Chương 787: Nơi này nhất định có quỷ
Dạ Nhiên
17/05/2021
Tần Lâm đột nhiên mở hai mắt, khi quay đầu, nhìn thấy một cái bóng màu vàng, đang vội vàng xông vào rừng rậm.
"Chẳng nhẽ... là nó?"
Tần Lâm đoán thầm trong lòng, liệu có phải là con Hoàng Bì Tử mà lúc trước nhìn thấy ở nhà Mộc Tâm Lan không?
Hơn nữa Hoàng Bì Tử thù dai nhớ lâu, lúc trước anh dùng đá đánh nó, chẳng nhẽ là Hoàng Bì Tử sao? Tốc độ nó chạy nhanh thật, hơn nữa ở trong rừng sâu, rất khó tìm được nó.
Không có cách nào giải thích được về Quỷ đả tường, Tần Lâm xuất hiện ảo giác cũng không giải thích được. Nhưng Tần Lâm nhìn thấy con Hoàng Bì Tử, điều này khiến anh nghi ngờ, chẳng nhẽ người vẫn luôn đi theo bọn anh là Hoàng Bì Tử sao?
"Tôi không sao!"
Tần Lâm lắc đầu, anh không muốn để bọn Mộc Tâm Lan lo lắng, vậy nên không nói cho bọn họ biết, có điều muốn biết có thật là bọn họ bị Hoàng Bì Tử nhằm vào không thì phải ép nó xuất hiện. Nó muốn anh chết nên nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tần Lâm biết nước tiểu của Hoàng Bì Tử có thể khiến bọn họ xuất hiện ảo giác, hơn nữa cũng là dược liệu rất quý, nếu như Hoàng Bì Tử tác oai tác quái, bọn họ vẫn cứ lòng vòng ở chỗ cũ, nhất định có liên quan đến nó. Ký hiệu và dấu chân đều bị xóa đi. Lúc này, bọn họ mới bị mất phương hướng ban đầu.
Cổ Lực Na Mỹ cười xinh đẹp, có điều Tần Lâm không sao, không rơi xuống vực sâu, cũng chỉ được coi là khiến người ta sợ thót tim thôi.
"Anh đừng dọa tôi, chúng tôi đều phải dựa vào anh mới ra được khỏi đây đấy".
"Yên tâm, tôi không dễ chết như vậy. Có điều mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi quan sát xung quanh một lúc".
Tần Lâm an ủi bọn Mộc Tâm Lan, bắt đầu đi xung quanh quan sát, Tần Lâm muốn tìm dấu vết của Hoàng Bì Tử, còn có nước tiểu của nó. Nếu như thật sự là Hoàng Bì Tử thì cho dù là ảo giác của bản thân hay là Quỷ đả tường thì đều dễ dàng giải quyết.
Tìm bốn phía, Tần Lâm quả nhiên tìm được mấy dấu chân nhỏ, hơn nữa vô cùng nhẹ nhàng, còn có hai chỗ gần giống như nước tiểu. Anh có thể chắc chắn, con Hoàng Bì Tử này là nguyên nhân khiến bọn họ cảm thấy có Quỷ đả tường.
Tần Lâm từng bước tiến về vách đá bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn, khi sắp rơi xuống vách đá, anh lật cổ tay tóm lấy vách đá, bám ở vách đá. Cùng lúc đó có một hòn đá lớn đang lăn xuống.
Tần Lâm hét thảm một tiếng, hòn đá lớn cứ vậy mà rơi xuống.
"Cứu mạng..."
"Bộp!"
Một tiếng cực lớn vang lên, đập vào vách núi cao trăm mét, đám Mộc Tâm Lan có thể nghe thấy rõ ràng.
"Tần Lâm! Sao anh lại đi rơi xuống nữa vậy?"
Sắc mặt Dương Vân Kim trầm xuống, mặc dù cô ta không thích Tần Lâm, nhưng cô ta không thể phủ nhận, không có Tần Lâm, ba cô gái bọn họ cũng khó có thể đi tiếp được. Na Mỹ mang theo hai gánh nặng, nếu như thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng Na Mỹ sẽ vứt bỏ cô ta.
Mộc Tâm Lan tái mét mặt, sau âm thanh to đùng lúc nãy, tim cô ấy cũng nhảy vọt lên. Bọn họ đều chạy đến vách núi, có điều không có dấu vết của Tần Lâm, dưới vách núi cao trăm mét chỉ thấy một hố tuyết, chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Tần Lâm, chắc bị xương tan thịt nát rồi.
"Anh Tần!"
Dương Vân Kim nhìn xung quanh, xung quanh ngoại trừ tuyết trắng và rừng cây thì chẳng có gì, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn đầy sự hoảng loạn. Tần Lâm mà chết thì bọn họ cũng rơi vào nguy hiểm.
