Chương 1106: Mình mới là thằng hề!
Dạ Nhiên
22/06/2021
Vưu Quang Nham sững sờ, trong lòng vô cùng buồn bực, không ngờ lại có kết cục thế này, người trước mặt lại là Tần đại sư mình không dây nổi, hơn nữa anh cả quỳ xuống là để nhận lỗi thay mình.
Chết ở chỗ, nhưng người này không dến để giúp mà là để xử lý mình, nói trắng ra là mình ảo tưởng sức mạnh quá, luôn nghĩ họ là chỗ dựa, không ngờ thằng hề lại là mình.
Lần này tiêu đời rồi, Vưu Quang Nham biết, mình gần cái chết lắm rồi, cho dù là anh cả cũng không bảo vệ nổi mình nữa.
Vừa nãy còn tự tin bùng nổ, bây giờ hắn không biết nên đối mặt với người của đội đột kích thế nào.
Những người này ai cũng uy nghiêm khí thế, ánh mắt của họ khi nhìn hắn đều chỉ muốn băm vằm hắn ra, hắn đắc tội Tần đại sư, những người này đều đứng về phe Tần đại sư, mình thì cứ đứng đấy oang oác cái mồm, mất mặt không lo, mất mạng mới chết.
Lòng Vưu Quang Nham xám như tro tàn, có vẻ như mình hết đường cứu rồi, Tần đại sư chỉ cần hạ lệnh, mình sẽ tan xác ngay chỗ này.
"Anh cả, anh cứu em, em không muốn chết".
Vưu Quang Nham đau khổ, cho dù toàn thân xương cốt gãy hết, hắn vẫn không muốn chết, sống thì mới có hy vọng sinh tồn, chết thì mọi thứ cũng chấm dứt.
Cứu mày? Mày còn nói được câu ấy à? Bây giờ đến tao còn chưa chắc có giữ được mạng hay không nữa là.
Tô Văn Kỳ như chơi tàu lượn, cả người sững sờ, những người này đều là người của Tần Lâm sao? Bọn họ không đến để đối phó với Tần Lâm mà đến để giúp Tần Lâm sao?
Ngay cả thập đại gia tộc cũng chẳng là cái thá gì trước mắt họ, Tần Lâm, anh mạnh như nào vậy? Nói cách khác, anh còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật vậy.
Đám người Phùng Đức Thành đứng bên đều sững sờ, Vưu Quang Nham mà họ dựa dẫm vào tiêu đời rồi, bọn họ lại bị Tần Lâm đánh một trận, bây giờ giữ cái mạng này cũng không dễ dàng.
Liêu Thừa Chí cười khẩy nói tên khốn Vưu Quang Nham này tiêu đời rồi, chẳng còn hy vọng gì nữa đâu.
"Người đâu, đem hắn vứt ra ngoài, rút gân, rút xương, sau đó ném ra biển Bắc Hải cho cá ăn, đây chính là yêu cầu của hắn, đương nhiên phải thỏa mãn rồi".
"Cầu cứu tôi thì có tác dụng gì, hắn đắc tội Tần đại sư thì phải chịu tội, ngay cả cậu cũng khó thoát khỏi tội nghiệt, để xem trở về tôi xử lý cậu thế nào".
Lời Liêu Thừa Chí khiến Vưu Văn Sơn tuyệt vọng, như vậy thì Vưu Quang Nham chết chắc rồi.
Vưu Văn Sơn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần đại sư.
"Tần đại sư, tôi cầu xin cậu, tha cho em trai tôi một mạng".
"Tôi cho hắn cơ hội, hắn không cho tôi đi, còn bắt tôi đợi đây, tôi cho hắn ba cơ hội, hắn có thể đi, nhưng hắn không biết quý trọng, cuối cùng bảo tôi cho hắn cơ hội thứ tư, anh nghĩ có khả năng không? Ngay cả người phụ nữ của tôi mà cũng dám động vào, nếu như tôi không đến kịp, bạn gái tôi đã gặp phải thủ đoạn thâm độc rồi, anh nói đi, tôi nên tìm ai nói lý đây? Lúc đó, người nhà họ Vưu không chỉ chết một người đâu".
Tần Lâm lạnh lùng nói, khiến tim Vưu Văn Sơn chật mất một nhịp, anh ta biết tính cách của Vưu Quang Nham, kiêu ngạo ngang ngược, không coi ai ra gì. Lần này hắn dây phải người không nên dây, chỉ có thể nói hắn tự chuốc vạ vào thân, cũng chẳng trách ai khác được.
"Anh cả, anh cứu em với anh cả, cứu em..."
Vưu Quang Nham khàn khàn, hét đến giọng lạc đi, nhưng không có ai đáp lại, người của đội đột kích Liệp Báo không hề do dự mà xử lý Vưu Quang Nham.
