Chương 333: Ống giác hơi trúc
Dạ Nhiên
16/05/2021
Dao Dao nhanh chóng mua một xe ống giác hơi trúc, cô ta không dám chậm chễ việc chữa bệnh cho ông nội, mua tất cả các loại ống giác hơi trúc ở mấy phòng khám Đông y để cho Tần Lâm chọn.
Những loại ống giác hơi trúc này đều có thể dùng, để ông cụ nằm trên giường, cởi sạch quần áo kể cả quần con.
Dao Dao và Lôi Hồng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nghiêm thần y và Tần Lâm.
Lúc này đường đường là Nghiêm thần y, bậc thầy Đông y lại trở thành trợ lý của Tần Lâm, giúp việc cho anh.
Tần Lâm cầm ống giác hơi trúc, đốt bông cồn, chùi mạnh vào bên trong ống giác hơi tầm mười mấy giây.
Nghiêm thần y cau mày lại, ông ta từng nhìn thấy giác hơi, bình thường chỉ cần chà nhẹ vào bên trong là được rồi.
Như thế có thể đẩy toàn bộ không khí bên trong ống giác hơi trúc ra ngoài, từ đó đạt được mục đích của giác hơi.
Tuy nhiên Tần Lâm chà ngọn lửa hết vòng này đến vòng khác, thậm chí bên trong ống giác hơi trúc đã cháy rồi nhưng vẫn tiếp tục chà, thao tác này khiến Nghiêm thần y thấy hơi khó hiểu.
Tần Lâm cũng không giải thích, úp ống giác hơi trúc đang cháy vào huyệt vị của ông cụ.
Ống giác hơi trúc lập tức trở nên đỏ ửng, bốc ra một làn khói xám.
Sau đó Tần Lâm tiếp tục làm như vậy, lần lượt úp từng ống giác hơi trúc lên trên người ông cụ.
Toàn thân có 108 đại huyệt, ống giác hơi trúc xếp đầy người ông cụ.
Sau đó, Tần Lâm thở phào, lau mồ hôi trên trán, anh nói.
“Lực bình thường của ống giác hơi trúc không đủ, nhất định phải là ống giác hơi trúc nóng rực mới có thể hút tất cả khí nóng trong người ông cụ ra được!”
Nghiêm thần y ngộ ra, thì ra là vậy.
Sau khi úp giác hơi xong, ông cụ hít sâu một hơi, cảm thấy toàn bộ lưng như bị ai đó kéo dậy.
“Hít sâu, thở từ từ”.
Ông cụ hít một hơi rồi từ từ thở ra, cố gắng dùng hơi thở sâu để xoa dịu đi sự đau đớn ở phần lưng.
Lúc ông cụ hít thở, thậm chí có thể nhìn thấy khói bốc ra từ miệng.
Ông cụ không chú ý, nhưng Nghiêm thần y lại nhìn thấy rất rõ, ông ta hỏi.
“Sương này là sao vậy?”
“Là khí bẩn”.
“Trong cơ thể của người bệnh có quá nhiều chất bẩn, ngoài ống giác hơi trúc ra vẫn cần phải dựa vào thổ nạp để thanh lọc cơ thể”.
Nghiêm thần y sửng sốt: “Ông cụ Hải còn biết thổ nạp sao?”
Tần Lâm cười: “Ai cũng biết thổ nạp, điều chỉnh phương pháp thở một chút là được, có điều trong cơ thể ông không có nhiều chất bẩn nên mới không nhìn ra”.
Nghiêm thần y gật đầu, thảo luận y học với Tần đại sư đúng là mở mang tầm hiểu biết.
Bịch, bịch, bịch!
Đột nhiên, ống giác hơi trúc lần lượt nứt toác, làn khói xám tỏa ra, mang theo mùi hôi thối.
Sau khi nứt ra, ống giác hơi trúc rơi xuống, lưng ông cụ biến thành màu đen.
Màu đen sẫm vô cùng đáng sợ.
Ông cụ cố gắng quay người lại, cảm thấy lưng mình mất đi cảm giác, ông ấy nằm trên giường thở dài.
“Đã lâu tôi không cảm thấy thoải mái như thế này, Tần thần y, cậu đúng là danh bất hư truyền, trước đây tôi đúng là có mắt như mù”.
Tần Lâm nói: “Bệnh này của ông cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian dài, nếu không ông thay đổi thói quen ăn uống sẽ tiếp tục phát bệnh”.
“Tôi sẽ kê hai đơn cho ông, một đơn thuốc, một thực đơn ăn uống”.
“Uống thuốc cộng thêm việc bồi bổ thực phẩm, chắc chắn sẽ có hiệu quả”.
Ông cụ nằm liệt trên giường, yếu ớt nói.
“Tần thần y, sau này cậu chính là ân nhân của Hải Ninh tôi, nhà họ Hải chúng tôi sẽ nghe theo lời của cậu!”.
Cho dù đang rất yếu nhưng ông cụ vẫn nói lời cảm ơn.
Nếu không phải nhờ Tần Lâm, sợ rằng ông cụ sẽ tiếp tục duy trì cuộc sống thế này.
Nếu như không phát hiện ra chứng mộng du, e rằng một tháng sau ông cụ Hải Ninh sẽ đổ bệnh thật.
Ở cái tuổi của ông, nửa đêm nửa hôm ăn thịt sống, sao có thể có kết cục tốt đẹp được chứ?
Hơn nữa ông ấy ăn thịt sống bởi vì trong tủ lạnh chỉ có mỗi thịt sống, nếu có cá sống, chẳng phải sẽ ăn cả cá sống sao?
Đúng thực là bệnh từ cái mồm mà ra, đến lúc đó hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Tần Lâm nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, tôi chữa bệnh cho ông chỉ vì nể tình Lôi Hồng mà thôi”.
Những điều Tần Lâm nói đều là sự thật, nếu không phải quen biết Lôi Hồng, dựa vào thái độ của Dao Dao, anh đã bỏ về từ lâu rồi.
Vẻ mặt Hải Ninh có chút khó xử, ông nói.
“Mong cậu Tần tha thứ, tôi sẽ đích thân cảm ơn Tiểu Hồng”.
Nói xong Hải Ninh đưa một tấm danh thiếp màu vàng cho Tần Lâm, ông nói.
“Cậu Tần, đây là danh thiếp của tôi, sau này cậu có việc gì ở tỉnh lỵ, cứ gọi điện cho tôi, nhà họ Hải sẽ dốc sức giúp đỡ cậu”.
Tần Lâm gật đầu, nhận lấy danh thiếp.
Sau đó gọi bảo mẫu nhà họ Hải đến, kê hai đơn cho ông cụ, một đơn thuốc, một thực đơn ăn uống, thực đơn ăn uống ghi một vài món ông cụ nên ăn và không nên ăn.
Sau khi kê xong đơn thuốc, Tần Lâm ra khỏi phòng.
Dao Dao vội vào trong phòng xem tình hình, một lúc sau, cô ta đi ra ngoài.
Dao Dao đứng trước mặt Tần Lâm, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, áy náy.
“Anh Tần, xin lỗi, trước đây là tôi không đúng, thành thật xin lỗi anh”.
Nói xong, Dao Dao đưa một chiếc thẻ ngân hàng và một tấm danh thiếp cho Tần Lâm.
“Mong anh Tần nhận cho!”
Tần Lâm nghĩ một lúc, không từ chối mà nhận lấy.
Mặc dù nói nể tình Lôi Hồng không lấy tiền chữa trị cũng được, nhưng mà nhà họ Hải cũng đâu thiếu tiền, không lấy tiền chữa trị của họ lại cảm thấy không yên tâm.
Lấy tiền xong, Tần Lâm và Nghiêm thần y cáo từ, rời khỏi nhà họ Hải.
Lôi Hồng chuẩn bị tìm xe đưa Tần Lâm về Đông Hải, đột nhiên điện thoại của anh reo lên.
Trần Diên gọi điện đến.
“Alo, cậu về Đông Hải chưa?”
“Vẫn chưa, có chuyện gì thế?”
“Cậu có thể giúp người thì giúp cho trót, đến nhà tôi một chuyến được không?”
“Ờ, được”.
Một lúc sau nhận được định vị của Trần Diên, Tần Lâm để Lôi Hồng chở anh qua đó.
Lúc này Trần Diên đang rất căng thẳng, bố mẹ và em gái tất cả đều đang khoanh tay nhìn cô với dáng vẻ giống như tra hỏi phạm nhân vậy.
“Tiểu Diên, nếu không phải Đặng Giai nói với bọn ta, con định nói dối đến bao giờ hả?”
Trần Diên thực sự bất lực.
Trước đây lúc liên hoan ở nhà hàng, xảy ra chuyện không vui với đám người Đặng Giai, sau khi Trần Diên và Tần Lâm rời đi, đám bạn học đi lấy xe thì phát hiện ra thực sự có thể lấy con Sedan miễn phí mà Tần Lâm hứa.
Điều này khiếm đám người Đặng Giai kinh ngạc, không ngờ Tần Lâm thực sự là đại gia, cô ta muốn tìm cơ hội xin lỗi Trần Diên để giảng hòa.
Gọi điện cho Trần Diên nhưng không được, Đặng Giai liền gọi điện cho mẹ cô ấy, nói vài câu tỏ ý xin lỗi.
Mẹ Trần Diên lập tức hiểu ra, con gái có bạn trai mà không nói với người nhà?
Mẹ Trần Diên cau mày nói.
“Bạn trai con làm gì?”
Những loại ống giác hơi trúc này đều có thể dùng, để ông cụ nằm trên giường, cởi sạch quần áo kể cả quần con.
Dao Dao và Lôi Hồng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nghiêm thần y và Tần Lâm.
Lúc này đường đường là Nghiêm thần y, bậc thầy Đông y lại trở thành trợ lý của Tần Lâm, giúp việc cho anh.
Tần Lâm cầm ống giác hơi trúc, đốt bông cồn, chùi mạnh vào bên trong ống giác hơi tầm mười mấy giây.
Nghiêm thần y cau mày lại, ông ta từng nhìn thấy giác hơi, bình thường chỉ cần chà nhẹ vào bên trong là được rồi.
Như thế có thể đẩy toàn bộ không khí bên trong ống giác hơi trúc ra ngoài, từ đó đạt được mục đích của giác hơi.
Tuy nhiên Tần Lâm chà ngọn lửa hết vòng này đến vòng khác, thậm chí bên trong ống giác hơi trúc đã cháy rồi nhưng vẫn tiếp tục chà, thao tác này khiến Nghiêm thần y thấy hơi khó hiểu.
Tần Lâm cũng không giải thích, úp ống giác hơi trúc đang cháy vào huyệt vị của ông cụ.
Ống giác hơi trúc lập tức trở nên đỏ ửng, bốc ra một làn khói xám.
Sau đó Tần Lâm tiếp tục làm như vậy, lần lượt úp từng ống giác hơi trúc lên trên người ông cụ.
Toàn thân có 108 đại huyệt, ống giác hơi trúc xếp đầy người ông cụ.
Sau đó, Tần Lâm thở phào, lau mồ hôi trên trán, anh nói.
“Lực bình thường của ống giác hơi trúc không đủ, nhất định phải là ống giác hơi trúc nóng rực mới có thể hút tất cả khí nóng trong người ông cụ ra được!”
Nghiêm thần y ngộ ra, thì ra là vậy.
Sau khi úp giác hơi xong, ông cụ hít sâu một hơi, cảm thấy toàn bộ lưng như bị ai đó kéo dậy.
“Hít sâu, thở từ từ”.
Ông cụ hít một hơi rồi từ từ thở ra, cố gắng dùng hơi thở sâu để xoa dịu đi sự đau đớn ở phần lưng.
Lúc ông cụ hít thở, thậm chí có thể nhìn thấy khói bốc ra từ miệng.
Ông cụ không chú ý, nhưng Nghiêm thần y lại nhìn thấy rất rõ, ông ta hỏi.
“Sương này là sao vậy?”
“Là khí bẩn”.
“Trong cơ thể của người bệnh có quá nhiều chất bẩn, ngoài ống giác hơi trúc ra vẫn cần phải dựa vào thổ nạp để thanh lọc cơ thể”.
Nghiêm thần y sửng sốt: “Ông cụ Hải còn biết thổ nạp sao?”
Tần Lâm cười: “Ai cũng biết thổ nạp, điều chỉnh phương pháp thở một chút là được, có điều trong cơ thể ông không có nhiều chất bẩn nên mới không nhìn ra”.
Nghiêm thần y gật đầu, thảo luận y học với Tần đại sư đúng là mở mang tầm hiểu biết.
Bịch, bịch, bịch!
Đột nhiên, ống giác hơi trúc lần lượt nứt toác, làn khói xám tỏa ra, mang theo mùi hôi thối.
Sau khi nứt ra, ống giác hơi trúc rơi xuống, lưng ông cụ biến thành màu đen.
Màu đen sẫm vô cùng đáng sợ.
Ông cụ cố gắng quay người lại, cảm thấy lưng mình mất đi cảm giác, ông ấy nằm trên giường thở dài.
“Đã lâu tôi không cảm thấy thoải mái như thế này, Tần thần y, cậu đúng là danh bất hư truyền, trước đây tôi đúng là có mắt như mù”.
Tần Lâm nói: “Bệnh này của ông cần phải điều dưỡng một khoảng thời gian dài, nếu không ông thay đổi thói quen ăn uống sẽ tiếp tục phát bệnh”.
“Tôi sẽ kê hai đơn cho ông, một đơn thuốc, một thực đơn ăn uống”.
“Uống thuốc cộng thêm việc bồi bổ thực phẩm, chắc chắn sẽ có hiệu quả”.
Ông cụ nằm liệt trên giường, yếu ớt nói.
“Tần thần y, sau này cậu chính là ân nhân của Hải Ninh tôi, nhà họ Hải chúng tôi sẽ nghe theo lời của cậu!”.
Cho dù đang rất yếu nhưng ông cụ vẫn nói lời cảm ơn.
Nếu không phải nhờ Tần Lâm, sợ rằng ông cụ sẽ tiếp tục duy trì cuộc sống thế này.
Nếu như không phát hiện ra chứng mộng du, e rằng một tháng sau ông cụ Hải Ninh sẽ đổ bệnh thật.
Ở cái tuổi của ông, nửa đêm nửa hôm ăn thịt sống, sao có thể có kết cục tốt đẹp được chứ?
Hơn nữa ông ấy ăn thịt sống bởi vì trong tủ lạnh chỉ có mỗi thịt sống, nếu có cá sống, chẳng phải sẽ ăn cả cá sống sao?
Đúng thực là bệnh từ cái mồm mà ra, đến lúc đó hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Tần Lâm nói: “Không cần phải cảm ơn tôi, tôi chữa bệnh cho ông chỉ vì nể tình Lôi Hồng mà thôi”.
Những điều Tần Lâm nói đều là sự thật, nếu không phải quen biết Lôi Hồng, dựa vào thái độ của Dao Dao, anh đã bỏ về từ lâu rồi.
Vẻ mặt Hải Ninh có chút khó xử, ông nói.
“Mong cậu Tần tha thứ, tôi sẽ đích thân cảm ơn Tiểu Hồng”.
Nói xong Hải Ninh đưa một tấm danh thiếp màu vàng cho Tần Lâm, ông nói.
“Cậu Tần, đây là danh thiếp của tôi, sau này cậu có việc gì ở tỉnh lỵ, cứ gọi điện cho tôi, nhà họ Hải sẽ dốc sức giúp đỡ cậu”.
Tần Lâm gật đầu, nhận lấy danh thiếp.
Sau đó gọi bảo mẫu nhà họ Hải đến, kê hai đơn cho ông cụ, một đơn thuốc, một thực đơn ăn uống, thực đơn ăn uống ghi một vài món ông cụ nên ăn và không nên ăn.
Sau khi kê xong đơn thuốc, Tần Lâm ra khỏi phòng.
Dao Dao vội vào trong phòng xem tình hình, một lúc sau, cô ta đi ra ngoài.
Dao Dao đứng trước mặt Tần Lâm, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, áy náy.
“Anh Tần, xin lỗi, trước đây là tôi không đúng, thành thật xin lỗi anh”.
Nói xong, Dao Dao đưa một chiếc thẻ ngân hàng và một tấm danh thiếp cho Tần Lâm.
“Mong anh Tần nhận cho!”
Tần Lâm nghĩ một lúc, không từ chối mà nhận lấy.
Mặc dù nói nể tình Lôi Hồng không lấy tiền chữa trị cũng được, nhưng mà nhà họ Hải cũng đâu thiếu tiền, không lấy tiền chữa trị của họ lại cảm thấy không yên tâm.
Lấy tiền xong, Tần Lâm và Nghiêm thần y cáo từ, rời khỏi nhà họ Hải.
Lôi Hồng chuẩn bị tìm xe đưa Tần Lâm về Đông Hải, đột nhiên điện thoại của anh reo lên.
Trần Diên gọi điện đến.
“Alo, cậu về Đông Hải chưa?”
“Vẫn chưa, có chuyện gì thế?”
“Cậu có thể giúp người thì giúp cho trót, đến nhà tôi một chuyến được không?”
“Ờ, được”.
Một lúc sau nhận được định vị của Trần Diên, Tần Lâm để Lôi Hồng chở anh qua đó.
Lúc này Trần Diên đang rất căng thẳng, bố mẹ và em gái tất cả đều đang khoanh tay nhìn cô với dáng vẻ giống như tra hỏi phạm nhân vậy.
“Tiểu Diên, nếu không phải Đặng Giai nói với bọn ta, con định nói dối đến bao giờ hả?”
Trần Diên thực sự bất lực.
Trước đây lúc liên hoan ở nhà hàng, xảy ra chuyện không vui với đám người Đặng Giai, sau khi Trần Diên và Tần Lâm rời đi, đám bạn học đi lấy xe thì phát hiện ra thực sự có thể lấy con Sedan miễn phí mà Tần Lâm hứa.
Điều này khiếm đám người Đặng Giai kinh ngạc, không ngờ Tần Lâm thực sự là đại gia, cô ta muốn tìm cơ hội xin lỗi Trần Diên để giảng hòa.
Gọi điện cho Trần Diên nhưng không được, Đặng Giai liền gọi điện cho mẹ cô ấy, nói vài câu tỏ ý xin lỗi.
Mẹ Trần Diên lập tức hiểu ra, con gái có bạn trai mà không nói với người nhà?
Mẹ Trần Diên cau mày nói.
“Bạn trai con làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.