Chương 1147: Tôi sẽ không phụ lòng cô!
Dạ Nhiên
03/07/2021
Thân hình cường tráng đó chính là thứ may mắn nhất có trong cuộc đời của cô, Tạ Hồng Mai đã khóc nức nở đến mức không đành lòng nhìn vết máu mà Tần Lâm để lại trên vách đá.
Thời gian trôi qua, Tần Lâm tranh thủ từng phút giây một và hết sức thận trọng, trong lòng anh giờ đây chỉ có một niềm tin duy nhất, đó là lấy được Băng sơn huyết liên và cứu Tạ Hồng Mai, anh còn chẳng thèm quan tâm đến vết thương của mình.
Máu trên tay càng ngày càng nhiều, nhưng ánh mắt Tần Lâm vẫn không vui cũng không buồn, anh sớm đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết nữa rồi, vậy thì nhiêu đây có là gì đâu chứ?
Tần Lâm từng bước đi tới chỗ đóa Băng sơn huyết liên, cẩn thận hái nó xuống, trong mắt không khỏi che dấu vẻ vui sướng.
Lúc này, chỉ cần lấy được Băng sơn huyết liên thì anh sẽ có thể cứu được Tạ Hồng Mai.
Trong lòng Tần Lâm tràn đầy lo lắng, bởi vì anh biết cơ thể mình không thể kiên trì quá lâu, nếu không phải có niềm tin vững chắc thì có lẽ anh đã gục ngã rồi.
Trong cơn thịnh nộ, anh đã tiêu hao gần hết sinh lực trong cơ thể cũng như áp chế tinh thần, điều này khiến cho cơ thể trở nên vô cùng yếu ớt, trong lúc tuyệt vọng, anh lại nhét máu thịt vào vách đá, cũng chỉ vì muốn hái được Băng sơn huyết liên.
Ngay khi Tần Lâm trèo lên từ khe băng, hai tay đã hóa thành hai bầu máu, da thịt bị xé toạc, thậm chí còn thấy cả mảnh xương trắng toát sắc nhọn.
Ngay lúc đó, Tạ Hồng Mai đã rất đau lòng, cô đau như chết đi sống lại.
Khóe miệng Tần Lâm bỗng nở nụ cười nhẹ nhõm, nỗ lực của anh cuối cùng cũng không vô ích, lúc này lòng bàn tay của anh đã không còn có thể cầm được Băng sơn huyết liên nữa rồi.
“Sao cậu lại ngốc như thế, tại sao...”
Đôi môi Tạ Hồng Mai khẽ chuyển động, nước mắt đọng lại thành băng nơi khóe mắt.
"Chỉ cần có thể cứu được cô, cho dù khó khăn mệt nhọc cách mấy thì tôi cũng không sợ”.
Tần Lâm cười nói.
Tạ Hồng Mai nhắm chặt mắt để ngăn mình khóc, cô biết rằng cơ thể mình đã gần như kiệt sức.
Nhưng Tần Lâm thì sao?
Anh đã sức tàn lực kiệt từ lâu rồi, nhưng anh vẫn kiên trì đến bây giờ chỉ với một chấp niệm.
“Mở miệng ra”.
Tần Lâm nói xong, liền dùng miệng ngậm Băng sơn huyết liên lên, sau đó nhai thành từng miếng rồi đưa vào đôi môi đỏ mọng của Tạ Hồng Mai.
Cơ thể của Tạ Hồng Mai khẽ run lên.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như muốn tan chảy, nụ hôn của Tần Lâm không chỉ có tình yêu, mà còn là vì cứu cô.
Tần Lâm đút Băng sơn huyết liên đã nhai vào miệng Tạ Hồng Mai, lúc này cả hai người đều đã mệt mỏi đến mức mở được mắt ra cũng là điều quá xa xỉ.
Tuy nhiên, họ có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Khoảnh khắc đó, lòng Tần Lâm cuối cùng cũng được giải tỏa, anh tự mình đút Băng sơn huyết liên vào miệng cô, coi như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
Tôi đã không phụ lòng cô, Hồng Mai!
Nhưng sau khi Tạ Hồng Mai ăn được một nửa thì ngậm chặt miệng không ăn nữa, cô biết Tần Lâm cũng cần phải dùng Băng sơn huyết liên này cứu mạng anh.