"Nhất định là Quỷ đả tường! Có quỷ! Ở đây nhất định có quỷ".
Dương Vân Kim suýt nữa sợ phát khóc. Bởi vì bây giờ cô ta chỉ là một tên què, căn bản không thể nào đi được bao xa nữa. Nếu như lúc trước Tần Lâm không ép độc từ chân cô ta mạnh như vậy thì chắc cô ta vẫn đi tiếp được. Nhưng bây giờ độc tính mặc dù được loại bỏ nhưng bắp chân cô ta vẫn sưng như cũ, chắc ba đến năm ngày nữa không hết sưng được.
Cổ Lực Na Mỹ buồn khổ nói. Bây giờ Dương Vân Kim có vẻ như đã hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì cô ta sợ bản thân chết ở đây.
"Vân Kim, cô đừng như vậy! Đâu ra quỷ chứ, chúng ta chỉ bị lạc đường thôi".
Dương Vân Kim hét lớn, lắc đầu mình, quay đi quay lại, có vẻ như sắp điên rồi.
"Không phải, cô đừng lừa tôi, nhất định có Quỷ đả tường! Có Quỷ đả tường! Quỷ, có quỷ!"
Cổ Lực Na Mỹ sốt ruột nói, bây giờ nhà dột mà còn gặp mưa đêm. Tần Lâm có thể lại bị ảo giác, sau đó rơi xuống vách đá, mà tình cảnh của bọn họ cũng thập tử nhất sinh.
“Vân Kim, Vân Kim! Cô bình tĩnh đi".
Mộc Tâm Lan lầm bầm nói, nước mắt đong đầy hốc mắt, ánh mặt bi thương đem theo cả nỗi tuyệt vọng. Anh Tần là hi vọng của cô, là tấm gương của cô. Nhưng giờ đây anh Tần lại té chết dưới vách núi.
"Anh Tần, sao có thể... sao có thể vậy... anh không thể bỏ em lại một mình".
Đúng lúc này, một còn Hoàng Bì Tử rón rén, thận trọng từ hòn đá ở phía xa chạy tới. Nó cách bọn họ khá xa, sau đó nhìn xuống dưới.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn vươn lên từ vách núi, tóm lấy cổ con Hoàng Bì Tử.
"Áu... áu áu áu..."
Hoàng Bì Tử không ngừng gào thét, bị Tần Lâm bóp chặt cổ, giương nanh múa vuốt, muốn thoát khỏi bàn tay của Tần Lâm nhưng sức lực của anh rất lớn, Hoàng Bì Tử không thể nào thoát được.
Tần Lâm đạp vào vách đá để nhảy lên. Ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào con Hoàng Bì Tử, quả nhiên là nó! Đúng là nó, đúng là ánh mắt này!
Ở trước ngực nó còn có vết thương do anh dùng đá đánh.
"Áu áu áu..."
Hoàng Bì Tử giãy giụa, thu hút sự chú ý của bọn Mộc Tâm Lan, ba cô gái quay đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng vui mừng, Tần Lâm chưa chết? Anh giả chết sao? Anh sống lại rồi sao?
Mộc Tâm Lan chạy đến, vui mừng phát khóc, anh Tần chưa chết, anh vẫn luôn ở bên mình, nhưng tại sao anh lại cố ý giả chết?
"Anh Tần!"
Cổ Lực Na Mỹ giật mình, khó tin nhìn Tần Lâm.
"Đây là... Hoàng Bì Tử?"
Ở khu Đông Bắc này, Hồ Hoàng Nhị Tiên là sự tồn tại lợi hại nhất, có thể tương đương với thần tiên, không người nào dám dây vào thứ này, bởi vì nó vô cùng thần bí, hơn nữa một khi bị nó quấn lấy thì thực sự tệ.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Chính là vì nó nên chúng ta mới đi lòng vòng tại chỗ, vì nó mà mới bị ảo giác. Nếu như không bắt được nó thì chúng ta mãi mãi không ra khỏi được chỗ này".
Con Hoàng Bì Tử này vẫn không ngừng giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì, căn bản không thoát được trói buộc của Tần Lâm, tay anh không khác gì chiếc kìm sắt cả, khiến cho nó dùng hết sức bình sinh mà chẳng hề có tác dụng. Con động vật xương mềm này vô cùng mềm dẻo, nhưng trong tay Tần Lâm thì hết đường chạy trốn.
"Hoàng Bì Tử? Anh dám bắt Hoàng Đại Tiên sao? Anh muốn chết à?"
Dương Vân Kim tức giận rống anh, Hoàng Đại Tiên trong mắt cô là thần thánh, hơn nữa còn là thần thánh mà người đi núi bọn họ phải kính nể tránh xa, nhưng lại bị Tần Lâm tóm trong tay, thoi thóp hơi tàn.
"Chẳng nhẽ... là nó?"
Tần Lâm đoán thầm trong lòng, liệu có phải là con Hoàng Bì Tử mà lúc trước nhìn thấy ở nhà Mộc Tâm Lan không?
Hơn nữa Hoàng Bì Tử thù dai nhớ lâu, lúc trước anh dùng đá đánh nó, chẳng nhẽ là Hoàng Bì Tử sao? Tốc độ nó chạy nhanh thật, hơn nữa ở trong rừng sâu, rất khó tìm được nó.
Không có cách nào giải thích được về Quỷ đả tường, Tần Lâm xuất hiện ảo giác cũng không giải thích được. Nhưng Tần Lâm nhìn thấy con Hoàng Bì Tử, điều này khiến anh nghi ngờ, chẳng nhẽ người vẫn luôn đi theo bọn anh là Hoàng Bì Tử sao?
"Tôi không sao!"
Tần Lâm lắc đầu, anh không muốn để bọn Mộc Tâm Lan lo lắng, vậy nên không nói cho bọn họ biết, có điều muốn biết có thật là bọn họ bị Hoàng Bì Tử nhằm vào không thì phải ép nó xuất hiện. Nó muốn anh chết nên nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tần Lâm biết nước tiểu của Hoàng Bì Tử có thể khiến bọn họ xuất hiện ảo giác, hơn nữa cũng là dược liệu rất quý, nếu như Hoàng Bì Tử tác oai tác quái, bọn họ vẫn cứ lòng vòng ở chỗ cũ, nhất định có liên quan đến nó. Ký hiệu và dấu chân đều bị xóa đi. Lúc này, bọn họ mới bị mất phương hướng ban đầu.
Cổ Lực Na Mỹ cười xinh đẹp, có điều Tần Lâm không sao, không rơi xuống vực sâu, cũng chỉ được coi là khiến người ta sợ thót tim thôi.
"Anh đừng dọa tôi, chúng tôi đều phải dựa vào anh mới ra được khỏi đây đấy".
"Yên tâm, tôi không dễ chết như vậy. Có điều mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi quan sát xung quanh một lúc".
Tần Lâm an ủi bọn Mộc Tâm Lan, bắt đầu đi xung quanh quan sát, Tần Lâm muốn tìm dấu vết của Hoàng Bì Tử, còn có nước tiểu của nó. Nếu như thật sự là Hoàng Bì Tử thì cho dù là ảo giác của bản thân hay là Quỷ đả tường thì đều dễ dàng giải quyết.
Tìm bốn phía, Tần Lâm quả nhiên tìm được mấy dấu chân nhỏ, hơn nữa vô cùng nhẹ nhàng, còn có hai chỗ gần giống như nước tiểu. Anh có thể chắc chắn, con Hoàng Bì Tử này là nguyên nhân khiến bọn họ cảm thấy có Quỷ đả tường.
Tần Lâm từng bước tiến về vách đá bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn, khi sắp rơi xuống vách đá, anh lật cổ tay tóm lấy vách đá, bám ở vách đá. Cùng lúc đó có một hòn đá lớn đang lăn xuống.
Tần Lâm hét thảm một tiếng, hòn đá lớn cứ vậy mà rơi xuống.
"Cứu mạng..."
"Bộp!"
Một tiếng cực lớn vang lên, đập vào vách núi cao trăm mét, đám Mộc Tâm Lan có thể nghe thấy rõ ràng.
"Tần Lâm! Sao anh lại đi rơi xuống nữa vậy?"
Sắc mặt Dương Vân Kim trầm xuống, mặc dù cô ta không thích Tần Lâm, nhưng cô ta không thể phủ nhận, không có Tần Lâm, ba cô gái bọn họ cũng khó có thể đi tiếp được. Na Mỹ mang theo hai gánh nặng, nếu như thật sự gặp nguy hiểm đến tính mạng Na Mỹ sẽ vứt bỏ cô ta.
Mộc Tâm Lan tái mét mặt, sau âm thanh to đùng lúc nãy, tim cô ấy cũng nhảy vọt lên. Bọn họ đều chạy đến vách núi, có điều không có dấu vết của Tần Lâm, dưới vách núi cao trăm mét chỉ thấy một hố tuyết, chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Tần Lâm, chắc bị xương tan thịt nát rồi.
"Anh Tần!"
Dương Vân Kim nhìn xung quanh, xung quanh ngoại trừ tuyết trắng và rừng cây thì chẳng có gì, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn đầy sự hoảng loạn. Tần Lâm mà chết thì bọn họ cũng rơi vào nguy hiểm.
"Nhất định là Quỷ đả tường! Có quỷ! Ở đây nhất định có quỷ".
Dương Vân Kim suýt nữa sợ phát khóc. Bởi vì bây giờ cô ta chỉ là một tên què, căn bản không thể nào đi được bao xa nữa. Nếu như lúc trước Tần Lâm không ép độc từ chân cô ta mạnh như vậy thì chắc cô ta vẫn đi tiếp được. Nhưng bây giờ độc tính mặc dù được loại bỏ nhưng bắp chân cô ta vẫn sưng như cũ, chắc ba đến năm ngày nữa không hết sưng được.
Cổ Lực Na Mỹ buồn khổ nói. Bây giờ Dương Vân Kim có vẻ như đã hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì cô ta sợ bản thân chết ở đây.
"Vân Kim, cô đừng như vậy! Đâu ra quỷ chứ, chúng ta chỉ bị lạc đường thôi".
Dương Vân Kim hét lớn, lắc đầu mình, quay đi quay lại, có vẻ như sắp điên rồi.
"Không phải, cô đừng lừa tôi, nhất định có Quỷ đả tường! Có Quỷ đả tường! Quỷ, có quỷ!"
Cổ Lực Na Mỹ sốt ruột nói, bây giờ nhà dột mà còn gặp mưa đêm. Tần Lâm có thể lại bị ảo giác, sau đó rơi xuống vách đá, mà tình cảnh của bọn họ cũng thập tử nhất sinh.
“Vân Kim, Vân Kim! Cô bình tĩnh đi".
Mộc Tâm Lan lầm bầm nói, nước mắt đong đầy hốc mắt, ánh mặt bi thương đem theo cả nỗi tuyệt vọng. Anh Tần là hi vọng của cô, là tấm gương của cô. Nhưng giờ đây anh Tần lại té chết dưới vách núi.
"Anh Tần, sao có thể... sao có thể vậy... anh không thể bỏ em lại một mình".
Đúng lúc này, một còn Hoàng Bì Tử rón rén, thận trọng từ hòn đá ở phía xa chạy tới. Nó cách bọn họ khá xa, sau đó nhìn xuống dưới.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn vươn lên từ vách núi, tóm lấy cổ con Hoàng Bì Tử.
"Áu... áu áu áu..."
Hoàng Bì Tử không ngừng gào thét, bị Tần Lâm bóp chặt cổ, giương nanh múa vuốt, muốn thoát khỏi bàn tay của Tần Lâm nhưng sức lực của anh rất lớn, Hoàng Bì Tử không thể nào thoát được.
Tần Lâm đạp vào vách đá để nhảy lên. Ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm vào con Hoàng Bì Tử, quả nhiên là nó! Đúng là nó, đúng là ánh mắt này!
Ở trước ngực nó còn có vết thương do anh dùng đá đánh.
"Áu áu áu..."
Hoàng Bì Tử giãy giụa, thu hút sự chú ý của bọn Mộc Tâm Lan, ba cô gái quay đầu nhìn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng vui mừng, Tần Lâm chưa chết? Anh giả chết sao? Anh sống lại rồi sao?
Mộc Tâm Lan chạy đến, vui mừng phát khóc, anh Tần chưa chết, anh vẫn luôn ở bên mình, nhưng tại sao anh lại cố ý giả chết?
"Anh Tần!"
Cổ Lực Na Mỹ giật mình, khó tin nhìn Tần Lâm.
"Đây là... Hoàng Bì Tử?"
Ở khu Đông Bắc này, Hồ Hoàng Nhị Tiên là sự tồn tại lợi hại nhất, có thể tương đương với thần tiên, không người nào dám dây vào thứ này, bởi vì nó vô cùng thần bí, hơn nữa một khi bị nó quấn lấy thì thực sự tệ.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
"Chính là vì nó nên chúng ta mới đi lòng vòng tại chỗ, vì nó mà mới bị ảo giác. Nếu như không bắt được nó thì chúng ta mãi mãi không ra khỏi được chỗ này".
Con Hoàng Bì Tử này vẫn không ngừng giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì, căn bản không thoát được trói buộc của Tần Lâm, tay anh không khác gì chiếc kìm sắt cả, khiến cho nó dùng hết sức bình sinh mà chẳng hề có tác dụng. Con động vật xương mềm này vô cùng mềm dẻo, nhưng trong tay Tần Lâm thì hết đường chạy trốn.
"Hoàng Bì Tử? Anh dám bắt Hoàng Đại Tiên sao? Anh muốn chết à?"
Dương Vân Kim tức giận rống anh, Hoàng Đại Tiên trong mắt cô là thần thánh, hơn nữa còn là thần thánh mà người đi núi bọn họ phải kính nể tránh xa, nhưng lại bị Tần Lâm tóm trong tay, thoi thóp hơi tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.