Chương 138: Một cảnh tượng kinh hồn
Dạ Nhiên
11/01/2021
Con đường nhỏ như vậy, chỉ cần xảy ra chút sự cố
là có thể gây ra tai nạn chết người, cô ấy không có kỹ
thuật cao như vậy đâu!
Tần Lâm điềm tĩnh nói: “Không cần lo lắng”.
Nói rồi Tân Lâm hạ kính xe xuống, một luồng gió
thổi vào trong xe.
Thấy Tần Lâm gần trong gang tấc, Irving ngây
người, có ý gì đây? Hạ kính xe xuống muốn thương
lượng với hắn ta sao?
Irving cười lạnh, hắn ta là tay đua chuyên nghiệp,
đã nhận ba triệu tệ của Vương thiếu gia thì còn
thương lượng cái gì chứ? Người lái con xe Magotan
chẳng lẽ lại có thể trả giá cao hơn sao?
Irving căn bản không thèm đề ý đến anh, chuẩn bị
ra tay.
Sau đó, một cảnh tượng kinh hồn xuất hiện.
Tần Lâm bất thình lình vươn nửa người ra khỏi xe,
vốn dĩ khoảng cách giữa hai bên đã rất gần, bây giờ
lại càng gần hơn.
Đột nhiên, Tần Lâm vung nắm đấm lên.
Bịch!
Tiếp theo là một tiếng vỡ vô cùng lớn, cửa kính xe
của Irving lập tức bị đập vỡ tan!
Đây là loại kính chống đạn!
Xe của Irving đã được lắp đặt lại, kính cũng là loại
chống đạn, cho dù là đạn bắn với khoảng cách gần
cũng không thể xuyên qua lớp kính, vậy mà bị một
nắm đấm của Tần Lâm đập vỡ?
lrving ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, chỉ xoay
vô lăng theo bản năng.
Vậy mà động tác tiếp theo của Tần Lâm lại càng
làm hắn ta hoang mang tột độ.
Sau khi đập vỡ kính, Tần Lâm thò tay vào bắt lấy
cổ áo của Irving, kéo mạnh một cái!
Rắc một cái, dây an toàn đã bị đứt!
Irving cảm giác như bả vai và chân của mình bị
dây an toàn cắt đứt, toàn thân vô cùng đau đớn.
Tay của Tần Lâm giống như một gọng kìm, dùng
sức lực vô cùng lớn kéo hắn ta ra khỏi xe.
Có thể kéo đứt dây an toàn…Có phải người không
vậy?
Bây giờ Irving đang bị Tần Lâm túm lấy cổ áo giơ
lên, treo trên không trung, chiếc xe không có người
điều khiển lập tức bị rơi xuống vực.
Tần Lâm túm lấy cổ áo hắn ta giơ lên, cơ thể của
Irving cũng treo ở bên ngoài, dưới chân chính là vách
núi.
Chỉ cần Tần Lâm buông tay, hắn ta chắc chắn sẽ
chết.
“NO! NO!”
Irving bị dọa sợ đến nỗi hai chân đá loạn xạ, vội
vàng nắm chặt lấy tay của Tần Lâm, trong mắt đầy sự
hoảng sợ.
Nhưng vẻ mặt Tần Lâm lại rất bình thản, nửa
người đang ở bên ngoài xe, còn giữ một người sống
sờ sờ nặng bảy tám chục cân, vậy mà không hề cảm
thấy khó khăn.
“Nói, là ai sai mày tới?”
Irving vội vàng lấy lại tinh thần, không hề do dự.
“Là Vương thiếu gia, Vương Từ, là anh ta sai tôi tới
đây, xin anh tha cho tôi!”
Tần Lâm cười lạnh: “Cho mày sướng đời”.
Nói xong, Tần Lâm đưa tay ra ném Irving xuống
vực.
Sau đó, Tần Lâm trở lại trong xe, nâng cửa kính xe
lên.
Tô Văn Kỳ vẫn còn chút hoảng, cô ấy vẫn luôn lái
xe, đi trên con đường núi quanh co này không dám phân tâm, cho nên vốn không thấy rõ bên cạnh mình
xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết rằng Tần Lâm vươn nửa người ra, sau đó
có nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, và tiếng xe của Irving
bị lao xuống vực.
“Này! Sao thế, hắn ta đâu rồi? !”
Tần Lâm xoa xoa tay, thản nhiên nói.
“Chết rồi”.
Tô Văn Kỳ thðỡ phào nhẹ nhõm, sắc mặt vẫn còn
chút trắng bệnh thiếu sức sống.
Không lâu sau đã đến đỉnh núi, Tô Văn Kỳ mới
dừng xe lại, lúc này cả người cô ấy toát mồ hôi lạnh.
“Này, anh đầy hắn ta xuống vực rồi sao?”
Hỏi xong, Tô Văn Kỳ cảm thấy có chút sai sai.
Sao có thể đẩy cả cái xe xuống dưới vực được
chứ.
Chắc chắn là Tần Lâm đập vỡ kính của người ta
sau đó vật lộn một lúc tên Irving kia mới tự lái xe đâm
xuống vực.
