Chương 261: Nam nữ khác nhau
Dạ Nhiên
16/05/2021
Nếu không phải là cao thủ chắc chắn sẽ không bao giờ có thể bình tĩnh như vậy, dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng mọi chi tiết đều toát ra được phong thái của một cao thủ.
Đối với mỗi một căn bệnh đều như nắm trong lòng bàn tay, chỉ có cao thủ thực sự mới có thể đạt đến trình độ này.
Đôi tay này của Tần Lâm khiến cho ba người bị chấn động nhẹ.
Chàng thanh niên trẻ này, thật không đơn giản.
Triệu Lệ Khôn cười nhạt: “Nghiêm thần y, ông thấy cậu Tần đây thế nào?”
Vẻ mặt Nghiêm thần y có chút ngượng ngạo, gật đầu nói: “Tuổi còn trẻ mà đã như vậy, thật sự rất tốt”.
Ông ta cũng không dám bình luận gì nhiều, dù sao thì bệnh nhân mà ông ta không cứu được, Tần Lâm lại cứu được, nếu như nói nhiều quá, vậy hóa chẳng phải tự vả sao?
Đạo diễn Cao rất hài lòng với biểu hiện của Tần Lâm, có lý lẽ có chứng cứ, dù còn trẻ nhưng khiến người ta có cảm giác như một bậc thầy.
Phải là người có tự tin, có thực lực, có dự tính trước, mới có thể biểu hiện được như vậy
“Được rồi, vậy chúng ta mời bệnh nhân thứ hai vào?”
“Ừm”
Bệnh nhân thứ hai này là một người phụ nữ trung niên, chừng hơn 50 tuổi, thân hình mập mạp, ăn mặc xuề xòa, giống như người ở quê.
Người phụ nữ đau khổ bước tới, ôm ngực trái ngồi vào chỗ.
“Dì ơi, dì thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Người phụ nữ chỉ vào chỗ phía dưới nách, nói.
“Đau chỗ này”.
Người phụ nữ vừa nói, ba chuyên gia nhíu nhíu mày, đây là một ca khó chữa rồi.
Giữa người với người luôn có những khác biệt rất lớn, có người không biết cách biểu đạt, đặc biệt là người phụ nữ nông thôn này, không biết cách biểu đạt.
Họ không biết cách sử dụng từ ngữ và không biết cách mô tả cơn đau, một số bệnh nhân thậm chí còn không biết phân biệt giữa kiểu đau kim châm và đau quặn thắt, điều này khiến bác sĩ rất khó chẩn đoán.
Người bệnh nhân đúng kiểu như này, bà ta chỉ vào vùng bị đau, còn cụ thể đau như thế nào, cụ thể đau chính xác chỗ nào thì không nói.
Không biết là cánh tay, dưới nách, hay là ngực nên rất khó chẩn đoán, đều phải nhờ vào phán đoán của bác sĩ.
Và còn một điểm nữa, đó chính là bộ phân nhạy cảm của bệnh nhân nữ, đây là một vấn đề phiền phức trong cả chẩn đoán và điều trị.
Không giống như Tây y có tỉ lệ nam nữ ngang nhau, Đông y đa số đều là nam, rất ít bác sĩ nữ, nên phụ khoa cũng rất ít.
Bình thường khi có bệnh nhân nữ đến khám phụ khoa hoặc khám về vú, hầu hết sẽ bảo họ đến bệnh viện Tây y.
Tần Lâm mặt không biểu cảm, vươn tay ra nhéo cánh tay bệnh nhân.
“Đau ở đây?”
Bệnh nhân lắc đầu.
Tần Lâm lại ấn chỗ dưới nách.
“Chỗ này?”
Bệnh nhân lại lắc đầu.
Tần Lâm nắm chặt bàn tay, dùng khớp tay ấn vào vùng da quanh núm vú của bệnh nhân.
“Đây?”
Bệnh nhân nhắm mắt, kêu một tiếng: “Đúng đúng, chính là như thế, đau muốn chết luôn”.
Nhìn thấy Tần Lâm bình tĩnh như vậy, mấy lão chuyên gia nhìn nhau.
Tên nhóc này, còn trẻ mà điềm đạm như vậy, tiếp xúc với bộ phận nhạy cảm của phụ nữ cũng không biểu hiện ra chút ngượng ngùng, loại tâm thái này không phải một hai năm là có thể tu luyện được.
Ngay cả những chuyên gia lão làng như bọn họ, cũng có lúc phải tránh bị nghi ngờ.
Có điều càng tránh thì càng ngượng ngùng, chẳng bằng xử lý giống như Tần Lâm, không để ý gì đến giới tính, như vậy lại có thể khiến bệnh nhân thoải mái hơn.
Tần Lâm nói: “Chẩn đoán ban đầu, có lẽ là bệnh về tuyến vú, trước tiên kiểm tra mạch đã”.
Người phụ nữ cắn răng chịu đựng đưa tay ra, bắt đầu kiểm tra mạch.
Ba người chuyên gia bắt đầu xì xào bàn tán.
“Các bệnh về tuyến vú, căn bản đều cần phải điều trị nội khoa và ngoại khoa, không có y tá nữ trợ giúp, không thuận tiện lắm?”
Đối với bác sĩ Đôngy, bệnh về vú của phụ nữ luôn khiến họ đau đầu, một là khó, hơn nữa lại khác biệt về nam nữ, đây là một vấn đề hóc búa.
Cho dù là châm cứu, kêu người ta cởi quần áo cũng không hay lắm.
Sau khi Tân Lâm bắt mạch xong, anh quan sát thấy sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, môi thâm tím, cánh tay trái và nách sưng cứng, cánh tay còn lại to gấp đôi tay kia.
Vừa bắt mạch Tần Lâm vừa hỏi: “Bệnh này của dì từ bao lâu rồi, lúc nặng nhất thì mức độ đau như thế nào?”
Người phụ nữ nghĩ một lúc: “Tôi cũng không rõ, lúc nặng nhất là lúc đau nhất, ngủ cũng không ngủ được”.
Bệnh nhân này đúng là không biết cách diễn đạt, căn bệnh này khi nặng thì sẽ chảy mủ, có mùi hôi, đau không chịu được, bắp tay sưng to và cứng.
Dù bệnh nhân nói không rõ nhưng Tần Lâm cũng không hỏi thêm nữa.
Kiểm tra mạch xong, anh đưa tay ấn vào bụng bệnh nhân.
“Có đau không?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đau”.
Nhìn biểu cảm là biết, đau, nhưng không đau như bị viêm vú.
Tần Lâm gật đầu: “Nằm xuống, cháu châm cứu cho dì”.
Ba vị chuyên gia lại liếc nhìn nhau, có chút kinh ngạc, muốn châm cứu sao? Châm cứu thì bọn họ cũng biết, nhưng châm cứu vú thì thực sự hơi ngương ngùng, hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như vậy?
Với những người phụ nữ cởi mở thì không sao, họ biết đây là tiếp xúc bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân và không né tránh.
Nhưng với một số người phụ nữ bảo thủ, họ thà chết cũng không chịu để bác sĩ nam chạm vào, trước đây đã có rất nhiều vụ phiền phức xảy ra chỉ vì sự tiếp xúc thân mật giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Cho nên các vị chuyên gia lão làng này rất có kinh nghiệm, những trường hợp khó này thường sẽ không nhận.
Nhưng trong mắt Tần Lâm, chỉ cần bệnh nhân đến trước mặt, đều là những bệnh nhân bình thường, không có lý do gì không chữa trị.
Sau khi người phụ nữ nằm xuống, Tần Lâm vén áo bệnh nhân lên, lộ ra phần bụng.
Bây giờ sẽ châm hai châm vào phần bụng dưới, bệnh này của dì ấy đã ảnh hưởng đến túi mật, châm cứu sẽ khỏi thôi.
Lúc vén áo lên, người phụ nữ có chút lo lắng, nắm chặt áo, lòng bàn tay dường như đổ mồ hôi.
Dù đã lớn tuổi, Tần Lâm mới hơn 20, bản thân bà biết rằng vị bác sĩ này không không thể lợi dụng mình hay làm gì, nhưng là một người phụ nữ dè dặt, bà không thể không như vậy.
Nghiêm thần y nói: “Nhìn đi, bệnh nhân đã bắt đầu kháng cự rồi, bệnh này không thể chữa, trừ khi có nữ y tá giỏi trợ giúp thì còn được".
Nghiêm thần y vừa nói xong, Tần Lâm đã giơ kim bạc lên, trực tiếp châm vào bên ngực bệnh nhân, chính là phần bên ngoài ngực, gần nách.
Ba chuyên gia bị sốc
Châm cứu qua áo?!
Măc dù chỉ là một lớp áo mỏng nhưng việc châm cứu qua áo này thực sự rất khó, đầu tiên là phán đoán huyệt đạo không chuẩn, cho dù là người rất quen thuộc với cơ thể người cũng phải nhìn thấy da thì mới có thể xác định các huyệt đạo.
Hơn nữa, quần áo rất trơn, lực đâm qua quần áo và lực đâm qua da không giống nhau.
Chỉ cần không kiểm soát không tốt, kim rất dễ bị lệch, hơn nữa rất khó nắm bắt được lực.
Kim châm vào huyệt đạo, cường độ khác nhau, tác dụng cũng khác nhau, do đó, châm cứu qua áo chỉ tồn tại trên sách, thường không có ai dám thử.
Nó cũng không quá khó nhưng rất ít người có thể làm được điều đó dễ dàng.
Đối với mỗi một căn bệnh đều như nắm trong lòng bàn tay, chỉ có cao thủ thực sự mới có thể đạt đến trình độ này.
Đôi tay này của Tần Lâm khiến cho ba người bị chấn động nhẹ.
Chàng thanh niên trẻ này, thật không đơn giản.
Triệu Lệ Khôn cười nhạt: “Nghiêm thần y, ông thấy cậu Tần đây thế nào?”
Vẻ mặt Nghiêm thần y có chút ngượng ngạo, gật đầu nói: “Tuổi còn trẻ mà đã như vậy, thật sự rất tốt”.
Ông ta cũng không dám bình luận gì nhiều, dù sao thì bệnh nhân mà ông ta không cứu được, Tần Lâm lại cứu được, nếu như nói nhiều quá, vậy hóa chẳng phải tự vả sao?
Đạo diễn Cao rất hài lòng với biểu hiện của Tần Lâm, có lý lẽ có chứng cứ, dù còn trẻ nhưng khiến người ta có cảm giác như một bậc thầy.
Phải là người có tự tin, có thực lực, có dự tính trước, mới có thể biểu hiện được như vậy
“Được rồi, vậy chúng ta mời bệnh nhân thứ hai vào?”
“Ừm”
Bệnh nhân thứ hai này là một người phụ nữ trung niên, chừng hơn 50 tuổi, thân hình mập mạp, ăn mặc xuề xòa, giống như người ở quê.
Người phụ nữ đau khổ bước tới, ôm ngực trái ngồi vào chỗ.
“Dì ơi, dì thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Người phụ nữ chỉ vào chỗ phía dưới nách, nói.
“Đau chỗ này”.
Người phụ nữ vừa nói, ba chuyên gia nhíu nhíu mày, đây là một ca khó chữa rồi.
Giữa người với người luôn có những khác biệt rất lớn, có người không biết cách biểu đạt, đặc biệt là người phụ nữ nông thôn này, không biết cách biểu đạt.
Họ không biết cách sử dụng từ ngữ và không biết cách mô tả cơn đau, một số bệnh nhân thậm chí còn không biết phân biệt giữa kiểu đau kim châm và đau quặn thắt, điều này khiến bác sĩ rất khó chẩn đoán.
Người bệnh nhân đúng kiểu như này, bà ta chỉ vào vùng bị đau, còn cụ thể đau như thế nào, cụ thể đau chính xác chỗ nào thì không nói.
Không biết là cánh tay, dưới nách, hay là ngực nên rất khó chẩn đoán, đều phải nhờ vào phán đoán của bác sĩ.
Và còn một điểm nữa, đó chính là bộ phân nhạy cảm của bệnh nhân nữ, đây là một vấn đề phiền phức trong cả chẩn đoán và điều trị.
Không giống như Tây y có tỉ lệ nam nữ ngang nhau, Đông y đa số đều là nam, rất ít bác sĩ nữ, nên phụ khoa cũng rất ít.
Bình thường khi có bệnh nhân nữ đến khám phụ khoa hoặc khám về vú, hầu hết sẽ bảo họ đến bệnh viện Tây y.
Tần Lâm mặt không biểu cảm, vươn tay ra nhéo cánh tay bệnh nhân.
“Đau ở đây?”
Bệnh nhân lắc đầu.
Tần Lâm lại ấn chỗ dưới nách.
“Chỗ này?”
Bệnh nhân lại lắc đầu.
Tần Lâm nắm chặt bàn tay, dùng khớp tay ấn vào vùng da quanh núm vú của bệnh nhân.
“Đây?”
Bệnh nhân nhắm mắt, kêu một tiếng: “Đúng đúng, chính là như thế, đau muốn chết luôn”.
Nhìn thấy Tần Lâm bình tĩnh như vậy, mấy lão chuyên gia nhìn nhau.
Tên nhóc này, còn trẻ mà điềm đạm như vậy, tiếp xúc với bộ phận nhạy cảm của phụ nữ cũng không biểu hiện ra chút ngượng ngùng, loại tâm thái này không phải một hai năm là có thể tu luyện được.
Ngay cả những chuyên gia lão làng như bọn họ, cũng có lúc phải tránh bị nghi ngờ.
Có điều càng tránh thì càng ngượng ngùng, chẳng bằng xử lý giống như Tần Lâm, không để ý gì đến giới tính, như vậy lại có thể khiến bệnh nhân thoải mái hơn.
Tần Lâm nói: “Chẩn đoán ban đầu, có lẽ là bệnh về tuyến vú, trước tiên kiểm tra mạch đã”.
Người phụ nữ cắn răng chịu đựng đưa tay ra, bắt đầu kiểm tra mạch.
Ba người chuyên gia bắt đầu xì xào bàn tán.
“Các bệnh về tuyến vú, căn bản đều cần phải điều trị nội khoa và ngoại khoa, không có y tá nữ trợ giúp, không thuận tiện lắm?”
Đối với bác sĩ Đôngy, bệnh về vú của phụ nữ luôn khiến họ đau đầu, một là khó, hơn nữa lại khác biệt về nam nữ, đây là một vấn đề hóc búa.
Cho dù là châm cứu, kêu người ta cởi quần áo cũng không hay lắm.
Sau khi Tân Lâm bắt mạch xong, anh quan sát thấy sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, môi thâm tím, cánh tay trái và nách sưng cứng, cánh tay còn lại to gấp đôi tay kia.
Vừa bắt mạch Tần Lâm vừa hỏi: “Bệnh này của dì từ bao lâu rồi, lúc nặng nhất thì mức độ đau như thế nào?”
Người phụ nữ nghĩ một lúc: “Tôi cũng không rõ, lúc nặng nhất là lúc đau nhất, ngủ cũng không ngủ được”.
Bệnh nhân này đúng là không biết cách diễn đạt, căn bệnh này khi nặng thì sẽ chảy mủ, có mùi hôi, đau không chịu được, bắp tay sưng to và cứng.
Dù bệnh nhân nói không rõ nhưng Tần Lâm cũng không hỏi thêm nữa.
Kiểm tra mạch xong, anh đưa tay ấn vào bụng bệnh nhân.
“Có đau không?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đau”.
Nhìn biểu cảm là biết, đau, nhưng không đau như bị viêm vú.
Tần Lâm gật đầu: “Nằm xuống, cháu châm cứu cho dì”.
Ba vị chuyên gia lại liếc nhìn nhau, có chút kinh ngạc, muốn châm cứu sao? Châm cứu thì bọn họ cũng biết, nhưng châm cứu vú thì thực sự hơi ngương ngùng, hơn nữa lại còn trước mặt nhiều người như vậy?
Với những người phụ nữ cởi mở thì không sao, họ biết đây là tiếp xúc bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân và không né tránh.
Nhưng với một số người phụ nữ bảo thủ, họ thà chết cũng không chịu để bác sĩ nam chạm vào, trước đây đã có rất nhiều vụ phiền phức xảy ra chỉ vì sự tiếp xúc thân mật giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Cho nên các vị chuyên gia lão làng này rất có kinh nghiệm, những trường hợp khó này thường sẽ không nhận.
Nhưng trong mắt Tần Lâm, chỉ cần bệnh nhân đến trước mặt, đều là những bệnh nhân bình thường, không có lý do gì không chữa trị.
Sau khi người phụ nữ nằm xuống, Tần Lâm vén áo bệnh nhân lên, lộ ra phần bụng.
Bây giờ sẽ châm hai châm vào phần bụng dưới, bệnh này của dì ấy đã ảnh hưởng đến túi mật, châm cứu sẽ khỏi thôi.
Lúc vén áo lên, người phụ nữ có chút lo lắng, nắm chặt áo, lòng bàn tay dường như đổ mồ hôi.
Dù đã lớn tuổi, Tần Lâm mới hơn 20, bản thân bà biết rằng vị bác sĩ này không không thể lợi dụng mình hay làm gì, nhưng là một người phụ nữ dè dặt, bà không thể không như vậy.
Nghiêm thần y nói: “Nhìn đi, bệnh nhân đã bắt đầu kháng cự rồi, bệnh này không thể chữa, trừ khi có nữ y tá giỏi trợ giúp thì còn được".
Nghiêm thần y vừa nói xong, Tần Lâm đã giơ kim bạc lên, trực tiếp châm vào bên ngực bệnh nhân, chính là phần bên ngoài ngực, gần nách.
Ba chuyên gia bị sốc
Châm cứu qua áo?!
Măc dù chỉ là một lớp áo mỏng nhưng việc châm cứu qua áo này thực sự rất khó, đầu tiên là phán đoán huyệt đạo không chuẩn, cho dù là người rất quen thuộc với cơ thể người cũng phải nhìn thấy da thì mới có thể xác định các huyệt đạo.
Hơn nữa, quần áo rất trơn, lực đâm qua quần áo và lực đâm qua da không giống nhau.
Chỉ cần không kiểm soát không tốt, kim rất dễ bị lệch, hơn nữa rất khó nắm bắt được lực.
Kim châm vào huyệt đạo, cường độ khác nhau, tác dụng cũng khác nhau, do đó, châm cứu qua áo chỉ tồn tại trên sách, thường không có ai dám thử.
Nó cũng không quá khó nhưng rất ít người có thể làm được điều đó dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.