Chương 119: Não tàn hay gì
Dạ Nhiên
11/01/2021
Nghe vậy, Tần Lâm cười nhạt.
Xem ra đã tìm được đầu sỏ rồi.
Mấy người bên dưới có thể kiêu ngạo như vậy còn
không phải vì có người bảo vệ.
Phó chủ tịch Tiền này chính là người đó.
Mạnh Văn Cương phân thân không nổi. Bên tập
đoàn Mạnh Thị cũng có rất nhiều sản nghiệp, không
quản hết được, cho nên mới ủy tác cho phó chủ tịch
Tiền quản lý bên tập đoàn Hiên Viên này.
Nhưng không ngỡ tên phó chủ tịch Tiền này lại
dám ăn chặn tham ô ở giữa, không màng đến lợi ích
của công ty, làm cho công ty tốt xấu lẫn lộn.
Một phòng kiểm tra chất lượng, một phòng nhân
sự, hai phòng ban quan trọng nhất công ty đã hoàn
toàn bị hủy hoại.
Nếu Tần Lâm không kịp thời phát hiện thì mấy
hôm nữa thuốc có vấn đề sẽ được đưa ra thị trường.
Người dân dùng phải loại thuốc này sẽ chửi mắng tập
đoàn Hiên Viên, làm hỏng danh tiếng của sư phụ.
“Phó chủ tịch Tiền phải không, được, tôi nhớ tên
ông rồi”.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Phó chủ tịch Tiền hừ một tiếng: “Nhớ tên tôi thì
làm sao? Cũng không tự xem lại bản thân đi. Cậu đã
bị sa thải rồi, mau xéo đi!”
Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại gọi cho
phòng nhân sự.
“Alo! Cát Phong! Gọi bảo vệ lên đuổi người mới ra
ngoài cho tôi!”
Cát Phong cúp máy, tức tốc dẫn mấy người bảo
vệ đi lên, nhưng Tần Lâm đã rời đi rồi.
“Phó chủ tịch Tiền, có chuyện gì vậy?”
Ông ta hung dữ đập bàn thật mạnh!
“Chuyện tốt cậu làm đấy chứ cái gì! Lần sau tuyển
người thì mỡ mắt to ra mà nhìn. Thằng oắt kia muốn
tố cáo trưởng phòng Vương kìa, đúng là ăn no dửng
mỡi”
Cát Phong cũng ngây ra, Tần Lâm á?
Người mà anh ta vừa thu nhận cũng chỉ có Tần
Lâm mà thôi. Thằng cha này bỏ năm trăm nghìn đề
vào phòng kiểm tra chất lượng chỉ để đi tố cáo thôi
ư?
Não tàn hay gì?
Nổi điên xong thì điện thoại của phó chủ tịch Tiền
bỗng vang lên. Thấy tên người gọi, ông ta liền trở nên
lo lắng, ngồi thẳng lưng rồi bấm nghe.
“Alo, tổng giám đốc Mạnh ạ”.
Mạnh Văn Cương nói: “Sáng sớm ngày mai, tổng
giám đốc của tập đoàn Hiên Viên sẽ đi họp, mấy
người chuẩn bị chút đi”.
Phó chủ tịch Tiền nghe vậy thì lấy lại tinh thần.
“Được, tổng giám đốc Mạnh, tôi sẽ đi chuẩn bị
ngay!”
Mặc dù mọi người đều biết tập đoàn Hiên Viên và
tập đoàn Mạnh Thị là người một nhà, nhưng ông chủ
của tập đoàn Hiên Viên lại là một người khác.
Ông chủ thần bí này còn không xuất hiện vào
ngày cắt băng khánh thành. Từ đầu đến cuối, chưa
một ai được gặp mặt ông chủ này cả.
Không ngờ lần này ông chủ lại muốn họp. Lần này
bọn họ phải chuẩn bị thật tốt, công việc ngoài mặt
cũng phải làm cho nghiêm chỉnh.
Cúp điện thoại, phó chủ tịch Tiền bắt đầu sắp xếp
mọi việc, công ty cũng bận rộn hẳn lên, ngừng lại mọi
việc đang làm lại, chuẩn bị cho cuộc họp sáng mai.
Mấy người ð phòng kiểm tra chất lượng cũng rộn
ràng, chuyện nhà máy Phúc Long cũng tạm thời gác
lại.
Tôn Vĩnh Tuyết hơi lo lắng, nhắn hỏi trong nhóm
trò chuyện công việc.
“Chị Vương, tổng giám đốc mới đột nhiên muốn
họp, hay là có thay đổi gì về quy tắc?”
Nhóm cô ta phải tốn mấy trăm nghìn mới mua lại
được công việc này. Nếu như có chính sách gì mới,
hoặc là thuyên chuyển công tác của bọn họ thì coi
như mất trắng rồi.
Vương Hưng Giai: “Yên tâm đi, có phó chủ tịch
Tiền ở đây, có di chuyển thế nào cũng sẽ không sao
cả. Tổng giám đốc mới là người trăm công nghìn việc,
sẽ không rảnh mà lo chuyện của công ty đâu, tất cả
sẽ do phó chủ tịch Tiền quyết hết”.
Tôn Vĩnh Tuyết: “Vậy thì được, đúng là nên đi theo
phó chủ tịch Tiền mà!”
