Chương 847: Một cánh tay
Dạ Nhiên
17/05/2021
Ngay lúc đó, ngoài tiếng thét thất thanh của Lý Lạc Lạc ra thì mọi người đều đang căng thẳng, tất cả xúm lại với nhau run bần bật.
Không biết vì lý do gì mà cỗ quan tài kêu ken két, âm thanh rất chói tai, khiến cho người ta kinh hãi, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt cổ, không sao thở nổi.
“Ở đó... ở đó là ở đâu? Không phải là trong cỗ quan tài đó đấy chứ?”
“Đừng nói bậy bạ...”
“Vương Miễn, chẳng lẽ bị giết rồi sao?”
“Cậu im đi được không?”
“Rắc...”
“Két.... két...”
Âm thanh sắc bén như muốn xuyên thủng màng nhĩ, lại cô cùng quỷ dị, giống như đang cọ vào tai bọn họ vậy, lúc to lúc nhỏ, chiếc quan tài bằng ngọc đã trở thành một cơn ác mộng đối với tất cả mọi người, vừa muốn xem lại không dám xem.
Vương Miễn, thật sự ở trong đó sao?
Tần Lâm không biết, nhưng anh biết rằng nhất định mình phải đi xem thử, chỉ có cứu được Vương Miễn thì anh mới có thể an tâm rời khỏi đây, cho dù là sống hay chết thì anh cũng phải biết được người ta có ở trong đó hay không.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tần Lâm nhất định phải có trách nhiệm với mọi người, đây chính là thiên chức bác sĩ của anh, là sai lầm mà anh không cho phép mình mắc phải, dù kết quả cuối cùng có ra sao thì anh cũng phải có lương tâm trong sáng.
Mọi người luôn phải theo một điều gì đó khi họ còn sống, còn Tần Lâm lại theo đuổi bốn chữ - trị bệnh cứu người.
Nếu ngay cả ý định làm người ban đầu cũng mất đi thì lương tâm của Tần Lâm nhất định sẽ lên án, người khác bất nhân nhưng anh không thể bất nghĩa, nếu như vậy sư phụ cũng sẽ không tha thứ cho anh, anh không sinh ra để vì người khác, nhưng anh sống vì người khác, đây mới là nguyên tắc của một người bác sĩ.
Cho dù nguy hiểm ập đến thì anh vẫn không hề dao động. Tần Lâm tĩnh lặng như nước, toàn thân toát lên khí chất ngời ngời, hơn nữa còn có Quỷ môn thập tam châm có thể chống lại các thể loại tà ma.
Tần Lâm bèn nhìn sang Lý Lạc Lạc, nhưng lúc này cô lại bị kích động đến mức co giật, đang sợ chết khiếp, cảnh tượng như vậy dường như đã xuất hiện trong đầu cô không ít.
Lý Lạc Lạc tuyệt vọng nắm lấy tóc, gào thét một cách tuyệt vọng, âm thanh trong quan tài càng lớn thì cô càng vùng vẫy dữ dội.
Lý Lạc Lạc đã tự cào chính mình đến mức bị thương, tóc bị ép xuống và móng tay đầy máu, Lâm Nguyệt Dao và những người khác nhìn thấy đều không khỏi kinh hãi.
“Cậu ấy sao lại nổi điên nữa rồi?”
“Không phải bị nhập nữa rồi chứ?”
“Anh Tần, anh mau giúp cô ấy đi, chúng ta mau rời khỏi đây đi mà, hu hu hu”.
Đối với đám người Lâm Nguyệt Dao mà nói, bây giờ Lý Lạc Lạc vẫn còn khá nguy hiểm với bọn họ, mỗi lần vùng vẫy tuyệt vọng giống như đang cấu xé với nội tâm của mình vậy, như thể cô đang muốn thoát ra khỏi chiếc lòng tuyệt vọng, thật khiến cho người ta phải xót xa.
“Trông chừng cô ấy”.
Tần Lâm cầm dao cứa vào gáy Lý Lạc Lạc, cô liền lập tức ngất đi, không hề phát ra thêm âm thanh nào nữa, lúc này thì huyệt mộ cũng đã yên tĩnh trở lại, vẫn là một mùi chết chóc ban đầu.
“Két két....”
“Két két két....”
Tiếng cào xé đến chói cả tai, đến cả Tần Lâm cũng cảm thấy bất an, sau đó anh liền quay đầu tiến về phía trước, lúc này, đột nhiên có một cánh tay đẫm máu chậm rãi duỗi ra từ trong quan tài.
“Cánh tay kìa.... sao lại như thế được, cánh tay đang chuyển động....”
“Tôi muốn về nhà, tôi muốn về, tôi nhớ mẹ, hu hu hu!”
“Im mồm!”
