Chương 136: Tôi là người thân của ông ấy
Dạ Nhiên
11/01/2021
Lời nói của Tôn Kiến Dân lập tức kiến Vương Tử dỡ
khóc dỡ cười, phòng riêng đã đặt xong đâu đấy rồi,
còn đặt cả một bàn thức ăn, như vậy chẳng phải hời
cho tên họ Tần rồi sao?
“Chú Tôn, hay là cháu đi cùng bọn chú nhé?”
“Không tiện”.
Vương Tử……
Giương mắt nhìn ba người Tần Lâm vào trong
phòng riêng, sắc mặt Vương Tử vô cùng khó coi.
Mẹ kiếp, dám cướp người phụ nữ của tôi, đúng là
chán sống rồi!
Vốn dĩ anh ta chẳng thèm để ý đến “nhân vật tầm
thường” này, với thực lực và gương mặt của anh ta,
giành lấy Tô Văn Kỳ chẳng phải chỉ là chuyện sớm
muộn hay sao?
Nhưng bây giờ xem ra nếu không giải quyết tên
Tần Lâm, e rằng sẽ gặp chút khó khăn.
Nếu đã vậy thì, tên họ Tần, anh đừng có trách tôi!
Chương 136: Tôi là người thân của ông ấy
Trong phòng riêng, ba người ăn cơm, bầu không
khí rất vui vẻ.
Khi biết được quan hệ giữa Tô Văn Kỳ và Tản Lâm,
Tôn Kiến Dân lập tức đồng ý đến buồi hòa nhạc của
Tô Văn Kỳ.
Vốn dĩ là lựa chọn giữa một đống minh tinh, chọn
trúng ai đa phần đều dựa vào vận may.
Nếu Tô Văn Kỳ là bạn của tiểu sư huynh, vậy thì
đương nhiên Tôn Kiến Dân sẽ vui vẻ chấp nhận, hơn
nữa buổi hòa nhạc của cô ấy nhất định sẽ đông nghẹt
người, có thể lôi kéo nền kinh tế của Đông Hải.
Cuối cùng chuyện buổi hòa nhạc đã quyết định
xong, Tô Văn Kỳ vô cùng vui mừng, sau khi ăn cơm
xong, tiễn lãnh đạo Tôn về, hai người ngồi lên xe.
“Này, rốt cuộc anh là ai thế, sao lại quen cả lãnh
đạo Tôn chứ?”
“Ö tôi là người thân của ông ấy”. Lời giải thích này
cũng khá hợp lý, sư huynh sư đệ cũng được coi là
người thân đúng không?
“Ô, thảo nào, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé!
Vẫn còn sớm, chúng ta lên núi hóng gió đi!”
Lúc nói Tô Văn Kỳ khởi động xe, lái ra ngoài.
Cô gái này đúng là con mèo hoang, toàn hoạt
động về đêm, bây giờ đã là nửa đêm rồi mà cô ấy còn
nói vẫn sớm.
Chương 136: Tôi là người thân của ông ấy
Có điều dù sao cũng ra ngoài rồi, Tần Lâm đi dạo
cùng cô ấy cũng được.
Tô Văn Kỳ đi ra ngoài rất khiêm tốn, chỉ lái con xe
Magotan, xe đi rất xa đến núi Thanh Mai, biên giới
Đông Hải.
Núi Thanh Mai này là địa điểm du lịch chưa được
khai phá của Đông Hải, môi trường sinh thái rất tốt,
thậm chí còn xuất hiện cả thú dữ.
Có rất nhiều nhà đầu tư đang tranh giành dự án
này, chỉ có điều mãi vẫn chưa có kết quả, một khi dự
án này được quyết định thì tỉnh Hán Đông sẽ có thêm
một thắng cảnh loại 5A.
Dường như Tô Văn Kỳ rất quen thuộc con đường
này, mặc dù đường gồ ghề, lồi lõm nhưng cô ấy lái rất
chắc tay, cả chặng đường đi đều là đường núi quanh
co, xem ra là lái thẳng lên đỉnh núi.
Tần Lâm ngồi ð ghế lái phụ, ngắm nhìn cảnh đẹp
ð phía xa, anh cảm thấy rất thư thái dễ chịu.
Đột nhiên Tầm Lâm nhìn vào kính chiếu hậu rồi
nói.
“Xe đẳng sau đi theo chúng ta rất lâu rồi”.
“Vậy sao? Phải làm sao đây!”
Mặc dù kỹ thuật lái xe của Tô Văn Kỳ không tồi,
nhưng trong tình huống này, có người bám theo khiến
cô ấy rất căng thẳng lo lắng.
Con đường núi quanh co này khá rộng rãi, xe có
thể dàn hàng ba.
“Cô giảm tốc độ, để anh ta vượt qua”.
Lúc nói Tô Văn Kỳ lập tức giảm tốc độ, đi sát vào
vệ đường.
Nhưng ngay sau đó, con xe phía sau cũng giảm
tốc độ theo, hoàn toàn không có ý định vượt qua.
Lúc nãy chỉ là suy đoán, bây giờ có thể chắc
chắn, con xe này đang đi theo bọn họ.
Tô Văn Kỳ có chút hoảng sợ, bởi vì tiếp tục đi là
lên đỉnh núi, đường hẹp dần, chỉ cho phép hai xe đi
ngang hàng, nếu như gặp nguy hiểm có thể gây ra tai
nạn chết người!
“Bây giờ phải làm sao?!”
Tần Lâm nói: “Không sao, cô cứ tiếp tục đi vào
trong”.
“Hả? Hay là anh lái đi?”
“Tôi không biết”.
Tô Văn Kỳ nhíu mày, không biết nói gì, trong tình
huống nguy hiểm như thế này, một mình cô thực sự
không thể nào xử lý được.
khóc dỡ cười, phòng riêng đã đặt xong đâu đấy rồi,
còn đặt cả một bàn thức ăn, như vậy chẳng phải hời
cho tên họ Tần rồi sao?
“Chú Tôn, hay là cháu đi cùng bọn chú nhé?”
“Không tiện”.
Vương Tử……
Giương mắt nhìn ba người Tần Lâm vào trong
phòng riêng, sắc mặt Vương Tử vô cùng khó coi.
Mẹ kiếp, dám cướp người phụ nữ của tôi, đúng là
chán sống rồi!
Vốn dĩ anh ta chẳng thèm để ý đến “nhân vật tầm
thường” này, với thực lực và gương mặt của anh ta,
giành lấy Tô Văn Kỳ chẳng phải chỉ là chuyện sớm
muộn hay sao?
Nhưng bây giờ xem ra nếu không giải quyết tên
Tần Lâm, e rằng sẽ gặp chút khó khăn.
Nếu đã vậy thì, tên họ Tần, anh đừng có trách tôi!
Chương 136: Tôi là người thân của ông ấy
Trong phòng riêng, ba người ăn cơm, bầu không
khí rất vui vẻ.
Khi biết được quan hệ giữa Tô Văn Kỳ và Tản Lâm,
Tôn Kiến Dân lập tức đồng ý đến buồi hòa nhạc của
Tô Văn Kỳ.
Vốn dĩ là lựa chọn giữa một đống minh tinh, chọn
trúng ai đa phần đều dựa vào vận may.
Nếu Tô Văn Kỳ là bạn của tiểu sư huynh, vậy thì
đương nhiên Tôn Kiến Dân sẽ vui vẻ chấp nhận, hơn
nữa buổi hòa nhạc của cô ấy nhất định sẽ đông nghẹt
người, có thể lôi kéo nền kinh tế của Đông Hải.
Cuối cùng chuyện buổi hòa nhạc đã quyết định
xong, Tô Văn Kỳ vô cùng vui mừng, sau khi ăn cơm
xong, tiễn lãnh đạo Tôn về, hai người ngồi lên xe.
“Này, rốt cuộc anh là ai thế, sao lại quen cả lãnh
đạo Tôn chứ?”
“Ö tôi là người thân của ông ấy”. Lời giải thích này
cũng khá hợp lý, sư huynh sư đệ cũng được coi là
người thân đúng không?
“Ô, thảo nào, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé!
Vẫn còn sớm, chúng ta lên núi hóng gió đi!”
Lúc nói Tô Văn Kỳ khởi động xe, lái ra ngoài.
Cô gái này đúng là con mèo hoang, toàn hoạt
động về đêm, bây giờ đã là nửa đêm rồi mà cô ấy còn
nói vẫn sớm.
Chương 136: Tôi là người thân của ông ấy
Có điều dù sao cũng ra ngoài rồi, Tần Lâm đi dạo
cùng cô ấy cũng được.
Tô Văn Kỳ đi ra ngoài rất khiêm tốn, chỉ lái con xe
Magotan, xe đi rất xa đến núi Thanh Mai, biên giới
Đông Hải.
Núi Thanh Mai này là địa điểm du lịch chưa được
khai phá của Đông Hải, môi trường sinh thái rất tốt,
thậm chí còn xuất hiện cả thú dữ.
Có rất nhiều nhà đầu tư đang tranh giành dự án
này, chỉ có điều mãi vẫn chưa có kết quả, một khi dự
án này được quyết định thì tỉnh Hán Đông sẽ có thêm
một thắng cảnh loại 5A.
Dường như Tô Văn Kỳ rất quen thuộc con đường
này, mặc dù đường gồ ghề, lồi lõm nhưng cô ấy lái rất
chắc tay, cả chặng đường đi đều là đường núi quanh
co, xem ra là lái thẳng lên đỉnh núi.
Tần Lâm ngồi ð ghế lái phụ, ngắm nhìn cảnh đẹp
ð phía xa, anh cảm thấy rất thư thái dễ chịu.
Đột nhiên Tầm Lâm nhìn vào kính chiếu hậu rồi
nói.
“Xe đẳng sau đi theo chúng ta rất lâu rồi”.
“Vậy sao? Phải làm sao đây!”
Mặc dù kỹ thuật lái xe của Tô Văn Kỳ không tồi,
nhưng trong tình huống này, có người bám theo khiến
cô ấy rất căng thẳng lo lắng.
Con đường núi quanh co này khá rộng rãi, xe có
thể dàn hàng ba.
“Cô giảm tốc độ, để anh ta vượt qua”.
Lúc nói Tô Văn Kỳ lập tức giảm tốc độ, đi sát vào
vệ đường.
Nhưng ngay sau đó, con xe phía sau cũng giảm
tốc độ theo, hoàn toàn không có ý định vượt qua.
Lúc nãy chỉ là suy đoán, bây giờ có thể chắc
chắn, con xe này đang đi theo bọn họ.
Tô Văn Kỳ có chút hoảng sợ, bởi vì tiếp tục đi là
lên đỉnh núi, đường hẹp dần, chỉ cho phép hai xe đi
ngang hàng, nếu như gặp nguy hiểm có thể gây ra tai
nạn chết người!
“Bây giờ phải làm sao?!”
Tần Lâm nói: “Không sao, cô cứ tiếp tục đi vào
trong”.
“Hả? Hay là anh lái đi?”
“Tôi không biết”.
Tô Văn Kỳ nhíu mày, không biết nói gì, trong tình
huống nguy hiểm như thế này, một mình cô thực sự
không thể nào xử lý được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.