Thời khắc này, Liêu Thừa Chí vô cùng xấu hổ, đạp ngã Vưu Văn Sơn xuống đất, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tần Lâm gật đầu, nhìn Phùng Đức Thành, lạnh lùng nói.
"Xin lỗi Tần đại sư, do tôi quản không nghiêm, mong Tần đại sư đừng để ý".
Lời Tần Lâm khiến tim Tô Văn Kỳ rung lên.
"Tha cho cái mạng chó của ông đấy, sau này Tô Văn Kỳ sẽ là Thiên Hậu hạng A của giới điện ảnh Hoa Hạ, nếu như cô ấy gặp vấn đề gì, tôi sẽ lấy mạng cả nhà ông".
Phùng Đức Thành lúc này vội vàng mở mắt ra, quỳ xuống đất, liên tục gật đầu, run sợ lẩy bẩy, không có gì bất ngờ, Vưu thiếu gia chết, ngay cả anh cả của Vưu thiếu gia, người của đội đột kích Liệp Báo cũng không gánh nổi hắn, địa vị của Tần Lâm khiến ông ta không lạnh mà run, loại người như vậy, ông ta không thể đoán nổi.
"Chúng ta đi thôi".
Tần Lâm kéo tay Tô Văn Kỳ rời khỏi đây. Tô Văn Kỳ cảm thấy vô cùng phức tạp, địa vị của Tần Lâm khiến cô khó đuổi kịp, cô chưa từng ngờ Tần Lâm lại có địa vị cao như vậy, cô vừa vui nhưng cũng vừa cảm thấy lo lắng, vì Tần Lâm quá mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy mờ mịt, không thể nào nắm chắc trong tay.
Hai người đi trên đường lớn, Tần Lâm bất lực lắc đầu.
"Vốn muốn tặng cô một điều bất ngờ, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, haizz"
Tô Văn Kỳ cười tự giễu, có điều vì vậy, mối quan hệ của hai người mới gần gũi thêm một bước.
"Tôi biết mà, hôm nay nếu không có anh, chắc tôi không còn cơ hội đứng đây nữa".
Tần Lâm cười nói.
"Con gái phải biết tự bảo vệ bản thận, sau này, tôi nghĩ tên Phùng Đức Thành kia không làm khó cô nữa đâu, hơn nữa sẽ giúp đỡ cô, muốn nổi trong giới cũng vô cùng dễ”.
Tạ Hồng Mai biết Tần Lâm phi phàm, lo sẽ xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Tạ thì anh sẽ bị thua thiệt.
"Được, nghe cô hết, Hồng Mai".
Tần Lâm gọi như vậy, khuôn mặt trái xoan của cô lại càng đỏ hơn.
- ----------------------
Chết ở chỗ, nhưng người này không dến để giúp mà là để xử lý mình, nói trắng ra là mình ảo tưởng sức mạnh quá, luôn nghĩ họ là chỗ dựa, không ngờ thằng hề lại là mình.
Lần này tiêu đời rồi, Vưu Quang Nham biết, mình gần cái chết lắm rồi, cho dù là anh cả cũng không bảo vệ nổi mình nữa.
Vừa nãy còn tự tin bùng nổ, bây giờ hắn không biết nên đối mặt với người của đội đột kích thế nào.
Những người này ai cũng uy nghiêm khí thế, ánh mắt của họ khi nhìn hắn đều chỉ muốn băm vằm hắn ra, hắn đắc tội Tần đại sư, những người này đều đứng về phe Tần đại sư, mình thì cứ đứng đấy oang oác cái mồm, mất mặt không lo, mất mạng mới chết.
Lòng Vưu Quang Nham xám như tro tàn, có vẻ như mình hết đường cứu rồi, Tần đại sư chỉ cần hạ lệnh, mình sẽ tan xác ngay chỗ này.
"Anh cả, anh cứu em, em không muốn chết".
Vưu Quang Nham đau khổ, cho dù toàn thân xương cốt gãy hết, hắn vẫn không muốn chết, sống thì mới có hy vọng sinh tồn, chết thì mọi thứ cũng chấm dứt.
Cứu mày? Mày còn nói được câu ấy à? Bây giờ đến tao còn chưa chắc có giữ được mạng hay không nữa là.
Tô Văn Kỳ như chơi tàu lượn, cả người sững sờ, những người này đều là người của Tần Lâm sao? Bọn họ không đến để đối phó với Tần Lâm mà đến để giúp Tần Lâm sao?
Ngay cả thập đại gia tộc cũng chẳng là cái thá gì trước mắt họ, Tần Lâm, anh mạnh như nào vậy? Nói cách khác, anh còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật vậy.
Đám người Phùng Đức Thành đứng bên đều sững sờ, Vưu Quang Nham mà họ dựa dẫm vào tiêu đời rồi, bọn họ lại bị Tần Lâm đánh một trận, bây giờ giữ cái mạng này cũng không dễ dàng.
Liêu Thừa Chí cười khẩy nói tên khốn Vưu Quang Nham này tiêu đời rồi, chẳng còn hy vọng gì nữa đâu.
"Người đâu, đem hắn vứt ra ngoài, rút gân, rút xương, sau đó ném ra biển Bắc Hải cho cá ăn, đây chính là yêu cầu của hắn, đương nhiên phải thỏa mãn rồi".
"Cầu cứu tôi thì có tác dụng gì, hắn đắc tội Tần đại sư thì phải chịu tội, ngay cả cậu cũng khó thoát khỏi tội nghiệt, để xem trở về tôi xử lý cậu thế nào".
Lời Liêu Thừa Chí khiến Vưu Văn Sơn tuyệt vọng, như vậy thì Vưu Quang Nham chết chắc rồi.
Vưu Văn Sơn nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần đại sư.
"Tần đại sư, tôi cầu xin cậu, tha cho em trai tôi một mạng".
"Tôi cho hắn cơ hội, hắn không cho tôi đi, còn bắt tôi đợi đây, tôi cho hắn ba cơ hội, hắn có thể đi, nhưng hắn không biết quý trọng, cuối cùng bảo tôi cho hắn cơ hội thứ tư, anh nghĩ có khả năng không? Ngay cả người phụ nữ của tôi mà cũng dám động vào, nếu như tôi không đến kịp, bạn gái tôi đã gặp phải thủ đoạn thâm độc rồi, anh nói đi, tôi nên tìm ai nói lý đây? Lúc đó, người nhà họ Vưu không chỉ chết một người đâu".
Tần Lâm lạnh lùng nói, khiến tim Vưu Văn Sơn chật mất một nhịp, anh ta biết tính cách của Vưu Quang Nham, kiêu ngạo ngang ngược, không coi ai ra gì. Lần này hắn dây phải người không nên dây, chỉ có thể nói hắn tự chuốc vạ vào thân, cũng chẳng trách ai khác được.
"Anh cả, anh cứu em với anh cả, cứu em..."
Vưu Quang Nham khàn khàn, hét đến giọng lạc đi, nhưng không có ai đáp lại, người của đội đột kích Liệp Báo không hề do dự mà xử lý Vưu Quang Nham.
Thời khắc này, Liêu Thừa Chí vô cùng xấu hổ, đạp ngã Vưu Văn Sơn xuống đất, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tần Lâm gật đầu, nhìn Phùng Đức Thành, lạnh lùng nói.
"Xin lỗi Tần đại sư, do tôi quản không nghiêm, mong Tần đại sư đừng để ý".
Lời Tần Lâm khiến tim Tô Văn Kỳ rung lên.
"Tha cho cái mạng chó của ông đấy, sau này Tô Văn Kỳ sẽ là Thiên Hậu hạng A của giới điện ảnh Hoa Hạ, nếu như cô ấy gặp vấn đề gì, tôi sẽ lấy mạng cả nhà ông".
Phùng Đức Thành lúc này vội vàng mở mắt ra, quỳ xuống đất, liên tục gật đầu, run sợ lẩy bẩy, không có gì bất ngờ, Vưu thiếu gia chết, ngay cả anh cả của Vưu thiếu gia, người của đội đột kích Liệp Báo cũng không gánh nổi hắn, địa vị của Tần Lâm khiến ông ta không lạnh mà run, loại người như vậy, ông ta không thể đoán nổi.
"Chúng ta đi thôi".
Tần Lâm kéo tay Tô Văn Kỳ rời khỏi đây. Tô Văn Kỳ cảm thấy vô cùng phức tạp, địa vị của Tần Lâm khiến cô khó đuổi kịp, cô chưa từng ngờ Tần Lâm lại có địa vị cao như vậy, cô vừa vui nhưng cũng vừa cảm thấy lo lắng, vì Tần Lâm quá mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy mờ mịt, không thể nào nắm chắc trong tay.
Hai người đi trên đường lớn, Tần Lâm bất lực lắc đầu.
"Vốn muốn tặng cô một điều bất ngờ, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, haizz"
Tô Văn Kỳ cười tự giễu, có điều vì vậy, mối quan hệ của hai người mới gần gũi thêm một bước.
"Tôi biết mà, hôm nay nếu không có anh, chắc tôi không còn cơ hội đứng đây nữa".
Tần Lâm cười nói.
"Con gái phải biết tự bảo vệ bản thận, sau này, tôi nghĩ tên Phùng Đức Thành kia không làm khó cô nữa đâu, hơn nữa sẽ giúp đỡ cô, muốn nổi trong giới cũng vô cùng dễ”.
Tạ Hồng Mai biết Tần Lâm phi phàm, lo sẽ xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Tạ thì anh sẽ bị thua thiệt.
"Được, nghe cô hết, Hồng Mai".
Tần Lâm gọi như vậy, khuôn mặt trái xoan của cô lại càng đỏ hơn.
- ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.