Lâm Nguyệt Dao hét lên một tiếng, trong lòng cô cũng vô cùng sợ hãi, nín thở để giữ bình tĩnh, từng sợi tóc đều dựng đứng lên, nhưng cô biết có sợ thì cũng vô dụng mà thôi, nếu như anh Tiểu Lâm không thể giúp bọn họ ra ngoài được thì sợ hãi còn tác dụng gì nữa đây?
Ai mà không sợ chứ? Nhưng sợ hãi có thể giải quyết được vấn đề ư?
Bàn tay đẫm máu kia khá gầy gò, cứ như da bọc xương vậy, từ từ nắm lấy cỗ quan tài bằng ngọc, bỗng một vệt máu hiện ra, tiếng móng tay cào lên mặt ngọc kêu ken két.
Tần Lâm thoáng rùng mình, từ từ bước lên hía trước, không khí xung quanh ngày một trở nên căng thẳng, nhưng anh là hy vọng duy nhất, vậy nên không thể nào chùn bước được.
“Vương Miễn, là anh ư?”
Tần Lâm trầm giọng hỏi.
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến kì lạ, yên tĩnh đến đáng sợ, không có một âm thanh hồi đáp nào.
“Vương Miễn!”
Tần Lâm lại gọi thêm một lần nữa.
“Vương Miễn...”
Tần Lâm nhíu mày, khi anh đến trước quan tài, đột nhiên nắp quan tài bay lên đập vào mọi thứ xung quanh, khiến cho một hàng chân đèn rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
Bụi bay tứ tung, Tần Lâm còn chưa kịp nhìn xem bên trong cỗ quan tài là gì thì bàn tay đẫm máu kia đã nắm về phía anh.
“Anh Tiểu Lâm!”
“Anh Tần!”
Ánh mắt của mọi người đều trở nên thảng thốt, chỉ nhìn thấy Tần Lâm bị giữ chặt lại trong quan tài, lúc này bọn họ đều cảm giác như đang rơi xuống đáy vực.
Đây chẳng phải là toi đời rồi sao?
Một khi Tần Lâm chết thì bọn họ căn bản sẽ không còn cơ hội sống sót nữa.
Tần Lâm đánh một phát lên cánh tay đẫm máu kia, nhưng cánh tay đó vẫn không hề có chút nới lỏng nào, lúc này nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là một người đàn ông trạc hai mươi tuổi, mắt trắng dã, khuôn mặt gớm ghiếc, hai bàn tay đều dính đầy máu.
“Vương Miễn!”
Tần Lâm hít sâu một hơi, mặc dù anh không biết Vương Miễn nhưng anh biết người này cũng ở trong đám bạn học của Lâm Nguyệt Dao, người duy nhất đi lạc chính là anh ta.
Nhưng Vương Miễn không hề đáp lại, hơn nữa còn bắt đầu dùng tay tóm ngay ngực của Tần Lâm.
Mặt Tần Lâm đanh lại, nhảy phắt ra khỏi quan tài, Vương Miễn cũng thuận thế lao về phía Tần Lâm như một viên đại bác.
Tần Lâm dùng hai tay chặn lại, hơi ngồi xổm xuống lấy đà, chỉ gây chấn động một chút mà Vương Miễn lại bắt đầu vẹo cổ phát ra mấy tiếng rắc rắc kinh hãi.
“Vương Miễn! Thật sự là Vương Miễn! Cậu ấy bị quỷ nhập rồi sao?”
“Tôi sợ, tôi muốn về nhà....”
Đám đông đang rất hoảng loạn, sự xuất hiện của Vương Miễn lại một lần nữa làm cho bọn họ thót tim.
Tần Lâm phát hiện ra Vương Miễn này còn mạnh hơn cả Lý Lạc Lạc, bởi vì ánh mắt của anh ta có ý thức, tuy hơi mơ hồ nhưng Tần Lâm cũng không thể hiểu được, nhưng trong ánh mắt lại vừa có sự tức giận vừa có tuyệt vọng, không khỏi khiến cho anh cảm thấy ớn lạnh.
Bịch bịch bịch.
Sau va chạm của mấy nắm đấm thì Tần Lâm cũng không thể ngờ được tên này còn mạnh hơn anh tưởng, chắc hẳn đây phải là một oan hồn rất đáng sợ.
Vương Miễn bị nhập rồi!
Ánh mắt Tần Lâm vô cùng nóng ran, siết chặt nắm đấm lại, hai bên đánh nhau hơn mười chiêu vẫn chưa phân được thắng bại, lúc này Tần Lâm liền biết được mình đã gặp phải đối thủ rồi, mà người này lại không hề đơn giản chút nào.
Hơn nữa, tên này còn không phải là người!
Đây mới là điều đáng sợ nhất, Tần Lâm căn bản không biết được điểm yếu của nó, Vương Miễn giống hệt như có thần giúp sức vậy, đánh đấm điên cuồng, không hề biết đau đớn gì, cũng không thấy mệt mỏi.
