Chương 124: Khai trương
Dạ Nhiên
11/01/2021
Tần Lâm, Diệp Văn Nhi, Khổng Phàm Lâm, ba
người họ dọn dẹp trong vài giờ, phân loại dược liệu và
sắp xếp các dụng cụ, đến gần nửa đêm mới trð về
nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, y quán Hiên Viên chính thức
khai trương.
Y quán của Tần Lâm lấy danh hiệu của sư phụ để
đặt tên, do đệ tử chân truyền của Diệp Hiên Viên
thành lập nên, vì vậy mọi thứ ở đây đều sắp xếp theo
thói quen của sư phụ.
Ngày khai trương cũng không quá phô trương,
thậm chí còn không đốt pháo, chỉ treo một tấm vải đỏ
ð cửa để biết hôm nay là ngày khai trương.
Chỉ là cả buổi sáng không có bệnh nhân nào đến.
Y quán chính là như vậy, y quán mới mở thường
không có người đến, vì bệnh nhân thường tin tường
các bác sĩ lành nghề hoặc những bác sĩ mà họ quen
thuộc.
Buổi trưa, ba người đặt một ít đồ ăn đến y quán,
vừa ăn xong, cửa y quán liền được mở ra.
Mười mấy người đàn ông bước vào, tuổi tác
những người này cũng không hề nhỏ, đều ăn mặc
giống nhau, đa số mặc trường sam và áo khoác dài,
bộ râu dê có chút khoa trương, họ mang dáng vẻ
điển hình của Đông y xưa, khiến cho người khác có
cảm giác thâm sâu khó lường.
“Ai là bác sĩ?”
Vừa bước vào liền có cảm giác người đến không
chút thiện ý.
Tần Lâm ngồi sau bàn khám, điềm đạm nói.
“Tôi!
Một người đàn ông lớn tuổi cau mày nói.
“Cậu là đại phu? Chắc là học trò chứ gì, kêu sư
phụ của cậu ra đây!”
Tần Lâm nói: “Y quán này do tôi mở, người mà các
người muốn tìm chính là tôi, còn sư phụ của tôi thì,
các người không xứng để gặp”.
“Cái gì!“ Tân Lâm nói một cách ngang ngược, lập
tức khiến cho mọi người bất mãn.
Ông già kia hừ một tiếng: “Tôi là chủ của y quán
Hạo Nguyên, Lý Hạo Nguyên, tôi đã theo nghề y ba
mướơi năm nay, chữa cho không biết bao người, cậu
nhóc có tí tuổi lại dám buông lời ngông cuồng ư?”
Tần Lâm nhìn Lý Hạo Nhiên một cái rồi điểm đạm
nói.
“Ông theo nghề y mấy năm hay mấy chục năm
đều không liên quan đến tôi, hôm nay các người đến
thăm, tôi có thể giúp được gì không?”
Lý Hạo Nguyên nói: “Hừm, còn trẻ mà đã ngạo
mạn như vậy, mấy người ngồi đây, có ai không thể
làm sư phụ của cậu được chứ? Không có chút thái độ
tôn trọng nào cả!”
“Để tôi nói cho cậu biết, Đông y ð khu vực quảng
trường Tân Dân không chỉ nồi tiếng ở Đông Hải mà
thậm chí còn cả toàn tỉnh, nơi đây được mệnh danh là
phố Đông y Tân Dân”.
“Muốn có chỗ đứng ở đây thì phải nhận được sự
đồng ý của chúng tôi, nếu như lỡ may chỉ là hư danh,
chẳng phải sẽ hủy hoại danh tiếng của chúng tôi
sao?”
“Vốn cho rằng cậu hiểu quy tắc, sẽ chủ động đến
thăm hỏi, nhưng tôi đợi cả sáng cũng không thấy cậu
đâu, thật bất lịch sự, nên chúng tôi đành đích thân
đến đây để cho cậu có “thể diện’”.
Lý Hạo Nguyên nói xong, mọi người đều hơi
ngầng đầu lên, thái độ ‘trên cao nhìn xuống; mũi
hướng lên trời.
Kiêu ngạo như vậy lại không hiểu quy tắc, còn
tường là cao nhân nào, không ngờ chỉ là một tên
thanh niên cỏn con.
Bây giờ người trẻ tuổi như vậy lại dám mỡ y quán,
thật nực cười.
Tần Lâm cười khẩy khi nghe được những lời này.
“Đi chào hỏi các người? Mấy người vẫn chưa đủ
tầm đâu, hơn nữa, tôi cũng không cần các người cho
tôi “thể diện’”
Lý Hạo Nguyên cau mày: “Còn nhỏ tuổi mà đã
kiêu ngạo như vậy! Nếu không dạy cho cậu một bài
học, thì thật sự cậu sẽ không biết trời cao đất dày là
đi”.
“Mà thôi, cậu còn trẻ nên cũng không làm khó
cậu nữa, quy tắc của phố Đông y Tân Dân rất đơn
giản, chỉ cần ð trước mặt mọi người chữa được một
căn bệnh phức tạp, chúng tôi ắt sẽ chấp nhận cậu”.
“Nếu không chữa được thì xin cậu hãy đóng cửa y
quán, hoặc đổi sang nơi khác để không làm xấu danh
tiếng của phố Đông y chúng tôi”.
Mấy lão già này tuy kiêu căng ngạo mạn nhưng
xem ra quy tắc cũng không làm khó người khác.
