Chương 104: Quyết đánh đến cùng
Dạ Nhiên
11/01/2021
Tô Văn Kỳ đột nhiên trở mặt khiến Tần Lâm có
chút không thích ứng được, không hồ là giới giải trí,
lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Giây trước còn là dáng vẻ chim non bám người,
giây sau đã biến thành nữ vương lạnh lùng rồi.
Hai người tiếp tục đi dạo chợ đêm, không vì mấy
chuyện ruồi nhặng này mà mất hứng.
Chỉ có điều, đổi con đường khác, Tô Văn Kỳ vẫn
tiếp tục đeo kính râm, nhân cơ hội đám người kia
chưa kịp phản ứng lại, hai người đã bỏ chạy.
“Này, bác sĩ, tôi còn muốn ăn xúc xích”.
Tần Lâm nói: “Cô ăn giỏi thật đấy, đống thức ăn
lúc nãy đều do cô ăn hết đấy”.
Tô Văn Kỳ cười: “Mỗi tí này ăn thua gì, tôi là dạ
dày vương đấy, sức ăn vô cùng lớn”.
Tô Văn Kỳ không hề khoa trương, trước đây cô ấy
xuất thân từ nghiệp mukbang, khi lên đại học đã có
thời gian làm streamer rất hot, live stream cảnh mình
mình ăn uống, sau này dần dần chuyển qua làm ca sĩ.
Bây giờ rất nhiều dạ dày vương đều dựa vào cắt
ghép và ăn xong liền nôn ra, số người dám live
stream thực sự rất ít, vậy nên so với người khác, Tô
Văn Kỳ thật sự khác người.
Hai người vừa ăn vừa đi dạo thì đột nhiên bị một
đám người chặn lại.
Mấy người này mặc áo cộc tay, quần bò rách, trên
người chằng chịt mấy hình xăm lớn bé, mặt ai cũng
hung dữ, vừa đến là biết không có ý đồ tốt.
Đằng sau lưng bọn họ cũng có một đám người đi
đến, chính là Lữ Trí – người bán vé buổi hòa nhạc của
Tô Văn Kỳ!
“Lữ Trí, anh làm cái gì vậy!” Tô Văn Kỳ nổi giận.
Lữ Trí cười lạnh: “Dù sao tôi cũng sắp tiêu đời rồi,
đã vậy thì chơi một trận lớn đi!”
“Mấy người anh em, cô gái này là bạn gái cũ của
tôi, bắt được cô ta, tôi cho mỗi người hai trăm nghìn!”
Hai trăm nghìn!
Đám côn đồ này vừa nghe xong lập tức kinh ngạc
vui mừng!
Chỉ là bắt người mà thôi, lại còn là bắt một cô gái,
giao cho Lữ Trí, chuyện sau đó bọn họ cũng không
quan tâm, cho dù mọi chuyện bị bại lộ, trách nhiệm
mà bọn họ phải chịu cũng không quá lớn.
Hai trăm nghìn này không dễ kiếm nha!
Đám côn đồ này lộ ra vẻ mặt hung ác, bước từng
bước về phía cô ấy.
“Người đẹp, đắc tội rồi”.
Lữ Trí nỡ nụ cười hung ác, cô không để tôi sống
yên, vậy cô cũng đừng hòng được yên!
Bắt được Tô Văn Kỳ, rồi bắt cô ấy nôn ra toàn bộ
tiền tiết kiệm, sau đó Lữ Trí cảm toàn bộ chỗ gia sản
đó cao chạy xa bay!
Trước khi chạy…tiện thể phải nếm thử mùi vị của
nữ thần người người nhớ nhung này đã.
Không ác không phải trượng phu, nếu như ngồi
đó chờ chết, thứ duy nhất chờ đón anh ta chỉ có lao
tù.
Tô Văn Kỳ! Đừng trách tôi ra tay độc ác!
Sắc mặt Tô Văn Kỳ thay đổi, ngày thường cô ấy
vẫn thường đem theo vệ sĩ, rất ít khi xuất hiện tình
huống như vậy, cô ấy không kìm được mà nhích lại
gần Tần Lâm.
Đám côn đồ này nhìn thấy Tần Lâm liền hừ lạnh
một tiếng.
“Oắt con, biết điều thì cút! Nếu không đừng trách
bọn tao không khách khí!”
Tần Lâm cười lạnh: “Đám tôm tép bọn mày nghĩ
mình là ai vậy”.
Vừa nói, Tần Lâm vừa bước lên, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng có một giọng
nói truyền đến.
“Đám tôm tép này không cần Tần đại sư phải đích
thân ra tay”.
Tần Lâm quay đầu nhìn, chỉ thấy Đoàn Bảo Đông
đem theo mấy người anh em đang lại gần.
Đoàn Bảo Đông xuất thân nơi đường phố, giờ trở
thành đại ca một phương rồi, nhưng vẫn thường đưa
anh em qua chợ đêm này ăn cơm.
Không ngờ rằng, hôm nay lại gặp cảnh có người
gây phiền phức cho Tần đại sư, đám người này đúng
là muốn chết mà!
Đám côn đồ lập tức trợn tròn mắt.
“Anh… Anh Đông?”
chút không thích ứng được, không hồ là giới giải trí,
lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Giây trước còn là dáng vẻ chim non bám người,
giây sau đã biến thành nữ vương lạnh lùng rồi.
Hai người tiếp tục đi dạo chợ đêm, không vì mấy
chuyện ruồi nhặng này mà mất hứng.
Chỉ có điều, đổi con đường khác, Tô Văn Kỳ vẫn
tiếp tục đeo kính râm, nhân cơ hội đám người kia
chưa kịp phản ứng lại, hai người đã bỏ chạy.
“Này, bác sĩ, tôi còn muốn ăn xúc xích”.
Tần Lâm nói: “Cô ăn giỏi thật đấy, đống thức ăn
lúc nãy đều do cô ăn hết đấy”.
Tô Văn Kỳ cười: “Mỗi tí này ăn thua gì, tôi là dạ
dày vương đấy, sức ăn vô cùng lớn”.
Tô Văn Kỳ không hề khoa trương, trước đây cô ấy
xuất thân từ nghiệp mukbang, khi lên đại học đã có
thời gian làm streamer rất hot, live stream cảnh mình
mình ăn uống, sau này dần dần chuyển qua làm ca sĩ.
Bây giờ rất nhiều dạ dày vương đều dựa vào cắt
ghép và ăn xong liền nôn ra, số người dám live
stream thực sự rất ít, vậy nên so với người khác, Tô
Văn Kỳ thật sự khác người.
Hai người vừa ăn vừa đi dạo thì đột nhiên bị một
đám người chặn lại.
Mấy người này mặc áo cộc tay, quần bò rách, trên
người chằng chịt mấy hình xăm lớn bé, mặt ai cũng
hung dữ, vừa đến là biết không có ý đồ tốt.
Đằng sau lưng bọn họ cũng có một đám người đi
đến, chính là Lữ Trí – người bán vé buổi hòa nhạc của
Tô Văn Kỳ!
“Lữ Trí, anh làm cái gì vậy!” Tô Văn Kỳ nổi giận.
Lữ Trí cười lạnh: “Dù sao tôi cũng sắp tiêu đời rồi,
đã vậy thì chơi một trận lớn đi!”
“Mấy người anh em, cô gái này là bạn gái cũ của
tôi, bắt được cô ta, tôi cho mỗi người hai trăm nghìn!”
Hai trăm nghìn!
Đám côn đồ này vừa nghe xong lập tức kinh ngạc
vui mừng!
Chỉ là bắt người mà thôi, lại còn là bắt một cô gái,
giao cho Lữ Trí, chuyện sau đó bọn họ cũng không
quan tâm, cho dù mọi chuyện bị bại lộ, trách nhiệm
mà bọn họ phải chịu cũng không quá lớn.
Hai trăm nghìn này không dễ kiếm nha!
Đám côn đồ này lộ ra vẻ mặt hung ác, bước từng
bước về phía cô ấy.
“Người đẹp, đắc tội rồi”.
Lữ Trí nỡ nụ cười hung ác, cô không để tôi sống
yên, vậy cô cũng đừng hòng được yên!
Bắt được Tô Văn Kỳ, rồi bắt cô ấy nôn ra toàn bộ
tiền tiết kiệm, sau đó Lữ Trí cảm toàn bộ chỗ gia sản
đó cao chạy xa bay!
Trước khi chạy…tiện thể phải nếm thử mùi vị của
nữ thần người người nhớ nhung này đã.
Không ác không phải trượng phu, nếu như ngồi
đó chờ chết, thứ duy nhất chờ đón anh ta chỉ có lao
tù.
Tô Văn Kỳ! Đừng trách tôi ra tay độc ác!
Sắc mặt Tô Văn Kỳ thay đổi, ngày thường cô ấy
vẫn thường đem theo vệ sĩ, rất ít khi xuất hiện tình
huống như vậy, cô ấy không kìm được mà nhích lại
gần Tần Lâm.
Đám côn đồ này nhìn thấy Tần Lâm liền hừ lạnh
một tiếng.
“Oắt con, biết điều thì cút! Nếu không đừng trách
bọn tao không khách khí!”
Tần Lâm cười lạnh: “Đám tôm tép bọn mày nghĩ
mình là ai vậy”.
Vừa nói, Tần Lâm vừa bước lên, chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng có một giọng
nói truyền đến.
“Đám tôm tép này không cần Tần đại sư phải đích
thân ra tay”.
Tần Lâm quay đầu nhìn, chỉ thấy Đoàn Bảo Đông
đem theo mấy người anh em đang lại gần.
Đoàn Bảo Đông xuất thân nơi đường phố, giờ trở
thành đại ca một phương rồi, nhưng vẫn thường đưa
anh em qua chợ đêm này ăn cơm.
Không ngờ rằng, hôm nay lại gặp cảnh có người
gây phiền phức cho Tần đại sư, đám người này đúng
là muốn chết mà!
Đám côn đồ lập tức trợn tròn mắt.
“Anh… Anh Đông?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.