Xem ra đã tìm được đầu sỏ rồi.
Mấy người bên dưới có thể kiêu ngạo như vậy còn
không phải vì có người bảo vệ.
Phó chủ tịch Tiền này chính là người đó.
Mạnh Văn Cương phân thân không nổi. Bên tập
đoàn Mạnh Thị cũng có rất nhiều sản nghiệp, không
quản hết được, cho nên mới ủy tác cho phó chủ tịch
Tiền quản lý bên tập đoàn Hiên Viên này.
Nhưng không ngỡ tên phó chủ tịch Tiền này lại
dám ăn chặn tham ô ở giữa, không màng đến lợi ích
của công ty, làm cho công ty tốt xấu lẫn lộn.
Một phòng kiểm tra chất lượng, một phòng nhân
sự, hai phòng ban quan trọng nhất công ty đã hoàn
toàn bị hủy hoại.
Nếu Tần Lâm không kịp thời phát hiện thì mấy
hôm nữa thuốc có vấn đề sẽ được đưa ra thị trường.
Người dân dùng phải loại thuốc này sẽ chửi mắng tập
đoàn Hiên Viên, làm hỏng danh tiếng của sư phụ.
“Phó chủ tịch Tiền phải không, được, tôi nhớ tên
ông rồi”.Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Phó chủ tịch Tiền hừ một tiếng: “Nhớ tên tôi thì
làm sao? Cũng không tự xem lại bản thân đi. Cậu đã
bị sa thải rồi, mau xéo đi!”
Nói xong, ông ta lập tức lấy điện thoại gọi cho
phòng nhân sự.
“Alo! Cát Phong! Gọi bảo vệ lên đuổi người mới ra
ngoài cho tôi!”
Cát Phong cúp máy, tức tốc dẫn mấy người bảo
vệ đi lên, nhưng Tần Lâm đã rời đi rồi.
“Phó chủ tịch Tiền, có chuyện gì vậy?”
Ông ta hung dữ đập bàn thật mạnh!
“Chuyện tốt cậu làm đấy chứ cái gì! Lần sau tuyển
người thì mỡ mắt to ra mà nhìn. Thằng oắt kia muốn
tố cáo trưởng phòng Vương kìa, đúng là ăn no dửng
mỡi”
Cát Phong cũng ngây ra, Tần Lâm á?
Người mà anh ta vừa thu nhận cũng chỉ có Tần
Lâm mà thôi. Thằng cha này bỏ năm trăm nghìn đề
vào phòng kiểm tra chất lượng chỉ để đi tố cáo thôi
ư?
Não tàn hay gì?
Nổi điên xong thì điện thoại của phó chủ tịch Tiền
bỗng vang lên. Thấy tên người gọi, ông ta liền trở nên
lo lắng, ngồi thẳng lưng rồi bấm nghe.
“Alo, tổng giám đốc Mạnh ạ”.
Mạnh Văn Cương nói: “Sáng sớm ngày mai, tổng
giám đốc của tập đoàn Hiên Viên sẽ đi họp, mấy
người chuẩn bị chút đi”.
Phó chủ tịch Tiền nghe vậy thì lấy lại tinh thần.
“Được, tổng giám đốc Mạnh, tôi sẽ đi chuẩn bị
ngay!”
Mặc dù mọi người đều biết tập đoàn Hiên Viên và
tập đoàn Mạnh Thị là người một nhà, nhưng ông chủ
của tập đoàn Hiên Viên lại là một người khác.
Ông chủ thần bí này còn không xuất hiện vào
ngày cắt băng khánh thành. Từ đầu đến cuối, chưa
một ai được gặp mặt ông chủ này cả.
Không ngờ lần này ông chủ lại muốn họp. Lần này
bọn họ phải chuẩn bị thật tốt, công việc ngoài mặt
cũng phải làm cho nghiêm chỉnh.
Cúp điện thoại, phó chủ tịch Tiền bắt đầu sắp xếp
mọi việc, công ty cũng bận rộn hẳn lên, ngừng lại mọi
việc đang làm lại, chuẩn bị cho cuộc họp sáng mai.
Mấy người ð phòng kiểm tra chất lượng cũng rộn
ràng, chuyện nhà máy Phúc Long cũng tạm thời gác
lại.
Tôn Vĩnh Tuyết hơi lo lắng, nhắn hỏi trong nhóm
trò chuyện công việc.
“Chị Vương, tổng giám đốc mới đột nhiên muốn
họp, hay là có thay đổi gì về quy tắc?”
Nhóm cô ta phải tốn mấy trăm nghìn mới mua lại
được công việc này. Nếu như có chính sách gì mới,
hoặc là thuyên chuyển công tác của bọn họ thì coi
như mất trắng rồi.
Vương Hưng Giai: “Yên tâm đi, có phó chủ tịch
Tiền ở đây, có di chuyển thế nào cũng sẽ không sao
cả. Tổng giám đốc mới là người trăm công nghìn việc,
sẽ không rảnh mà lo chuyện của công ty đâu, tất cả
sẽ do phó chủ tịch Tiền quyết hết”.
Tôn Vĩnh Tuyết: “Vậy thì được, đúng là nên đi theo
phó chủ tịch Tiền mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.