Tần Lâm nói: “Vậy thì mời”.
người họ dọn dẹp trong vài giờ, phân loại dược liệu và
sắp xếp các dụng cụ, đến gần nửa đêm mới trð về
nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, y quán Hiên Viên chính thức
khai trương.
Y quán của Tần Lâm lấy danh hiệu của sư phụ để
đặt tên, do đệ tử chân truyền của Diệp Hiên Viên
thành lập nên, vì vậy mọi thứ ở đây đều sắp xếp theo
thói quen của sư phụ.
Ngày khai trương cũng không quá phô trương,
thậm chí còn không đốt pháo, chỉ treo một tấm vải đỏ
ð cửa để biết hôm nay là ngày khai trương.
Chỉ là cả buổi sáng không có bệnh nhân nào đến.
Y quán chính là như vậy, y quán mới mở thường
không có người đến, vì bệnh nhân thường tin tường
các bác sĩ lành nghề hoặc những bác sĩ mà họ quen
thuộc.
Buổi trưa, ba người đặt một ít đồ ăn đến y quán,
vừa ăn xong, cửa y quán liền được mở ra.
Mười mấy người đàn ông bước vào, tuổi tác
những người này cũng không hề nhỏ, đều ăn mặc
giống nhau, đa số mặc trường sam và áo khoác dài,
bộ râu dê có chút khoa trương, họ mang dáng vẻ
điển hình của Đông y xưa, khiến cho người khác có
cảm giác thâm sâu khó lường.
“Ai là bác sĩ?”
Vừa bước vào liền có cảm giác người đến không
chút thiện ý.
Tần Lâm ngồi sau bàn khám, điềm đạm nói.
“Tôi!
Một người đàn ông lớn tuổi cau mày nói.
“Cậu là đại phu? Chắc là học trò chứ gì, kêu sư
phụ của cậu ra đây!”
Tần Lâm nói: “Y quán này do tôi mở, người mà các
người muốn tìm chính là tôi, còn sư phụ của tôi thì,
các người không xứng để gặp”.
“Cái gì!“ Tân Lâm nói một cách ngang ngược, lập
tức khiến cho mọi người bất mãn.
Ông già kia hừ một tiếng: “Tôi là chủ của y quán
Hạo Nguyên, Lý Hạo Nguyên, tôi đã theo nghề y ba
mướơi năm nay, chữa cho không biết bao người, cậu
nhóc có tí tuổi lại dám buông lời ngông cuồng ư?”
Tần Lâm nhìn Lý Hạo Nhiên một cái rồi điểm đạm
nói.
“Ông theo nghề y mấy năm hay mấy chục năm
đều không liên quan đến tôi, hôm nay các người đến
thăm, tôi có thể giúp được gì không?”
Lý Hạo Nguyên nói: “Hừm, còn trẻ mà đã ngạo
mạn như vậy, mấy người ngồi đây, có ai không thể
làm sư phụ của cậu được chứ? Không có chút thái độ
tôn trọng nào cả!”
“Để tôi nói cho cậu biết, Đông y ð khu vực quảng
trường Tân Dân không chỉ nồi tiếng ở Đông Hải mà
thậm chí còn cả toàn tỉnh, nơi đây được mệnh danh là
phố Đông y Tân Dân”.
“Muốn có chỗ đứng ở đây thì phải nhận được sự
đồng ý của chúng tôi, nếu như lỡ may chỉ là hư danh,
chẳng phải sẽ hủy hoại danh tiếng của chúng tôi
sao?”
“Vốn cho rằng cậu hiểu quy tắc, sẽ chủ động đến
thăm hỏi, nhưng tôi đợi cả sáng cũng không thấy cậu
đâu, thật bất lịch sự, nên chúng tôi đành đích thân
đến đây để cho cậu có “thể diện’”.
Lý Hạo Nguyên nói xong, mọi người đều hơi
ngầng đầu lên, thái độ ‘trên cao nhìn xuống; mũi
hướng lên trời.
Kiêu ngạo như vậy lại không hiểu quy tắc, còn
tường là cao nhân nào, không ngờ chỉ là một tên
thanh niên cỏn con.
Bây giờ người trẻ tuổi như vậy lại dám mỡ y quán,
thật nực cười.
Tần Lâm cười khẩy khi nghe được những lời này.
“Đi chào hỏi các người? Mấy người vẫn chưa đủ
tầm đâu, hơn nữa, tôi cũng không cần các người cho
tôi “thể diện’”
Lý Hạo Nguyên cau mày: “Còn nhỏ tuổi mà đã
kiêu ngạo như vậy! Nếu không dạy cho cậu một bài
học, thì thật sự cậu sẽ không biết trời cao đất dày là
đi”.
“Mà thôi, cậu còn trẻ nên cũng không làm khó
cậu nữa, quy tắc của phố Đông y Tân Dân rất đơn
giản, chỉ cần ð trước mặt mọi người chữa được một
căn bệnh phức tạp, chúng tôi ắt sẽ chấp nhận cậu”.
“Nếu không chữa được thì xin cậu hãy đóng cửa y
quán, hoặc đổi sang nơi khác để không làm xấu danh
tiếng của phố Đông y chúng tôi”.
Mấy lão già này tuy kiêu căng ngạo mạn nhưng
xem ra quy tắc cũng không làm khó người khác.
Tần Lâm nói: “Vậy thì mời”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.