thiếu gia nổi giận là không xong đâu".
Dường như tất cả bạn học đều chĩa mũi dùi về phía Mã Húc, lúc này bọn họ muốn hai người quỳ xuống xin lỗi, làm như là tội nhân thiên cổ vậy.
Mã Húc buồn phiền, muốn khóc quá, trong lòng hối hận chết mất, mình không nên nghe lời Hàn Tiểu Mỹ, kéo Lão Tần qua đây, đây chẳng phải là tìm chuyện sao?
Lúc này cho dù Mã Húc có ngu cũng biết mục đích của Hàn Tiểu Mỹ là muốn kéo Tần Lâm đến để thị uy.
Lúc trước Tần Lâm đánh cô ta ở khách sạn Hyatt, lòng dạ cô ta hẹp hòi, sao có thể xin lỗi Tần Lâm chứ?
Bây giờ thì hay rồi, Long thiếu gia đến, thằng chó Lý Cương, còn cả Hàn Tiểu Mỹ cáo mượn oai hùm, lập tức khiến Mã Húc rơi vào thế bí, căn bản không biết nên làm thế nào mới ổn.
Long thiếu gia vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người, vừa nãy đám kia nịnh nót cũng chuyển mũi súng, bắt đầu châm chọc anh, thậm chí muốn anh quỳ xuống xin lỗi Long thiếu gia, đúng là làm nhục người khác mà!
Lời của Tần Lâm đã hoàn toàn chọc giận đám bạn học, lúc này mình cũng đâu còn biện pháp ngăn con sóng dữ, bởi vì Lý Cương và cả đám ghét anh ăn nên làm ra rõ ràng đang chĩa mũi nhọn về phía anh, Lão Tần chẳng qua chỉ bị anh vạ lây thôi.
Mã Húc cúi người, cười nói.
"Họp lớp mà, ha ha ha, tôi xin lỗi cậu, Long thiếu gia, xin cậu đừng tính toán bạn tôi".
Lý Cương trợn mắt nói.
"Mẹ kiếp, cậu là cái thá gì? Người xin lỗi như vậy à? Không quỳ xuống thì sao có thành ý? Mã Húc, tôi thấy cậu khinh thường Long thiếu gia phải không, còn cả bạn cậu nữa, đây chẳng phải tài xế sao.Cậu bất mãn với Long thiếu gia thì nói thẳng, lấy tài xế ra làm gì, chẳng phải trong lòng cậu vui lắm sao? Sao vậy, Long thiếu gia còn cần xin lỗi cậu phải không? Còn phải châm thuốc cho cậu phải không? Còn phải kéo ghế cho cậu phải không?"
"Tôi đâu có ý này, Lý Cương cậu nói vớ vẩn gì thế, Lão Tần là bạn tôi không phải tài xế của tôi, sao tôi cho thể bảo anh ấy bất kính với Long thiếu gia được?"
Mã Húc sốt ruột muốn chết, tên Lý Cương này đang muốn đổ lỗi cho mình mà, rõ ràng khó chịu với mình, chẳng phải vì ban đầu mình không châm thuốc cho hắn sao, bây giờ Long thiếu gia đến, tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu mình, đúng là mượn dao giết người.
Không chỉ Lý Cương mà đám bạn học cũng khịt mũi coi thường Mã Húc.
"Mã Húc, đây là buổi họp lớp, không ngờ lòng dạ cậu lại sâu vậy, nhỏ mọn thế? Trên mặt không dám thể hiện với Long thiếu gia, mà lại chơi sau lưng ha ha ha, ác thật".
"Chẳng phải vì Long thiếu gia coi cậu là bạn, nếu không đã vứt cậu ra ngoài lâu rồi? Cậu còn tư cách đứng đây nói chuyện với chúng tôi sao? Bây giờ bảo cậu xin lỗi Long thiếu gia, cậu thấy bức bối lắm nhỉ? Dù là bạn cậu nhưng đã gây chuyện với Long thiếu gia chẳng nhẽ không nên quỳ xuống xin lỗi à?"
"Rõ ràng là buổi họp lớp mà bị cậu phá hoại, Mã Húc ơi là Mã Húc, cậu thay đổi rồi, có mấy đồng bạc lẻ mà đã muốn thể hiện rồi, hôm này nếu không có Long thiếu gia chắc cậu còn làm nhiều chuyện kinh khủng hơn".
"Còn sững sờ cái gì, mau quỳ xuống đi? Chẳng nhẽ cậu nghĩ cúi đâu khom lưng là đủ à? Nếu là tôi, tôi sốt ruột lắm, Long thiếu gia cho cậu cơ hội mà cậu không biết quý trọng à? Tí nữa Long thiếu gia tức giận thì hai người chết chắc".
Đám bạn học chỉ chỉ trỏ trỏ, tỏ vẻ muốn chỉ bảo Mã Húc, bây giờ liền coi anh như con chó mà quát tới quát lui.
Mã Húc có tiền trở thành cái gai trong mắt họ. Long thiếu gia cao cao tại thương, bọn họ vẫn luôn kính sợ, nhưng Mã Húc này dựa vào đâu mà cưỡi trên đầu họ? Bọn họ chỉ muốn bây giờ Mã Húc bị ăn vả, như thế mới đã, mới khiến bọn họ hả hê.
Mã Húc không nên giàu có!
Bị người ta hận, bị người ta đố kỵ, đám này đúng là loại ghen ghét người tài.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.