Hai người im lặng hôn nhau.
Tần Lâm biết Tạ Hồng Mai đang nghĩ gì, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể cho cô ăn được nữa, cuối cùng anh chỉ có thể một mình ăn hết chỗ Băng sơn huyết liên cuối cùng.
Cơ thể Tần Lâm cuối cùng cũng từ từ ngã xuống, hai người nắm chặt nhau, tất cả đều đã kiệt sức.
Đặc biệt là Tần Lâm, anh không còn chút sức lực nào nữa, anh đã tiêu hao quá nhiều sinh lực, mối nguy hiểm thập tử nhất sinh của anh cũng không kém Tạ Hồng Mai là bao.
Tạ Hồng Mai cảm thấy dường như Tần Lâm đã ngất đi, cô liền nhẹ nhàng quay mặt sang một bên, khó khăn vươn lòng bàn tay ra, chậm rãi di chuyển, cuối cùng cũng đã có thể nắm chặt tay anh.
Tạ Hồng Mai nhắm mắt lại, khóe miệng bỗng nở một nụ cười nhạt.
Khoảnh khắc đó, cho dù sống hay chết, chỉ cần cô được ở bên Tần Lâm là đủ.
Gió lạnh và tuyết rơi dày đặc, cả ngày lẫn đêm.
Đêm hôm đó, cả hai người cũng chìm trong gió và tuyết.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm vẫn còn đang chật vật, anh cực khổ duỗi tay ra, khó khăn ngồi dậy.
“Mình vẫn còn sống...”
Tần Lâm lẩm bẩm, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng cùng khao khát được sống.
Ngay lúc này, anh nhìn vào bàn tay của mình, tất cả đều đã lành lại như trước.
Hơn nữa, điều mà Tần Lâm không ngờ tới chính là cơ thể của mình lại còn thoải mái hơn trước, khí lực tràn đầy, cảm giác như muốn so tài với cả ông trời.
Cảm giác phấn khích không thể tả, không chỉ có vết thương mà ngay cả vết kiếm khắp người trước kia cũng đã lành hẳn, da thịt đã liền hết lại.
“Băng sơn huyết liên này quả thật lợi hại”.
Tần Lâm không khỏi sửng sốt, mới vừa ăn một nửa đóa Băng sơn huyết liên, bây giờ thương thế không chỉ hoàn toàn bình phục, mà còn có một cỗ sức mạnh vô song dường như đang bộc phát ra.
Băng sơn huyết liên nay có lẽ đã mọc ở đây hàng trăm nghìn năm, được tạo thành bởi tinh hoa của đất mẹ, linh khí ẩn chứa bên trong là điều không thể tưởng tượng được, tinh hoa nồng đậm này đều là do bản thể tạo thành, đây mới là đóa Băng sơn huyết liên tinh hoa.
Tần Lâm cảm thấy cơ thể dường như tràn ngập linh lực, anh mơ hồ cảm giác được sự đột phá của kinh mạch thứ bảy, chính là Nhâm mạch.
Lúc này, Tần Lâm cũng không vội vàng đột phá kinh mạch, mà vội vàng kiểm tra Tạ Hồng Mai.
Mặc dù đang ở dưới lớp băng tuyết, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Hồng Mai vẫn ửng hồng, đúng là khiến cho người ta cảm thấy ứa nước miếng, chỉ muốn nhào lên cắn một miếng.
Lúc này Tạ Hồng Mai rõ là vẫn đang ngủ say, linh khí trong người cũng dị thường, năng lượng của Băng sơn huyết liên sinh ra từ linh khí trời đất đúng là không thể tả được, cũng may Tạ Hồng Mai là một cao thủ huyết mạch, nếu không thì khi ăn Băng sơn huyết liên, cơ thể cô có lẽ sẽ không chịu được luồng khí dữ dội này.
Tần Lâm chạm vào mạch của Tạ Hồng Mai, lúc này cô đã không còn gặp chuyện gì nghiêm trọng nữa, điều khiến cho Tần Lâm sợ hãi nhất chính là liệu Tạ Hồng Mai có bị nổ tung và chết vì ăn Băng sơn huyết liên hay không?
