Y Võ Song Toàn

Chương 936: Đợi đến khi cậu ta tự ăn quả đắng

Dạ Nhiên

17/05/2021

Tần đại sư là người mà mấy người có thể vu khống hãm hại à?

Tần đại sư là người mấy hiểu rõ chắc?

Tần đại sư là người mà đám rác rưởi mấy người có thể so sánh à?

Đồng Phương Châu vẫn luôn nhịn, vì Tần đại sư không nói gì, nhưng đám già mà không chết này lại coi thường nhau quá, ngay cả Tần đại sư, họ cũng chẳng coi ra gì, bọn họ có thực lực đến đâu chứ?

Tần đại sư không nói gì, ông ta càng không thể can thiệp vào, nhưng đám chó chết này liên tục bôi nhọ Tần đại sư, ông ta cũng không chịu nổi nữa, Tần đại sư đi rồi mà bọn họ còn ở sau lải nhải, xong chưa vậy, mẹ kiếp đám mấy người bị ngu à, Tần đại sư đến đây khám bệnh giúp tôi đấy.

Chúc Nhị Bạch ăn cái tát của Đồng Phương Châu, tiếng tát vang dội. Người nhà họ Chúc và cả khách quý đều nhìn thấy cảnh này, nhưng với bá khí của Đồng Phương Châu hiển nhiên không ai dám khiêu chiến.

Đồng Phương Châu đã không nhịn nổi nữa, Tần đại sư ăn cơm nhà mấy người hay là đào mồ mả nhà mấy người lên, mấy người cần sỉ nhục anh đến mức ấy không.

Hôm nay Đồng Phương Châu xuất hiện ở đây, không liên quan gì đến nhà họ Chúc hết, Chúc Nhị Bạch tuyên bố hùng hồn bảo mình đến tham gia buổi tiệc của ông ta, ông ta xứng chắc?

"Hôm nay tôi đến đây để đón Tần đại sư, mấy người là cái thá gì mà xứng để tôi tham gia buổi tiệc của mấy người? Nực cười quá đấy, Tần đại sư là khách quý mà tôi mời, còn ăn nói hàm hồ nữa thì đừng trách tôi không khách khí".

Đồng Phương Châu lạnh lùng nói, giọng điêu nghiêm túc, bá khí bất phàm.

Sắc mặt Chúc Nhị Bạch tái xanh, người nhà họ Chúc cũng câm như hến, trong lòng Chúc Nhị Bạch tức muốn chết, chỉ muốn bóp cổ Đồng Phương Châu. Nói cho ông ta biết Tần Lâm là tên đại bịp, nhưng tên Đồng Phương Châu này không tin, mẹ kiếp, dám đánh tôi?

Lần này thì hay rồi, Chúc Nhị Bạch mất hết mặt mũi rồi, nhà họ Chúc cũng mất hết thể diện, yến tiệc của nhà họ Chúc chưa bắt đầu, người nhà họ Chúc đã bị đánh rồi, thế thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa.

"Đáng chết!"

"Tần Lâm! Tất cả những điều này đều tại Tần Lâm! Thằng chó chết, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cậu, nhà họ Chúc chúng tôi còn sống một ngày thì sẽ không cho cậu bước vào cửa ở rể đâu".

Chúc Nhị Bạch gào thét, mà lúc này Đồng Phương Châu và Tần Lâm đã đi vào thang máy rồi.

Chúc Tam Đao tức giận nói.

"Tên Đồng Phương Châu này đúng là loại có mắt không tròng, là loại thiếu hiểu biết, bệnh đâu thể chữa bừa, còn không cho tôi nói, rác rưởi, đúng là rác rưởi”.

Âu Dương Diễm Diễm mặt đầy vẻ chính nghĩa mà nói.

"Chúng ta đã làm gì chứ? Tốt bụng lại bị coi là lòng lang dạ sói, tên Tần Lâm lừa đảo mà lại được đích thân Đồng Phương Châu đến đón, tên này không biết đã cho Đồng Phương Châu uống bao nhiêu mê hồn dược, nhìn thấy chưa Linh Linh, người đàn ông cháu thích chỉ biết lừa đảo, nhà họ Chúc chúng ta ai lại không biết bản lĩnh của cậu ta chứ? Bây giờ ngay cả ông chủ lớn như Đồng Phương Châu cũng bị cậu ta lừa, tôi không ngờ đấy".

Chúc Nhị Bạch nghiến răng nghiến lợi, cái tát này của Đồng Phương Châu đều tại Tần Lâm, nếu không phải tên Tần Lâm khốn khiếp bắt Đồng Phương Châu nghe lệnh, hôm nay đâu có bị Đồng Phương Châu đánh, hơn nữa biết đâu còn có được sự cảm kích của Đồng Phương Châu, đúng là đáng ghét!

"Khoản nợ ngày hôm nay không xong đâu!"

Chúc Phi lạnh lùng cười.

"Bố yên tâm đi, Đồng Phương Châu không phải loại dễ dây vào, đợi Đồng Phương Châu biết được Tần Lâm là tên lừa đảo, cậu ta cũng khó giữ mạng, Đồng Phương Châu sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu".



Chúc Diệu hừ hừ.

"Nói hay lắm, Đồng Phương Châu cũng đâu phải ngọn đèn cạn dầu, Tần Lâm sẽ có ngày nhận quả đắng, loại nào cũng dám lừa, cậu ta nhất định sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Đồng Phương Châu. Tên này quá coi mình là đúng rồi, Đồng Phương Châu đáng thương bị làm cho mờ mắt, không biết gì là đúng gì là sai".

Chúc Nhị Bạch mắt long sòng sọc, tức đến ngứa răng.

"Cứ tưởng Đồng Phương Châu là loại thế nào, không ngờ lại bị loại như Tần Lâm lừa, đúng là nực cười, buồn nôn, Tần Lâm, cậu đợi có ngày ăn quả đắng đi".

Đồng Phương Châu xin lỗi, đám người nhà họ Chúc đúng là đáng ghét, khiến Tần đại sư tốn bao nhiêu thời gian.

"Tần đại sự, thực sự xin lỗi".

Tần Lâm cười nói.

"Không sao, cái tát này của ông đánh hay lắm, thân phận của tôi đặc biệt, không ra tay với người nhà họ Chúc được".

Đồng Phương Châu sững sờ, cười khổ lắc đầu.

Tần Lâm nói.

"Đi xem con gái ông trước đã".

"Là thế này, Tần đại sư, bệnh của con gái tôi rất kì lạ, hơn nữa con bé không chịu được việc người khác bảo con bé bị bệnh, vậy nên mới mời cậu đến khám cho nó. Nhờ cậu lần này".

Đồng Phương Châu sốt ruột nói, dù ở bên ngoài Đồng Phương Châu oai phong lẫm liệt thế nào, ngang ngược thế nào, thì trước mặt con gái, ông ta vẫn phải cúi đầu. Bây giờ con gái bị bệnh, chữa thế nào cũng không khỏi, đây mới là điều khiến ông ta đau lòng.

Tần Lâm cười nói.

"Hiểu rồi, có điều tôi chữa bệnh, dù kết quả thế nào, ông cũng không được can thiệp vào, không thì đừng trách tôi không nể mặt ông".

"Tôi biết rồi, Tần đại sư cứ ra tay là được".

Đồng Phương Châu nghiến răng, hai người cũng đi vào phòng tổng thống ở cuối khách sạn, có Tứ đại Kim Cương canh giữ ở cửa.

Khi mở cửa ra, Tần Lâm nhìn về phía cửa sổ, có một cô gái mặc váy voan dài màu đen, tóc dài sõa vai, váy dài ẩn hiện, loáng thoáng thấy được cặp chân dài đẹp thẳng, trông vô cùng gợi cảm.

