Chương 790: Lật mặt không quen
Dạ Nhiên
17/05/2021
Mắt Scott sáng lên, hơi gật đầu, mắt đầy kinh ngạc cùng xúc động.
"Thực sự quá đẹp, dân chuyên quả nhiên khác hẳn".
Mộc Tâm Lan lo lắng, cảm thấy bất bình thay Tần Lâm, sớm biết trước thì đã không cứu cô ta lúc ở trong rừng già rồi. Bây giờ cô ta còn bán cho người khác.
"Anh Tần, bây giờ phải làm sao?"
Sắc mặt Cổ Lực Na Mỹ tái mét, cô ấy không ngờ Dương Vân Kim lại không biết lý lẽ như vậy, hơn nữa cuối cùng ngay cả cô ấy cũng không xử lý nổi, giá cả bị bất đồng, Dương Vân Kim cứ khăng khăng làm theo ý mình. Anh Tần bận rộn cả ngày, cứu bọn họ, lại bị chôn chân trong rừng nguyên sinh. Đến cuối lại chẳng thu lại gì, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy có lỗi.
"Anh Tần, tôi... xin lỗi".
Tần Lâm nhìn bọn Scott, mặt mày ung dung, khẽ cười, nhưng không nói gì.
"Được rồi, mau nói số tài khoản cho tôi đi, tôi chuyển khoản cho cô".
Scott nhận lấy hộp sâm lớn đựng sâm vương trăm năm, mỉm cười với người bên cạnh. Tất cả mọi người đều lùi lại một bước, lộ ra ánh mắt khiến người khác kinh sợ.
Dương Vân Kim sững sờ, không ngờ ánh mắt của Scott lại lạnh lẽo đến vậy.
"Anh… anh muốn làm gì? Chuyển tiền cho tôi!"
Anh ta đấm thẳng vào cằm cô. Dương Vân Kim bị đánh ngã xuống đất, gãy năm chiếc răng.
Dương Vân Kim gào thét, nhưng chỉ là miệng hùm gan sứa thôi, cô ta nhìn thấy ánh mắt của Scott, thay vào dáng vẻ hiền hòa lúc nãy là vẻ bá đạo và tàn nhẫn khó tưởng tượng nổi.
"Anh anh... sao anh lại đánh tôi? Trả tôi sâm vương đây!"
Ánh mắt kia rõ ràng là của người từng giết người.
Cổ Lực Na Mỹ cũng phát hiện ra không đúng, nhưng Dương Vân Kim đã bị đánh ngã, Scott nhìn ba người Tần Lâm, có ý định giết người.
"Mấy người muốn làm gì?"
Scott cười mỉm, tựa như tử thần tuyên án, duỗi tay ra, rút một con dao găm từ dưới chân, chậm rãi tiến về bọn họ.
"Chuyện này vẫn nên giữ bí mật, tốt nhất không có ai được phép nói ra, bốn người các người tốt nhất nên giữ bí mật, thế nên... mấy người đều phải chết".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Bọn họ đều là lính đánh thuê".
Từ đầu đến cuối, anh chẳng nói gì, mà đứng ở bên quan sát chuyển động của bọn họ, ánh mắt của mỗi người đều rất lạnh, căn bản không hề có hơi ấm. Bảo bọn họ là đội khảo sát nước ngoài, Tần Lâm dù thế nào cũng không tin.
Sau rừng cây, một bóng người lưng còng, chậm rãi đi ra, bất ngờ là, đây chính là vị Tôn đại thần khám bệnh cho bố Mộc Tâm Lan.
"Anh Scott lợi hại đấy, ha ha ha, mấy người làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi nhất định sẽ không để cho mấy người sống dễ dàng".
"Là ông!"
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, sắc mặt u ám, mấy người này trông có vẻ cùng một bọn, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Tôn đại thần cười khẩy rồi nói, trong ánh mắt tràn đầy sự độc ác.
"Đúng vậy, mấy người khiến tôi khó chịu, tôi cũng khiến mấy người khó chịu. Ngay cả Hoàng Lão Tam của tôi cũng bị mấy người giết, mấy người đừng hòng sống nữa. Tôi chỉ là không ngờ mấy ngờ còn có vụ mua bán lớn vậy, sâm vương chục triệu, anh Scott vừa hay lại cần nó".
Tần Lâm nói.
"Tôi biết là Hoàng Bì Tử không thể nào có chuyện ngàn dặm đi đến đây, quả nhiên là do ông!"
Tôn đại thần híp mắt, độc ác nhìn chằm chằm Tần Lâm.
"Có trách thì trách cậu không biết tự lượng sức mình, còn muốn đối đầu với tôi, cậu có đủ thực lực không?"
"Cậu nghĩ mình rất giỏi phải không? Mất sâm vương rồi nhỉ? Bây giờ cái mạng nhỏ của cậu cũng khó giữ, hối hận chưa? Bây giờ quỳ xuống gọi tôi ba tiếng ông nội, tôi vui tôi còn cho cậu chết toàn thây".
Tần Lâm nhún vai nói.
"Tôi ở đây, muốn lấy mạng của tôi thì lấy đi".
"Đi chết đi, bầy kiến hôi".
Ánh mắt của Scott lạnh lùng, sát khí nặng nề, xông lên ép sát Tần Lâm, con dao lóe lên ánh sáng, nổi bật trên nền tuyết trắng, mang lại sự chết chóc không thể nghi ngờ, nơi lưỡi dao đi qua, sát khí bừng bừng.
Tốc độ của Scott vô cùng nhanh, trầm lặng mà nhanh nhẹn như sét đánh, muốn giết chết đám Tần Lâm.
Nhưng Scott không ngờ tốc độ của Tần Lâm không hề kém cạnh, thậm chí còn nhanh hơn, bước chân nhẹ nhàng, đạp vào tuyết không hề để lại dấu vết, dễ dàng tránh khỏi một chiêu trí mạng của mình.
"Thú vị đấy? Công phu Hoa Hạ à?"
Ánh mắt của Scott ngày càng lạnh, nó lóe sáng, nụ cười đem theo sự phấn khích, muốn ép sát Tần Lâm.
Tần Lâm ra đòn như chớp, quyền cước như rồng, anh rất tự tin về công phu Hoa Hạ, nó là thứ sư phụ đã dạy, sư phụ không chỉ dạy anh y thuật, mà còn dạy cả về kim bạc, võ thuật, cứu người như lửa, giết người như ngóe!
Y võ song toàn mới thực sự là Tần Lâm!
Tần Lâm bước về phía trước, vững như núi Thái Sơn, đối mặt với sự tấn công của Scott, anh bất động như núi, một tay đánh trả, một đòn uy lực như núi, khiến cho cơ thể của Scott lùi về sau mấy bước. Ánh mắt của Scott ngày càng sáng rực, anh ta chưa bao giờ gặp được cao thủ lợi hại như vậy, có vẻ như công phu Hoa Hạ thực sự lợi hại.
Scott ổn định cơ thể, lại lao lên, trở tay nắm chặt dao găm, đâm rồi lùi lại, tiến hành song song, sự sắc bén của con dao lộ ra, sát khí ngập trời.
Tần Lâm vẫn nhìn thẳng, với đòn đánh của Scott, anh lấy lui làm tiến, lấy bát cực quyền đón gió làm trung tâm, sau kéo giãn ra, nhanh chóng tấn công, một tay bắt được cổ tay của Scott. Cho dù dao găm của Scott cho dù thế nào cũng không dịch chuyển được, cứ như bị gọng kìm kềm chặt lại. Anh ta xoay người đánh về phía Tần Lâm, Tần Lâm dùng cùi trỏ đánh lại, đánh gãy bả vai Scott.
Scott nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đánh lại, Tần Lâm lại ung dung không vội, lên gối, khiến cho Scott tránh không kịp, lồng ngực trong nháy mắt bị Tần Lâm đánh gãy, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"Tao giết mày!"
Scott rống lên, bị Tần Lâm áp chế, dùng hết bản lĩnh của bản thân xông lên trước, Tần Lâm trở tay tóm lấy, dao găm nháy mắt rạch ngang cổ họng Scott, máu tươi phun ra, hắt trên nền tuyết, một màn này khiến cho người ta sợ hãi, nhìn mà giật mình.
Đám lính đánh thuê lôi súng trường sau lưng ra, hướng vào Tần Lâm.
"Dừng tay!"
Tần Lâm tóm lấy cơ thể Scott, chắn trước ngực mình, có điều lúc này, Scott đã ôm lấy cổ họng mình, chỉ còn thoi thóp.
Xung quanh đều là máu tươi, Mộc Tâm Lan và Cổ Lực Na Mỹ đều kinh ngạc, Tần Lâm giết người sao?
Có điều anh ta cũng muốn giết bọn họ, Tần Lâm đâu thể ngồi im chờ chết dược?
Tần Lâm ung dung giết chết Scott, khiến bọn họ nhìn thấy mà run rẩy, giết người vưới bọn họ mà nói là điều gì đó xa vời.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Mấy người dám tiến lên, tôi sẽ cắt đứt cổ họng anh ta".
Tôn đại thần nhấc chân chạy trốn, căn bản không dám nhìn Tần Lâm, sợ mình sẽ trở thành Scott thứ hai.
"Mau giết anh ta, anh Scott hết chỗ cứu rồi".
Tần Lâm gầm lên một tiếng, chỉ nghe thấy trên bầu trời, một loạt tiếng súng máy vang lên, xuất hiện từ giữa không trung.
"Giết..."
"Thực sự quá đẹp, dân chuyên quả nhiên khác hẳn".
Mộc Tâm Lan lo lắng, cảm thấy bất bình thay Tần Lâm, sớm biết trước thì đã không cứu cô ta lúc ở trong rừng già rồi. Bây giờ cô ta còn bán cho người khác.
"Anh Tần, bây giờ phải làm sao?"
Sắc mặt Cổ Lực Na Mỹ tái mét, cô ấy không ngờ Dương Vân Kim lại không biết lý lẽ như vậy, hơn nữa cuối cùng ngay cả cô ấy cũng không xử lý nổi, giá cả bị bất đồng, Dương Vân Kim cứ khăng khăng làm theo ý mình. Anh Tần bận rộn cả ngày, cứu bọn họ, lại bị chôn chân trong rừng nguyên sinh. Đến cuối lại chẳng thu lại gì, ngay cả cô ấy cũng cảm thấy có lỗi.
"Anh Tần, tôi... xin lỗi".
Tần Lâm nhìn bọn Scott, mặt mày ung dung, khẽ cười, nhưng không nói gì.
"Được rồi, mau nói số tài khoản cho tôi đi, tôi chuyển khoản cho cô".
Scott nhận lấy hộp sâm lớn đựng sâm vương trăm năm, mỉm cười với người bên cạnh. Tất cả mọi người đều lùi lại một bước, lộ ra ánh mắt khiến người khác kinh sợ.
Dương Vân Kim sững sờ, không ngờ ánh mắt của Scott lại lạnh lẽo đến vậy.
"Anh… anh muốn làm gì? Chuyển tiền cho tôi!"
Anh ta đấm thẳng vào cằm cô. Dương Vân Kim bị đánh ngã xuống đất, gãy năm chiếc răng.
Dương Vân Kim gào thét, nhưng chỉ là miệng hùm gan sứa thôi, cô ta nhìn thấy ánh mắt của Scott, thay vào dáng vẻ hiền hòa lúc nãy là vẻ bá đạo và tàn nhẫn khó tưởng tượng nổi.
"Anh anh... sao anh lại đánh tôi? Trả tôi sâm vương đây!"
Ánh mắt kia rõ ràng là của người từng giết người.
Cổ Lực Na Mỹ cũng phát hiện ra không đúng, nhưng Dương Vân Kim đã bị đánh ngã, Scott nhìn ba người Tần Lâm, có ý định giết người.
"Mấy người muốn làm gì?"
Scott cười mỉm, tựa như tử thần tuyên án, duỗi tay ra, rút một con dao găm từ dưới chân, chậm rãi tiến về bọn họ.
"Chuyện này vẫn nên giữ bí mật, tốt nhất không có ai được phép nói ra, bốn người các người tốt nhất nên giữ bí mật, thế nên... mấy người đều phải chết".
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Bọn họ đều là lính đánh thuê".
Từ đầu đến cuối, anh chẳng nói gì, mà đứng ở bên quan sát chuyển động của bọn họ, ánh mắt của mỗi người đều rất lạnh, căn bản không hề có hơi ấm. Bảo bọn họ là đội khảo sát nước ngoài, Tần Lâm dù thế nào cũng không tin.
Sau rừng cây, một bóng người lưng còng, chậm rãi đi ra, bất ngờ là, đây chính là vị Tôn đại thần khám bệnh cho bố Mộc Tâm Lan.
"Anh Scott lợi hại đấy, ha ha ha, mấy người làm hỏng chuyện tốt của tôi, tôi nhất định sẽ không để cho mấy người sống dễ dàng".
"Là ông!"
Mộc Tâm Lan trầm giọng nói, sắc mặt u ám, mấy người này trông có vẻ cùng một bọn, muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Tôn đại thần cười khẩy rồi nói, trong ánh mắt tràn đầy sự độc ác.
"Đúng vậy, mấy người khiến tôi khó chịu, tôi cũng khiến mấy người khó chịu. Ngay cả Hoàng Lão Tam của tôi cũng bị mấy người giết, mấy người đừng hòng sống nữa. Tôi chỉ là không ngờ mấy ngờ còn có vụ mua bán lớn vậy, sâm vương chục triệu, anh Scott vừa hay lại cần nó".
Tần Lâm nói.
"Tôi biết là Hoàng Bì Tử không thể nào có chuyện ngàn dặm đi đến đây, quả nhiên là do ông!"
Tôn đại thần híp mắt, độc ác nhìn chằm chằm Tần Lâm.
"Có trách thì trách cậu không biết tự lượng sức mình, còn muốn đối đầu với tôi, cậu có đủ thực lực không?"
