Y Võ Song Toàn

Chương 652: Trừ phi là Tần đại sư

Dạ Nhiên

17/05/2021

Lời nói của Tần Lâm khiến mọi người tức giận.

Không ít người biết Triệu thần y, dù gì cũng là bác sĩ nổi tiếng nhất khoa thần kinh, lúc hội chẩn ở bệnh viện đã cứu được rất nhiều bệnh nhân.

Hơn nữa bất luận là thâm niên hay độ nổi tiếng, Triệu thần y đều rất lợi hại.

Người trẻ tuổi như Tần Lâm thì có bản lĩnh gì chứ?

Anh lại dám nói y thuật của Triệu thần y không ổn, đúng là ngông cuồng quá rồi đấy nhỉ?

“Ở trong nước chỉ có Triệu thần y mới có khả năng chữa được bệnh liệt tứ chi”.

“Không sai, Triệu thần y thực sự rất có tiếng ở phương diện này, nếu muốn chữa bệnh này phải gặp ông ấy”.

“Liệt tứ chi là bài toán khó, khắp thế giới cũng chẳng có ai chữa khỏi được, tên nhóc này ngông cuồng thật đấy”.

“Đây được gọi là chủ nghĩa lý tưởng, ai cũng muốn chữa khỏi bệnh, phải khỏe mạnh hoàn toàn mới được, nhưng đó là trạng thái lý tưởng hóa”.

“Không sai, ai có thể nói chắc như đinh đóng cột rằng mình có thể chữa khỏi bệnh liệt tứ chi chứ? Có thể xuống giường là tốt lắm rồi, chữa khỏi sao? Đừng có mơ”.

“Tôi cũng là chuyên gia khoa thần kinh, tôi lấy uy tín của mình ra để nói cho mọi người rằng, với kỹ thuật y học hiện nay chữa khỏi bệnh liệt tứ chi là chuyện không thể nào”.

“……”

Mọi người bình luận liên tục dưới video, nhưng bất kể là người có chuyên môn hay không đều nói rằng không thể chữa khỏi bệnh liệt tứ chi được.

Cho dù là ai tới e rằng cũng không có khả năng này.

“Trừ phi là Tần đại sư”.

“Đúng rồi, nếu như Tần đại sư trong đại hội Đông y ra tay có thể sẽ chữa được đấy nhỉ?”

“Tần đại sư? Anh ấy từng tham gia đại hội Đông y, hình như chương trình này không mời Tần đại sư thì phải?”

“Đúng vậy, trong chương trình không có Tần đại sư, tôi xem danh sách khách mời rồi, có rất nhiều bậc thầy Đông y nhưng chẳng có ai họ Tần cả”.

“Chắc chắn rồi, nếu thực sự có Tần đại sư thì bọn họ đã tuyên truyền rầm rộ rồi”.

Tần đại sư nổi tiếng khắp nơi, hễ nhắc đến đại sư Đông y cho dù là người trong giới hay ngoài giới đều nghĩ ngay đến Tần đại sư.

Nhưng đáng tiếc chương trình lần này không có anh, nhưng mà Triệu Khôn cũng khá nổi, chuyên gia đứng đầu toàn quốc.

Triệu Khôn đứng bên cạnh, nhìn Tần Lâm với vẻ mặt chế giễu, đợi đến cảnh anh bó tay chịu thua.

Thấy Tần Lâm đến chữa bệnh cho mình, Mã Kiến Quân khó chịu.

“Tên nhóc này, cậu là……”

Mã Húc vội tiến lên nói: “Bố à, đây là Tần Lâm! Trước đây từng đến nhà chúng ta chơi!”

Mã Kiến Quân lập tức sững sờ, sau đó mừng rỡ nói.

“Tần Lâm? Thiếu gia nhà họ Tần đúng không, cháu còn sống hả, tốt quá rồi!”

Niềm vui của Mã Kiến Quân xuất phát từ trong tâm, có thể nhận ra người nhà này đều rất nhân hậu tử tế, thế nên Tần Lâm cũng bằng lòng giúp họ.

“Chú Mã, bệnh liệt tứ chi của chú không phải cho tai nạn xe gây ra”.

Tần Lâm nói xong, Triệu Khôn không nhịn được bèn nói.



“Tên nhóc này, cậu không hiểu y thuật, lúc nãy cậu cũng nghe chúng tôi thảo luận rồi đúng không?”

“Người bệnh nói rồi, sau tai nạn thì bị liệt tứ chi, bây giờ cậu lại bảo không phải do tai nạn xe, chẳng phải là nói liều sao?”

Tần Lâm cau mày lại, anh đáp: “Người bệnh nói gì thì là như thế sao? Hỏi bệnh chỉ để tham khảo thôi, sau khi hỏi xong, bác sĩ phải có phán đoán của riêng mình”.

“Nếu như người bệnh có thể tự chẩn đoán cho mình, vậy cần ông làm gì nữa?”

Mặt Triệu Khôn biến sắc: “Cậu……”

Triệu Khôn không ngờ rằng tên họ Tần này lại ăn nói ngông cuồng như thế, đúng là muốn chết mà!

Tần Lâm mặc kệ Triệu Khôn, tiếp tục hỏi.

“Trước khi chú gặp tai nạn xe, có phải thường xuyên xuất hiện triệu chứng choáng không?”

Mã Kiến Quân nghĩ một lát: “Đúng là đôi khi thấy choáng, có điều chú bị huyết áp cao, là điều bình thường mà phải không……”

Tần Lâm lắc đầu: “Không phải thế, chú Mã à, nguyên nhân gây bệnh thực sự của chú là khối u tủy sống, thần kinh cột sống bị đè nén nên mới dẫn đến liệt tứ chi”.