Bởi vì trong quá trình bắt mạch, Tần Lâm không hề cảm nhận được bất kỳ vết thương nào trên cơ thể Tạ Hồng Mai, ngược lại thì linh khí của Băng sơn huyết liên cứ lưu chuyển liên tục trong cơ thể cô, và thậm chí có thể làm tổn thương một số bộ phận nội tạng, vậy nên mới nói cô có thể sẽ bị nổ tung mà chết.
"Có vẻ như cô ấy phải được chữa trị mới được”.
Tần Lâm nhíu mày, vì sẽ gây đau nên anh không thể áp chế mạnh được, mà chỉ có thể khai thông thì mới có thể giải quyết triệt để vấn đề.
Giờ đây, linh khí trong cơ thể Tạ Hồng Mai đã không thể tiêu hóa hết được, linh khí bộc phát cũng không phải tiên dược để cứu người, mà còn là vũ khí giết người!
Tần Lâm đầy cảm khái, việc bản thân có thể khống chế linh khí trong cơ thể cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng dù sao thực lực của cô cũng quá yếu, hoàn toàn không thể hoàn thành việc khai thông được.
Tạ Hồng Mai hiện vẫn đang hôn mê, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể cô rất có khả năng sẽ bị phế, hơn nữa những linh khí này sẽ làm phát nổ cơ thể cô.
Đối với cả Tạ Hồng Mai và Tần Lâm mà nói thì đây lại chính là một tin xấu không thể chấp nhận được.
Lúc này Tần Lâm không thể quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu Tạ Hồng Mai thì anh chẳng cần gì cả.
Mặc dù lúc này phải cởi quần áo của Tạ Hồng Mai ra, nhưng để trị bệnh cứu người, với tư cách là một bác sĩ, Tần Lâm đương nhiên sẽ không quan tâm được nhiều như vậy.
Rất khó để có thể khai thông hết được linh khí trong cơ thể Tạ Hồng Mai, điều này cần Tần Lâm phải làm từng chút một, cần đả thông từng kinh mạch trên người cô, điều này khiến cho Tần Lâm có chút khó xử.
Xét cho cùng thì nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nếu anh không làm điều này thì Tạ Hồng Mai có lẽ sẽ xog đời.
Vốn nghĩ lương y như từ mẫu, Tần Lâm liền cẩn thận cởi áo khoác cho Tạ Hồng Mai.
Thời gian trôi qua, Tần Lâm tranh thủ từng phút giây một và hết sức thận trọng, trong lòng anh giờ đây chỉ có một niềm tin duy nhất, đó là lấy được Băng sơn huyết liên và cứu Tạ Hồng Mai, anh còn chẳng thèm quan tâm đến vết thương của mình.
Máu trên tay càng ngày càng nhiều, nhưng ánh mắt Tần Lâm vẫn không vui cũng không buồn, anh sớm đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết nữa rồi, vậy thì nhiêu đây có là gì đâu chứ?
Tần Lâm từng bước đi tới chỗ đóa Băng sơn huyết liên, cẩn thận hái nó xuống, trong mắt không khỏi che dấu vẻ vui sướng.
Lúc này, chỉ cần lấy được Băng sơn huyết liên thì anh sẽ có thể cứu được Tạ Hồng Mai.
Trong lòng Tần Lâm tràn đầy lo lắng, bởi vì anh biết cơ thể mình không thể kiên trì quá lâu, nếu không phải có niềm tin vững chắc thì có lẽ anh đã gục ngã rồi.
Trong cơn thịnh nộ, anh đã tiêu hao gần hết sinh lực trong cơ thể cũng như áp chế tinh thần, điều này khiến cho cơ thể trở nên vô cùng yếu ớt, trong lúc tuyệt vọng, anh lại nhét máu thịt vào vách đá, cũng chỉ vì muốn hái được Băng sơn huyết liên.
Ngay khi Tần Lâm trèo lên từ khe băng, hai tay đã hóa thành hai bầu máu, da thịt bị xé toạc, thậm chí còn thấy cả mảnh xương trắng toát sắc nhọn.
Ngay lúc đó, Tạ Hồng Mai đã rất đau lòng, cô đau như chết đi sống lại.
Khóe miệng Tần Lâm bỗng nở nụ cười nhẹ nhõm, nỗ lực của anh cuối cùng cũng không vô ích, lúc này lòng bàn tay của anh đã không còn có thể cầm được Băng sơn huyết liên nữa rồi.
