Chương 1207: Nữ hoàng hương liệu!
Dạ Nhiên
18/07/2021
"Anh còn có mặt mũi để gọi cho tôi à?"
Giọng nói lạnh như băng hơi run rẩy, người phụ nữ tung hoành khắp bờ Đông Hải Madagascar, lúc này trái tim như muốn vỡ ra.
Ba mươi tám tuổi, người phụ nữ độc thân đứng thứ chín tạp trì Forbes thế giới!
Nữ hoàng hương liệu Madagascar, toàn bộ ngành xuất nhập khẩu hương liệu của Madagascar đều nằm trong tay cô, một người phụ nữ đứng trên đỉnh của hương liệu.
Hai mươi năm trước, tên của cô vang danh khắp eo biển, không ai không biết, hôm nay cái tên này càng khiến cho lũ hải tặc khắp biển phải sợ hãi.
Không ai biết Tiffany mạnh thế nào, tóm lại hai mươi năm qua, người phụ nữ thừa kế cơ nghiệp như cô đã hạ rất nhiều đối thủ cạnh tranh, đứng sừng sững ở Madagascar, trở thành trụ cột chống đỡ GDP của cả quốc gia. Ở Madagascar cô là thần.
Tần Trì cười khổ nói.
"Tôi đang ở trên quần đảo Samoyed".
Cô ấy cúp máy, ánh mắt nóng bỏng, hai mươi năm nay cô vẫn luôn chờ đợi cuộc điện thoại này.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hồ ly, đôi mắt xanh thăm thẳm, đẹp như hai hòn ngọc, cho dù năm nay đã ba mươi tám tuổi thì khuôn mặt ấy vẫn mỹ lệ xinh đẹp như xưa, vẫn chẳng khác gì thời con gái hai mươi tuổi. Làn da đàn hồi mọng nước như quả anh đào, khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nữ hầu bên cạnh kinh ngạc, phục vụ chủ nhân suốt hơn hai mươi năm, cô chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt động lòng người đến vậy.
Đôi môi của cô khẽ mở, nhẹ nhàng nói ra mấy câu.
"Chuẩn bị một chút, tôi muốn đến quẩn đảo Samoyed, huy động tất cả tàu thuyền, lần này tôi muốn anh ấy có mọc cánh cũng khó thoát".
Lúc này, toàn bộ còi trên bến tàu vang lên, tàu thuyền lái thẳng về quần đảo Samoyed.
Tần Lâm, Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á bắt đầu không ngừng tìm kiếm khắp quần đảo Samoyed, nhưng tìm một hồi lâu vẫn không tìm được thứ gì. Người Tam Tinh cho dù có đến đây cũng sẽ không làm náo loạn mà họ đều biết phải im lặng, âm thầm tìm đồng bọn. Điều này khiến Tần Lâm vô cùng buồn bực nhưng cũng hết cách.
Ngay cả Địch Luân Á cũng chỉ tìm được đến đây, còn về tung tích kỹ hơn thì phải dựa vào Tần Lâm.
Tần Lâm và Tạ Hồng Mai mệt đến mức đầu toát đầy mồ hôi, liên tục tìm mấy hòn đảo đều vô ích, không có bất kỳ tin tức gì
Lúc này Tần Trì đến nơi, nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Tần Lâm, không cần hỏi cũng biết kết quả.
Tần Lâm cười gượng nói,
"Tìm thế này không có kết quả đâu".
"Đúng vậy, nếu như chúng ta cứ tìm liên tục như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể, tìm như vậy không hiệu quả".
Tạ Hồng Mai bất lực nhún vai nói, Địch Luân Á càng sững sờ hơn, cô ấy dường như chỉ quan tâm đến việc thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.
"Tiền bối, chú có cách gì không?"
Tạ Hồng Mai nhìn Tần Trì, trong mắt đầy tia hy vọng, dù sao Tần Trì cũng là bố Tần Lâm, hơn nữa từng giao chiến với người Tam Tinh.
"Chú cũng không biết, cứ đi một lúc đã".
Tần Trì cười nói, dựa vào năng lực của bọn họ, tìm người Tam Tinh là chuyện không thể, Madagascar không lớn bằng Hoa Hạ nhưng cũng rộng cả trăm nghìn cây số, lại thêm quần đảo Samoyed nằm gần biển, các hòn đảo cách xa nhau, muốn tìm người Tam Tinh đúng là quá khó.
Lực lượng của họ ít ỏi, một mình tới đây như vậy đúng là bị động, nhưng việc đã đến nước này, bọn họ cũng hết lựa chọn.
"Tu..."
"Tu tu..."
Tiếng còi chói tai vang lên khắp biển khơi, vùng biển xung quanh, sóng lớn phập phồng, ở xa xa từng chiếc tàu thuyền lớn nhỏ đang đi tới.
"Sao lại nhiều tàu như vậy? Bọn họ dường như đang lại gần chúng ta".
Tần Lâm nhíu mày, mấy chục chiếc tàu, không phải là cả trăm chiếc mới đúng, hừng hực khí thế, nghênh đón mà đến, tạo cho người ta cảm giác bị áp chế!
Giọng nói lạnh như băng hơi run rẩy, người phụ nữ tung hoành khắp bờ Đông Hải Madagascar, lúc này trái tim như muốn vỡ ra.
Ba mươi tám tuổi, người phụ nữ độc thân đứng thứ chín tạp trì Forbes thế giới!
Nữ hoàng hương liệu Madagascar, toàn bộ ngành xuất nhập khẩu hương liệu của Madagascar đều nằm trong tay cô, một người phụ nữ đứng trên đỉnh của hương liệu.
Hai mươi năm trước, tên của cô vang danh khắp eo biển, không ai không biết, hôm nay cái tên này càng khiến cho lũ hải tặc khắp biển phải sợ hãi.
Không ai biết Tiffany mạnh thế nào, tóm lại hai mươi năm qua, người phụ nữ thừa kế cơ nghiệp như cô đã hạ rất nhiều đối thủ cạnh tranh, đứng sừng sững ở Madagascar, trở thành trụ cột chống đỡ GDP của cả quốc gia. Ở Madagascar cô là thần.
Tần Trì cười khổ nói.
"Tôi đang ở trên quần đảo Samoyed".
Cô ấy cúp máy, ánh mắt nóng bỏng, hai mươi năm nay cô vẫn luôn chờ đợi cuộc điện thoại này.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hồ ly, đôi mắt xanh thăm thẳm, đẹp như hai hòn ngọc, cho dù năm nay đã ba mươi tám tuổi thì khuôn mặt ấy vẫn mỹ lệ xinh đẹp như xưa, vẫn chẳng khác gì thời con gái hai mươi tuổi. Làn da đàn hồi mọng nước như quả anh đào, khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng nở nụ cười.
Nữ hầu bên cạnh kinh ngạc, phục vụ chủ nhân suốt hơn hai mươi năm, cô chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt động lòng người đến vậy.
Đôi môi của cô khẽ mở, nhẹ nhàng nói ra mấy câu.
"Chuẩn bị một chút, tôi muốn đến quẩn đảo Samoyed, huy động tất cả tàu thuyền, lần này tôi muốn anh ấy có mọc cánh cũng khó thoát".
Lúc này, toàn bộ còi trên bến tàu vang lên, tàu thuyền lái thẳng về quần đảo Samoyed.
Tần Lâm, Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á bắt đầu không ngừng tìm kiếm khắp quần đảo Samoyed, nhưng tìm một hồi lâu vẫn không tìm được thứ gì. Người Tam Tinh cho dù có đến đây cũng sẽ không làm náo loạn mà họ đều biết phải im lặng, âm thầm tìm đồng bọn. Điều này khiến Tần Lâm vô cùng buồn bực nhưng cũng hết cách.
Ngay cả Địch Luân Á cũng chỉ tìm được đến đây, còn về tung tích kỹ hơn thì phải dựa vào Tần Lâm.
Tần Lâm và Tạ Hồng Mai mệt đến mức đầu toát đầy mồ hôi, liên tục tìm mấy hòn đảo đều vô ích, không có bất kỳ tin tức gì
Lúc này Tần Trì đến nơi, nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Tần Lâm, không cần hỏi cũng biết kết quả.
Tần Lâm cười gượng nói,
"Tìm thế này không có kết quả đâu".
"Đúng vậy, nếu như chúng ta cứ tìm liên tục như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể, tìm như vậy không hiệu quả".
Tạ Hồng Mai bất lực nhún vai nói, Địch Luân Á càng sững sờ hơn, cô ấy dường như chỉ quan tâm đến việc thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.
"Tiền bối, chú có cách gì không?"
Tạ Hồng Mai nhìn Tần Trì, trong mắt đầy tia hy vọng, dù sao Tần Trì cũng là bố Tần Lâm, hơn nữa từng giao chiến với người Tam Tinh.
"Chú cũng không biết, cứ đi một lúc đã".
Tần Trì cười nói, dựa vào năng lực của bọn họ, tìm người Tam Tinh là chuyện không thể, Madagascar không lớn bằng Hoa Hạ nhưng cũng rộng cả trăm nghìn cây số, lại thêm quần đảo Samoyed nằm gần biển, các hòn đảo cách xa nhau, muốn tìm người Tam Tinh đúng là quá khó.
Lực lượng của họ ít ỏi, một mình tới đây như vậy đúng là bị động, nhưng việc đã đến nước này, bọn họ cũng hết lựa chọn.
"Tu..."
"Tu tu..."
Tiếng còi chói tai vang lên khắp biển khơi, vùng biển xung quanh, sóng lớn phập phồng, ở xa xa từng chiếc tàu thuyền lớn nhỏ đang đi tới.
"Sao lại nhiều tàu như vậy? Bọn họ dường như đang lại gần chúng ta".
Tần Lâm nhíu mày, mấy chục chiếc tàu, không phải là cả trăm chiếc mới đúng, hừng hực khí thế, nghênh đón mà đến, tạo cho người ta cảm giác bị áp chế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.