Chương 147: Tin đồn
Dạ Nhiên
11/01/2021
Lâm Nguyệt Dao thật sự tức giận, Tân Lâm này
quá ngông cuồng rồi!
Còn cảm thấy chủ nhiệm Lưu không đủ tư cách?
Anh nghĩ anh là ai chứ, Tần đại sư sao?
Cô biết một vài người khi mỡ được phòng khám
liền không coi ai ra gì, loại người như vậy cũng chẳng
có tiền đồ là bao.
Cũng may cuối cùng anh đã giải quyết xong vụ
công việc, mẹ cũng không phải cằn nhằn nữa rồi,
Lâm Nguyệt Dao thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đưa hai mẹ con dì Hai về nhà, Tần Lâm
bất ngờ nhận được điện thoại của Chúc Dũng.
“Chú Chúc?”
Chúc Dũng nói ấp úng trong điện thoại, cuối cùng
hỏi một câu khiến cho Tần Lâm không nói nên lời.
“Tiểu Lâm à, Linh Linh có quan hệ gì với chủ tịch
Mạnh của tập đoàn Mạnh Thị?”
Khụ khụ…
Tần Lâm suýt chút nữa bị sặc, chú Chúc đang lo
lắng chuyện gì vậy chứ?
“Chú Chúc, tại sao chú lại hỏi như thế?”
Chúc Dũng thở dài, nói: “Cháu không biết đấy
thôi, gần đây mọi người ở tập đoàn Chúc Thị và Y
dược Văn Hòa bọn chú đều đang bàn tán tin đồn này,
họ nói Linh Linh… đã cặp với Mạnh Văn Cương nên
gia đình chú mới được thuận buồm xuôi gió như vậy”.
Tần Lâm cười khẩy, loại tin đồn này chắc là do
Chúc Minh tạo ra.
“Chú Chúc cứ yên tâm, cháu bảo đảm với chú
giữa Linh Linh và Mạnh Văn Cương không hề có chút
quan hệ nào cả, bọn họ gặp nhau còn chưa đến ba
lần, chú đừng có lo”
Nghe Tần Lâm nói xong, Chúc Dũng mới thờ phào
nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, Tiểu Lâm, nếu cháu rảnh thì đi thăm
Linh Linh nhé, con nhỏ đó là một người tham công
tiếc việc, chú sợ nó sẽ chịu không nổi”.
“Dạ được, chú Chúc cứ yên tâm, bây giờ cháu sẽ
đi xem thử”.
Đã lâu rồi anh không liên lạc với Chúc Linh Linh,
vốn tưỡng rằng cô đã được tập đoàn Mạnh Thị chăm
sóc nên có cuộc sống rất tốt, nhưng giờ lại nghe chú
Chúc nói vậy, dường như cô đang phải chịu đựng áp
lực vô cùng lớn.
Tần Lâm đi tới Y dược Văn Hòa, sau đó trực tiếp
đến thẳng văn phòng tổng giám đốc.
Đi ngang qua, anh thấy tất cả nhân viên đều hết
sức bận rộn, chỉ có thư ký của Chúc Linh Linh đang ở
quầy tiếp tân đến đón Tần Lâm.
“Anh Tần, thực sự xin lỗi, gần đây tổng giám đốc
Chúc rất bận, có lẽ anh phải đợi một lúc”.
Tần Lâm cau mày, hỏi: “Tại sao lại bận như thế?”
Thư ký thờ dài, lộ ra vẻ bất lực: “Chẳng phải là do
Y dược Chúc Thị sao!”
Y dược Chúc Thị là sản nghiệp của Chúc Minh,
mặc dù hiện tại Chúc Minh không được xem là người
cùng một nhà với bọn họ nữa, nhưng sản nghiệp của
ông ta vẫn còn, chỉ là bọn họ chưa lấy được hạng
mục của tập đoàn Hiên Viên, nên tình hình không
mấy khả quan.
“Ban đầu Y dược Văn Hòa của chúng tôi và Y
dược Chúc Thị là người một nhà, có rất nhiều giao
dịch kinh doanh với nhau, một trong những loại thuốc
bán chạy nhất của chúng tôi tên là Đường Hữu, một
loại thuốc trị bệnh tiểu đường, hiệu quả vô cùng tốt
nên rất được ưa chuộng trên thị trường”.
“Nhưng sau đó tập đoàn Chúc Thị đã chấm dứt
hợp tác với chúng tôi, họ đã đi xin cấp bằng sáng chế
loại thuốc Đường Hữu đó, nên chúng tôi không thể
nào tiếp tục sản xuất nó được nữa, kết quả khiến
nhiều đơn đặt hàng phải đối mặt với việc vi phạm hợ
đồng, nên bây giờ tất cả nhân viên đang thương
lượng với các nhà phân phối khác nhau, có lẽ lần này
phải đền bù khá nhiều tiền”.
Tần Lâm cau mày, anh biết loại thuốc Đường Hữu
này của tập đoàn Chúc Thị đã có từ mười năm trước,
hiệu quả vô cùng tốt, sở dĩ tập đoàn Chúc Thị tồn tại
được mười năm qua chủ yếu là dựa vào loại thuốc
này.
Và công thức ban đầu của nó được chú Chúc
nghiên cứu phát triển nên.
Sau khi nghiên cứu phát triển, chú Chúc đã
không giữ một mình mà giao lại cho gia đình trực tiếp
sản xuất.
Nhưng không ngờ Chúc Minh lại không biết xấu
hổ như vậy, còn xin cấp bằng sáng chế trước?
Bởi vì ban đầu là cả gia đình nên không có hợp
đồng bằng văn bản về việc ai là người nghiên cứu
phát triển, Chúc Minh lại nói láo trắng trợn rằng mình
là người làm ra, nên người khác cũng chẳng làm gì
được.
quá ngông cuồng rồi!
Còn cảm thấy chủ nhiệm Lưu không đủ tư cách?
Anh nghĩ anh là ai chứ, Tần đại sư sao?
Cô biết một vài người khi mỡ được phòng khám
liền không coi ai ra gì, loại người như vậy cũng chẳng
có tiền đồ là bao.
Cũng may cuối cùng anh đã giải quyết xong vụ
công việc, mẹ cũng không phải cằn nhằn nữa rồi,
Lâm Nguyệt Dao thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đưa hai mẹ con dì Hai về nhà, Tần Lâm
bất ngờ nhận được điện thoại của Chúc Dũng.
“Chú Chúc?”
Chúc Dũng nói ấp úng trong điện thoại, cuối cùng
hỏi một câu khiến cho Tần Lâm không nói nên lời.
“Tiểu Lâm à, Linh Linh có quan hệ gì với chủ tịch
Mạnh của tập đoàn Mạnh Thị?”
Khụ khụ…
Tần Lâm suýt chút nữa bị sặc, chú Chúc đang lo
lắng chuyện gì vậy chứ?
“Chú Chúc, tại sao chú lại hỏi như thế?”
Chúc Dũng thở dài, nói: “Cháu không biết đấy
thôi, gần đây mọi người ở tập đoàn Chúc Thị và Y
dược Văn Hòa bọn chú đều đang bàn tán tin đồn này,
họ nói Linh Linh… đã cặp với Mạnh Văn Cương nên
gia đình chú mới được thuận buồm xuôi gió như vậy”.
Tần Lâm cười khẩy, loại tin đồn này chắc là do
Chúc Minh tạo ra.
“Chú Chúc cứ yên tâm, cháu bảo đảm với chú
giữa Linh Linh và Mạnh Văn Cương không hề có chút
quan hệ nào cả, bọn họ gặp nhau còn chưa đến ba
lần, chú đừng có lo”
Nghe Tần Lâm nói xong, Chúc Dũng mới thờ phào
nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, Tiểu Lâm, nếu cháu rảnh thì đi thăm
Linh Linh nhé, con nhỏ đó là một người tham công
tiếc việc, chú sợ nó sẽ chịu không nổi”.
“Dạ được, chú Chúc cứ yên tâm, bây giờ cháu sẽ
đi xem thử”.
Đã lâu rồi anh không liên lạc với Chúc Linh Linh,
vốn tưỡng rằng cô đã được tập đoàn Mạnh Thị chăm
sóc nên có cuộc sống rất tốt, nhưng giờ lại nghe chú
Chúc nói vậy, dường như cô đang phải chịu đựng áp
lực vô cùng lớn.
Tần Lâm đi tới Y dược Văn Hòa, sau đó trực tiếp
đến thẳng văn phòng tổng giám đốc.
Đi ngang qua, anh thấy tất cả nhân viên đều hết
sức bận rộn, chỉ có thư ký của Chúc Linh Linh đang ở
quầy tiếp tân đến đón Tần Lâm.
“Anh Tần, thực sự xin lỗi, gần đây tổng giám đốc
Chúc rất bận, có lẽ anh phải đợi một lúc”.
Tần Lâm cau mày, hỏi: “Tại sao lại bận như thế?”
Thư ký thờ dài, lộ ra vẻ bất lực: “Chẳng phải là do
Y dược Chúc Thị sao!”
Y dược Chúc Thị là sản nghiệp của Chúc Minh,
mặc dù hiện tại Chúc Minh không được xem là người
cùng một nhà với bọn họ nữa, nhưng sản nghiệp của
ông ta vẫn còn, chỉ là bọn họ chưa lấy được hạng
mục của tập đoàn Hiên Viên, nên tình hình không
mấy khả quan.
“Ban đầu Y dược Văn Hòa của chúng tôi và Y
dược Chúc Thị là người một nhà, có rất nhiều giao
dịch kinh doanh với nhau, một trong những loại thuốc
bán chạy nhất của chúng tôi tên là Đường Hữu, một
loại thuốc trị bệnh tiểu đường, hiệu quả vô cùng tốt
nên rất được ưa chuộng trên thị trường”.
“Nhưng sau đó tập đoàn Chúc Thị đã chấm dứt
hợp tác với chúng tôi, họ đã đi xin cấp bằng sáng chế
loại thuốc Đường Hữu đó, nên chúng tôi không thể
nào tiếp tục sản xuất nó được nữa, kết quả khiến
nhiều đơn đặt hàng phải đối mặt với việc vi phạm hợ
đồng, nên bây giờ tất cả nhân viên đang thương
lượng với các nhà phân phối khác nhau, có lẽ lần này
phải đền bù khá nhiều tiền”.
Tần Lâm cau mày, anh biết loại thuốc Đường Hữu
này của tập đoàn Chúc Thị đã có từ mười năm trước,
hiệu quả vô cùng tốt, sở dĩ tập đoàn Chúc Thị tồn tại
được mười năm qua chủ yếu là dựa vào loại thuốc
này.
Và công thức ban đầu của nó được chú Chúc
nghiên cứu phát triển nên.
Sau khi nghiên cứu phát triển, chú Chúc đã
không giữ một mình mà giao lại cho gia đình trực tiếp
sản xuất.
Nhưng không ngờ Chúc Minh lại không biết xấu
hổ như vậy, còn xin cấp bằng sáng chế trước?
Bởi vì ban đầu là cả gia đình nên không có hợp
đồng bằng văn bản về việc ai là người nghiên cứu
phát triển, Chúc Minh lại nói láo trắng trợn rằng mình
là người làm ra, nên người khác cũng chẳng làm gì
được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.