Cô ấy cao một mét bảy lăm, cơ thể tỷ lệ vàng, vai ngang, tay bưng ly cafe, tóc dài như thác nước, xõa trên đôi vai, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, như mỹ nữ bước ra từ trong tranh, thần bí, thanh cao.

Bóng dáng màu đen trông vô cùng lạnh lùng, cao ngạo, đứng trước cửa sổ, nhìn về nơi xa xăm.

Đồng Phương Châu nói.

"Dao Dao, bố tìm được một người bạn, con xem, hai người làm quen nhé".

Khi Đồng Dao quay người lại liền mỉm cười, trong ánh mắt có vẻ gì đó kỳ lạ, nhìn về Tần Lâm, khóe miệng hơi nhếch lên, quyến rũ vô cùng, phong tình vạn chủng, dung nhan xinh xắn đi cùng vẻ gì đó kiều mị, diêm dúa, xinh đẹp vô song, đẹp khó thể tả.

Tần Lâm cũng được coi là hiểu hết hàm ý của câu Dương Quý Phi quay đầu mỉm cười chớp mắt vạn người mê, phi tần trong cung đều nhạt nhòa trước nhan sắc của bà, chẳng trách từ đó Tần Vương không lên triều từ sớm nữa.



Đẹp không thể tả, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Đặc biệt là vẻ quyến rũ, lạnh lùng xen lẫn sự nóng bỏng khi quay đầu kia.

Đúng là sát thủ trong số phụ nữ! Đúng là vũ khí trí mạng của đàn ông, người phụ nữ này thực sự không dây nổi.

Quan trọng là, Tần Lâm nhìn không thấu cô, cũng có thể nói, người phụ nữ này khiến anh cảm thấy thần bí, không có gì giống người bệnh cả.

Ánh mắt thâm sâu có màu xanh tím, Tần Lâm chưa từng gặp bao giờ.

"Đồng Dao!"

"Tần Lâm!"

Tần Lâm hơi gật đầu.

"Anh đến khám bệnh cho tôi phải không, tôi không bị bệnh".

Đồng Dao lạnh lùng nhìn Tần Lâm, nói thẳng, cô thu lại nụ cười hớp hồn ban nãy, sự lạnh lùng của cô ta khiến cho người ta cảm thấy khó có thể lại gần.

Đồng Phương Châu cười nói.

"Đều là người trẻ tuổi, Tần đại sư cũng là thuộc dạng tuổi trẻ tài cao, bọn con nói chuyện đi nhé, bố đi trước".

Đồng Dao lắc cốc cafe trong tay, cho dù là đối xử với bố mình cũng vô cùng lạnh lùng.

"Bố không sợ con gái bố gặp nguy hiểm à?"

Đồng Phương Châu hơi hốt hoảng, con không ăn thịt người ta là tốt lắm rồi.

"Tần đại sư khiến bố rất yên tâm. Hai đứa cứ nói chuyện đi".

Đồng Phương Châu vội vàng rời đi, trước khi đi còn nhìn Tần Lâm một cái, hơi mỉm cười.

Đồng Dao lạnh lùng nói.

"Bố tôi tìm anh đến thì chắc anh cũng có chút bản lĩnh, nhưng tôi khuyên anh không nên tốn công vô ích làm gì cả. Trẻ tuổi, không muốn chết thì cút".

Tần Lâm cười nói.

"Cô không có bệnh thì việc gì phải sốt sắng như thế, còn muốn đuổi tôi đi, tôi còn chưa nói sẽ khám cho cô mà, bố cô bảo tôi đến xem xem tôi thích cô không, bảo chúng ta làm quen chút xem có hợp không?"

Đồng Dao lạnh lùng nói.

"Dựa vào anh á? Anh xứng chắc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Y Võ Song Toàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook