Chương 906: Đường Vũ nôn ra máu
Dạ Nhiên
17/05/2021
"Còn không mau cút? Không có tiền thì chỉ có đợi vào tù thôi, ha ha ha!"
Hách Soái đánh Đường Giang Sơn đến mức toàn thân anh ta run rẩy, sợ hãi tuyệt vọng, khó có thể tưởng tượng.
"Cái đồ rác rưởi này, đáng nhẽ nên sớm đuổi anh ra ngoài".
"Nếu không phải vì thủ tục chuyển sổ đỏ chưa làm xong thì anh nghĩ tôi sẽ cho anh ở lại đây sao? Có điều không ngờ lại nhận được một triệu ngoài ý muốn, ha ha ha".
Hách Soái mặt mày hớn hở nhìn Băng Nghiên.
"Tên nhãi này có thể kiếm được một triệu thật không vậy?"
"Vậy anh nhìn xem, cô Hai anh ta nhiều tiền như vậy, chỗ tiền này là do cô Hai anh ta bỏ ra, em bảo em mang trong mình cốt nhục của nhà họ Đường, bà ta không nhiều lời, tám trăm nghìn tệ đã đến tay! Một triệu này cũng là để mua lại sự trong sạch của cháu trai bà ta, bọn họ cũng hời mà, ha ha ha! Nếu không chúng ta liền gặp nhau ở trên tòa, đoạn phim này khá là kích thích đó nha".
Ánh mắt Băng Nghiên quyến rũ, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Hách Soái.
"Anh còn chưa xem đâu, thế hôm nay chúng ta cùng chơi cái gì kích thích nhé, ha ha ha!"
Hách Soái ôm Băng Nghiên lên rồi tiếp tục một trận chiến kích tình.
Trong hành lang, Đường Giang Sơn khập khiễng đi xuống tầng, tiếng cười đùa của Hách Soái và Băng Nghiên khiến Đường Giang Sơn cảm thấy vô cùng điếc tai, cảm giác như bị kim châm vậy.
Nhưng bây giờ anh ta cũng không quan tâm được gì nhiều, cho dù là tiền hay là nhà hay là bạn gái thì đều không quan trọng. Quan trọng là không được ngồi tù. Nếu như ngồi tù mười năm thì bố mẹ anh ta phải làm sao? Cả đời này của anh ta coi như đi tong rồi.
"Không được! Tôi không được ngồi tù, không thể ngồi tù..."
Đường Giang Sơn hồn bay phách lạc mà nói, cả người như vừa chịu kích thích quá lớn, trông anh ta như cái xác biết đi vậy.
Một triệu!
Chỉ có cô Hai mới cứu được mình, phải đi tìm cô Hai!
Bây giờ phải đi luôn!
Đường Giang Sơn khập khiễng xông đến nhà cô Hai.
Lúc này anh ta đã không còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ đó là không thể ngồi tù, cho dù bảo anh ta làm gì cũng được, cho dù phải đi xin cơm thì cũng vẫn hơn là ngồi tù.
"Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù…"
Đường Giang Sơn lầm bầm, tự nói với mình.
Có điều bản thân cứ đi đến nhà cô Hai như vậy sao, cô Hai không cho anh ta tiền thì phải làm thế nào? Nếu như bà ấy không giúp anh ta thì anh ta rơi vào hố sâu địa ngục.
"Mình phải bảo bố mẹ mình đến, có bố mẹ ở bên, cô Hai nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bố mình là anh trai ruột của bà ấy cơ mà, lại thêm thủ đoạn của mẹ, nhất định sẽ thành công".
Trong mắt Đường Giang Sơn tràn đầy kỳ vọng.
"Bố mẹ, bố mẹ cùng đi một chuyến. Con... xảy ra chuyện rồi".
Đường Giang Sơn gọi điện thoại cho Đường Vũ và Tôn Hiểu Dĩnh, nghe thấy Đường Giang Sơn xảy ra chuyện, sắc mặt Tôn Hiểu Dĩnh lập tức thay đổi, không thở nổi.
"Con sao vậy hả Giang Sơn, con đừng dọa mẹ mà, hu hu hu, bây giờ mẹ sẽ qua đấy ngay đây, con đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đấy, dù con có xảy ra chuyện gì thì vẫn có mẹ ở đây".
Tôn Hiểu Dĩnh khóc nói, từ nhỏ đến lớn, Đường Giang Sơn chưa từng nói như vậy với bà ta bao giờ, lần này nhất định xảy ra chuyện rồi.
Đường Vũ hít sau một hơi, mặt mày nghiêm túc, dù có xảy ra chuyện gì thì người làm bố như ông ta vẫn phải đi.
Hai người nhìn nhau, xông thẳng ra cửa, đi vào thành phố.
Khi Đường Vũ và Tôn Hiểu Dĩnh nhìn thấy Đường Giang Sơn, Tôn Hiểu Dĩnh lập tức bật khóc.
Tôn Hiểu Dĩnh sốt ruột hỏi.
"Chuyện gì vậy, con trai của mẹ, ai đánh con ra nông nỗi này? Mẹ đi liều mạng với nó, hu hu hu! Mau nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào".
Đường Giang Sơn liền quỳ trước mặt mẹ khóc lớn.
"Mẹ,..."
"Băng Nghiên không cần con nữa rồi, hu hu hu! Cô ta lừa con, cô ta không mang thai, còn đổi sổ đỏ thành tên cô ta, tiền của con cũng bị cô ta lừa mất, mẹ, con không muốn sống nữa, hu hu hu!"
Lời Đường Giang Sơn khiến cho Đường Vũ tức muốn chết, sắc mặt trầm xuống, nôn ra máu.
"Hộc..."
"Súc sinh! Súc sinh!"
Đường Vũ tuyệt vọng, mặt xám như tro.
"Lúc đầu tao đã bảo con đấy không ổn đâu, mày cứ thích ở bên nó cơ, tao vừa nhìn là biết nó là loại không một lòng một dạ với mày, nhưng mày không nghe! Bây giờ nhà cửa tiền bạc đều bị nó lừa hết rồi, tao... tao giết mày!"
Đường Vũ run rẩy, tát thẳng lên mặt Đường Giang Sơn.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận gầm lên.
"Ông muốn chết à! Con trai chúng ta đã bị thế này rồi mà ông còn đánh nó thêm, ông đánh chết nó luôn đi, đánh chết cả tôi luôn đi, vừa hay tôi cũng không muốn sống nữa, ông là đồ già mà không chết".
Đường Vũ nghiến răng nghiến lợi, cả người trong nháy mắt như già thêm chục tuổi, lửa giận xung thiên, máu tươi phun ra, đôi mẹ con này đúng là chẳng ai quan tâm đến ông ta.
"Thằng nghịch tử!"
Khổ cực cả đời mà bị Đường Giang Sơn làm cho táng gia bại sản, hơn nữa còn nợ một khoản lớn.
Không biết bao lâu sau mới trả được hết! Đường Mẫn cho ông ta mượn tiền, còn trả khoản trả góp mua nhà cho ông ta, bây giờ bị con đàn bà kia lừa hết.
Tôn Hiểu Dĩnh trầm giọng nói.
"Chuyện đã thế rồi thì còn làm được thế nào nữa, ông còn không mau đánh chết nó? Ông đánh chết nó rồi thì đi đâu kiếm thằng con trai khác. Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát đi con trai!"
Đường Giang Sơn khóc lóc nói, Đường Vũ tức đến nổ phổi.
"Không được, trong tay cô ta có chứng cứ con hiếp dâm, cô ta bảo trong vòng một ngày không đưa cô ta một triệu, thì... thì sẽ báo cảnh sát bắt con, nhốt con vào tù, ít nhất cũng phải mười năm, không thể để cô ta báo cảnh sát".
Đường Vũ chỉ vào Đường Giang Sơn, ngón tay không ngừng run rẩy.
"Thằng nghịch tử, mày muốn tao tức chết phải không".
Tôn Hiểu Dĩnh khóc đến thương tâm.
"Mày là thằng ngu, thằng đần con ạ. Một triệu đấy, chúng ta lấy đâu ra một triệu?"
Đường Giang Sơn kích động nói.
"Tìm cô Hai con, cô ấy có tiền! Cô ấy cho chúng ta hai lần rồi, một lần năm trăm nghìn, một lần tám trăm nghìn, cô ấy nhất định vẫn còn tiền".
Đường Vũ vốn sức khỏe không tốt, thường xuyên làm việc cực nhọc, vất vả lao lực, bây giờ lại bị Đường Giang Sơn làm cho tức mà ngất đi.
"Thằng mất dạy, cho dù có chết ngoài đường, tao cũng không quan tâm đến mày! Cái mạng già của tao đã bị hai mẹ con mày làm cho mất hết rồi! Tao với Đường Mẫn dù là anh em, nhưng dù sao cũng là mấy chục năm không gặp, mặc dù có máu mủ nhưng tao sao có thể năm lần bảy lượt đến mượn tiền nó? Hai người đúng là muốn ép tôi chết mà!"
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nhìn Đường Vũ, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.
"Đúng, đi tìm Đường Mẫn, em Hai có tiền, Đường Vũ, ông là cái đồ khốn nạn, nếu như không đi, ông có biết con trai mình sẽ phải ngồi tù không, mười năm đấy! Sau mười năm, con trai ra ngoài là trở thành một thằng phế vật rồi, ông có thể trừng mắt nhìn con trai mình ngồi tù sao? Rốt cuộc thể diện của ông quan trọng hay con trai ông quan trọng?"
"Quỷ hút máu, mấy người chính là quỷ hút máu! Tôi không đi! Có đánh chết tôi cũng không đi!"
Đường Vũ gầm thét nói, hai lần đến đều bị buộc không biết làm thế nào. Lúc này ông ta không muốn lại đi tìm Tiểu Mẫn nữa, ông ta sống mấy chục năm rồi, cho tới bây giờ ông ta vẫn luôn là người coi trọng sĩ diện, mặc dù không có bản lĩnh gì lớn nhưng cho đến nay ông ta không hề nợ bất kỳ ai một đồng nào.
Cho dù có phải còng lưng làm công việc khổ cực nhất thì cũng không hề than phiền, ông ta làm người luôn đoan chính, lưng luôn ưỡn thẳng.
Nhưng hai lần đều bị ép đến nhà họ Đường, phải cúi đầu với người ta, đây chính là chuyện khiến Đường Vũ thấy bất lực nhất.
Lần một rồi lần hai, không có lần ba lần bốn, sống lưng của ông ta đã bị con trai làm cho cong rồi.
Trước cuộc sống, Đường Vũ chưa từng cúi đầu, không ham tiền bạc, trước mặt người thân Đường Vũ chưa từng cúi đầu nhưng vì thằng con trai không có chí mà ông ta phải hai ba lần liên tiếp phải cúi người, Đường Vũ hoàn toàn đã tan vỡ, lại thêm chuyện của con trai, ông ta lúc này đã bị mẹ con họ làm cho tức đến mức thở không ra hơi.
Tôn Hiểu Dĩnh cứng miệng cãi.
"Ông đi hay không? Ông không đi thì tôi sẽ chết cho ông xem! Dù sao con trai cũng phải ngồi tù mười năm, nhà chúng ta tan cửa nát nhà, cùng lắm là chết thôi".
Một khắc kia, Đường Vũ cuối cùng cũng bị tức đến mức hai mắt long sòng sọc, phun máu, ngã thẳng trên mặt đất.
Hách Soái đánh Đường Giang Sơn đến mức toàn thân anh ta run rẩy, sợ hãi tuyệt vọng, khó có thể tưởng tượng.
"Cái đồ rác rưởi này, đáng nhẽ nên sớm đuổi anh ra ngoài".
"Nếu không phải vì thủ tục chuyển sổ đỏ chưa làm xong thì anh nghĩ tôi sẽ cho anh ở lại đây sao? Có điều không ngờ lại nhận được một triệu ngoài ý muốn, ha ha ha".
Hách Soái mặt mày hớn hở nhìn Băng Nghiên.
"Tên nhãi này có thể kiếm được một triệu thật không vậy?"
"Vậy anh nhìn xem, cô Hai anh ta nhiều tiền như vậy, chỗ tiền này là do cô Hai anh ta bỏ ra, em bảo em mang trong mình cốt nhục của nhà họ Đường, bà ta không nhiều lời, tám trăm nghìn tệ đã đến tay! Một triệu này cũng là để mua lại sự trong sạch của cháu trai bà ta, bọn họ cũng hời mà, ha ha ha! Nếu không chúng ta liền gặp nhau ở trên tòa, đoạn phim này khá là kích thích đó nha".
Ánh mắt Băng Nghiên quyến rũ, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Hách Soái.
"Anh còn chưa xem đâu, thế hôm nay chúng ta cùng chơi cái gì kích thích nhé, ha ha ha!"
Hách Soái ôm Băng Nghiên lên rồi tiếp tục một trận chiến kích tình.
Trong hành lang, Đường Giang Sơn khập khiễng đi xuống tầng, tiếng cười đùa của Hách Soái và Băng Nghiên khiến Đường Giang Sơn cảm thấy vô cùng điếc tai, cảm giác như bị kim châm vậy.
Nhưng bây giờ anh ta cũng không quan tâm được gì nhiều, cho dù là tiền hay là nhà hay là bạn gái thì đều không quan trọng. Quan trọng là không được ngồi tù. Nếu như ngồi tù mười năm thì bố mẹ anh ta phải làm sao? Cả đời này của anh ta coi như đi tong rồi.
"Không được! Tôi không được ngồi tù, không thể ngồi tù..."
Đường Giang Sơn hồn bay phách lạc mà nói, cả người như vừa chịu kích thích quá lớn, trông anh ta như cái xác biết đi vậy.
Một triệu!
Chỉ có cô Hai mới cứu được mình, phải đi tìm cô Hai!
Bây giờ phải đi luôn!
Đường Giang Sơn khập khiễng xông đến nhà cô Hai.
Lúc này anh ta đã không còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ đó là không thể ngồi tù, cho dù bảo anh ta làm gì cũng được, cho dù phải đi xin cơm thì cũng vẫn hơn là ngồi tù.
"Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù…"
Đường Giang Sơn lầm bầm, tự nói với mình.
Có điều bản thân cứ đi đến nhà cô Hai như vậy sao, cô Hai không cho anh ta tiền thì phải làm thế nào? Nếu như bà ấy không giúp anh ta thì anh ta rơi vào hố sâu địa ngục.
"Mình phải bảo bố mẹ mình đến, có bố mẹ ở bên, cô Hai nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bố mình là anh trai ruột của bà ấy cơ mà, lại thêm thủ đoạn của mẹ, nhất định sẽ thành công".
Trong mắt Đường Giang Sơn tràn đầy kỳ vọng.
"Bố mẹ, bố mẹ cùng đi một chuyến. Con... xảy ra chuyện rồi".
Đường Giang Sơn gọi điện thoại cho Đường Vũ và Tôn Hiểu Dĩnh, nghe thấy Đường Giang Sơn xảy ra chuyện, sắc mặt Tôn Hiểu Dĩnh lập tức thay đổi, không thở nổi.
"Con sao vậy hả Giang Sơn, con đừng dọa mẹ mà, hu hu hu, bây giờ mẹ sẽ qua đấy ngay đây, con đừng có làm chuyện gì ngu ngốc đấy, dù con có xảy ra chuyện gì thì vẫn có mẹ ở đây".
Tôn Hiểu Dĩnh khóc nói, từ nhỏ đến lớn, Đường Giang Sơn chưa từng nói như vậy với bà ta bao giờ, lần này nhất định xảy ra chuyện rồi.
Đường Vũ hít sau một hơi, mặt mày nghiêm túc, dù có xảy ra chuyện gì thì người làm bố như ông ta vẫn phải đi.
Hai người nhìn nhau, xông thẳng ra cửa, đi vào thành phố.
Khi Đường Vũ và Tôn Hiểu Dĩnh nhìn thấy Đường Giang Sơn, Tôn Hiểu Dĩnh lập tức bật khóc.
Tôn Hiểu Dĩnh sốt ruột hỏi.
"Chuyện gì vậy, con trai của mẹ, ai đánh con ra nông nỗi này? Mẹ đi liều mạng với nó, hu hu hu! Mau nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào".
Đường Giang Sơn liền quỳ trước mặt mẹ khóc lớn.
"Mẹ,..."
"Băng Nghiên không cần con nữa rồi, hu hu hu! Cô ta lừa con, cô ta không mang thai, còn đổi sổ đỏ thành tên cô ta, tiền của con cũng bị cô ta lừa mất, mẹ, con không muốn sống nữa, hu hu hu!"
Lời Đường Giang Sơn khiến cho Đường Vũ tức muốn chết, sắc mặt trầm xuống, nôn ra máu.
"Hộc..."
"Súc sinh! Súc sinh!"
Đường Vũ tuyệt vọng, mặt xám như tro.
"Lúc đầu tao đã bảo con đấy không ổn đâu, mày cứ thích ở bên nó cơ, tao vừa nhìn là biết nó là loại không một lòng một dạ với mày, nhưng mày không nghe! Bây giờ nhà cửa tiền bạc đều bị nó lừa hết rồi, tao... tao giết mày!"
Đường Vũ run rẩy, tát thẳng lên mặt Đường Giang Sơn.
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận gầm lên.
"Ông muốn chết à! Con trai chúng ta đã bị thế này rồi mà ông còn đánh nó thêm, ông đánh chết nó luôn đi, đánh chết cả tôi luôn đi, vừa hay tôi cũng không muốn sống nữa, ông là đồ già mà không chết".
Đường Vũ nghiến răng nghiến lợi, cả người trong nháy mắt như già thêm chục tuổi, lửa giận xung thiên, máu tươi phun ra, đôi mẹ con này đúng là chẳng ai quan tâm đến ông ta.
"Thằng nghịch tử!"
Khổ cực cả đời mà bị Đường Giang Sơn làm cho táng gia bại sản, hơn nữa còn nợ một khoản lớn.
Không biết bao lâu sau mới trả được hết! Đường Mẫn cho ông ta mượn tiền, còn trả khoản trả góp mua nhà cho ông ta, bây giờ bị con đàn bà kia lừa hết.
Tôn Hiểu Dĩnh trầm giọng nói.
"Chuyện đã thế rồi thì còn làm được thế nào nữa, ông còn không mau đánh chết nó? Ông đánh chết nó rồi thì đi đâu kiếm thằng con trai khác. Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát đi con trai!"
Đường Giang Sơn khóc lóc nói, Đường Vũ tức đến nổ phổi.
"Không được, trong tay cô ta có chứng cứ con hiếp dâm, cô ta bảo trong vòng một ngày không đưa cô ta một triệu, thì... thì sẽ báo cảnh sát bắt con, nhốt con vào tù, ít nhất cũng phải mười năm, không thể để cô ta báo cảnh sát".
Đường Vũ chỉ vào Đường Giang Sơn, ngón tay không ngừng run rẩy.
"Thằng nghịch tử, mày muốn tao tức chết phải không".
Tôn Hiểu Dĩnh khóc đến thương tâm.
"Mày là thằng ngu, thằng đần con ạ. Một triệu đấy, chúng ta lấy đâu ra một triệu?"
Đường Giang Sơn kích động nói.
"Tìm cô Hai con, cô ấy có tiền! Cô ấy cho chúng ta hai lần rồi, một lần năm trăm nghìn, một lần tám trăm nghìn, cô ấy nhất định vẫn còn tiền".
Đường Vũ vốn sức khỏe không tốt, thường xuyên làm việc cực nhọc, vất vả lao lực, bây giờ lại bị Đường Giang Sơn làm cho tức mà ngất đi.
"Thằng mất dạy, cho dù có chết ngoài đường, tao cũng không quan tâm đến mày! Cái mạng già của tao đã bị hai mẹ con mày làm cho mất hết rồi! Tao với Đường Mẫn dù là anh em, nhưng dù sao cũng là mấy chục năm không gặp, mặc dù có máu mủ nhưng tao sao có thể năm lần bảy lượt đến mượn tiền nó? Hai người đúng là muốn ép tôi chết mà!"
Tôn Hiểu Dĩnh tức giận nhìn Đường Vũ, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.
"Đúng, đi tìm Đường Mẫn, em Hai có tiền, Đường Vũ, ông là cái đồ khốn nạn, nếu như không đi, ông có biết con trai mình sẽ phải ngồi tù không, mười năm đấy! Sau mười năm, con trai ra ngoài là trở thành một thằng phế vật rồi, ông có thể trừng mắt nhìn con trai mình ngồi tù sao? Rốt cuộc thể diện của ông quan trọng hay con trai ông quan trọng?"
"Quỷ hút máu, mấy người chính là quỷ hút máu! Tôi không đi! Có đánh chết tôi cũng không đi!"
Đường Vũ gầm thét nói, hai lần đến đều bị buộc không biết làm thế nào. Lúc này ông ta không muốn lại đi tìm Tiểu Mẫn nữa, ông ta sống mấy chục năm rồi, cho tới bây giờ ông ta vẫn luôn là người coi trọng sĩ diện, mặc dù không có bản lĩnh gì lớn nhưng cho đến nay ông ta không hề nợ bất kỳ ai một đồng nào.
Cho dù có phải còng lưng làm công việc khổ cực nhất thì cũng không hề than phiền, ông ta làm người luôn đoan chính, lưng luôn ưỡn thẳng.
Nhưng hai lần đều bị ép đến nhà họ Đường, phải cúi đầu với người ta, đây chính là chuyện khiến Đường Vũ thấy bất lực nhất.
Lần một rồi lần hai, không có lần ba lần bốn, sống lưng của ông ta đã bị con trai làm cho cong rồi.
Trước cuộc sống, Đường Vũ chưa từng cúi đầu, không ham tiền bạc, trước mặt người thân Đường Vũ chưa từng cúi đầu nhưng vì thằng con trai không có chí mà ông ta phải hai ba lần liên tiếp phải cúi người, Đường Vũ hoàn toàn đã tan vỡ, lại thêm chuyện của con trai, ông ta lúc này đã bị mẹ con họ làm cho tức đến mức thở không ra hơi.
Tôn Hiểu Dĩnh cứng miệng cãi.
"Ông đi hay không? Ông không đi thì tôi sẽ chết cho ông xem! Dù sao con trai cũng phải ngồi tù mười năm, nhà chúng ta tan cửa nát nhà, cùng lắm là chết thôi".
Một khắc kia, Đường Vũ cuối cùng cũng bị tức đến mức hai mắt long sòng sọc, phun máu, ngã thẳng trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.