Chương 1293: Triệu Vô Cực làm bộ làm tịch!
Dạ Nhiên
08/08/2021
Khóe miệng Triệu Vô Cực khẽ nhếch lên, anh ta cười nhạt, ngay cả sư huynh sư đệ đứng đằng sau lưng Lâm Trung Nghĩa cũng lòng đầy căm phẫn.
"Đây rõ ràng là chiêu khích tướng để chọc giận Tần sư đệ mà! Tên Triệu Vô Cực này đúng là không biết xấu hổ".
"Đúng vậy, Tần sư đệ mới vào núi Côn Luân, sao có thể là đối thủ của anh ta được? Trong tất cả các sư đệ của sư thúc, tên này nhất định nằm trong top hai mươi, nếu để anh ta đánh với Tần sư đệ thì đúng là không công bằng mà".
"Lâm sư huynh nhân từ quá, sư phụ cũng vậy, đến bây giờ vẫn không cho phép chúng ta chủ động gây chuyện, nhịn được thì phải nhịn".
"Cũng hết cách, dẫu sao sư phụ cũng là đại đệ tử của sư tổ, trách nhiệm đầy mình, phải duy trì bảo vệ toàn bộ quy củ của núi Côn Luân nên không tiện ra tay".
"Haizz, huynh cũng cảm thấy uất ức thay Tần sư đệ, tên Triệu Vô Cực này ghê tởm quá mà".
Mọi người đều cảm thấy buồn bực, tên này rõ ràng gây chuyện trước nhưng anh ta nói cũng có lý, dù sao thì người ta bị đánh, nên bây giờ người ta là người bị hại.
Sắc mặt Lâm sư huynh âm trầm, mặc dù anh ta muốn ép Triệu Vô Cực phải lùi lại, nhưng tên này không biết xấu hổ, bản thân anh ta cũng bất lực, Triệu Vô Cực không định đối đầu với Lâm Trung Nghĩa mà chọn chơi chiến thuật vu hồi*, muốn đấu với Tần Lâm một trận, báo thù cho sư huynh sư đệ của mình, làm rạng danh Côn Luân.
*Chiến thuật vu hồi: Đánh vu hồi, hay thao tác Đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch. Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng.
Chuyện ngày hôm qua chỉ là mồi lửa mà thôi, Triệu Vô Cực bây giờ ghét cay ghét đắng Tần Lâm, anh lại còn khinh nhờn nữ thần của anh ta, trêu đùa Như Tuyết, món nợ này anh ta nhất định phải bắt Tần Lâm thanh toán đủ.
Triệu Vô Cực tuyên bố hùng hồn, ánh mắt đầy vẻ ngoan độc.
"Sao vậy, lúc này không tỏ vẻ nữa à? Bây giờ biết mình là rác rưởi rồi sao? Biết mình không nên ra tay rồi à? Mới bước chân vào núi Côn Luân mà đã thể hiện đến vậy, ra tay với các sư huynh, khiến bao người tức giận! Lâm sư huynh, anh đừng có bao che nữa, cho dù là đệ tử của ai thì đều là sư huynh của cậu ta, bây giờ cậu ta khinh thường các sư huynh khác, chắc chẳng bao lâu nữa anh cũng bị cậu ta đè đầu cưỡi cổ".
Mồm miệng dẻo quẹo!
Khích bác ly gián!
Tên Triệu Vô Cực này dùng một kế rất hay, hơn nữa còn ra sức dè bỉu Tần Lâm, chỉ như vậy mới có thể chọc giận Tần Lâm để anh chịu nghênh chiến.
"Cậu đúng là con rùa rụt cổ, có vẻ như cũng chỉ đến thế mà thôi, Lâm sư huynh, bên của anh chẳng nhẽ thích làm con rùa rụt cổ sao? Ha ha ha, buồn cười quá, nếu đã vậy thì sau này có con rùa rụt cổ nào tôi sẽ đưa đến chỗ của anh nhé, anh thấy thế nào? Coi như là chút lòng thành của tôi".
Lời của Triệu Vô Cực càng ngày càng cay độc, lúc này nó đã chọc giận các sư huynh sư đệ đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa, mặt họ ai ai cũng bừng bừng lửa giận, đây chẳng phải đang nói cạnh nói khóe sao? Mắng bọn họ là đám phế vật, là rùa rụt cổ.
Nếu như nhịn được chuyện này thì sau này sẽ bị đè đầu cưỡi cổ!
Ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng thẹn quá hóa giận, tên Triệu Vô Cực này đến kiếm chuyện, trận chiến ngày hôm nay không tránh được rồi.
