Chương 1160: Sợ đái ra quần!
Dạ Nhiên
05/07/2021
Tạ Hồng Mai vô cùng lo lắng, nhưng tình hình bây giờ rất bất lợi với Tần Lâm.
Bạch Thiếu Đình từng bước áp sát, sát ý ngút trời, xem ra anh ta muốn đấu với Tần Lâm trận một mất một còn.
"Tiểu Lâm… anh phải cẩn thận đó".
Tạ Hồng Mai lẩm bẩm nói, cô biết rằng đây là trận chiến giữa hai người đàn ông, cô chỉ có thể im lặng chờ đợi mà thôi.
"Đúng là không biết điều, tưởng tôi không dám giết anh sao?"
Tần Lâm lạnh lùng nói, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, nhấc đao lên, hiên ngang giữa đất trời.
Tần Lâm chỉ dụ địch suy yếu chứ không phải là không địch nổi, lúc này những đòn tất công của Bạch Thiếu Đình đã bắt đầu suy yếu, đã không còn khí thế ngang ngược như lúc đầu nữa.
Tần Lâm cũng bắt đầu phản công lại.
Thất thương quyền rất lợi hại, nhưng Tần Lâm vẫn có thể tránh được, Bạch Thiếu Đình liên tục xuất chiêu, mặc dù rất mạnh mẽ vẫn chẳng thể động được vào Tần Lâm, ngược lại càng khiến Tần Lâm quen thuộc với lối đánh của anh ta, hoàn toàn coi thường.
Tần Lâm bắt đầu phản kích, bắt đầu mượn lực đả lực, đối mặt với sự công phá của Thất thương quyền, anh thuận thế kéo Bạch Thiếu Đình qua, hai người đánh nhau rất quyết liệt.
Tần Lâm lấy bất biến ứng vạn biến, quyền pháp của Bạch Thiếu Đình đã hoàn toàn được hóa giải, Tần Lâm cũng thổi kèn hiệu phản kích.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bạch Thiếu Đình mất đi quyền chủ động, Tần Lâm lại chiếm thế thượng phong, liên tục đấm mười nhát vào người Bạch Thiếu Đình, Bạch Thiếu Đình biến sắc, không thể phản công lại, hoàn toàn bị Tần Lâm áp chế, quyền thế mạnh mẽ cũng không còn nữa, anh ta đã bị Tần Lâm chèn ép đến nỗi không còn lực để đánh trả nữa.
Chỉ trong chốc lát, Tần Lâm đã đảo ngược được tình thế, chuyển bại thành thắng, Bạch Thiếu Đình chịu mười nắm đấm của Tần Lâm nên lục phủ ngũ tạng cũng nứt hết ra rồi.
"Phụt…"
Một ngụm máu tươi phun ra, Tần Lâm đẩy lùi Bạch Thiếu Đình, anh ta lảo đảo mười mấy bước về phía sau mới đứng vững được, trong ánh mắt Bạch Thiếu Đình đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
Sao tên này lại lợi hại như vậy chứ?
Bạch Thiếu Đình không thể tin được, sư phụ đã nói rằng anh ta chính là thiên hạ đệ nhất thực thụ, là vô địch trong thế hệ thanh niên bây giờ, nhưng lần này anh ta bị đánh bại bởi một người nhỏ hơn anh ta nhiều tuổi, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay nữa!
Trong mắt Bạch Thiếu Đình đầy hoảng sợ, nắm đấm của Tần Lâm không hề nhẹ, bây giờ anh ta đã bị thương nặng mà Tần Lâm dường như cũng không có ý định dừng lại.
"Haiz, xem ra Bạch thiếu gia bại trận rồi".
"Tần Lâm quá mạnh! Đến đại thiếu gia nhà họ Bạch cũng chẳng phải là đối thủ của hắn, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt".
"Anh bị ngu sao, Bạch thiếu gia thua rồi, nhà họ Tạ chúng ta sẽ gặp họa lớn đó, anh nghĩ nhà họ Bạch sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
"Nói cũng đúng… vậy bây giờ phải làm sao, Tần Lâm mạnh như vậy e là chúng ta cũng không chọc được đâu".
"Mọi người xem, Tần Lâm hình như muốn kết liễu Bạch thiếu gia đó".
Tất cả mọi người đều kêu lên, chỉ thấy Tần Lâm xông đến chỗ Bạch Thiếu Đình không hề có chút do dự, thế như chẻ tre.
"Đừng…"
Sắc mặt Bạch Thiếu Đình trắng bệch, bị Tần Lâm đạp cho một cái, ngã nhào mấy cái, trong mắt vô cùng hoang mang.
"Xin lỗi, tôi sai rồi, đừng giết tôi, đừng giết tôi…"
Bạch Thiếu Đình biết, trong mắt của Tần Lâm đầy sát ý, tên này chắc chắn không chơi đùa với anh ta.
"Không giết anh? Đợi anh đến giết tôi sao?"
Tần Lâm cười lạnh, chẳng thèm quan tâm Bạch thiếu gia, giáng cho Bạch Thiếu Đình một đòn khiến anh ta bay ra xa bảy tám mét, Bạch Thiếu Đình phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Nhà họ Tạ không ngừng kêu lên, không ngờ Tần Lâm lại hung hãn như vậy, đến Bạch Thiếu Đình cũng là bại tướng dưới tay anh.
"Tiểu Lâm, đừng…"
Tạ Hồng Mai tiến lên phía trước, ngăn cản chiêu cuối cùng của Tần Lâm, nắm đấm kia chỉ cách Bạch Thiếu Đình trong ngang tấc, khiến anh ta sợ đái ra quần.
Bạch Thiếu Đình từng bước áp sát, sát ý ngút trời, xem ra anh ta muốn đấu với Tần Lâm trận một mất một còn.
"Tiểu Lâm… anh phải cẩn thận đó".
Tạ Hồng Mai lẩm bẩm nói, cô biết rằng đây là trận chiến giữa hai người đàn ông, cô chỉ có thể im lặng chờ đợi mà thôi.
"Đúng là không biết điều, tưởng tôi không dám giết anh sao?"
Tần Lâm lạnh lùng nói, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, nhấc đao lên, hiên ngang giữa đất trời.
Tần Lâm chỉ dụ địch suy yếu chứ không phải là không địch nổi, lúc này những đòn tất công của Bạch Thiếu Đình đã bắt đầu suy yếu, đã không còn khí thế ngang ngược như lúc đầu nữa.
Tần Lâm cũng bắt đầu phản công lại.
Thất thương quyền rất lợi hại, nhưng Tần Lâm vẫn có thể tránh được, Bạch Thiếu Đình liên tục xuất chiêu, mặc dù rất mạnh mẽ vẫn chẳng thể động được vào Tần Lâm, ngược lại càng khiến Tần Lâm quen thuộc với lối đánh của anh ta, hoàn toàn coi thường.
Tần Lâm bắt đầu phản kích, bắt đầu mượn lực đả lực, đối mặt với sự công phá của Thất thương quyền, anh thuận thế kéo Bạch Thiếu Đình qua, hai người đánh nhau rất quyết liệt.
Tần Lâm lấy bất biến ứng vạn biến, quyền pháp của Bạch Thiếu Đình đã hoàn toàn được hóa giải, Tần Lâm cũng thổi kèn hiệu phản kích.
Bịch! Bịch! Bịch!
Bạch Thiếu Đình mất đi quyền chủ động, Tần Lâm lại chiếm thế thượng phong, liên tục đấm mười nhát vào người Bạch Thiếu Đình, Bạch Thiếu Đình biến sắc, không thể phản công lại, hoàn toàn bị Tần Lâm áp chế, quyền thế mạnh mẽ cũng không còn nữa, anh ta đã bị Tần Lâm chèn ép đến nỗi không còn lực để đánh trả nữa.
Chỉ trong chốc lát, Tần Lâm đã đảo ngược được tình thế, chuyển bại thành thắng, Bạch Thiếu Đình chịu mười nắm đấm của Tần Lâm nên lục phủ ngũ tạng cũng nứt hết ra rồi.
"Phụt…"
Một ngụm máu tươi phun ra, Tần Lâm đẩy lùi Bạch Thiếu Đình, anh ta lảo đảo mười mấy bước về phía sau mới đứng vững được, trong ánh mắt Bạch Thiếu Đình đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.
Sao tên này lại lợi hại như vậy chứ?
Bạch Thiếu Đình không thể tin được, sư phụ đã nói rằng anh ta chính là thiên hạ đệ nhất thực thụ, là vô địch trong thế hệ thanh niên bây giờ, nhưng lần này anh ta bị đánh bại bởi một người nhỏ hơn anh ta nhiều tuổi, hơn nữa còn dễ như trở bàn tay nữa!
Trong mắt Bạch Thiếu Đình đầy hoảng sợ, nắm đấm của Tần Lâm không hề nhẹ, bây giờ anh ta đã bị thương nặng mà Tần Lâm dường như cũng không có ý định dừng lại.
"Haiz, xem ra Bạch thiếu gia bại trận rồi".
"Tần Lâm quá mạnh! Đến đại thiếu gia nhà họ Bạch cũng chẳng phải là đối thủ của hắn, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt".
"Anh bị ngu sao, Bạch thiếu gia thua rồi, nhà họ Tạ chúng ta sẽ gặp họa lớn đó, anh nghĩ nhà họ Bạch sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?"
"Nói cũng đúng… vậy bây giờ phải làm sao, Tần Lâm mạnh như vậy e là chúng ta cũng không chọc được đâu".
"Mọi người xem, Tần Lâm hình như muốn kết liễu Bạch thiếu gia đó".
Tất cả mọi người đều kêu lên, chỉ thấy Tần Lâm xông đến chỗ Bạch Thiếu Đình không hề có chút do dự, thế như chẻ tre.
"Đừng…"
Sắc mặt Bạch Thiếu Đình trắng bệch, bị Tần Lâm đạp cho một cái, ngã nhào mấy cái, trong mắt vô cùng hoang mang.
"Xin lỗi, tôi sai rồi, đừng giết tôi, đừng giết tôi…"
Bạch Thiếu Đình biết, trong mắt của Tần Lâm đầy sát ý, tên này chắc chắn không chơi đùa với anh ta.
"Không giết anh? Đợi anh đến giết tôi sao?"
Tần Lâm cười lạnh, chẳng thèm quan tâm Bạch thiếu gia, giáng cho Bạch Thiếu Đình một đòn khiến anh ta bay ra xa bảy tám mét, Bạch Thiếu Đình phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Nhà họ Tạ không ngừng kêu lên, không ngờ Tần Lâm lại hung hãn như vậy, đến Bạch Thiếu Đình cũng là bại tướng dưới tay anh.
"Tiểu Lâm, đừng…"
Tạ Hồng Mai tiến lên phía trước, ngăn cản chiêu cuối cùng của Tần Lâm, nắm đấm kia chỉ cách Bạch Thiếu Đình trong ngang tấc, khiến anh ta sợ đái ra quần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.