Chương 122: Nam minh tỉnh nổi tiếng
Dạ Nhiên
11/01/2021
Mạnh Văn Cương đứng dậy, nhìn một lượt mấy
người gây tội rồi lạnh lùng nói.
“Còn không mau cút ra ngoài, muốn đới tôi gọi
bảo vệ à?!”
Mạnh Văn Cương thực sự nổi giận, Tân Lâm không
dễ gì đến đây, kết quả công ty lại xảy ra chuyện như
vậy, cũng may tiểu sư huynh phát hiện sớm, nếu cứ
để tiếp tục như thế thì danh tiếng của sư phụ sẽ bị
hủy mất!
Đám người này thật đúng là phá hoại mà! Ông ấy
hận không thể biểu hiện tốt được trước mặt Tần Lâm,
vậy mà bọn họ lại ‘biểu hiện như thế!
Cách Mạnh Văn Cương xử lý chắc chắn sẽ còn
mạnh tay hơn cả Tần Lâm!
Có vài người sắc mặt xám xịt lại, giống hệt những
cái xác sống lờ đờ bị đuổi ra khỏi phòng họp, sau đó
Tần Lâm nói.
“Tiểu Mạnh, sau này những nhân viên ưu tú như
Vương Nhị nhất định phải trọng dụng, nếu thiếu phó
chủ tịch thì cứ để cô ấy thay thế vị trí đó đi, công việc
không biết có thể dạy từ từ, nhưng nhân phẩm thì
không thể nào học được”.
Mạnh Văn Cương gật đầu: “Được rồi, kể từ hôm
nay trở đi, Vương Nhị sẽ giữ chức phó chủ tịch”.
Vương Nhị sửng sốt, cô… trở thành phó chủ tịch
ư?
Ngày hôm qua cô còn là một nhân viên nhỏ bé bị
người ta bắt nạt ð văn phòng, vậy mà hôm nay không
những trở thành trường phòng kiểm tra chất lượng,
mà còn một bước lên trời ngồi vào vị trí phó chủ tịch?
Còn trở thành cổ đông của công ty nữa?
Vương Nhị há hốc nhìn Tần Lâm, cảm thấy có chút
kích động không nói nên lời.
“Được rồi, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi, phần còn lại
mọi người tự mình nghiên cứu đi”.
Nói xong, Tần Lâm sải bước ra khỏi phòng họp.
Những người đứng trong phòng quay mặt nhìn
nhau, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, giống như vừa
trải qua một trận chiến lớn vậy.
Tần Lâm đến rồi đi như sấm rền gió cuốn, ngay
lập tức chỉnh đốn lại bộ phận kiểm tra chất lượng và
bộ phận nhân sự, đuổi những người đáng bị đuổi, đề
bạt những người nên đề bạt, sau đó quay lưng rời đi.
Khí chất này không hổ danh là chủ tịch.
Sau khi Tần Lâm rời khỏi tập đoàn Hiên Viên,
Mạnh Văn Cương nhanh chóng đuổi theo, dù sao
cũng không dễ gì gặp được tiểu sư huynh, ông ấy
cũng chẳng thèm xử lý mấy chuyện vớ vần đó ở công
ty làm gì, vừa hay Vương Nhị mới nhận chức, nên ông
ấy để cho cô “luyện tập’ công việc một chút.
Mạnh Văn Cương nói: “Tiểu sư huynh, mấy hôm
trước trên Facebook có hot search đã tiết lộ một vài
thông tin của sư huynh, nhưng lãnh đạo Tôn cũng
nhanh chóng liên hệ với mấy công ty giải trí đó rồi,
bảo bọn họ gỡ hết mấy tấm ảnh đó xuống”.
Sau khi Tần Lâm và Tô Văn Kỳ xuất hiện ð chợ
đêm tối hôm đó, mặc dù không có paparazzi nhưng
vẫn bị rất nhiều fan chụp được, đương nhiên Tần Lâm
cũng bị bọn họ chụp dính.
Sau đó có hot search trên Facebook, phần
comment đúng là “khu vực tai họa:
Nữ thần quốc dân bị tên nào đó chiếm lấy, nên ai
ai cũng muốn tìm kiếm tin tức về tên “cầm thú: này.
May thay lãnh đạo Tôn đã ra tay, chẳng mấy chốc
mọi việc đã được xử lý xong xuôi, cho nên thân phận
của Tần Lâm mới không bị bại lộ.
Nghe xong, Tần Lâm cảm thấy vô cùng ngạc
nhiên.
Dù sao anh cũng ít tiếp xúc với giới giải trí, không
ngỡ thông tin lại lan nhanh đến vậy.
Mạnh Văn Cương nói: “Mặc dù đã giải quyết xong
bên truyền thông, nhưng vẫn có một số người đã biết
được thân phận của tiều sư huynh rồi, có một ngôi
sao nam tên Vương Tử, hình như định làm gì đó với sư
huynh”.
Tần Lâm ngây ra một lúc: “Vương Tử? Là ai?”
“Là một nam minh tinh lưu lượng mới nổi mấy năm
gần đây, hình như có vẻ thích Tô Văn Kỳ, nhưng tôi
cũng đã sai người đi dằn mặt cậu ta trước rồi”.
Tần Lâm cười lạnh, còn tường là ai, hóa ra lại là
ghen tuông trong giới giải trí.
Vốn dĩ anh và Tô Văn Kỳ không hề có bất kỳ quan
hệ gì, những chuyện trên báo đài cũng đều là hiểu
lâm.
Nhưng nếu có người không biết điều, chủ động
muốn gây sự thì đương nhiên Tần Lâm cũng sẽ không
“tốt lành” làm gì.
Đừng nói đến nam minh tinh nổi tiếng, dù là Thiên
Vương Ảnh Đế ở đây, Tần Lâm cũng sẽ không xem ra
gì.
người gây tội rồi lạnh lùng nói.
“Còn không mau cút ra ngoài, muốn đới tôi gọi
bảo vệ à?!”
Mạnh Văn Cương thực sự nổi giận, Tân Lâm không
dễ gì đến đây, kết quả công ty lại xảy ra chuyện như
vậy, cũng may tiểu sư huynh phát hiện sớm, nếu cứ
để tiếp tục như thế thì danh tiếng của sư phụ sẽ bị
hủy mất!
Đám người này thật đúng là phá hoại mà! Ông ấy
hận không thể biểu hiện tốt được trước mặt Tần Lâm,
vậy mà bọn họ lại ‘biểu hiện như thế!
Cách Mạnh Văn Cương xử lý chắc chắn sẽ còn
mạnh tay hơn cả Tần Lâm!
Có vài người sắc mặt xám xịt lại, giống hệt những
cái xác sống lờ đờ bị đuổi ra khỏi phòng họp, sau đó
Tần Lâm nói.
“Tiểu Mạnh, sau này những nhân viên ưu tú như
Vương Nhị nhất định phải trọng dụng, nếu thiếu phó
chủ tịch thì cứ để cô ấy thay thế vị trí đó đi, công việc
không biết có thể dạy từ từ, nhưng nhân phẩm thì
không thể nào học được”.
Mạnh Văn Cương gật đầu: “Được rồi, kể từ hôm
nay trở đi, Vương Nhị sẽ giữ chức phó chủ tịch”.
Vương Nhị sửng sốt, cô… trở thành phó chủ tịch
ư?
Ngày hôm qua cô còn là một nhân viên nhỏ bé bị
người ta bắt nạt ð văn phòng, vậy mà hôm nay không
những trở thành trường phòng kiểm tra chất lượng,
mà còn một bước lên trời ngồi vào vị trí phó chủ tịch?
Còn trở thành cổ đông của công ty nữa?
Vương Nhị há hốc nhìn Tần Lâm, cảm thấy có chút
kích động không nói nên lời.
“Được rồi, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi, phần còn lại
mọi người tự mình nghiên cứu đi”.
Nói xong, Tần Lâm sải bước ra khỏi phòng họp.
Những người đứng trong phòng quay mặt nhìn
nhau, toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, giống như vừa
trải qua một trận chiến lớn vậy.
Tần Lâm đến rồi đi như sấm rền gió cuốn, ngay
lập tức chỉnh đốn lại bộ phận kiểm tra chất lượng và
bộ phận nhân sự, đuổi những người đáng bị đuổi, đề
bạt những người nên đề bạt, sau đó quay lưng rời đi.
Khí chất này không hổ danh là chủ tịch.
Sau khi Tần Lâm rời khỏi tập đoàn Hiên Viên,
Mạnh Văn Cương nhanh chóng đuổi theo, dù sao
cũng không dễ gì gặp được tiểu sư huynh, ông ấy
cũng chẳng thèm xử lý mấy chuyện vớ vần đó ở công
ty làm gì, vừa hay Vương Nhị mới nhận chức, nên ông
ấy để cho cô “luyện tập’ công việc một chút.
Mạnh Văn Cương nói: “Tiểu sư huynh, mấy hôm
trước trên Facebook có hot search đã tiết lộ một vài
thông tin của sư huynh, nhưng lãnh đạo Tôn cũng
nhanh chóng liên hệ với mấy công ty giải trí đó rồi,
bảo bọn họ gỡ hết mấy tấm ảnh đó xuống”.
Sau khi Tần Lâm và Tô Văn Kỳ xuất hiện ð chợ
đêm tối hôm đó, mặc dù không có paparazzi nhưng
vẫn bị rất nhiều fan chụp được, đương nhiên Tần Lâm
cũng bị bọn họ chụp dính.
Sau đó có hot search trên Facebook, phần
comment đúng là “khu vực tai họa:
Nữ thần quốc dân bị tên nào đó chiếm lấy, nên ai
ai cũng muốn tìm kiếm tin tức về tên “cầm thú: này.
May thay lãnh đạo Tôn đã ra tay, chẳng mấy chốc
mọi việc đã được xử lý xong xuôi, cho nên thân phận
của Tần Lâm mới không bị bại lộ.
Nghe xong, Tần Lâm cảm thấy vô cùng ngạc
nhiên.
Dù sao anh cũng ít tiếp xúc với giới giải trí, không
ngỡ thông tin lại lan nhanh đến vậy.
Mạnh Văn Cương nói: “Mặc dù đã giải quyết xong
bên truyền thông, nhưng vẫn có một số người đã biết
được thân phận của tiều sư huynh rồi, có một ngôi
sao nam tên Vương Tử, hình như định làm gì đó với sư
huynh”.
Tần Lâm ngây ra một lúc: “Vương Tử? Là ai?”
“Là một nam minh tinh lưu lượng mới nổi mấy năm
gần đây, hình như có vẻ thích Tô Văn Kỳ, nhưng tôi
cũng đã sai người đi dằn mặt cậu ta trước rồi”.
Tần Lâm cười lạnh, còn tường là ai, hóa ra lại là
ghen tuông trong giới giải trí.
Vốn dĩ anh và Tô Văn Kỳ không hề có bất kỳ quan
hệ gì, những chuyện trên báo đài cũng đều là hiểu
lâm.
Nhưng nếu có người không biết điều, chủ động
muốn gây sự thì đương nhiên Tần Lâm cũng sẽ không
“tốt lành” làm gì.
Đừng nói đến nam minh tinh nổi tiếng, dù là Thiên
Vương Ảnh Đế ở đây, Tần Lâm cũng sẽ không xem ra
gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.