“Trả mạng cho vợ tôi...”
Không biết vì lý do gì mà cỗ quan tài kêu ken két, âm thanh rất chói tai, khiến cho người ta kinh hãi, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt cổ, không sao thở nổi.
“Ở đó... ở đó là ở đâu? Không phải là trong cỗ quan tài đó đấy chứ?”
“Đừng nói bậy bạ...”
“Vương Miễn, chẳng lẽ bị giết rồi sao?”
“Cậu im đi được không?”
“Rắc...”
“Két.... két...”
Âm thanh sắc bén như muốn xuyên thủng màng nhĩ, lại cô cùng quỷ dị, giống như đang cọ vào tai bọn họ vậy, lúc to lúc nhỏ, chiếc quan tài bằng ngọc đã trở thành một cơn ác mộng đối với tất cả mọi người, vừa muốn xem lại không dám xem.
Vương Miễn, thật sự ở trong đó sao?
Tần Lâm không biết, nhưng anh biết rằng nhất định mình phải đi xem thử, chỉ có cứu được Vương Miễn thì anh mới có thể an tâm rời khỏi đây, cho dù là sống hay chết thì anh cũng phải biết được người ta có ở trong đó hay không.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tần Lâm nhất định phải có trách nhiệm với mọi người, đây chính là thiên chức bác sĩ của anh, là sai lầm mà anh không cho phép mình mắc phải, dù kết quả cuối cùng có ra sao thì anh cũng phải có lương tâm trong sáng.
Mọi người luôn phải theo một điều gì đó khi họ còn sống, còn Tần Lâm lại theo đuổi bốn chữ - trị bệnh cứu người.
Nếu ngay cả ý định làm người ban đầu cũng mất đi thì lương tâm của Tần Lâm nhất định sẽ lên án, người khác bất nhân nhưng anh không thể bất nghĩa, nếu như vậy sư phụ cũng sẽ không tha thứ cho anh, anh không sinh ra để vì người khác, nhưng anh sống vì người khác, đây mới là nguyên tắc của một người bác sĩ.
Cho dù nguy hiểm ập đến thì anh vẫn không hề dao động. Tần Lâm tĩnh lặng như nước, toàn thân toát lên khí chất ngời ngời, hơn nữa còn có Quỷ môn thập tam châm có thể chống lại các thể loại tà ma.
Tần Lâm bèn nhìn sang Lý Lạc Lạc, nhưng lúc này cô lại bị kích động đến mức co giật, đang sợ chết khiếp, cảnh tượng như vậy dường như đã xuất hiện trong đầu cô không ít.
Lý Lạc Lạc tuyệt vọng nắm lấy tóc, gào thét một cách tuyệt vọng, âm thanh trong quan tài càng lớn thì cô càng vùng vẫy dữ dội.
Lý Lạc Lạc đã tự cào chính mình đến mức bị thương, tóc bị ép xuống và móng tay đầy máu, Lâm Nguyệt Dao và những người khác nhìn thấy đều không khỏi kinh hãi.
“Cậu ấy sao lại nổi điên nữa rồi?”
“Không phải bị nhập nữa rồi chứ?”
“Anh Tần, anh mau giúp cô ấy đi, chúng ta mau rời khỏi đây đi mà, hu hu hu”.
Đối với đám người Lâm Nguyệt Dao mà nói, bây giờ Lý Lạc Lạc vẫn còn khá nguy hiểm với bọn họ, mỗi lần vùng vẫy tuyệt vọng giống như đang cấu xé với nội tâm của mình vậy, như thể cô đang muốn thoát ra khỏi chiếc lòng tuyệt vọng, thật khiến cho người ta phải xót xa.
“Trông chừng cô ấy”.
Tần Lâm cầm dao cứa vào gáy Lý Lạc Lạc, cô liền lập tức ngất đi, không hề phát ra thêm âm thanh nào nữa, lúc này thì huyệt mộ cũng đã yên tĩnh trở lại, vẫn là một mùi chết chóc ban đầu.
“Két két....”
“Két két két....”
Tiếng cào xé đến chói cả tai, đến cả Tần Lâm cũng cảm thấy bất an, sau đó anh liền quay đầu tiến về phía trước, lúc này, đột nhiên có một cánh tay đẫm máu chậm rãi duỗi ra từ trong quan tài.
“Cánh tay kìa.... sao lại như thế được, cánh tay đang chuyển động....”
“Tôi muốn về nhà, tôi muốn về, tôi nhớ mẹ, hu hu hu!”
“Im mồm!”
Lâm Nguyệt Dao hét lên một tiếng, trong lòng cô cũng vô cùng sợ hãi, nín thở để giữ bình tĩnh, từng sợi tóc đều dựng đứng lên, nhưng cô biết có sợ thì cũng vô dụng mà thôi, nếu như anh Tiểu Lâm không thể giúp bọn họ ra ngoài được thì sợ hãi còn tác dụng gì nữa đây?