Tên này cũng to gan thật đấy?
là có thể gây ra tai nạn chết người, cô ấy không có kỹ
thuật cao như vậy đâu!
Tần Lâm điềm tĩnh nói: “Không cần lo lắng”.
Nói rồi Tân Lâm hạ kính xe xuống, một luồng gió
thổi vào trong xe.
Thấy Tần Lâm gần trong gang tấc, Irving ngây
người, có ý gì đây? Hạ kính xe xuống muốn thương
lượng với hắn ta sao?
Irving cười lạnh, hắn ta là tay đua chuyên nghiệp,
đã nhận ba triệu tệ của Vương thiếu gia thì còn
thương lượng cái gì chứ? Người lái con xe Magotan
chẳng lẽ lại có thể trả giá cao hơn sao?
Irving căn bản không thèm đề ý đến anh, chuẩn bị
ra tay.
Sau đó, một cảnh tượng kinh hồn xuất hiện.
Tần Lâm bất thình lình vươn nửa người ra khỏi xe,
vốn dĩ khoảng cách giữa hai bên đã rất gần, bây giờ
lại càng gần hơn.
Đột nhiên, Tần Lâm vung nắm đấm lên.
Bịch!
Tiếp theo là một tiếng vỡ vô cùng lớn, cửa kính xe
của Irving lập tức bị đập vỡ tan!
Đây là loại kính chống đạn!
Xe của Irving đã được lắp đặt lại, kính cũng là loại
chống đạn, cho dù là đạn bắn với khoảng cách gần
cũng không thể xuyên qua lớp kính, vậy mà bị một
nắm đấm của Tần Lâm đập vỡ?
lrving ngây ngốc, trong đầu trống rỗng, chỉ xoay
vô lăng theo bản năng.
Vậy mà động tác tiếp theo của Tần Lâm lại càng
làm hắn ta hoang mang tột độ.
Sau khi đập vỡ kính, Tần Lâm thò tay vào bắt lấy
cổ áo của Irving, kéo mạnh một cái!
Rắc một cái, dây an toàn đã bị đứt!
Irving cảm giác như bả vai và chân của mình bị
dây an toàn cắt đứt, toàn thân vô cùng đau đớn.
Tay của Tần Lâm giống như một gọng kìm, dùng
sức lực vô cùng lớn kéo hắn ta ra khỏi xe.
Có thể kéo đứt dây an toàn…Có phải người không
vậy?
Bây giờ Irving đang bị Tần Lâm túm lấy cổ áo giơ
lên, treo trên không trung, chiếc xe không có người
điều khiển lập tức bị rơi xuống vực.
Tần Lâm túm lấy cổ áo hắn ta giơ lên, cơ thể của
Irving cũng treo ở bên ngoài, dưới chân chính là vách
núi.
Chỉ cần Tần Lâm buông tay, hắn ta chắc chắn sẽ
chết.
“NO! NO!”
Irving bị dọa sợ đến nỗi hai chân đá loạn xạ, vội
vàng nắm chặt lấy tay của Tần Lâm, trong mắt đầy sự
hoảng sợ.
Nhưng vẻ mặt Tần Lâm lại rất bình thản, nửa
người đang ở bên ngoài xe, còn giữ một người sống
sờ sờ nặng bảy tám chục cân, vậy mà không hề cảm
thấy khó khăn.
“Nói, là ai sai mày tới?”
Irving vội vàng lấy lại tinh thần, không hề do dự.
“Là Vương thiếu gia, Vương Từ, là anh ta sai tôi tới
đây, xin anh tha cho tôi!”
Tần Lâm cười lạnh: “Cho mày sướng đời”.
Nói xong, Tần Lâm đưa tay ra ném Irving xuống
vực.
Sau đó, Tần Lâm trở lại trong xe, nâng cửa kính xe
lên.
Tô Văn Kỳ vẫn còn chút hoảng, cô ấy vẫn luôn lái
xe, đi trên con đường núi quanh co này không dám phân tâm, cho nên vốn không thấy rõ bên cạnh mình
xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết rằng Tần Lâm vươn nửa người ra, sau đó
có nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, và tiếng xe của Irving
bị lao xuống vực.
“Này! Sao thế, hắn ta đâu rồi? !”
Tần Lâm xoa xoa tay, thản nhiên nói.
“Chết rồi”.
Tô Văn Kỳ thðỡ phào nhẹ nhõm, sắc mặt vẫn còn
chút trắng bệnh thiếu sức sống.
Không lâu sau đã đến đỉnh núi, Tô Văn Kỳ mới
dừng xe lại, lúc này cả người cô ấy toát mồ hôi lạnh.
“Này, anh đầy hắn ta xuống vực rồi sao?”
Hỏi xong, Tô Văn Kỳ cảm thấy có chút sai sai.
Sao có thể đẩy cả cái xe xuống dưới vực được
chứ.
Chắc chắn là Tần Lâm đập vỡ kính của người ta
sau đó vật lộn một lúc tên Irving kia mới tự lái xe đâm
xuống vực.
Tên này cũng to gan thật đấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.