Chương 133: Lãnh đạo Tôn
Dạ Nhiên
11/01/2021
Tô Văn Kỳ chau mày, vẻ mặt đột nhiên lộ ra chút
không vui.
“Vương Từ, anh đừng tự tỏ vẻ thân thiết như vậy,
tôi với anh đâu có quan hệ gì chứ? Anh đừng ngồi
đây nữa”.
Tô Văn Kỳ không hề nể mặt anh ta, vốn dĩ công ty
giải trí tạo cho Tô Văn Kỳ hình tượng tổng tài bá đạo,
đối với kiểu ruồi nhặng như Vương Từ, cô ấy càng
không cả nể.
Vẻ mặt Vương Tử có chút cứng đờ, bất đắc dĩ lắc
đầu, nói.
“Văn Kỳ, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi, sao em phải
như vậy chứ? Em sắp có buổi hòa nhạc ð Đông Hải
phải không? Nhưng tôi nghe nói thủ tục cho buổi hòa
nhạc của em vẫn chưa phê duyệt, đúng lúc hôm nay
tôi có mời lãnh đạo Tôn ăn cơm, hay là em đi cùng
đị2”
Vương Tử không vì thái độ lạnh nhạt của Tô Văn
Kỳ mà tức giận, anh ta đã điều tra rõ hết rồi, địa điểm
buổi diễn của Tô Văn Kỳ chưa được duyệt, bởi vì Tô
Văn Kỳ không phải là ca sĩ ở vùng này, cho nên sân
Chương 133: Lãnh đạo Tôn
vận động cho buổi hòa nhạc sẽ ưu tiên cho ca sĩ bản
địa.
Dù Tô Văn Kỳ là ngôi sao lớn cũng không phải là
chuyện dễ dàng.
Anh ta biết rõ Tô Văn Kỳ có vấn đề cần giải quyết
cho nên mới đến lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp.
Nghe vậy, Tô Văn Kỳ chau mày hừ lạnh một tiếng.
“Chuyện của tôi, anh điều tra rõ thật đấy!”
Không cần nói, cô ấy biết chắc chắn bên cạnh
mình có nội ứng của Vương Tử, nên mấy tin này anh
ta mới biết nhanh như vậy.
Đúng là buổi hòa nhạc gần đây của Tô Văn Kỳ gặp
chút rắc rối, cô ấy vẫn luôn muốn tìm lãnh đạo Tôn ở
Đông Hải để bàn bạc, nhưng không biết lãnh đạo Tôn
làm gì mà đến cơ hội gặp mặt cũng không có.
Vương Tử là người Đông Hải, bố anh ta là nhà từ
thiện nổi tiếng, thế nên cũng có chút tiếng nói với
bên lãnh đạo Tôn.
Tô Văn Kỳ im lặng một chút, giống như đang do
dự.
Vương Tử thấy vậy liền cười tủm tỉm, biết là đã
nắm được điểm yếu của Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ dù gì cũng là Thiên Hậu, ngoài việc bản
thân cô ấy kiếm tiền, cấp dưới của cô còn rất nhiều
người phải ăn cơm, một khi buổi hòa nhạc không
214 22:10f8 Ọ
Chương 133: Lãnh đạo Tôn
được chu đáo, cấp dưới của cô chắc sẽ không được
nhận lương vài tháng, Tô Văn Kỳ mềm lòng, chắc
chắn sẽ đồng ý.
Nghe đến đây, Tần Lâm hỏi.
“Sao thế, buổi hòa nhạc gặp rắc rối sao?”
Tô Văn Kỳ gật đầu, vốn dĩ nửa đêm cô ấy tìm Tần
Lâm cùng đi ăn cơm là vì muốn thả lỏng bản thân,
cho mình một khoảng thời gian rảnh rỗi, tên Vương
Tử này xuất hiện lại làm lòng cô ấy càng buồn phiền
thêm.
Đúng là phiền phức!
Vương Tử hỏi: “Sao thế, Văn Kỳ, em suy nghĩ như
thế nào rồi? Tôi hẹn lãnh đạo Tôn tám giờ tối nay, ở
phòng trên lầu, em còn hai mươi phút nữa để suy
nghĩ, ð đây tiếp tục ăn cơm với anh ta hay là lên uống
vài chén với tôi”.
Nghe giọng nói khôi hài của Vương Tử, Tô Văn Kỳ
chau mày: “Anh đang uy hiếp tôi sao? Anh nghĩ tôi
chỉ vì buổi hòa nhạc mà đi uống rượu cùng anh sao?
Anh nghĩ tôi là loại người gì? Cút đi!”
Tần Lâm nghe vậy liền nói.
“Chẳng phải chỉ là một buổi hòa nhạc thôi sao, có
gì to tát chứ, để tôi giải quyết giúp cô”.
Tần Lâm nói xong, Vương Tử đột nhiên cười chế nhạo.
“Anh giúp cô ấy giải quyết? Chém gió vừa thôi!
Tháng này là tháng giới giải trí sôi nổi nhất, cho nên
các ngôi sao hạng một hạng hai đang tranh giành
kịch liệt, anh nghĩ anh là ai? Nếu không phải bố tôi là
nhà từ thiện có đóng góp lớn ở Đông Hải, tôi cũng
chẳng gặp được lãnh đạo Tôn!”
Tần Lâm cười lạnh: “Gặp lãnh đạo Tôn thôi mà, có
gì to tát chứ?”
không vui.
“Vương Từ, anh đừng tự tỏ vẻ thân thiết như vậy,
tôi với anh đâu có quan hệ gì chứ? Anh đừng ngồi
đây nữa”.
Tô Văn Kỳ không hề nể mặt anh ta, vốn dĩ công ty
giải trí tạo cho Tô Văn Kỳ hình tượng tổng tài bá đạo,
đối với kiểu ruồi nhặng như Vương Từ, cô ấy càng
không cả nể.
Vẻ mặt Vương Tử có chút cứng đờ, bất đắc dĩ lắc
đầu, nói.
“Văn Kỳ, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi, sao em phải
như vậy chứ? Em sắp có buổi hòa nhạc ð Đông Hải
phải không? Nhưng tôi nghe nói thủ tục cho buổi hòa
nhạc của em vẫn chưa phê duyệt, đúng lúc hôm nay
tôi có mời lãnh đạo Tôn ăn cơm, hay là em đi cùng
đị2”
Vương Tử không vì thái độ lạnh nhạt của Tô Văn
Kỳ mà tức giận, anh ta đã điều tra rõ hết rồi, địa điểm
buổi diễn của Tô Văn Kỳ chưa được duyệt, bởi vì Tô
Văn Kỳ không phải là ca sĩ ở vùng này, cho nên sân
Chương 133: Lãnh đạo Tôn
vận động cho buổi hòa nhạc sẽ ưu tiên cho ca sĩ bản
địa.
Dù Tô Văn Kỳ là ngôi sao lớn cũng không phải là
chuyện dễ dàng.
Anh ta biết rõ Tô Văn Kỳ có vấn đề cần giải quyết
cho nên mới đến lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp.
Nghe vậy, Tô Văn Kỳ chau mày hừ lạnh một tiếng.
“Chuyện của tôi, anh điều tra rõ thật đấy!”
Không cần nói, cô ấy biết chắc chắn bên cạnh
mình có nội ứng của Vương Tử, nên mấy tin này anh
ta mới biết nhanh như vậy.
Đúng là buổi hòa nhạc gần đây của Tô Văn Kỳ gặp
chút rắc rối, cô ấy vẫn luôn muốn tìm lãnh đạo Tôn ở
Đông Hải để bàn bạc, nhưng không biết lãnh đạo Tôn
làm gì mà đến cơ hội gặp mặt cũng không có.
Vương Tử là người Đông Hải, bố anh ta là nhà từ
thiện nổi tiếng, thế nên cũng có chút tiếng nói với
bên lãnh đạo Tôn.
Tô Văn Kỳ im lặng một chút, giống như đang do
dự.
Vương Tử thấy vậy liền cười tủm tỉm, biết là đã
nắm được điểm yếu của Tô Văn Kỳ.
Tô Văn Kỳ dù gì cũng là Thiên Hậu, ngoài việc bản
thân cô ấy kiếm tiền, cấp dưới của cô còn rất nhiều
người phải ăn cơm, một khi buổi hòa nhạc không
214 22:10f8 Ọ
Chương 133: Lãnh đạo Tôn
được chu đáo, cấp dưới của cô chắc sẽ không được
nhận lương vài tháng, Tô Văn Kỳ mềm lòng, chắc
chắn sẽ đồng ý.
Nghe đến đây, Tần Lâm hỏi.
“Sao thế, buổi hòa nhạc gặp rắc rối sao?”
Tô Văn Kỳ gật đầu, vốn dĩ nửa đêm cô ấy tìm Tần
Lâm cùng đi ăn cơm là vì muốn thả lỏng bản thân,
cho mình một khoảng thời gian rảnh rỗi, tên Vương
Tử này xuất hiện lại làm lòng cô ấy càng buồn phiền
thêm.
Đúng là phiền phức!
Vương Tử hỏi: “Sao thế, Văn Kỳ, em suy nghĩ như
thế nào rồi? Tôi hẹn lãnh đạo Tôn tám giờ tối nay, ở
phòng trên lầu, em còn hai mươi phút nữa để suy
nghĩ, ð đây tiếp tục ăn cơm với anh ta hay là lên uống
vài chén với tôi”.
Nghe giọng nói khôi hài của Vương Tử, Tô Văn Kỳ
chau mày: “Anh đang uy hiếp tôi sao? Anh nghĩ tôi
chỉ vì buổi hòa nhạc mà đi uống rượu cùng anh sao?
Anh nghĩ tôi là loại người gì? Cút đi!”
Tần Lâm nghe vậy liền nói.
“Chẳng phải chỉ là một buổi hòa nhạc thôi sao, có
gì to tát chứ, để tôi giải quyết giúp cô”.
Tần Lâm nói xong, Vương Tử đột nhiên cười chế nhạo.
“Anh giúp cô ấy giải quyết? Chém gió vừa thôi!
Tháng này là tháng giới giải trí sôi nổi nhất, cho nên
các ngôi sao hạng một hạng hai đang tranh giành
kịch liệt, anh nghĩ anh là ai? Nếu không phải bố tôi là
nhà từ thiện có đóng góp lớn ở Đông Hải, tôi cũng
chẳng gặp được lãnh đạo Tôn!”
Tần Lâm cười lạnh: “Gặp lãnh đạo Tôn thôi mà, có
gì to tát chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.