Tần Lâm nói xong mọi người đều sững sờ.

Trước đây bọn họ coi thường Tần Lâm, cảm thấy anh còn quá trẻ, không có bản lĩnh gì.

Nhưng lời Tần Lâm vừa nói thực sự quá chuyên nghiệp, hơn nữa có lý lẽ, bằng chứng rõ ràng, khiến mọi người không khỏi nghi ngờ.

Triệu Khôn cau mày lại, người ngoài nghe thấy những điều Tần Lâm nói có thể chẳng có cảm nhận gì, nhưng ông lại thấy hơi sai sai.

“Đợi đã, khối u tủy sống? Nhưng rõ ràng sau tai nạn xe thì người bệnh mới bị liệt tứ chi, nếu như không phải do tai nạn xe gây ra, cậu giải thích điều này thế nào?”

Câu hỏi lần này của Triệu Khôn không phải cố ý làm khó Tần Lâm hay là coi thường anh mà ông ta thực sự muốn hỏi. Truyện đăng chính thức trên ReadMe (Android) và FindNovel (iOS),

Đây cũng là điều mọi người muốn hỏi, ngay cả cư dân mạng cũng thấy tò mò.

Nếu không liên quan đến tai nạn xe, vậy tại sao sau khi bị tai nạn mới liệt tứ chi.

Tần Lâm nhìn Triệu Khôn rồi bình thản nói.

“Trùng hợp”.

Nói xong Triệu Khôn lại sững sờ thêm lần nữa.

Sự trùng hợp?

Cái này cũng trùng hợp quá rồi đấy nhỉ?

Khi khối u tủy sống phát bệnh đúng lúc xảy ra tai nạn sao?

Hơn nữa lúc xảy ra tai nạn cột sống bị tổn thương, nên theo lý mà nói khả năng bị liệt tứ chi cũng rất lớn.

Nếu như thực sự là trùng hợp, vậy thì bệnh này đúng là rất khó để chẩn đoán.

Tần Lâm nói nguyên nhân bệnh một cách chắc chắn như thế.

Anh phải hiểu biết kỹ càng về bệnh lý và mạch tượng như nào chứ?

Triệu Khôn thấy hơi mông lung.



“Tại sao?”

Câu hỏi tại sao của Triệu Khôn bao hàm rất nhiều thứ.

Một là hỏi Tần Lâm, tại sao có thể trùng hợp như thế chứ.

Hai là hỏi tại sao anh có thể chẩn đoán ra được?

Tần Lâm cười nhạt rồi nói.

“Khối u tủy sống vốn dĩ rất khó phát hiện ra, thông qua sự chấn động từ tai nạn xe, khối u mới chèn ép đến thần kinh”.

“Từ mạch tượng có thể nhìn ra, mạch trầm dày và nặng, chứng minh tình trạng chịu tổn thương không nghiêm trọng, mức độ tổn thương của cột sống chưa đến mức bị liệt tứ chi".

“Mạch phù quá nhẹ chứng minh trong cơ thể có khối u”.

“Chú Mã đã bị liệt gần một năm rồi, nếu như thực sự là khối u ở những vị trí khác thì đã chết từ lâu rồi”.

“Hiểu chưa?”

Tần Lâm nói với Triệu Khôn.

Triệu Khôn gật đầu lia lịa giống như học sinh ngoan vậy.

“Hiểu rồi, hiểu rồi……”

Nói xong, Triệu Khôn mới định thần lại, đỏ ửng mặt.

“Cậu……”

Rõ ràng Triệu Khôn mới là đại sư, nhưng cuộc đối thoại lúc nãy giống như Tần Lâm đang chỉ bảo cho ông ta vậy, điều này khiến ông ta thấy khó chịu!

Cư dân mạng cũng sững sờ.

“Tên này được đấy, nói có đầu có đuôi, ngay cả Triệu thần y cũng bị cuốn theo”.

“Đúng đấy, nói giỏi lắm, nhưng có chữa được hay không là một chuyện khác, có một số người chỉ biết lý luận suông thôi”.

“Không sai, đặc biệt là ở phương diện y học, lý luận và thực tiễn là hai khái niệm khác nhau, nói được chưa chắc đã chữa được”.

“……”

Triệu Khôn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Khối u tủy sống thì càng phức tạp hơn, bệnh này hết hy vọng rồi”.

Nếu như cột sống bị tổn thương, ông ta còn có thể dùng phương pháp ăn xổi ở thì giúp người bệnh đứng dậy, mặc dù không hoạt động bình thường được nhưng có thể chống gậy đi lại.

Nhưng cột sống có u thì ông ta chịu rồi, đành chờ chết thôi.

Tần Lâm nghe thấy thế liền cười nhạt.

“Lúc nãy tôi nói rồi, lý do ông không chữa được không phải vì bệnh này hết cách chữa mà là do ông không học đến nơi đến chốn”.

Tần Lâm nói xong, Triệu Khôn mất hết thể diện, sắc mặt trở nên u ám, nghiến răng nghiến lợi hậm hực nói.

“Hừ! Vớ vẩn, cậu chữa đi! Tôi muốn xem cậu chữa thế nào! Nếu như cậu chữa khỏi được bệnh này, Triệu Khôn tôi sẽ quỳ giập đầu với cậu trước mặt mọi người, nhận cậu là sư phụ!”

Tần Lâm cười nhạt: “Nhận tôi làm sư phụ? Ông không xứng”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Y Võ Song Toàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook