Chương 946: Tôi không kham nổi đâu
Dạ Nhiên
17/05/2021
Chúc Linh Linh ôm chặt lấy Tần Lâm, cô thật sự sợ cảnh lúc mình ở trong mơ, nếu như tỉnh dậy lại tưởng rằng mình đã bị xâm phạm, vậy thì cô thà chết đi cho xong.
“Yên tâm đi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
Tần Lâm nhẹ nhàng nói, trong mắt ánh lên sự thương xót.
“Cảm ơn anh Tiểu Lâm, sau này anh không được phép rời xa em”.
Chúc Linh Linh bĩu môi, kiên quyết nói.
“Được được được, anh là duy nhất của em, sẽ không rời bỏ em. Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc ai là người mang em đến phòng của Mạnh Văn Cương?”
Giọng Tần Lâm từ từ đanh lại, anh nhìn sang Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh ngây ra, lập tức cúi đầu, sắc mặt trở nên khó coi, cô lau nước mắt đi nhưng vẫn im lặng.
“Em không muốn nói, anh Tiểu Lâm, anh đừng ép em có được không?”
Chúc Linh Linh cắn chặt môi, cô biết anh Tiểu Lâm quan tâm mình, nhưng lúc này cô không muốn anh Tiểu Lâm xảy ra mâu thuẫn với mẹ.
Dù cho cô đã nản lòng, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Mở cửa! Mở cửa mau, Tần Lâm! Thằng khốn nhà cậu, mau mở cửa!”
“Tần Lâm, có ngon thì mở cửa ra xem nào, mẹ kiếp, mau mở cửa ra!”
“Tần Lâm, nếu như cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đấy”.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, ánh mắt Tần Lâm lại càng thêm hứng thú.
“Tôi còn chưa đi tìm các người mà các người lại tự mò đến rồi à, hừm”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao, sát khí đằng đằng, người nhà họ Chúc chẳng có ai tốt đẹp cả!
Nhìn thấy Tần Lâm nổi giận, Chúc Linh Linh cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Anh Tiểu Lâm, em thật sự không sao, đây là chuyện riêng của nhà họ Chúc, anh không cần quan tâm đến, em xin anh đấy”.
Chúc Linh Linh hạ giọng nói.
“Chuyện nhà em? Em cho rằng anh thèm quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của nhà em à? Bây giờ em đã bị đám người nhà họ Chúc kia bán rồi đó, chẳng lẽ em còn không biết sao? Bị bán đi rồi mà vẫn còn muốn đếm tiền cho người ta ư? Bọn họ là một lũ khốn nạn, cặn bã, chính là kẻ giết người, em là người thân của bọn họ đó, xem xem bọn họ đối xử với em như thế nào?”
Tần Lâm tức giận nói, lúc này anh đã không còn khống chế cảm xúc được nữa, Chúc Linh Linh làm bao nhiêu việc cho nhà họ Chúc, cuối cùng lại bị bọn họ bán đi, đây đúng là chuyện trớ trêu mà.
“Em xin lỗi anh Tiểu Lâm, đều là lỗi của em, đều do em cả”.
Chúc Linh Linh vùi đầu xuống ngực, trong mắt ánh lên nỗi buồn và sự tuyệt vọng, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi khiến cô đau lòng này mà thôi.
“Xin lỗi, anh có chút mất khống chế, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, nếu nhà họ Chúc không cho anh một lời giải thích thì anh sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải hối hận vĩnh viễn”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
Dứt lời, Tần Lâm liền đi ra mở cửa, lúc này Chúc Minh trực tiếp xông vào, giống như một con chó ăn cứt bị té nhào trên mặt đất, Tần Lâm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Mới gặp mặt mà đã hành lễ lớn như vậy, tôi không kham nổi đâu”.
Tần Lâm cười khẩy.
“Tần Lâm, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúc Linh Linh tại sao lại ở trong phòng cậu?”
Chúc Tam Đao trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
“Ông hỏi tôi à? Tôi còn đang muốn hỏi ông đây, tại sao Chúc Linh Linh lại ở trong phòng của Mạnh Văn Cương? Tại sao? Nhà họ Chúc hết người rồi sao? Lại để cho một cô gái trong sáng thuần khiết như vậy lấy thân để đổi lấy lợi ích gia tộc, các người có biết xấu hổ không hả?”
Tần Lâm chất vấn Chúc Tam Đao.
“Cậu là cái thá gì? Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu khoa tay múa chân, cậu muốn nói gì? Người nhà họ Chúc, Chúc Linh Linh, nó vẫn chưa là người của cậu đâu, cậu muốn ở rể nhà họ Chúc à, không có cửa đâu!”
Âu Dương Diễm Diễm hung ác nói.
“Hôm nay nhà họ Chúc phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không thì đừng mong bước qua cánh cửa này”.
Tần Lâm nhìn thẳng vào mặt Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, giận quá hóa cười.
“Các người thật quá vô liêm sỉ, cũng trách tôi đã xem các người là con người, mấy người căn bản không hề xứng, tất cả đều là một đám khốn kiếp. Tôi lại còn nói chuyện nhân sinh và giá trị quan với mấy người ư? Các người xứng sao? Đúng là một đám trâu chó không bằng”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
“Các người có bản lĩnh thì còn dùng Linh Linh làm gì? Tại sao lại không tự mình đi tìm Mạnh Văn Cương đi? Một đám già tổng cộng cũng mấy trăm tuổi, sao các người lại có mặt dày làm như vậy hả? Lại dâng con cháu các người đi ngủ với người khác, mấy thứ già các người thật đúng là vô liêm sỉ”.
Tần Lâm tức giận quát lên, tất cả người nhà họ Chúc đều sửng sốt, bởi vì Tần Lâm giống hệt như một con hổ dữ vậy, chửi bới bọn họ một trận, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu xen vào, Tần Lâm, tôi khuyên cậu nên giao Linh Linh ra đây, sau đó cút khỏi chỗ này, nhà họ Chúc chúng tôi không muốn nhìn thấy thứ cặn bã như cậu nữa”.
Chúc Minh đứng dậy, chỉ vào Tần Lâm rồi nói.
“Cặn bã? Nói tôi sao? Để tôi xem xem ai mới là cặn bã?”
Tần Lâm vung tay tát một cái khiến cho cho Chúc Minh ngã lăn ra đất, mặt toàn là máu, ông ta hoảng sợ nhìn Tần Lâm.
“Tần Lâm, mày dám đánh người à! Mày chết chắc rồi”.
Âu Dương Diễm Diễm run rẩy nói, con trai mình bị đánh đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.
“Nhà các người bình thường toàn làm những chuyện đáng xấu hổ, các người là cái thá gì chứ, Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, các người nghĩ xem, sống đến từng này tuổi rồi lại không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi xấu hổ thay các người đấy, nhà họ Chúc mấy người không có ai à? Đàn ông chết hết rồi hay gì? Chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, bọn khốn các người ra đây cho tôi!”
“Y dược Văn Hòa đang yên đang lành các người không cần, lại muốn đi liếm chân cho người khác sao? Chúc Tam Đao! Mẹ kiếp ông, khi không lại đi nhận tổ tiên, ông đi nhận tổ tiên hay đi để cho người ta làm nhục vậy? Tất cả những gì nhà họ Chúc có đều do một tay Chúc Linh Linh gây dựng, còn các người thì sao? Chỉ biết ăn không ngồi rồi, cuối cùng lại đuổi Chúc Linh Linh đi, mấy người giỏi lắm. Vậy thì các người tự chơi đi, tại sao lại lôi Chúc Linh Linh về làm gì? Bị người ta sỉ nhục thích lắm sao? Chúc Tam Đao, tôi vốn rất đồng cảm với ông, nhưng bây giờ xem ra thì đúng là sai lầm lớn”.
Tần Lâm nhả từng câu từng chữ, tức giận chửi bới không ngừng, tức đến run cả người rồi nhìn về phía Chúc Tam Đao.
“Còn cả bà nữa, Âu Dương Diễm Diễm, bà là đồ lòng lang dạ sói, Chúc Linh Linh làm nhiều việc cho nhà họ Chúc như thế, bà đừng nói với tôi là mình không biết nhé, bà chỉ biết thiên vị thằng con trai lớn của bà thôi, bà có từng nghĩ cho Linh Linh chưa? Sao bà lại ích kỉ như thế, từng tuổi này rồi mà lại không đàng hoàng, trên không đứng đắn thì dưới ắt loạn, con trai con gái của bà đều là nhờ bà ban cho đấy. Tên Chúc Minh dốt nát, còn Chúc Tam Cô lại nhỏ mọn, đấy chẳng phải là hình ảnh thu nhỏ của bà và Chúc Tam Đao sao?”
Âu Dương Diễm Diễm trợn tròn mắt, cơn tức giận của Tần Lâm khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng nặng nề, dường như hít thở càng lúc càng khó khăn.
“Mày mày mày.... mày ăn nói hàm hồ! Tần Lâm, mày ngậm máu phun người! Nhà họ Chúc thề không đội trời chung với mày”.
Chúc Tam Cô tức giận quát.
“Bốp...”
Tần Lâm giáng một bạt tai khiến Chúc Tam Cô ngã xuống đất, lúc này mọi người trong nhà họ Chúc đều rùng mình, Tần Lâm cũng tàn nhẫn quá rồi, cho dù bọn họ có sống hay chết thì anh vẫn đánh.
Bốp bốp bốp!
Anh đánh không chỉ là mặt của Chúc Tam Cô mà còn là bộ mặt của nhà họ Chúc bọn họ.
“Tần Lâm, mày còn muốn ra uy bắt nạt người khác à? Bọn tao nhiều người như vậy thì sẽ sợ mày hay sao? Tụi tao cũng không phải loại người không có văn hóa như mày. Mày cho rằng Chúc Linh Linh sạch sẽ à?”
“Yên tâm đi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em”.
Tần Lâm nhẹ nhàng nói, trong mắt ánh lên sự thương xót.
“Cảm ơn anh Tiểu Lâm, sau này anh không được phép rời xa em”.
Chúc Linh Linh bĩu môi, kiên quyết nói.
“Được được được, anh là duy nhất của em, sẽ không rời bỏ em. Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc ai là người mang em đến phòng của Mạnh Văn Cương?”
Giọng Tần Lâm từ từ đanh lại, anh nhìn sang Chúc Linh Linh.
Chúc Linh Linh ngây ra, lập tức cúi đầu, sắc mặt trở nên khó coi, cô lau nước mắt đi nhưng vẫn im lặng.
“Em không muốn nói, anh Tiểu Lâm, anh đừng ép em có được không?”
Chúc Linh Linh cắn chặt môi, cô biết anh Tiểu Lâm quan tâm mình, nhưng lúc này cô không muốn anh Tiểu Lâm xảy ra mâu thuẫn với mẹ.
Dù cho cô đã nản lòng, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Mở cửa! Mở cửa mau, Tần Lâm! Thằng khốn nhà cậu, mau mở cửa!”
“Tần Lâm, có ngon thì mở cửa ra xem nào, mẹ kiếp, mau mở cửa ra!”
“Tần Lâm, nếu như cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đấy”.
Tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, ánh mắt Tần Lâm lại càng thêm hứng thú.
“Tôi còn chưa đi tìm các người mà các người lại tự mò đến rồi à, hừm”.
Tần Lâm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao, sát khí đằng đằng, người nhà họ Chúc chẳng có ai tốt đẹp cả!
Nhìn thấy Tần Lâm nổi giận, Chúc Linh Linh cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Anh Tiểu Lâm, em thật sự không sao, đây là chuyện riêng của nhà họ Chúc, anh không cần quan tâm đến, em xin anh đấy”.
Chúc Linh Linh hạ giọng nói.
“Chuyện nhà em? Em cho rằng anh thèm quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn của nhà em à? Bây giờ em đã bị đám người nhà họ Chúc kia bán rồi đó, chẳng lẽ em còn không biết sao? Bị bán đi rồi mà vẫn còn muốn đếm tiền cho người ta ư? Bọn họ là một lũ khốn nạn, cặn bã, chính là kẻ giết người, em là người thân của bọn họ đó, xem xem bọn họ đối xử với em như thế nào?”
Tần Lâm tức giận nói, lúc này anh đã không còn khống chế cảm xúc được nữa, Chúc Linh Linh làm bao nhiêu việc cho nhà họ Chúc, cuối cùng lại bị bọn họ bán đi, đây đúng là chuyện trớ trêu mà.
“Em xin lỗi anh Tiểu Lâm, đều là lỗi của em, đều do em cả”.
Chúc Linh Linh vùi đầu xuống ngực, trong mắt ánh lên nỗi buồn và sự tuyệt vọng, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi khiến cô đau lòng này mà thôi.
“Xin lỗi, anh có chút mất khống chế, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, nếu nhà họ Chúc không cho anh một lời giải thích thì anh sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải hối hận vĩnh viễn”.
Tần Lâm trầm giọng nói.
Dứt lời, Tần Lâm liền đi ra mở cửa, lúc này Chúc Minh trực tiếp xông vào, giống như một con chó ăn cứt bị té nhào trên mặt đất, Tần Lâm lạnh lùng nhìn ông ta.
“Mới gặp mặt mà đã hành lễ lớn như vậy, tôi không kham nổi đâu”.
Tần Lâm cười khẩy.
“Tần Lâm, cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chúc Linh Linh tại sao lại ở trong phòng cậu?”
Chúc Tam Đao trầm giọng nói, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
“Ông hỏi tôi à? Tôi còn đang muốn hỏi ông đây, tại sao Chúc Linh Linh lại ở trong phòng của Mạnh Văn Cương? Tại sao? Nhà họ Chúc hết người rồi sao? Lại để cho một cô gái trong sáng thuần khiết như vậy lấy thân để đổi lấy lợi ích gia tộc, các người có biết xấu hổ không hả?”
Tần Lâm chất vấn Chúc Tam Đao.
“Cậu là cái thá gì? Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu khoa tay múa chân, cậu muốn nói gì? Người nhà họ Chúc, Chúc Linh Linh, nó vẫn chưa là người của cậu đâu, cậu muốn ở rể nhà họ Chúc à, không có cửa đâu!”
Âu Dương Diễm Diễm hung ác nói.
“Hôm nay nhà họ Chúc phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không thì đừng mong bước qua cánh cửa này”.
Tần Lâm nhìn thẳng vào mặt Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm, giận quá hóa cười.
“Các người thật quá vô liêm sỉ, cũng trách tôi đã xem các người là con người, mấy người căn bản không hề xứng, tất cả đều là một đám khốn kiếp. Tôi lại còn nói chuyện nhân sinh và giá trị quan với mấy người ư? Các người xứng sao? Đúng là một đám trâu chó không bằng”.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
“Các người có bản lĩnh thì còn dùng Linh Linh làm gì? Tại sao lại không tự mình đi tìm Mạnh Văn Cương đi? Một đám già tổng cộng cũng mấy trăm tuổi, sao các người lại có mặt dày làm như vậy hả? Lại dâng con cháu các người đi ngủ với người khác, mấy thứ già các người thật đúng là vô liêm sỉ”.
Tần Lâm tức giận quát lên, tất cả người nhà họ Chúc đều sửng sốt, bởi vì Tần Lâm giống hệt như một con hổ dữ vậy, chửi bới bọn họ một trận, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Chuyện nhà họ Chúc chúng tôi không đến lượt cậu xen vào, Tần Lâm, tôi khuyên cậu nên giao Linh Linh ra đây, sau đó cút khỏi chỗ này, nhà họ Chúc chúng tôi không muốn nhìn thấy thứ cặn bã như cậu nữa”.
Chúc Minh đứng dậy, chỉ vào Tần Lâm rồi nói.
“Cặn bã? Nói tôi sao? Để tôi xem xem ai mới là cặn bã?”
Tần Lâm vung tay tát một cái khiến cho cho Chúc Minh ngã lăn ra đất, mặt toàn là máu, ông ta hoảng sợ nhìn Tần Lâm.
“Tần Lâm, mày dám đánh người à! Mày chết chắc rồi”.
Âu Dương Diễm Diễm run rẩy nói, con trai mình bị đánh đương nhiên sẽ vô cùng tức giận.
“Nhà các người bình thường toàn làm những chuyện đáng xấu hổ, các người là cái thá gì chứ, Chúc Nhị Bạch, Chúc Tam Đao, Âu Dương Diễm Diễm, các người nghĩ xem, sống đến từng này tuổi rồi lại không cảm thấy xấu hổ sao? Tôi xấu hổ thay các người đấy, nhà họ Chúc mấy người không có ai à? Đàn ông chết hết rồi hay gì? Chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, bọn khốn các người ra đây cho tôi!”
“Y dược Văn Hòa đang yên đang lành các người không cần, lại muốn đi liếm chân cho người khác sao? Chúc Tam Đao! Mẹ kiếp ông, khi không lại đi nhận tổ tiên, ông đi nhận tổ tiên hay đi để cho người ta làm nhục vậy? Tất cả những gì nhà họ Chúc có đều do một tay Chúc Linh Linh gây dựng, còn các người thì sao? Chỉ biết ăn không ngồi rồi, cuối cùng lại đuổi Chúc Linh Linh đi, mấy người giỏi lắm. Vậy thì các người tự chơi đi, tại sao lại lôi Chúc Linh Linh về làm gì? Bị người ta sỉ nhục thích lắm sao? Chúc Tam Đao, tôi vốn rất đồng cảm với ông, nhưng bây giờ xem ra thì đúng là sai lầm lớn”.
Tần Lâm nhả từng câu từng chữ, tức giận chửi bới không ngừng, tức đến run cả người rồi nhìn về phía Chúc Tam Đao.
“Còn cả bà nữa, Âu Dương Diễm Diễm, bà là đồ lòng lang dạ sói, Chúc Linh Linh làm nhiều việc cho nhà họ Chúc như thế, bà đừng nói với tôi là mình không biết nhé, bà chỉ biết thiên vị thằng con trai lớn của bà thôi, bà có từng nghĩ cho Linh Linh chưa? Sao bà lại ích kỉ như thế, từng tuổi này rồi mà lại không đàng hoàng, trên không đứng đắn thì dưới ắt loạn, con trai con gái của bà đều là nhờ bà ban cho đấy. Tên Chúc Minh dốt nát, còn Chúc Tam Cô lại nhỏ mọn, đấy chẳng phải là hình ảnh thu nhỏ của bà và Chúc Tam Đao sao?”
Âu Dương Diễm Diễm trợn tròn mắt, cơn tức giận của Tần Lâm khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng nặng nề, dường như hít thở càng lúc càng khó khăn.
“Mày mày mày.... mày ăn nói hàm hồ! Tần Lâm, mày ngậm máu phun người! Nhà họ Chúc thề không đội trời chung với mày”.
Chúc Tam Cô tức giận quát.
“Bốp...”
Tần Lâm giáng một bạt tai khiến Chúc Tam Cô ngã xuống đất, lúc này mọi người trong nhà họ Chúc đều rùng mình, Tần Lâm cũng tàn nhẫn quá rồi, cho dù bọn họ có sống hay chết thì anh vẫn đánh.
Bốp bốp bốp!
Anh đánh không chỉ là mặt của Chúc Tam Cô mà còn là bộ mặt của nhà họ Chúc bọn họ.
“Tần Lâm, mày còn muốn ra uy bắt nạt người khác à? Bọn tao nhiều người như vậy thì sẽ sợ mày hay sao? Tụi tao cũng không phải loại người không có văn hóa như mày. Mày cho rằng Chúc Linh Linh sạch sẽ à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.