Ai mà không sợ chứ? Nhưng sợ hãi có thể giải quyết được vấn đề ư?
Bàn tay đẫm máu kia khá gầy gò, cứ như da bọc xương vậy, từ từ nắm lấy cỗ quan tài bằng ngọc, bỗng một vệt máu hiện ra, tiếng móng tay cào lên mặt ngọc kêu ken két.
Tần Lâm thoáng rùng mình, từ từ bước lên hía trước, không khí xung quanh ngày một trở nên căng thẳng, nhưng anh là hy vọng duy nhất, vậy nên không thể nào chùn bước được.
“Vương Miễn, là anh ư?”
Tần Lâm trầm giọng hỏi.
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh đến kì lạ, yên tĩnh đến đáng sợ, không có một âm thanh hồi đáp nào.
“Vương Miễn!”
Tần Lâm lại gọi thêm một lần nữa.
“Vương Miễn...”
Tần Lâm nhíu mày, khi anh đến trước quan tài, đột nhiên nắp quan tài bay lên đập vào mọi thứ xung quanh, khiến cho một hàng chân đèn rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
Bụi bay tứ tung, Tần Lâm còn chưa kịp nhìn xem bên trong cỗ quan tài là gì thì bàn tay đẫm máu kia đã nắm về phía anh.
“Anh Tiểu Lâm!”
“Anh Tần!”
Ánh mắt của mọi người đều trở nên thảng thốt, chỉ nhìn thấy Tần Lâm bị giữ chặt lại trong quan tài, lúc này bọn họ đều cảm giác như đang rơi xuống đáy vực.
Đây chẳng phải là toi đời rồi sao?
Một khi Tần Lâm chết thì bọn họ căn bản sẽ không còn cơ hội sống sót nữa.
Tần Lâm đánh một phát lên cánh tay đẫm máu kia, nhưng cánh tay đó vẫn không hề có chút nới lỏng nào, lúc này nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là một người đàn ông trạc hai mươi tuổi, mắt trắng dã, khuôn mặt gớm ghiếc, hai bàn tay đều dính đầy máu.
“Vương Miễn!”
Tần Lâm hít sâu một hơi, mặc dù anh không biết Vương Miễn nhưng anh biết người này cũng ở trong đám bạn học của Lâm Nguyệt Dao, người duy nhất đi lạc chính là anh ta.
Nhưng Vương Miễn không hề đáp lại, hơn nữa còn bắt đầu dùng tay tóm ngay ngực của Tần Lâm.
Mặt Tần Lâm đanh lại, nhảy phắt ra khỏi quan tài, Vương Miễn cũng thuận thế lao về phía Tần Lâm như một viên đại bác.
Tần Lâm dùng hai tay chặn lại, hơi ngồi xổm xuống lấy đà, chỉ gây chấn động một chút mà Vương Miễn lại bắt đầu vẹo cổ phát ra mấy tiếng rắc rắc kinh hãi.
“Vương Miễn! Thật sự là Vương Miễn! Cậu ấy bị quỷ nhập rồi sao?”
“Tôi sợ, tôi muốn về nhà....”
Đám đông đang rất hoảng loạn, sự xuất hiện của Vương Miễn lại một lần nữa làm cho bọn họ thót tim.
Tần Lâm phát hiện ra Vương Miễn này còn mạnh hơn cả Lý Lạc Lạc, bởi vì ánh mắt của anh ta có ý thức, tuy hơi mơ hồ nhưng Tần Lâm cũng không thể hiểu được, nhưng trong ánh mắt lại vừa có sự tức giận vừa có tuyệt vọng, không khỏi khiến cho anh cảm thấy ớn lạnh.
Bịch bịch bịch.
Sau va chạm của mấy nắm đấm thì Tần Lâm cũng không thể ngờ được tên này còn mạnh hơn anh tưởng, chắc hẳn đây phải là một oan hồn rất đáng sợ.
Vương Miễn bị nhập rồi!
Ánh mắt Tần Lâm vô cùng nóng ran, siết chặt nắm đấm lại, hai bên đánh nhau hơn mười chiêu vẫn chưa phân được thắng bại, lúc này Tần Lâm liền biết được mình đã gặp phải đối thủ rồi, mà người này lại không hề đơn giản chút nào.
Hơn nữa, tên này còn không phải là người!
Đây mới là điều đáng sợ nhất, Tần Lâm căn bản không biết được điểm yếu của nó, Vương Miễn giống hệt như có thần giúp sức vậy, đánh đấm điên cuồng, không hề biết đau đớn gì, cũng không thấy mệt mỏi.
“Trả mạng cho vợ tôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.