Tên này chẳng coi bọn họ ra gì, hôm nay Lâm Trung Nghĩa cũng nổi giận rồi, rõ ràng biết Triệu Vô Cực cố ý làm vậy nhưng ai có thể chịu được lời khiêu khích này chứ?
"Đây rõ ràng là chiêu khích tướng để chọc giận Tần sư đệ mà! Tên Triệu Vô Cực này đúng là không biết xấu hổ".
"Đúng vậy, Tần sư đệ mới vào núi Côn Luân, sao có thể là đối thủ của anh ta được? Trong tất cả các sư đệ của sư thúc, tên này nhất định nằm trong top hai mươi, nếu để anh ta đánh với Tần sư đệ thì đúng là không công bằng mà".
"Lâm sư huynh nhân từ quá, sư phụ cũng vậy, đến bây giờ vẫn không cho phép chúng ta chủ động gây chuyện, nhịn được thì phải nhịn".
"Cũng hết cách, dẫu sao sư phụ cũng là đại đệ tử của sư tổ, trách nhiệm đầy mình, phải duy trì bảo vệ toàn bộ quy củ của núi Côn Luân nên không tiện ra tay".
"Haizz, huynh cũng cảm thấy uất ức thay Tần sư đệ, tên Triệu Vô Cực này ghê tởm quá mà".
Mọi người đều cảm thấy buồn bực, tên này rõ ràng gây chuyện trước nhưng anh ta nói cũng có lý, dù sao thì người ta bị đánh, nên bây giờ người ta là người bị hại.
Sắc mặt Lâm sư huynh âm trầm, mặc dù anh ta muốn ép Triệu Vô Cực phải lùi lại, nhưng tên này không biết xấu hổ, bản thân anh ta cũng bất lực, Triệu Vô Cực không định đối đầu với Lâm Trung Nghĩa mà chọn chơi chiến thuật vu hồi*, muốn đấu với Tần Lâm một trận, báo thù cho sư huynh sư đệ của mình, làm rạng danh Côn Luân.
*Chiến thuật vu hồi: Đánh vu hồi, hay thao tác Đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch. Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng.
Chuyện ngày hôm qua chỉ là mồi lửa mà thôi, Triệu Vô Cực bây giờ ghét cay ghét đắng Tần Lâm, anh lại còn khinh nhờn nữ thần của anh ta, trêu đùa Như Tuyết, món nợ này anh ta nhất định phải bắt Tần Lâm thanh toán đủ.
Triệu Vô Cực tuyên bố hùng hồn, ánh mắt đầy vẻ ngoan độc.
"Sao vậy, lúc này không tỏ vẻ nữa à? Bây giờ biết mình là rác rưởi rồi sao? Biết mình không nên ra tay rồi à? Mới bước chân vào núi Côn Luân mà đã thể hiện đến vậy, ra tay với các sư huynh, khiến bao người tức giận! Lâm sư huynh, anh đừng có bao che nữa, cho dù là đệ tử của ai thì đều là sư huynh của cậu ta, bây giờ cậu ta khinh thường các sư huynh khác, chắc chẳng bao lâu nữa anh cũng bị cậu ta đè đầu cưỡi cổ".
Mồm miệng dẻo quẹo!
Khích bác ly gián!
Tên Triệu Vô Cực này dùng một kế rất hay, hơn nữa còn ra sức dè bỉu Tần Lâm, chỉ như vậy mới có thể chọc giận Tần Lâm để anh chịu nghênh chiến.
"Cậu đúng là con rùa rụt cổ, có vẻ như cũng chỉ đến thế mà thôi, Lâm sư huynh, bên của anh chẳng nhẽ thích làm con rùa rụt cổ sao? Ha ha ha, buồn cười quá, nếu đã vậy thì sau này có con rùa rụt cổ nào tôi sẽ đưa đến chỗ của anh nhé, anh thấy thế nào? Coi như là chút lòng thành của tôi".
Lời của Triệu Vô Cực càng ngày càng cay độc, lúc này nó đã chọc giận các sư huynh sư đệ đứng sau lưng Lâm Trung Nghĩa, mặt họ ai ai cũng bừng bừng lửa giận, đây chẳng phải đang nói cạnh nói khóe sao? Mắng bọn họ là đám phế vật, là rùa rụt cổ.
Nếu như nhịn được chuyện này thì sau này sẽ bị đè đầu cưỡi cổ!
Ngay cả Lâm Trung Nghĩa cũng thẹn quá hóa giận, tên Triệu Vô Cực này đến kiếm chuyện, trận chiến ngày hôm nay không tránh được rồi.
Tên này chẳng coi bọn họ ra gì, hôm nay Lâm Trung Nghĩa cũng nổi giận rồi, rõ ràng biết Triệu Vô Cực cố ý làm vậy nhưng ai có thể chịu được lời khiêu khích này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.