Y Võ Song Toàn

Chương 1012: Thả hổ về rừng

Dạ Nhiên

29/05/2021

“Mày mày mày... máaaa! Đau tao”.

Sầm Nguyên Phát thét lên thảm thiết, Tần Lâm đá vào lòng bàn tay đang đỡ của anh ta, đâm trúng ngực, ngay cả xương sườn cũng bị đá gãy, cả người co quắp trên mặt đất run cầm cập, cứ như một con chó chết vậy.

“Nhà họ Sầm sẽ không tha cho mày đâu, á á!”

Sầm Nguyên Phát rống lên, sắc mặt tái nhợt, máu miệng máu mũi đều chảy ra ngoài, cậu Sầm bất bại vừa rồi giờ đã trở thành một con lợn sắp chết.

“Dừng tay!”

Liễu Kình Thương gầm lên, mặc dù bị thương nặng nhưng ông ta vẫn chạy đến chỗ Sầm Nguyên Phát để ngăn Tần Lâm lại.

“Nếu như cậu còn đánh nữa thì cậu Sầm sẽ chết mất, chẳng lẽ cậu muốn đổ tội bất nghĩa lên đầu nhà họ Liễu chúng tôi sao?”

Liễu Kình Thương phẫn nộ nói.

“Vừa rồi hắn đánh chú như thế nào, lẽ nào chú quên rồi sao?”

Tần Lâm cười nói, Liễu Kình Thương này đúng là kiểu máu M, đây chẳng phải là vết thương lành rồi thì coi như không có chuyện gì xảy ra ư? Vết thương còn chưa lành thì đã bênh vực người ta rồi, không phải não tàn thì là gì?

“Đúng thế, cậu Sầm mà có mệnh hệ gì thì nhà họ Liễu sẽ bị nhà họ Sầm khiển trách mất, cậu muốn làm cho nhà họ Liễu biến mất hay sao? Cậu mau dừng tay lại đi Tần Lâm!”

Hoàng Yến rống lên, sau đó cả hai liền đến trước mặt để chặn Tần Lâm lại, lúc này Sầm Nguyên Phát mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lâm thầm cười nhạo, quả là cá mè một lứa, suýt chút nữa đã bị người ta đá chết, vậy mà còn đứng ra nói đỡ cho Sầm Nguyên Phát, anh đang cứu bọn họ, vậy mà thành ra mình sai sao?

Tần Lâm vừa lắc đầu vừa cười mỉa.

“Tần Lâm, nếu mày giết tao, cho dù mày có đi đến nơi nào thì nhà họ Sầm cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”.

Sầm Nguyên Phát run rẩy nói, miệng hùm gan sứa nấp sau lưng Liễu Kình Thương và Hoàng Yến.

“Tao không giết mày, thì nhà họ Sầm có thể tha cho tao à?”



Tần Lâm hỏi ngược lại, khiến cho Sầm Nguyên Phát không nói nên lời, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, đến lúc đó nhất định sẽ tìm Tần Lâm để giải quyết, nhưng bây giờ anh ta không nên nói những lời đó, nếu vậy thì há chẳng phải đang tự chuốc lấy rắc rối hay sao?

Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, Sầm Nguyên Phát đương nhiên biết bản thân đánh không lại Tần Lâm, hơn nữa cao thủ của nhà họ Sầm nhiều không đếm xuể, Tần Lâm không là cái đinh gì cả, chỉ cần anh ta có thể quay về nhà họ Sầm, Tần Lâm nhất định sẽ phải chết!

Bây giờ đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu như đối đầu với Tần Lâm thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Anh Tần, thôi bỏ đi”.

Liễu Thanh Thanh lắc đầu nói, nếu anh thật sự đánh chết Sầm Nguyên Phát thì chắc chắn nhà họ Sầm sẽ không bỏ qua chuyện này, hơn nữa Tần Lâm lại còn phải hầu tòa vì tội giết người, đây không phải chuyện giỡn chơi đâu.

Dạy dỗ Sầm Nguyên Phát một trận là đủ rồi, dù gì nhà họ Sầm thế to lực lớn, nếu nhà họ Liễu vẫn còn muốn tiếp tục ở tỉnh Hán Đông thì phải chịu cúi đầu trước nhà họ Sầm, nếu không thì sẽ không thể có được kết cục tốt đẹp.

“Nể mặt Thanh Thanh, mày còn không mau cút đi?”

Tần Lâm trầm giọng quát, Sầm Nguyên Phát sợ đến té cứt té đái, ánh mắt vô cùng nhục nhã, bỏ chạy một mạch.

Sầm Nguyên Phát nhất định sẽ nhớ mối hận này trong lòng, sau này anh ta nhất định sẽ khiến cho nhà họ Liễu bọn họ nợ máu trả bằng máu.

Không thể bị đánh một trận công cốc như vậy được, hơn nữa còn phải chơi con tiện nhân Liễu Thanh Thanh kia đến chết mới hả dạ, còn cả tên Tần Lâm kia nữa, phải chặt hắn ra thành trăm nghìn khúc!

“Tần Lâm, cậu có biết cậu đã gây ra họa lớn như thế nào rồi không, cậu biết nhà họ Sầm lợi hại cỡ nào không? Cậu đánh cậu Sầm như thế thì nhà họ Liễu chúng tôi sẽ gặp tai họa mất”.

Hoàng Yến tức giận nói.

“Đúng thế, cậu đúng là muốn chết mà, Tần Lâm, mau cút khỏi đây ngay, nhà họ Liễu chúng tôi không hoan nghênh cậu”.

Liễu Kình Thương nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể băm Tần Lâm thành trăm mảnh, nếu như không vì anh thì nhà họ Liễu bây giờ có lẽ đã trở thành một trong những gia tộc bậc nhất ở tỉnh Hán Đông rồi, nhưng giờ đây e là bọn họ đã bị liệt vào danh sách đen của nhà họ Sầm mất rồi.

“Vậy sao? Nếu như cháu đi thì có lẽ nhà họ Liễu có khi sẽ còn chết thảm hơn đó, thả Sầm Nguyên Phát đi chẳng khác nào thả hổ về rừng, chú cho rằng sau này gia đình chú sẽ sống tốt được à?”

Tần Lâm cười khẩy.

“Chuyện này...”

Liễu Kình Thương sững sốt, sắc mặt có hơi thay đổi, lời Tần Lâm nói cũng có đạo lý, thả cậu Sầm đi thì bọn họ sẽ được tha sao?



“Tôi tin cậu Sầm là người có đạo lý, chúng tôi cứu cậu ấy một mạng, cậu ấy nhất định sẽ không làm khó chúng tôi, đến lúc đó mọi chuyện sẽ được làm rõ, sau đó trả lại sự trong sạch cho Thanh Thanh nhà chúng tôi, vàng thật không sợ lửa, có gì phải lo chứ, nhà họ Sầm nhất định vẫn sẽ liên hôn với gia đình chúng tôi”.

Hoàng Yến nghiêm nghị nói.

“Đúng thế, cậu Sầm là người biết chuyện, Tần Lâm, cậu mau cút đi! Nhà họ Liễu chúng tôi không tiếp đón cậu”.

Liễu Kình Thương thấp giọng quát.

“Bố mẹ, hai người làm gì thế? Nếu như vừa rồi không có Tần Lâm thì hai người đã bị tên khốn Sầm Nguyên Phát kia đánh chết rồi, tại sao hai người lại không phân biệt được tốt xấu như thế”.

Liễu Thanh Thanh tức đến giậm chân giậm cẳng, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm xuống, Tần Lâm đến đây hoàn toàn là vì cô, nhưng bây giờ bọn họ lại muốn đuổi Tần Lâm đi.

Bọn họ đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ ngang ngược vừa rồi của Tần Lâm, trong lòng còn tưởng rằng anh đang phá hủy việc tốt của bọn họ, đúng là đáng giận mà.

Nhưng dù gì cũng là bố mẹ mình, cho nên Liễu Thanh Thanh cũng không nỡ khiển trách quá nhiều.

Không hiểu vì sao đúng không? Cút đi tìm chỗ khác đi con c.h.ó!

Tần Lâm không hề nể mặt Liễu Kình Thương, nói tấp một trận như mưa xả vào mặt ông ta, khiến Liễu Kình Thương không dám hó hé thêm câu nào, mặt mày đỏ au lên.

“Con gái của các người mà các người không hiểu sao? Cứ bắt cô ấy gả cho người mình không thích, hơn nữa lại còn làm vợ ba vợ bốn, lương tâm của các người bị chó tha rồi à? Đây cũng là lần đầu cháu thấy loại bố mẹ như vậy đấy ”.

“Cậu nghĩ là chúng tôi muốn à? Nếu như chúng tôi không đồng ý thì nhà họ Liễu sẽ xong đời mất, chúng tôi không thể làm gì khác được, bây giờ cậu làm loạn như vậy, vậy lỗi sai đều thuộc về nhà họ Liễu chúng tôi hết rồi, không biết cậu Sầm có bỏ qua cho chúng tôi không đây”.

Sắc mặt Hoàng Yến tái nhợt, trầm giọng nói, sợ rằng nhà họ Liễu sẽ không trụ được mất.

“Cậu thì hiểu cái gì? Đây chính là bàn cờ của các gia tộc lớn, vì lợi ích lớn nhất của gia tộc thì một người phụ nữ không nên giúp chồng dạy con à? Có thể chống đỡ cơ ngơi hàng trăm tỷ không? Cũng không nhìn lại bản thân mình xem đang ở đâu, nếu như không có nhà họ Liễu thì nó đã sớm sụp đổ rồi. Bây giờ nhà họ Liễu đang cần dùng đến người thì nó phải suy nghĩ cho nhà họ Liễu chứ, phải giúp gia đình chia sẻ khó khăn mới đúng”.

Liễu Kình Thương nghiêm nghị nói.

“Chú nói là vì gia tộc, chẳng phải là đang bán con gái sao? Vậy thì nói kiểu đàng hoàng đạo mạo kia làm gì”.

Lời Tần Lâm nói khiến cho Liễu Kình Thương câm họng, trong ánh mắt của Liễu Thanh Thanh cũng toát lên vẻ thất vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Y Võ Song Toàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook