Chương 324: Sẽ có chừng mực
Dạ Nhiên
16/05/2021
Trần Diên chỉ muốn bảo Tần Lâm giả vờ làm người có tiền chứ không loại siêu giàu này.
Diễn khoa trương quá dễ bị người ta vạch trần lắm.
Tần Lâm thực sự bất đắc dĩ, yêu cầu của Trần Diên khó quá, tỷ phú như anh sao biết cách diễn triệu phú chứ.
Ở đây chỉ có mỗi Lão Phó tin Tần Lâm, vì tổng giám đốc Điền đã đồng ý tặng xe cho anh ấy, dù có phải là thật hay không thì nhất định cũng phải đi xem xem.
Lão Phó đã quyết tâm cho dù có bị mất mặt cũng nhất định phải đến cửa hàng 4s hỏi thử xem.
Mọi người ăn được mấy miếng, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang cái khác, Đậu Minh Dương đột nhiên hỏi.
"Anh Tần này lần đầu gặp chúng ta, uống mấy ly nhé!"
Trần Diên nhìn Tần Lâm, vẻ mặt hoài nghi, cô ấy không biết Tần Lâm có biết uống rượu không vậy nên không dám đồng ý bừa.
Tần Lâm nói: "Ừ".
Trần Diên vội vàng nói: "Uống ít thôi, bạn trai tớ tửu lượng bình thường, mấy người đứng có ép rượu anh ấy".
"Ha ha ha, yên tâm đi, sẽ có chừng mực mà".
Mấy ly rượu trắng được bưng lên, mọi người mỗi người một ly.
Đậu Minh Dương là người đầu tiên đứng dậy, nói với Tần Lâm.
"Anh Tần, anh có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như Trần Diên đúng là phúc đức tám mươi đời đó, không uống thêm mấy ly là không được đâu! Nào, tôi kính anh".
Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại cả, thái độ kính rượu của Đậu Minh Dương rất đúng mực, Tần Lâm cũng bưng rượu lên cạn với anh ta.
Sau đó, Đặng Giai lại đứng lên: "Nào anh Tần, Trần Diên và tôi đều là bạn thân, anh cua được bạn thân tôi, không cạn với tôi một ly là không ổn đâu!"
Tần Lâm cười: "Được".
Cũng cạn một ly với Đặng Giai.
Trần Diên nhíu mày nói: "Ê, mấy người đừng có ép rượu anh ấy mà, tửu lượng của anh ấy không tốt lắm đâu, sao chịu được mấy người cứ ép rượu!"
Tên béo ngồi cạnh Đậu Minh Dương cũng đứng dậy, cười he he nói.
"Cậu yên tâm, bọn tớ có chừng mực, mọi người đều tụ họp lần đầu, nhất định phải chơi cho tận hứng, đều là người có chức có quyền, sao lại không uống được chứ, đúng không anh Tần?"
Tần Lâm vẫn cười rất ôn hòa: "Anh nói đúng, uống thêm chút rượu cũng không sao".
Trần Diên vội vàng kéo tay Tần Lâm, nói nhỏ.
"Tên béo này tên là Lão Bạch, là bợm rượu lớp chúng tôi, cậu đừng có mà thi uống rượu với anh ta!"
Tên Lão Bạch này là truyền kỳ của học viên Y Học bọn họ, uống hết một kg rượu trắng, bia thì có thể uống mãi không say, từng một mình quật ngã tất cả nam sinh cả lớp, tửu lượng kinh người, nhìn cái bụng to của anh ta là thấy đó.
Cơ thể này của Tần Lâm, nếu mà uống cùng với anh ta, chẳng mấy chốc là gục.
Trần Diên lo Tần Lâm uống nhiều, nên mới cố gắng ngăn lại.
Lão Bạch đã bưng ly rượu lên, mặt vô cùng vui vẻ.
"Trần Diên, cậu khó tính quá, đây là lần đầu cậu đưa bạn trai đến gặp bọn tớ, không uống rượu làm sao được? Là đàn ông thì phải uống được rượu, không được sợ, đúng không người anh em?"
Tần Lâm bưng ly rượu lên: "Anh nói đúng lắm, cạn nào".
Nói xong, hai người đều uống sạch.
Trần Diên nhíu mày, cũng không biết nói gì.
Ly rượu vừa được đặt xuống, Lão Bạch đã lập tức rót thêm một ly cho Tần Lâm.
"Người anh em, tôi kính rượu người khác, ít nhất phải ba ly, chúng ta cạn ba ly liên tiếp nhé".
Trần Diên lại nhíu mày: "Lão Bạch, cậu làm gì thế, đừng có quá đáng".
Lão Bạch lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao nào, ba ly mà là quá đáng á? Anh Tần mà sợ thì không uống là được".
Nói xong, Lão Bạch tự mình uống ba ly, sau đó ngồi xuống ra vẻ tức giận.
Trần Diên có hơi khó xử, đám bạn học này rõ ràng muốn nhằm vào Tần Lâm mà, thay nhau ra trận thì thôi đi, bây giờ Lão Bạch cũng ra tay ép rượu anh, thế này thì ai chịu nổi.
Tần Lâm cười, cũng không để ý, uống hết sạch ba ly trước mặt.
Sắc mặt Lão Bạch lúc này mới hòa hoãn hơn chút, mục đích của anh ta là ép rượu Tần Lâm, để Tần Lâm mất mặt.
Còn về ép thế nào thì anh ta vô cùng có kinh nghiệm.
Sau khi uống xong ba ly, Tần Lâm đột nhiên đứng dậy, nói.
"Có đi mà không có lại thì đúng thật vô lễ, mọi người kính tôi một thước, tôi kính mọi người một trượng".
"Anh kính tôi ba ly là nể mặt tôi, tôi sẽ kính lại anh chín ly".
Nói xong, Tần Lâm lôi chín chiếc ly ra rót rươu.
Mọi người đều sững sờ, đây là màn thi uống rượu à!
Vừa nãy anh uống liên tục ba ly, lại thêm hai ly của Đặng Giai và Đậu Minh Dương, cộng lại là hơn nửa cân rồi.
Tần Lâm uống hết nửa cân rượu, mà mặt không đổi sắc!
Hơn nữa còn kính lại chín ly?
Chín ly rượu, gần một cân!
Người bình thường cùng lắm chỉ uống được hai ba lạng rượu thôi, có thể uống được nửa cân đã là cao thủ rồi, Tần Lâm này đã uống nửa cân rồi, lại còn muốn uống thêm chín ly nữa, đúng là kinh người mà!
Lão Bạch nhíu mày, uống liên tiếp chín ly?
Lại thêm ba ly lúc nãy, uống thêm chín ly nữa thì chắc chỉ có tửu lượng của Lão Bạch mới chịu nổi thôi.
Uống hết một cân rượu trắng thì anh nhất định cũng say rồi.
Tên nhãi này làm màu quá, đâu ra chuyện người ta kính mình ba ly, mình kính trả người ta chín ly?
Nếu ai tửu lượng không tốt, uống thế là mất mạng ấy!
Lão Bạch hơi do dự, nhìn Đậu Minh Dương.
Đậu Minh Dương đánh mắt với anh ta, bảo để Tần Lâm tiếp tục.
Lão Bạch nghĩ, nếu như Tần Lâm muốn phô trương thanh thế, uống chín ly để dọa bọn họ, người bình thường nhất định sẽ khiếp sợ.
Có điều Lão Bạch cũng có bản lĩnh, vẫn có thể uống tiếp.
“Được, chín ly thì chín ly, nào, anh uống trước!"
Lão Bạch muốn xem xem, Tần Lâm có uống được chín ly liên tiếp không hay là cố ý dọa người khác.
Tần Lâm cười, bưng ly rượu lên, uống hết sạch, từng ly từng ly được nuốt xuống, chín ly rượu trắng, chẳng mấy chốc đã hết.
Lão Bạch nhìn thấy Tần Lâm uống hết rồi, lập tức cũng vô cùng kinh ngạc, do dự một lúc, lén lút lấy một viên thuốc.
Đây là thuốc nhập khẩu, trong nước hầu như không bán, có tác dụng giải rượu rất tốt, có điều có tác dụng phụ.
Hôm này vì thi uống rượu với Tần Lâm, cho dù có tác dụng phụ thì cũng mặc kệ.
Lão Bạch cũng có tửu lượng cao, ngày thường uống một cân rượu trắng cũng không thành vấn đề, bây giờ uống thuốc thì càng lợi hại hơn.
Nhân lúc mọi người không chú ý, liền cho viên thuốc vào miệng, sau đó bưng ly rượu lên, uống liên tục chín ly.
Tốc độ của Lão Bạch chậm hơn Tần Lâm nhiều, có mấy lần suýt phun ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.
Cho dù uống thuốc giải rượu thì uống xong ba ly này, sắc mặt của Lão Bạch vẫn đỏ lên.
Bụng hơi đau nhức, ánh mắt phiêu phiêu rồi.
Lão Bạch cố gắng giữ tỉnh táo, cười he he nói: "Thế đã là gì, lúc nãy tôi uống hơi nhiều nước, tôi đi vệ sinh đã, tí nữa sẽ quay lại sẽ uống tiếp với anh".
Nói xong, Lão Bạch chạy bước nhỏ đến phòng vệ sinh, đến phòng về sinh liền móc cổ họng nôn hết ra ngoài.
Nôn được kha khá rồi, dạ dày mới dễ chịu hơn chút, tửu lượng của Lão Bạch rất tốt, lại thêm tác dụng của thuốc giải rượu, trong nháy mắt đã hồi phục khả năng chiến đấu.
Rửa tay xong, lại giả bộ như bình thường quay về bàn.
Sau khi ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
"Tửu lượng của anh Tần ok nhỉ, chúng ta uống thêm vòng nữa nhé!"
Diễn khoa trương quá dễ bị người ta vạch trần lắm.
Tần Lâm thực sự bất đắc dĩ, yêu cầu của Trần Diên khó quá, tỷ phú như anh sao biết cách diễn triệu phú chứ.
Ở đây chỉ có mỗi Lão Phó tin Tần Lâm, vì tổng giám đốc Điền đã đồng ý tặng xe cho anh ấy, dù có phải là thật hay không thì nhất định cũng phải đi xem xem.
Lão Phó đã quyết tâm cho dù có bị mất mặt cũng nhất định phải đến cửa hàng 4s hỏi thử xem.
Mọi người ăn được mấy miếng, chủ đề câu chuyện lại chuyển sang cái khác, Đậu Minh Dương đột nhiên hỏi.
"Anh Tần này lần đầu gặp chúng ta, uống mấy ly nhé!"
Trần Diên nhìn Tần Lâm, vẻ mặt hoài nghi, cô ấy không biết Tần Lâm có biết uống rượu không vậy nên không dám đồng ý bừa.
Tần Lâm nói: "Ừ".
Trần Diên vội vàng nói: "Uống ít thôi, bạn trai tớ tửu lượng bình thường, mấy người đứng có ép rượu anh ấy".
"Ha ha ha, yên tâm đi, sẽ có chừng mực mà".
Mấy ly rượu trắng được bưng lên, mọi người mỗi người một ly.
Đậu Minh Dương là người đầu tiên đứng dậy, nói với Tần Lâm.
"Anh Tần, anh có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như Trần Diên đúng là phúc đức tám mươi đời đó, không uống thêm mấy ly là không được đâu! Nào, tôi kính anh".
Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại cả, thái độ kính rượu của Đậu Minh Dương rất đúng mực, Tần Lâm cũng bưng rượu lên cạn với anh ta.
Sau đó, Đặng Giai lại đứng lên: "Nào anh Tần, Trần Diên và tôi đều là bạn thân, anh cua được bạn thân tôi, không cạn với tôi một ly là không ổn đâu!"
Tần Lâm cười: "Được".
Cũng cạn một ly với Đặng Giai.
Trần Diên nhíu mày nói: "Ê, mấy người đừng có ép rượu anh ấy mà, tửu lượng của anh ấy không tốt lắm đâu, sao chịu được mấy người cứ ép rượu!"
Tên béo ngồi cạnh Đậu Minh Dương cũng đứng dậy, cười he he nói.
"Cậu yên tâm, bọn tớ có chừng mực, mọi người đều tụ họp lần đầu, nhất định phải chơi cho tận hứng, đều là người có chức có quyền, sao lại không uống được chứ, đúng không anh Tần?"
Tần Lâm vẫn cười rất ôn hòa: "Anh nói đúng, uống thêm chút rượu cũng không sao".
Trần Diên vội vàng kéo tay Tần Lâm, nói nhỏ.
"Tên béo này tên là Lão Bạch, là bợm rượu lớp chúng tôi, cậu đừng có mà thi uống rượu với anh ta!"
Tên Lão Bạch này là truyền kỳ của học viên Y Học bọn họ, uống hết một kg rượu trắng, bia thì có thể uống mãi không say, từng một mình quật ngã tất cả nam sinh cả lớp, tửu lượng kinh người, nhìn cái bụng to của anh ta là thấy đó.
Cơ thể này của Tần Lâm, nếu mà uống cùng với anh ta, chẳng mấy chốc là gục.
Trần Diên lo Tần Lâm uống nhiều, nên mới cố gắng ngăn lại.
Lão Bạch đã bưng ly rượu lên, mặt vô cùng vui vẻ.
"Trần Diên, cậu khó tính quá, đây là lần đầu cậu đưa bạn trai đến gặp bọn tớ, không uống rượu làm sao được? Là đàn ông thì phải uống được rượu, không được sợ, đúng không người anh em?"
Tần Lâm bưng ly rượu lên: "Anh nói đúng lắm, cạn nào".
Nói xong, hai người đều uống sạch.
Trần Diên nhíu mày, cũng không biết nói gì.
Ly rượu vừa được đặt xuống, Lão Bạch đã lập tức rót thêm một ly cho Tần Lâm.
"Người anh em, tôi kính rượu người khác, ít nhất phải ba ly, chúng ta cạn ba ly liên tiếp nhé".
Trần Diên lại nhíu mày: "Lão Bạch, cậu làm gì thế, đừng có quá đáng".
Lão Bạch lạnh lùng hừ một tiếng: "Sao nào, ba ly mà là quá đáng á? Anh Tần mà sợ thì không uống là được".
Nói xong, Lão Bạch tự mình uống ba ly, sau đó ngồi xuống ra vẻ tức giận.
Trần Diên có hơi khó xử, đám bạn học này rõ ràng muốn nhằm vào Tần Lâm mà, thay nhau ra trận thì thôi đi, bây giờ Lão Bạch cũng ra tay ép rượu anh, thế này thì ai chịu nổi.
Tần Lâm cười, cũng không để ý, uống hết sạch ba ly trước mặt.
Sắc mặt Lão Bạch lúc này mới hòa hoãn hơn chút, mục đích của anh ta là ép rượu Tần Lâm, để Tần Lâm mất mặt.
Còn về ép thế nào thì anh ta vô cùng có kinh nghiệm.
Sau khi uống xong ba ly, Tần Lâm đột nhiên đứng dậy, nói.
"Có đi mà không có lại thì đúng thật vô lễ, mọi người kính tôi một thước, tôi kính mọi người một trượng".
"Anh kính tôi ba ly là nể mặt tôi, tôi sẽ kính lại anh chín ly".
Nói xong, Tần Lâm lôi chín chiếc ly ra rót rươu.
Mọi người đều sững sờ, đây là màn thi uống rượu à!
Vừa nãy anh uống liên tục ba ly, lại thêm hai ly của Đặng Giai và Đậu Minh Dương, cộng lại là hơn nửa cân rồi.
Tần Lâm uống hết nửa cân rượu, mà mặt không đổi sắc!
Hơn nữa còn kính lại chín ly?
Chín ly rượu, gần một cân!
Người bình thường cùng lắm chỉ uống được hai ba lạng rượu thôi, có thể uống được nửa cân đã là cao thủ rồi, Tần Lâm này đã uống nửa cân rồi, lại còn muốn uống thêm chín ly nữa, đúng là kinh người mà!
Lão Bạch nhíu mày, uống liên tiếp chín ly?
Lại thêm ba ly lúc nãy, uống thêm chín ly nữa thì chắc chỉ có tửu lượng của Lão Bạch mới chịu nổi thôi.
Uống hết một cân rượu trắng thì anh nhất định cũng say rồi.
Tên nhãi này làm màu quá, đâu ra chuyện người ta kính mình ba ly, mình kính trả người ta chín ly?
Nếu ai tửu lượng không tốt, uống thế là mất mạng ấy!
Lão Bạch hơi do dự, nhìn Đậu Minh Dương.
Đậu Minh Dương đánh mắt với anh ta, bảo để Tần Lâm tiếp tục.
Lão Bạch nghĩ, nếu như Tần Lâm muốn phô trương thanh thế, uống chín ly để dọa bọn họ, người bình thường nhất định sẽ khiếp sợ.
Có điều Lão Bạch cũng có bản lĩnh, vẫn có thể uống tiếp.
“Được, chín ly thì chín ly, nào, anh uống trước!"
Lão Bạch muốn xem xem, Tần Lâm có uống được chín ly liên tiếp không hay là cố ý dọa người khác.
Tần Lâm cười, bưng ly rượu lên, uống hết sạch, từng ly từng ly được nuốt xuống, chín ly rượu trắng, chẳng mấy chốc đã hết.
Lão Bạch nhìn thấy Tần Lâm uống hết rồi, lập tức cũng vô cùng kinh ngạc, do dự một lúc, lén lút lấy một viên thuốc.
Đây là thuốc nhập khẩu, trong nước hầu như không bán, có tác dụng giải rượu rất tốt, có điều có tác dụng phụ.
Hôm này vì thi uống rượu với Tần Lâm, cho dù có tác dụng phụ thì cũng mặc kệ.
Lão Bạch cũng có tửu lượng cao, ngày thường uống một cân rượu trắng cũng không thành vấn đề, bây giờ uống thuốc thì càng lợi hại hơn.
Nhân lúc mọi người không chú ý, liền cho viên thuốc vào miệng, sau đó bưng ly rượu lên, uống liên tục chín ly.
Tốc độ của Lão Bạch chậm hơn Tần Lâm nhiều, có mấy lần suýt phun ra ngoài, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.
Cho dù uống thuốc giải rượu thì uống xong ba ly này, sắc mặt của Lão Bạch vẫn đỏ lên.
Bụng hơi đau nhức, ánh mắt phiêu phiêu rồi.
Lão Bạch cố gắng giữ tỉnh táo, cười he he nói: "Thế đã là gì, lúc nãy tôi uống hơi nhiều nước, tôi đi vệ sinh đã, tí nữa sẽ quay lại sẽ uống tiếp với anh".
Nói xong, Lão Bạch chạy bước nhỏ đến phòng vệ sinh, đến phòng về sinh liền móc cổ họng nôn hết ra ngoài.
Nôn được kha khá rồi, dạ dày mới dễ chịu hơn chút, tửu lượng của Lão Bạch rất tốt, lại thêm tác dụng của thuốc giải rượu, trong nháy mắt đã hồi phục khả năng chiến đấu.
Rửa tay xong, lại giả bộ như bình thường quay về bàn.
Sau khi ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
"Tửu lượng của anh Tần ok nhỉ, chúng ta uống thêm vòng nữa nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.