"Cậu nghĩ mình rất giỏi phải không? Mất sâm vương rồi nhỉ? Bây giờ cái mạng nhỏ của cậu cũng khó giữ, hối hận chưa? Bây giờ quỳ xuống gọi tôi ba tiếng ông nội, tôi vui tôi còn cho cậu chết toàn thây".
Tần Lâm nhún vai nói.
"Tôi ở đây, muốn lấy mạng của tôi thì lấy đi".
"Đi chết đi, bầy kiến hôi".
Ánh mắt của Scott lạnh lùng, sát khí nặng nề, xông lên ép sát Tần Lâm, con dao lóe lên ánh sáng, nổi bật trên nền tuyết trắng, mang lại sự chết chóc không thể nghi ngờ, nơi lưỡi dao đi qua, sát khí bừng bừng.
Tốc độ của Scott vô cùng nhanh, trầm lặng mà nhanh nhẹn như sét đánh, muốn giết chết đám Tần Lâm.
Nhưng Scott không ngờ tốc độ của Tần Lâm không hề kém cạnh, thậm chí còn nhanh hơn, bước chân nhẹ nhàng, đạp vào tuyết không hề để lại dấu vết, dễ dàng tránh khỏi một chiêu trí mạng của mình.
"Thú vị đấy? Công phu Hoa Hạ à?"
Ánh mắt của Scott ngày càng lạnh, nó lóe sáng, nụ cười đem theo sự phấn khích, muốn ép sát Tần Lâm.
Tần Lâm ra đòn như chớp, quyền cước như rồng, anh rất tự tin về công phu Hoa Hạ, nó là thứ sư phụ đã dạy, sư phụ không chỉ dạy anh y thuật, mà còn dạy cả về kim bạc, võ thuật, cứu người như lửa, giết người như ngóe!
Y võ song toàn mới thực sự là Tần Lâm!
Tần Lâm bước về phía trước, vững như núi Thái Sơn, đối mặt với sự tấn công của Scott, anh bất động như núi, một tay đánh trả, một đòn uy lực như núi, khiến cho cơ thể của Scott lùi về sau mấy bước. Ánh mắt của Scott ngày càng sáng rực, anh ta chưa bao giờ gặp được cao thủ lợi hại như vậy, có vẻ như công phu Hoa Hạ thực sự lợi hại.
Scott ổn định cơ thể, lại lao lên, trở tay nắm chặt dao găm, đâm rồi lùi lại, tiến hành song song, sự sắc bén của con dao lộ ra, sát khí ngập trời.
Tần Lâm vẫn nhìn thẳng, với đòn đánh của Scott, anh lấy lui làm tiến, lấy bát cực quyền đón gió làm trung tâm, sau kéo giãn ra, nhanh chóng tấn công, một tay bắt được cổ tay của Scott. Cho dù dao găm của Scott cho dù thế nào cũng không dịch chuyển được, cứ như bị gọng kìm kềm chặt lại. Anh ta xoay người đánh về phía Tần Lâm, Tần Lâm dùng cùi trỏ đánh lại, đánh gãy bả vai Scott.
Scott nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên đánh lại, Tần Lâm lại ung dung không vội, lên gối, khiến cho Scott tránh không kịp, lồng ngực trong nháy mắt bị Tần Lâm đánh gãy, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
"Tao giết mày!"
Scott rống lên, bị Tần Lâm áp chế, dùng hết bản lĩnh của bản thân xông lên trước, Tần Lâm trở tay tóm lấy, dao găm nháy mắt rạch ngang cổ họng Scott, máu tươi phun ra, hắt trên nền tuyết, một màn này khiến cho người ta sợ hãi, nhìn mà giật mình.
Đám lính đánh thuê lôi súng trường sau lưng ra, hướng vào Tần Lâm.
"Dừng tay!"
Tần Lâm tóm lấy cơ thể Scott, chắn trước ngực mình, có điều lúc này, Scott đã ôm lấy cổ họng mình, chỉ còn thoi thóp.
Xung quanh đều là máu tươi, Mộc Tâm Lan và Cổ Lực Na Mỹ đều kinh ngạc, Tần Lâm giết người sao?
Có điều anh ta cũng muốn giết bọn họ, Tần Lâm đâu thể ngồi im chờ chết dược?
Tần Lâm ung dung giết chết Scott, khiến bọn họ nhìn thấy mà run rẩy, giết người vưới bọn họ mà nói là điều gì đó xa vời.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Mấy người dám tiến lên, tôi sẽ cắt đứt cổ họng anh ta".
Tôn đại thần nhấc chân chạy trốn, căn bản không dám nhìn Tần Lâm, sợ mình sẽ trở thành Scott thứ hai.
"Mau giết anh ta, anh Scott hết chỗ cứu rồi".
Tần Lâm gầm lên một tiếng, chỉ nghe thấy trên bầu trời, một loạt tiếng súng máy vang lên, xuất hiện từ giữa không trung.
"Giết..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.