Chương 722: Là hàng thật
Dạ Nhiên
17/05/2021
Giơ cổ tay áo lên, Hồ Lão tỉ mỉ quan sát.
Khuôn mặt Long Ngọc Sơn tỏ vẻ đắc ý, nói với Hồ Gia Hân.
"Gia Hân, người đàn ông đi cùng em mất mặt quá".
Long Ngọc Sơn muốn thể hiện bản thân mình, muốn để cho Hồ Gia Hân biết muốn có tiếng nói trong xã hội thượng lưu thì phải dựa vào năng lực thật sự chứ không phải giả vờ.
Hồ Gia Hân liếc mắt, chẳng thèm quan tâm tới anh ta, chau mày lại, tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Nếu bộ quần áo của Tần Lâm là giả thì cô ấy thực sự không biết giấu mặt đi đâu.
Là người đàn ông đi cùng Hồ Gia Hân, Tần Lâm cũng đại diện cho cô, nếu bộ đồ này thật sự là giả thì bẽ mặt quá.
Trước những ánh mắt hồi hộp của mọi người, Hồ Lão cẩn thận kiểm tra cổ tay áo của Tần Lâm.
Ông ta chau mày lại.
Vẻ chau mày lại của ông ta khiến mọi người có chút khó hiểu.
Kiểm tra hàng giả cần nhiều thời gian đến vậy sao?
Với trình độ của Hồ Lão, chỉ cần nhìn qua một cái là biết hàng giả hàng thật rồi chứ?
Long Ngọc Sơn có chút bực mình.
"Hồ Lão? Bộ đồ này là giả đúng không, ông không cần phải xem kỹ quá đâu, chỉ cần có chút sơ hở là có thể kết luận hàng giả rồi".
Long Ngọc Sơn nhắc nhở Hồ Lão một chút, không cần phải kiểm tra kỹ như vậy, dù gì mọi người cũng biết kết quả rồi.
Chủ quan thì mọi người đã đoán Tần Lâm mặc đồ giả, nhưng khách quan thì cũng không cần phải cần thận như vậy, chỉ cần một điểm không đúng tiêu chuẩn là có thể kết luận bộ đồ giả được rồi.
Sau đó Hồ Lão chau mày, vẻ mặt có chút do dự.
"Đừng nói nữa, bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra chút sơ hở nào".
Lời nói của Hồ Lão khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
"Vẫn chưa tìm thấy sơ hở gì sao? Hồ Lão, ông đang đùa sao!"
Đánh chết Long Ngọc Sơn cũng không tin bộ đồ của Tần Lâm là thật, chỉ cần là hàng giả thì chắc chắn có sơ hở, sao có thể không nhìn ra chứ? Hồ Lão là chuyên gia giám định, biết rõ quần áo của Playboy như thế nào, không thể không nhìn ra hàng giả được!
Hồ Lão chau mày, nói.
"Kỹ thuật dệt vải, chất vải, khuy áo của bộ đồ này đều là hàng thật, đến cả cách đính khuy áo cũng là kỹ thuật riêng của Playboy, chiếc khuy áo này chắc chắn hàng giả không thể làm ra được".
Long Ngọc Sơn chau mày, có chút không tin.
"Hồ Lão, ông xem kỹ lại đi! Đừng nhìn nhầm đấy!"
Hồ Lão gật đầu, thật ra ông ta cũng không tin bộ đồ của Tần Lâm là thật, bèn nói với Tần Lâm.
"Cậu có thể cho tôi xem cổ áo một chút không?"
Nhãn hiệu gắn trên cổ áo là nơi khó làm giả nhất, cho nên xem nhãn hiệu là cách có thể xác định chính xác nhất.
Tần Lâm gật đầu, không ngại để cho ông ta xem tiếp, dù gì cũng để ông ta xem rồi thì để ông ta xem cho rõ đi.
"Xem đi".
Nói xong, Tần Lâm cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho Hồ Lão để ông ta kiểm tra.
Sau khi cởi ra, mọi người mới nhìn thấy chiếc sơ mi bên trong của Tần Lâm, chiếc sơ mi này nhìn là biết không hề đơn giản rồi.
"Đây là sơ mi Misha nổi tiếng ở Italia!"
Do đại sư Milan làm ra, giá cả không hề rẻ, hơn nữa người sở hữu bộ đồ này đều là những người có địa vị cao.
Chiếc sơ mi này không cần phải kiểm tra hàng thật hàng giả, vì loại áo sơ mi này không có nhãn hiệu, bởi chỉ cần nhìn vào chất liệu và thiết kế là có thể nhận ra rồi.
Vừa nhìn chiếc sơ mi của Tần Lâm là biết vô cùng cao cấp rồi.
Mặc chiếc áo sơ mi cao cấp như vậy không giống kiểu người mặc đồ giả chút nào?
Đương nhiên Hồ Lão cũng nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Tần Lâm rồi, điều này khiến ông ta càng nghi ngờ nhiều hơn.
Ông ta lấy ra một chiếc kính lúp từ trong túi, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ chiếc áo của Tần Lâm.
Nhìn thấy nhãn hiệu trên cổ áo, vẻ mặt Hồ Lão dần trở lên nghiêm trọng.
Bộ quần áo này nhìn thế nào cũng không ra hàng giả?
Vẻ chau mày của Tần Lâm khiến mọi người vô cùng bực mình, nhìn cổ áo cũng không tìm ra sao?
Cổ áo có nhãn hiệu, bình thường đây là nơi khó làm giả nhất, kỹ thuật phức tạp nhất, thậm chí có cả kỹ thuật chống nhái nữa.
Đương nhiên, bộ quần áo của Tần Lâm làm nhái rất thành công, ít nhất bọn họ cũng không nhận ra, hơn nữa đến Hồ Lão cũng đã nhìn một lúc lâu như vậy rồi, chứng tỏ bộ quần áo này không hề tầm thường.
Tất cả các cô gái ở đây đều muốn hỏi, bộ quần áo này được làm ở đâu nhưng vì ngại mất mặt nên không hỏi.
Long Ngọc Sơn có chút sốt ruột, anh ta bảo Hồ Lão ra đây để làm bẽ mặt Tần Lâm, vậy mà tình hình bây giờ lại chả có lợi với anh ta chút nào.
"Hồ Lão, ông vẫn chưa nhìn ra sao?"
Hồ Lão chau mày, có chút không vui.
"Tôi có nhìn ra hay không còn cần cậu ra lệnh sao?”
Vẻ mặt Long Ngọc Sơn có chút ngại ngùng, cũng ngại nói thêm nên chỉ đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, Hồ Lão cất kính lúp đi, cẩn thận nhìn lại cổ áo, túi áo, vạt áo, áo bên trong lại một lần nữa rồi nói.
"Bộ đồ này là thật".
Hồ Lão vừa nói xong, mọi người đều im lặng.
Tất cả mọi người đều lặng người, trên mặt ai cũng có vẻ không thể tin nổi.
"Không thể nào, không thể nào!" Long Ngọc Sơn là người phản ứng lại đầu tiên, anh ta trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sao Tần Lâm lại có bộ đồ này chứ? Người có thể mặc bộ đồ này phải có thân phận địa vị như thế nào chứ?
Nếu anh thật sự là người có thân phận địa vị như vậy thì sao lại khiêm tốn chứ?
Hồ Lão nói: "Bộ đồ này từ kỹ thuật chất liệu đến sợi kim tuyến cũng đều là hàng thật, hơn nữa một bộ đồ không tì vết như thế này chắc chắn là do một vị đại sư làm ra".
"Những vị lãnh đạo của công ty đều có kỹ thuật đỉnh cao, đại sư là người luôn tỉ mỉ hơn so với người học việc".