“Sao cậu lại ngốc như thế, tại sao...”
Đôi môi Tạ Hồng Mai khẽ chuyển động, nước mắt đọng lại thành băng nơi khóe mắt.
"Chỉ cần có thể cứu được cô, cho dù khó khăn mệt nhọc cách mấy thì tôi cũng không sợ”.
Tần Lâm cười nói.
Tạ Hồng Mai nhắm chặt mắt để ngăn mình khóc, cô biết rằng cơ thể mình đã gần như kiệt sức.
Nhưng Tần Lâm thì sao?
Anh đã sức tàn lực kiệt từ lâu rồi, nhưng anh vẫn kiên trì đến bây giờ chỉ với một chấp niệm.
“Mở miệng ra”.
Tần Lâm nói xong, liền dùng miệng ngậm Băng sơn huyết liên lên, sau đó nhai thành từng miếng rồi đưa vào đôi môi đỏ mọng của Tạ Hồng Mai.
Cơ thể của Tạ Hồng Mai khẽ run lên.
Khoảnh khắc đó, trái tim cô như muốn tan chảy, nụ hôn của Tần Lâm không chỉ có tình yêu, mà còn là vì cứu cô.
Tần Lâm đút Băng sơn huyết liên đã nhai vào miệng Tạ Hồng Mai, lúc này cả hai người đều đã mệt mỏi đến mức mở được mắt ra cũng là điều quá xa xỉ.
Tuy nhiên, họ có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Khoảnh khắc đó, lòng Tần Lâm cuối cùng cũng được giải tỏa, anh tự mình đút Băng sơn huyết liên vào miệng cô, coi như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
Tôi đã không phụ lòng cô, Hồng Mai!
Nhưng sau khi Tạ Hồng Mai ăn được một nửa thì ngậm chặt miệng không ăn nữa, cô biết Tần Lâm cũng cần phải dùng Băng sơn huyết liên này cứu mạng anh.
Hai người im lặng hôn nhau.
Tần Lâm biết Tạ Hồng Mai đang nghĩ gì, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể cho cô ăn được nữa, cuối cùng anh chỉ có thể một mình ăn hết chỗ Băng sơn huyết liên cuối cùng.
Cơ thể Tần Lâm cuối cùng cũng từ từ ngã xuống, hai người nắm chặt nhau, tất cả đều đã kiệt sức.
Đặc biệt là Tần Lâm, anh không còn chút sức lực nào nữa, anh đã tiêu hao quá nhiều sinh lực, mối nguy hiểm thập tử nhất sinh của anh cũng không kém Tạ Hồng Mai là bao.
Tạ Hồng Mai cảm thấy dường như Tần Lâm đã ngất đi, cô liền nhẹ nhàng quay mặt sang một bên, khó khăn vươn lòng bàn tay ra, chậm rãi di chuyển, cuối cùng cũng đã có thể nắm chặt tay anh.
Tạ Hồng Mai nhắm mắt lại, khóe miệng bỗng nở một nụ cười nhạt.
Khoảnh khắc đó, cho dù sống hay chết, chỉ cần cô được ở bên Tần Lâm là đủ.
Gió lạnh và tuyết rơi dày đặc, cả ngày lẫn đêm.
Đêm hôm đó, cả hai người cũng chìm trong gió và tuyết.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm vẫn còn đang chật vật, anh cực khổ duỗi tay ra, khó khăn ngồi dậy.
“Mình vẫn còn sống...”
Tần Lâm lẩm bẩm, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng cùng khao khát được sống.
Ngay lúc này, anh nhìn vào bàn tay của mình, tất cả đều đã lành lại như trước.
Hơn nữa, điều mà Tần Lâm không ngờ tới chính là cơ thể của mình lại còn thoải mái hơn trước, khí lực tràn đầy, cảm giác như muốn so tài với cả ông trời.
Cảm giác phấn khích không thể tả, không chỉ có vết thương mà ngay cả vết kiếm khắp người trước kia cũng đã lành hẳn, da thịt đã liền hết lại.
“Băng sơn huyết liên này quả thật lợi hại”.
Tần Lâm không khỏi sửng sốt, mới vừa ăn một nửa đóa Băng sơn huyết liên, bây giờ thương thế không chỉ hoàn toàn bình phục, mà còn có một cỗ sức mạnh vô song dường như đang bộc phát ra.
Băng sơn huyết liên nay có lẽ đã mọc ở đây hàng trăm nghìn năm, được tạo thành bởi tinh hoa của đất mẹ, linh khí ẩn chứa bên trong là điều không thể tưởng tượng được, tinh hoa nồng đậm này đều là do bản thể tạo thành, đây mới là đóa Băng sơn huyết liên tinh hoa.
Tần Lâm cảm thấy cơ thể dường như tràn ngập linh lực, anh mơ hồ cảm giác được sự đột phá của kinh mạch thứ bảy, chính là Nhâm mạch.
Lúc này, Tần Lâm cũng không vội vàng đột phá kinh mạch, mà vội vàng kiểm tra Tạ Hồng Mai.
Mặc dù đang ở dưới lớp băng tuyết, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Hồng Mai vẫn ửng hồng, đúng là khiến cho người ta cảm thấy ứa nước miếng, chỉ muốn nhào lên cắn một miếng.
Lúc này Tạ Hồng Mai rõ là vẫn đang ngủ say, linh khí trong người cũng dị thường, năng lượng của Băng sơn huyết liên sinh ra từ linh khí trời đất đúng là không thể tả được, cũng may Tạ Hồng Mai là một cao thủ huyết mạch, nếu không thì khi ăn Băng sơn huyết liên, cơ thể cô có lẽ sẽ không chịu được luồng khí dữ dội này.
Tần Lâm chạm vào mạch của Tạ Hồng Mai, lúc này cô đã không còn gặp chuyện gì nghiêm trọng nữa, điều khiến cho Tần Lâm sợ hãi nhất chính là liệu Tạ Hồng Mai có bị nổ tung và chết vì ăn Băng sơn huyết liên hay không?
Bởi vì trong quá trình bắt mạch, Tần Lâm không hề cảm nhận được bất kỳ vết thương nào trên cơ thể Tạ Hồng Mai, ngược lại thì linh khí của Băng sơn huyết liên cứ lưu chuyển liên tục trong cơ thể cô, và thậm chí có thể làm tổn thương một số bộ phận nội tạng, vậy nên mới nói cô có thể sẽ bị nổ tung mà chết.
"Có vẻ như cô ấy phải được chữa trị mới được”.
Tần Lâm nhíu mày, vì sẽ gây đau nên anh không thể áp chế mạnh được, mà chỉ có thể khai thông thì mới có thể giải quyết triệt để vấn đề.
Giờ đây, linh khí trong cơ thể Tạ Hồng Mai đã không thể tiêu hóa hết được, linh khí bộc phát cũng không phải tiên dược để cứu người, mà còn là vũ khí giết người!
Tần Lâm đầy cảm khái, việc bản thân có thể khống chế linh khí trong cơ thể cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng dù sao thực lực của cô cũng quá yếu, hoàn toàn không thể hoàn thành việc khai thông được.
Tạ Hồng Mai hiện vẫn đang hôn mê, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ thể cô rất có khả năng sẽ bị phế, hơn nữa những linh khí này sẽ làm phát nổ cơ thể cô.
Đối với cả Tạ Hồng Mai và Tần Lâm mà nói thì đây lại chính là một tin xấu không thể chấp nhận được.
Lúc này Tần Lâm không thể quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu Tạ Hồng Mai thì anh chẳng cần gì cả.
Mặc dù lúc này phải cởi quần áo của Tạ Hồng Mai ra, nhưng để trị bệnh cứu người, với tư cách là một bác sĩ, Tần Lâm đương nhiên sẽ không quan tâm được nhiều như vậy.
Rất khó để có thể khai thông hết được linh khí trong cơ thể Tạ Hồng Mai, điều này cần Tần Lâm phải làm từng chút một, cần đả thông từng kinh mạch trên người cô, điều này khiến cho Tần Lâm có chút khó xử.
Xét cho cùng thì nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng nếu anh không làm điều này thì Tạ Hồng Mai có lẽ sẽ xog đời.
Vốn nghĩ lương y như từ mẫu, Tần Lâm liền cẩn thận cởi áo khoác cho Tạ Hồng Mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.