Chương 145: Đều là người có quyền
Dạ Nhiên
11/01/2021
Anh Trọc sững sờ, mấy trăm người?
Điên à?
Chẳng qua chỉ dạy cho thằng chó kia một bài học,
sao lại có nhiều người đến vậy?
“Nhất định là trùng hợp mà thôi, cho dù là giám
đốc Vương cũng không thể gọi được nhiều người đến
như vậy trong thời gian ngắn!”
Theo như gã thấy, giám đốc Vương này bảo vệ
Tần Lâm là vì Tân Lâm ăn cơm ở quán của ông ta mà
thôi, chỉ là bảo vệ một vị khách bình thường.
Chỉ vì một vị khách, cho dù có là khách hàng
hạng thẻ bạch kim cũng không thề nào dương oai
diễu võ như vậy, gọi cả trăm người đến? Ông ta nghĩ
mình là ai chứ?
Mấy tên đàn em cũng gật đầu, cảm thấy đây nhất
định là trùng hợp, mấy người trước mắt đều là gia
đình bình thường, sao có thể có chống lưng lớn vậy
được?
Mặt Tôn Đại Mai vẫn đau đớn bỏng rát, trên mặt
đầy vẻ căm phẫn.
“Đầu trọc! Đánh bọn chúng cho tôi, đánh thật
mạnh vào!”
Dương Tân Thành tức đến mức nghiến răng
nghiến lợi: “Anh Trọc, chuyện hôm nay mà xử lý xon
em sẽ đưa thêm tiền cho anh!”
Anh Trọc gật đầu: “Dương lão đệ yên tâm, hôm
nay có anh Trọc tôi ð đây, tôi không nể mặt ai hết!”
Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng giận dữ.
“Đồ chó má, mặt mũi của tôi không đủ sao!”
Một người đàn ông mặc vest đen đi tới, một cước
đá tung cửa phòng.
Anh Trọc lập tức trợn mắt: “Ông…Ông Long?”
Nhìn thấy Long Ích Huy, hai chân anh Trọc rung
rẩy, suýt nữa ngồi sụp xuống đất.
Long Ích Huy là ai chứ?
Người đó chính là nhân vật có quyền mà gã hằng
mong ước có thể làm quen, vì biết danh tiếng ở bên
ngoài của gã không tốt nên Long Ích Huy không
muốn thu nhận gã.
Nhiều năm như vậy, anh Trọc ở bên ngoài dùng
tên tuổi của Long Ích Huy đề lừa bịp, hôm nay mặt
đối mặt với Long Ích Huy, gã thực sự mất hết dũng
khí để kiêu ngạo.
Dương Tân Thành không biết Long Ích Huy, dựa
vào địa vị của anh ta sao có đủ tư cách tiếp cận với
Long Ích Huy, anh ta cau mày nói.
“Ông là ai! Nói cho ông biết, hôm nay anh Trọc
không nể nang ai hết!”
Dương Tân Thành nói xong, bên ngoài lại có một
giọng nói u ám truyền đến.
“Đúng không? Mặt mũi của Bùi Lương tôi cũng
không đủ sao?”
Vừa nói, Bùi đại ca vừa đi vào, khi cửa phòng
được đầy ra, có thể thấy trong đại sảnh chật kín
người, bao vây chặt lấy cả khách sạn này.
Sắc mặt Bùi Lương âm u nhìn anh Trọc, lạnh lùng
nói.
“Mặt mũi của tôi có đủ không?”
Anh Trọc ngẩn người, Bùi đại ca…cũng đến đây?
Chẳng qua chỉ là một khách hàng mà thôi, Bùi đại
ca sao có thề đích thân xuất hiện được?
Bùi Lương tiến vào chưa được một phút, lại có
một âm thanh khác truyền đến.
“Nếu như mặt mũi của ông chủ Bùi không đủ, vậy
thêm Đoàn Bảo Đông tôi thì sao?”
Cửa phòng lại một lần nữa mỡ ra, bóng người cao
to vạm vỡ của Đoàn Bảo Đông bước vào, trên người
tỏa ra sát khí nhàn nhạt, và cả khí thế mà chỉ kẻ bề
trên mới có.
Đoàn Bảo Đông lạnh lùng nhìn anh Trọc, hừ lạnh
một tiếng.
“Cậu giỏi thật đấy, mặt mũi của nhiều người đến
vậy đã đủ chưa?”
Hai chân anh Trọc nhữn ra, đột nhiên quỳ trên
mặt đất, há miệng, mặt mày ngạc nhiên.
Trong lòng vô cùng bồn chồn lo lắng, đầu óc
trống rỗng!
Ông Long…Bùi đại ca, anh Đông!
Mấy người có quyền này đều đứng trước mặt gã,
bất kỳ ai trong số này đều không phải là người mà gã
có thể đắc tội nổi, hôm nay ba người này cùng nhau
gây khó dễ, anh Trọc lần này có mười mạng cũng
không thoát nổi!
“Bùi đại ca, anh Đông…tôi, tôi không biết!”
Chuyện đến nước này, anh Trọc hoàn toàn sững
sờ, gã không biết nên giải thích thế nào.
Mấy kẻ tai to mặt lớn này cứ như mấy ngọn núi
lớn, đè gã không đứng dậy nổi.
Đoàn Bảo Đông thấy tình hình hiện tại, cũng hiểu
được đại khái mọi chuyện, lạnh lùng nói.
“Bây giờ cho cậu thêm một cơ hội, nếu như tôi
không hài lòng, thì cậu cũng đừng mong giữ được cái
mạng nhỏ của mình”.
Điên à?
Chẳng qua chỉ dạy cho thằng chó kia một bài học,
sao lại có nhiều người đến vậy?
“Nhất định là trùng hợp mà thôi, cho dù là giám
đốc Vương cũng không thể gọi được nhiều người đến
như vậy trong thời gian ngắn!”
Theo như gã thấy, giám đốc Vương này bảo vệ
Tần Lâm là vì Tân Lâm ăn cơm ở quán của ông ta mà
thôi, chỉ là bảo vệ một vị khách bình thường.
Chỉ vì một vị khách, cho dù có là khách hàng
hạng thẻ bạch kim cũng không thề nào dương oai
diễu võ như vậy, gọi cả trăm người đến? Ông ta nghĩ
mình là ai chứ?
Mấy tên đàn em cũng gật đầu, cảm thấy đây nhất
định là trùng hợp, mấy người trước mắt đều là gia
đình bình thường, sao có thể có chống lưng lớn vậy
được?
Mặt Tôn Đại Mai vẫn đau đớn bỏng rát, trên mặt
đầy vẻ căm phẫn.
“Đầu trọc! Đánh bọn chúng cho tôi, đánh thật
mạnh vào!”
Dương Tân Thành tức đến mức nghiến răng
nghiến lợi: “Anh Trọc, chuyện hôm nay mà xử lý xon
em sẽ đưa thêm tiền cho anh!”
Anh Trọc gật đầu: “Dương lão đệ yên tâm, hôm
nay có anh Trọc tôi ð đây, tôi không nể mặt ai hết!”
Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến tiếng giận dữ.
“Đồ chó má, mặt mũi của tôi không đủ sao!”
Một người đàn ông mặc vest đen đi tới, một cước
đá tung cửa phòng.
Anh Trọc lập tức trợn mắt: “Ông…Ông Long?”
Nhìn thấy Long Ích Huy, hai chân anh Trọc rung
rẩy, suýt nữa ngồi sụp xuống đất.
Long Ích Huy là ai chứ?
Người đó chính là nhân vật có quyền mà gã hằng
mong ước có thể làm quen, vì biết danh tiếng ở bên
ngoài của gã không tốt nên Long Ích Huy không
muốn thu nhận gã.
Nhiều năm như vậy, anh Trọc ở bên ngoài dùng
tên tuổi của Long Ích Huy đề lừa bịp, hôm nay mặt
đối mặt với Long Ích Huy, gã thực sự mất hết dũng
khí để kiêu ngạo.
Dương Tân Thành không biết Long Ích Huy, dựa
vào địa vị của anh ta sao có đủ tư cách tiếp cận với
Long Ích Huy, anh ta cau mày nói.
“Ông là ai! Nói cho ông biết, hôm nay anh Trọc
không nể nang ai hết!”
Dương Tân Thành nói xong, bên ngoài lại có một
giọng nói u ám truyền đến.
“Đúng không? Mặt mũi của Bùi Lương tôi cũng
không đủ sao?”
Vừa nói, Bùi đại ca vừa đi vào, khi cửa phòng
được đầy ra, có thể thấy trong đại sảnh chật kín
người, bao vây chặt lấy cả khách sạn này.
Sắc mặt Bùi Lương âm u nhìn anh Trọc, lạnh lùng
nói.
“Mặt mũi của tôi có đủ không?”
Anh Trọc ngẩn người, Bùi đại ca…cũng đến đây?
Chẳng qua chỉ là một khách hàng mà thôi, Bùi đại
ca sao có thề đích thân xuất hiện được?
Bùi Lương tiến vào chưa được một phút, lại có
một âm thanh khác truyền đến.
“Nếu như mặt mũi của ông chủ Bùi không đủ, vậy
thêm Đoàn Bảo Đông tôi thì sao?”
Cửa phòng lại một lần nữa mỡ ra, bóng người cao
to vạm vỡ của Đoàn Bảo Đông bước vào, trên người
tỏa ra sát khí nhàn nhạt, và cả khí thế mà chỉ kẻ bề
trên mới có.
Đoàn Bảo Đông lạnh lùng nhìn anh Trọc, hừ lạnh
một tiếng.
“Cậu giỏi thật đấy, mặt mũi của nhiều người đến
vậy đã đủ chưa?”
Hai chân anh Trọc nhữn ra, đột nhiên quỳ trên
mặt đất, há miệng, mặt mày ngạc nhiên.
Trong lòng vô cùng bồn chồn lo lắng, đầu óc
trống rỗng!
Ông Long…Bùi đại ca, anh Đông!
Mấy người có quyền này đều đứng trước mặt gã,
bất kỳ ai trong số này đều không phải là người mà gã
có thể đắc tội nổi, hôm nay ba người này cùng nhau
gây khó dễ, anh Trọc lần này có mười mạng cũng
không thoát nổi!
“Bùi đại ca, anh Đông…tôi, tôi không biết!”
Chuyện đến nước này, anh Trọc hoàn toàn sững
sờ, gã không biết nên giải thích thế nào.
Mấy kẻ tai to mặt lớn này cứ như mấy ngọn núi
lớn, đè gã không đứng dậy nổi.
Đoàn Bảo Đông thấy tình hình hiện tại, cũng hiểu
được đại khái mọi chuyện, lạnh lùng nói.
“Bây giờ cho cậu thêm một cơ hội, nếu như tôi
không hài lòng, thì cậu cũng đừng mong giữ được cái
mạng nhỏ của mình”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.