"Không ngờ tôi lại có thể nhìn thấy kỹ thuật của tổng giám đốc công ty chúng tôi, tốt quá, thật sự quá tốt".
Nói xong Hồ Lão có chút nghẹn nào, giống như nhớ lại những năm tháng ấy, cảm thấy vô cùng xúc động.
Long Ngọc Sơn chau mày, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
"Hồ Lão, ông có nhầm không? Sao bộ đồ này có thể là thật chứ?"
Đánh chết Long Ngọc Sơn cũng không tin, Tần Lâm mà cũng có thể sở hữu bộ đồ cao cấp đến vậy sao, vô lý quá rồi đấy?
Vẻ mặt Hồ Lão trầm xuống: "Sao vậy, cậu nghi ngờ năng lực giám định của tôi?"
Vẻ mặt Long Ngọc Sơn hơi ngại ngùng: "Không dám không dám, đương nhiên không thể nghi ngờ năng lực giám định của Hồ Lão, nhưng tôi chỉ sợ có người đầu cơ trục lợi để lừa ông".
Hồ Lão hừ một tiếng: "Đừng thấy tôi già rồi mà muốn lừa tôi, không dễ vậy đâu".
Long Ngọc Sơn thở dài, xem ra bộ đồ này là thật rồi, nếu không Hồ Lão cũng không phản ứng như vậy.
"Bộ đồ này là thật thì cũng có khả năng, nhưng đồ thật chưa chắc đã chứng minh đó là đồ của anh?"
Mọi người ngây ra, đúng vậy! Vừa rồi vẫn chưa phản ứng kịp!
Bộ đồ này đúng là thật, nhưng chưa chắc đã là của Tần Lâm, nhỡ Tần Lâm làm điều gì mờ ám thì sao!
Long Ngọc Sơn nói như vậy, Hồ Lão cũng chau mày.
"Theo sự hiểu biết của tôi về tổng giám đốc thì bộ đồ này không thể tặng cho một kẻ vô danh được, nói đi, cậu trộm bộ đồ này ở đâu?"
Khuôn mặt Long Ngọc Sơn tỏ vẻ đắc ý, nói với Hồ Gia Hân.
"Gia Hân, người đàn ông đi cùng em mất mặt quá".
Long Ngọc Sơn muốn thể hiện bản thân mình, muốn để cho Hồ Gia Hân biết muốn có tiếng nói trong xã hội thượng lưu thì phải dựa vào năng lực thật sự chứ không phải giả vờ.
Hồ Gia Hân liếc mắt, chẳng thèm quan tâm tới anh ta, chau mày lại, tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Nếu bộ quần áo của Tần Lâm là giả thì cô ấy thực sự không biết giấu mặt đi đâu.
Là người đàn ông đi cùng Hồ Gia Hân, Tần Lâm cũng đại diện cho cô, nếu bộ đồ này thật sự là giả thì bẽ mặt quá.
Trước những ánh mắt hồi hộp của mọi người, Hồ Lão cẩn thận kiểm tra cổ tay áo của Tần Lâm.
Ông ta chau mày lại.
Vẻ chau mày lại của ông ta khiến mọi người có chút khó hiểu.
Kiểm tra hàng giả cần nhiều thời gian đến vậy sao?
Với trình độ của Hồ Lão, chỉ cần nhìn qua một cái là biết hàng giả hàng thật rồi chứ?
Long Ngọc Sơn có chút bực mình.
"Hồ Lão? Bộ đồ này là giả đúng không, ông không cần phải xem kỹ quá đâu, chỉ cần có chút sơ hở là có thể kết luận hàng giả rồi".
Long Ngọc Sơn nhắc nhở Hồ Lão một chút, không cần phải kiểm tra kỹ như vậy, dù gì mọi người cũng biết kết quả rồi.
Chủ quan thì mọi người đã đoán Tần Lâm mặc đồ giả, nhưng khách quan thì cũng không cần phải cần thận như vậy, chỉ cần một điểm không đúng tiêu chuẩn là có thể kết luận bộ đồ giả được rồi.
Sau đó Hồ Lão chau mày, vẻ mặt có chút do dự.
"Đừng nói nữa, bây giờ tôi vẫn chưa nhìn ra chút sơ hở nào".
Lời nói của Hồ Lão khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
"Vẫn chưa tìm thấy sơ hở gì sao? Hồ Lão, ông đang đùa sao!"
Đánh chết Long Ngọc Sơn cũng không tin bộ đồ của Tần Lâm là thật, chỉ cần là hàng giả thì chắc chắn có sơ hở, sao có thể không nhìn ra chứ? Hồ Lão là chuyên gia giám định, biết rõ quần áo của Playboy như thế nào, không thể không nhìn ra hàng giả được!
Hồ Lão chau mày, nói.
"Kỹ thuật dệt vải, chất vải, khuy áo của bộ đồ này đều là hàng thật, đến cả cách đính khuy áo cũng là kỹ thuật riêng của Playboy, chiếc khuy áo này chắc chắn hàng giả không thể làm ra được".
Long Ngọc Sơn chau mày, có chút không tin.
"Hồ Lão, ông xem kỹ lại đi! Đừng nhìn nhầm đấy!"
Hồ Lão gật đầu, thật ra ông ta cũng không tin bộ đồ của Tần Lâm là thật, bèn nói với Tần Lâm.
"Cậu có thể cho tôi xem cổ áo một chút không?"
Nhãn hiệu gắn trên cổ áo là nơi khó làm giả nhất, cho nên xem nhãn hiệu là cách có thể xác định chính xác nhất.
Tần Lâm gật đầu, không ngại để cho ông ta xem tiếp, dù gì cũng để ông ta xem rồi thì để ông ta xem cho rõ đi.
"Xem đi".
Nói xong, Tần Lâm cởi áo khoác ngoài ra, đưa cho Hồ Lão để ông ta kiểm tra.
Sau khi cởi ra, mọi người mới nhìn thấy chiếc sơ mi bên trong của Tần Lâm, chiếc sơ mi này nhìn là biết không hề đơn giản rồi.
"Đây là sơ mi Misha nổi tiếng ở Italia!"
Do đại sư Milan làm ra, giá cả không hề rẻ, hơn nữa người sở hữu bộ đồ này đều là những người có địa vị cao.
Chiếc sơ mi này không cần phải kiểm tra hàng thật hàng giả, vì loại áo sơ mi này không có nhãn hiệu, bởi chỉ cần nhìn vào chất liệu và thiết kế là có thể nhận ra rồi.
Vừa nhìn chiếc sơ mi của Tần Lâm là biết vô cùng cao cấp rồi.
Mặc chiếc áo sơ mi cao cấp như vậy không giống kiểu người mặc đồ giả chút nào?
Đương nhiên Hồ Lão cũng nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Tần Lâm rồi, điều này khiến ông ta càng nghi ngờ nhiều hơn.
Ông ta lấy ra một chiếc kính lúp từ trong túi, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ chiếc áo của Tần Lâm.
Nhìn thấy nhãn hiệu trên cổ áo, vẻ mặt Hồ Lão dần trở lên nghiêm trọng.
Bộ quần áo này nhìn thế nào cũng không ra hàng giả?
Vẻ chau mày của Tần Lâm khiến mọi người vô cùng bực mình, nhìn cổ áo cũng không tìm ra sao?
Cổ áo có nhãn hiệu, bình thường đây là nơi khó làm giả nhất, kỹ thuật phức tạp nhất, thậm chí có cả kỹ thuật chống nhái nữa.
Đương nhiên, bộ quần áo của Tần Lâm làm nhái rất thành công, ít nhất bọn họ cũng không nhận ra, hơn nữa đến Hồ Lão cũng đã nhìn một lúc lâu như vậy rồi, chứng tỏ bộ quần áo này không hề tầm thường.
Tất cả các cô gái ở đây đều muốn hỏi, bộ quần áo này được làm ở đâu nhưng vì ngại mất mặt nên không hỏi.
Long Ngọc Sơn có chút sốt ruột, anh ta bảo Hồ Lão ra đây để làm bẽ mặt Tần Lâm, vậy mà tình hình bây giờ lại chả có lợi với anh ta chút nào.
"Hồ Lão, ông vẫn chưa nhìn ra sao?"
Hồ Lão chau mày, có chút không vui.
"Tôi có nhìn ra hay không còn cần cậu ra lệnh sao?”
Vẻ mặt Long Ngọc Sơn có chút ngại ngùng, cũng ngại nói thêm nên chỉ đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Vài phút sau, Hồ Lão cất kính lúp đi, cẩn thận nhìn lại cổ áo, túi áo, vạt áo, áo bên trong lại một lần nữa rồi nói.
"Bộ đồ này là thật".
Hồ Lão vừa nói xong, mọi người đều im lặng.
Tất cả mọi người đều lặng người, trên mặt ai cũng có vẻ không thể tin nổi.
"Không thể nào, không thể nào!" Long Ngọc Sơn là người phản ứng lại đầu tiên, anh ta trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sao Tần Lâm lại có bộ đồ này chứ? Người có thể mặc bộ đồ này phải có thân phận địa vị như thế nào chứ?
Nếu anh thật sự là người có thân phận địa vị như vậy thì sao lại khiêm tốn chứ?
Hồ Lão nói: "Bộ đồ này từ kỹ thuật chất liệu đến sợi kim tuyến cũng đều là hàng thật, hơn nữa một bộ đồ không tì vết như thế này chắc chắn là do một vị đại sư làm ra".
"Những vị lãnh đạo của công ty đều có kỹ thuật đỉnh cao, đại sư là người luôn tỉ mỉ hơn so với người học việc".
"Không ngờ tôi lại có thể nhìn thấy kỹ thuật của tổng giám đốc công ty chúng tôi, tốt quá, thật sự quá tốt".
Nói xong Hồ Lão có chút nghẹn nào, giống như nhớ lại những năm tháng ấy, cảm thấy vô cùng xúc động.
Long Ngọc Sơn chau mày, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
"Hồ Lão, ông có nhầm không? Sao bộ đồ này có thể là thật chứ?"
Đánh chết Long Ngọc Sơn cũng không tin, Tần Lâm mà cũng có thể sở hữu bộ đồ cao cấp đến vậy sao, vô lý quá rồi đấy?
Vẻ mặt Hồ Lão trầm xuống: "Sao vậy, cậu nghi ngờ năng lực giám định của tôi?"
Vẻ mặt Long Ngọc Sơn hơi ngại ngùng: "Không dám không dám, đương nhiên không thể nghi ngờ năng lực giám định của Hồ Lão, nhưng tôi chỉ sợ có người đầu cơ trục lợi để lừa ông".
Hồ Lão hừ một tiếng: "Đừng thấy tôi già rồi mà muốn lừa tôi, không dễ vậy đâu".
Long Ngọc Sơn thở dài, xem ra bộ đồ này là thật rồi, nếu không Hồ Lão cũng không phản ứng như vậy.
"Bộ đồ này là thật thì cũng có khả năng, nhưng đồ thật chưa chắc đã chứng minh đó là đồ của anh?"
Mọi người ngây ra, đúng vậy! Vừa rồi vẫn chưa phản ứng kịp!
Bộ đồ này đúng là thật, nhưng chưa chắc đã là của Tần Lâm, nhỡ Tần Lâm làm điều gì mờ ám thì sao!
Long Ngọc Sơn nói như vậy, Hồ Lão cũng chau mày.
"Theo sự hiểu biết của tôi về tổng giám đốc thì bộ đồ này không thể tặng cho một kẻ vô danh được, nói đi, cậu trộm bộ đồ này ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.