Chương 265: Vé giả
Dạ Nhiên
16/05/2021
Diệp Vãn Nhi cau mày, không thèm để ý đến bọn họ, sau đó trực tiếp đi thẳng đến đài truyền hình.
Dù sao mục tiêu cũng chính là đài truyền hình, cho nên đường đi cũng giống nhau mà thôi, trong lúc đi cũng không tránh khỏi nói qua nói lại vài câu, Diệp Vãn Nhi cứ mặc kệ nên hai người bọn họ cũng chẳng còn hứng thú.
“Liễu Ngọc, cậu xem người đàn ông bên cạnh Diệp Vãn Nhi có phải là bạn trai cô ta không nhỉ?”, hai người nhỏ giọng nói.
“Ừ, nhìn điệu bộ bạn trai của cô ta chắc là một tên nghèo kiết xác, đến xe còn không có”.
“Tớ cũng nghĩ vậy, với điều kiện của Diệp Vãn Nhi, bình thường có hay giả vờ kiêu ngạo đi nữa thì vẫn rất khó để tiếp cận cô ta, đây cũng coi như là số phận rồi”.
Hai người vừa đi vừa tán dóc, chẳng bao lâu sau đã đến trước cửa đài truyền hình.
Lúc này, ở ngoài cửa đã có một hàng dài người đang xếp hàng, bởi vì truyền hình trực tiếp nên phải kiểm tra an ninh rất nghiêm ngặt, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn cả máy bay, căn bản không được mang theo thứ gì cả.
Đến trước cổng, Trì Mỹ nhìn thấy Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm vẫn còn đang lượn lờ quanh đây, bèn nói.
“Diệp Vãn Nhi, không phải cậu thật sự muốn vào đấy chứ? Đây là truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình Trung Ương đó, không có vé chợ đen đâu”.
Trong mắt cô ta thì Diệp Vãn Nhi không thể nào có vé được, một y quán nhỏ làm sao có thư mời chứ?
Nhận được thư mời đều là những người cấp chủ nhiệm trở lên của các bệnh viện lớn mà thôi, hai bọn họ có được vé là do dựa vào quan hệ, nếu không sẽ rất khó để có được.
Buổi nói chuyện với đại sư Đông y có thể giúp cho người nghe có cơ hội học tập rất nhiều tại chỗ, đồng thời cũng là cơ hội để mài giũa bản thân.
Sau khi trở về đơn vị còn có thể nói mình đã đi đến đại hội Đông y, một khi nói ra liền cảm thấy giá trị của bản thân tăng lên gấp bội.
Diệp Vãn Nhi cau mày, sau đó lấy vé của mình ra: “Tớ có vé”.
Nhìn thấy Diệp Vãn Nhi cầm tấm vé màu đen trên tay, hai người sững ra một lúc rồi nói.
“Tại sao vé của chúng ta lại không giống nhau?”
Trì Mỹ cũng lấy vé của mình ra, nhìn thấy vé của cô ta có màu đỏ còn Diệp Vãn Nhi lại là màu đen, khác biệt vô cùng lớn.
Đương nhiên vé của bọn họ không hề giống nhau, vé của Tần Lâm là vé vào cửa của nhân viên, còn vé của hai bọn họ lại là vé khán giả.
Trì Mỹ cau mày: “Diệp Vãn Nhi, chắc không phải cậu lấy vé giả đó chứ?”
Trì Mỹ vừa dứt lời, đột nhiên mọi ánh mắt đều hướng về phía họ.
Mọi người đều quay lại nhìn, Diệp Vãn Nhi chính là tiêu điểm.
Diệp Vãn Nhi cau mày: “Trì Mỹ, cậu đừng có ăn nói bậy bạ! Vé của tôi là thật!”
Trì Mỹ hừ lạnh một tiếng: “Diệp Vãn Nhi, cậu đã không đi học rồi, lại ở ngoài xã hội học lừa dối, cậu xem xem vé của cậu có giống của tụi tôi không? Không phải giả thì là gì?”
Liễu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Những người như cậu không nên trà trộn vào đội ngũ y tá của chúng tôi, bảo vệ đâu! Để bảo vệ đem bọn họ ra ngoài!”
Hai người la hét ồn ào, thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ.
An ninh của Đài truyền hình Trung Ương vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt là hiện trường truyền hình trực tiếp, thậm chí có cả cảnh sát vũ trang được điều động.
Vài nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy tới, cau mày hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
Trì Mỹ chỉ vào Diệp Vãn Nhi, nói.
“Cô ta! Cô ta dám dùng vé giả, các người mau kiểm tra đi!”
Nhân viên bảo vệ liền cau mày, sau đó bước về phía Diệp Vãn Nhi.
“Thưa cô, xin cho chúng tôi kiểm tra vé”.
Sắc mặt Diệp Vãn Nhi đanh lại rồi đưa vé ra.
Nhân viên bảo vệ xem qua rồi lấy thiết bị ra quét, ‘bíp’ một tiếng, sau đó nói.
“Thưa cô, đây là vé vào cửa của nhân viên, mời cô đi vào lối đặc biệt bên đó”.
Lời nói của bảo vệ khiến mọi người đều sững sờ.
Diệp Vãn Nhi nhìn lướt qua tấm vé, bên trên hình như có ghi nhân viên nào đó.
Cũng đúng, anh Tiểu Lâm là bác sĩ trưởng mà, đương nhiên vé anh lấy được phải là vé của nhân viên rồi.
Cả Trì Mỹ và Liễu Ngọc đều sững ra, sau đó chau mày.
“Sao lại như vậy được! Các người nhầm rồi, tại sao cô ta có thể là nhân viên được chứ!?”
“Đúng vậy, cô ta thậm chí còn không có chứng chỉ y tá, xem xem có phải cô ta đang trà trộn vào đây không!”
Nhân viên bảo vệ lãnh đạm nói:”Vé của nhân viên không có tên”.
Nói xong liền lập tức dắt Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm đến lối vào đặc biệt đến thẳng chỗ ghi hình.
Sắc mặt Trì Mỹ và Liễu Ngọc sa sầm xuống, không ngờ Diệp Vãn Nhi lại may mắn như vậy, có lẽ người phụ nữ này đã nhặt được hoặc đã mua vé từ người khác.
Vé của nhân viên đều không có ghi tên nên bất kì ai có vé cũng có thể vào.
Thực ra những người có quyền phát vé nhân viên đều là những nhân vật lớn, hoặc là giảng viên, chuyên gia, đạo diễn nổi tiếng, vậy nên độ tin cậy cũng vô cùng cao.
Còn khán giả phải được xác thực tên họ, để tránh việc mua vé chợ đen. truyện đam mỹ
Trì Mỹ và Liễu Ngọc tức giận đứng xếp hàng, nhìn thấy Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm được thuận lợi vào trong bèn cảm thấy khó chịu.
Sau khi chờ nửa tiếng để qua vòng kiểm tra an ninh, sau khi vào đến hiện trường rồi tìm vị trí của mình ở ghế khán giả.
Vé của bọn họ cũng là của người ta cho mà thôi, cũng chẳng có tư cách gì, dựa vào quan hệ mới có được hai tấm vé, đương nhiên chỗ ngồi cũng sẽ không quá tốt.
Ngồi ở hàng cuối cùng, hơn nữa còn là ở góc, hoàn toàn không thể nhìn rõ quầy lễ tân, hơn nữa, khán giả ở phía trước cũng rất cao nên đã che khuất tầm nhìn của bọn họ.
Cả hai nghiêng trái rồi nghiêng phải, tìm hẳn mấy góc độ nhưng hoàn toàn không thể nào thấy rõ được, đột nhiên bọn họ nhìn thấy Diệp Vãn Nhi đang ngồi ở hàng đầu tiên!
Cả hai lập tức sững ra.
“Con tiện nhân đó lại được ngồi hàng đầu tiên sao?”
Trì Mỹ tức đến nghiếng răng nghiến lợi: “Đừng quên là cô ta lấy đâu ra tấm vé nhân viên đó!”
Liễu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Con tiện nhân đó cũng may mắn thật đấy, ngồi gần như thế làm gì, có hiểu được cái gì đâu chứ?”
Trì Mỹ nói: “Hay là chúng ta lên đổi chỗ với cô ta đi?”
Liễu Ngọc gật đầu: “Được, đi thôi!”
Hai người đứng dậy, lập tức đi lên phía trước, sau đó nói với Diệp Vãn Nhi.
“Vãn Nhi, cậu ngồi đây nghe cũng không hiểu gì đâu, đừng lãng phí cơ hội nữa, hay là đổi vị trí với tụi tôi đi”.
Diệp Vãn Nhi cau mày: “Dựa vào cái gì chứ, ai nói là tôi nghe không hiểu?”
Trì Mỹ hừ lạnh một tiếng: “Đến cả đại học còn không được học, cậu chỉ là học việc ở y quán mà thôi, cậu thì hiểu được cái gì chứ, cậu ở phía sau còn có thể nghe rõ đó, lỡ may ngồi ở đây người ta lại phát hiện ra cậu mua lại vé, nói không chừng sẽ bị đuổi ra ngoài đó!”
Diệp Vãn Nhi cạn lời, hai người này cũng thật tự cho mình là đúng quá rồi.
“Hai người đừng có mà tự suy diễn thế nữa, tôi sẽ không đổi đâu, vả lại, tôi chỉ có một chỗ, còn các người là hai”.
Trì Mỹ nói: “Lúc nãy ở trước cửa không phải có bạn trai cậu sao, hai người rồi còn gì, vừa hay chúng ta có thể đổi vị trí”.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Lâm cũng có vé nhân viên ngồi ở hàng thứ nhất, cho nên mới muốn hai người đổi vị trí, nhưng bọn họ lại không thể ngờ rằng Tần Lâm không ngồi ở đây, mà là trên sân khấu.
Diệp Vãn Nhi cau mày: “Không đổi”.
Trì Mỹ chau mày, nói một cách uy hiếp.
“Diệp Vãn Nhi, xung quanh đây toàn là đồng nghiệp đồng ngành của tụi tôi, tốt nhất cậu đừng nên tự chuốc bực mình, biết điều thì hãy mau tự đi tìm chỗ khác đi!”
Dù sao mục tiêu cũng chính là đài truyền hình, cho nên đường đi cũng giống nhau mà thôi, trong lúc đi cũng không tránh khỏi nói qua nói lại vài câu, Diệp Vãn Nhi cứ mặc kệ nên hai người bọn họ cũng chẳng còn hứng thú.
“Liễu Ngọc, cậu xem người đàn ông bên cạnh Diệp Vãn Nhi có phải là bạn trai cô ta không nhỉ?”, hai người nhỏ giọng nói.
“Ừ, nhìn điệu bộ bạn trai của cô ta chắc là một tên nghèo kiết xác, đến xe còn không có”.
“Tớ cũng nghĩ vậy, với điều kiện của Diệp Vãn Nhi, bình thường có hay giả vờ kiêu ngạo đi nữa thì vẫn rất khó để tiếp cận cô ta, đây cũng coi như là số phận rồi”.
Hai người vừa đi vừa tán dóc, chẳng bao lâu sau đã đến trước cửa đài truyền hình.
Lúc này, ở ngoài cửa đã có một hàng dài người đang xếp hàng, bởi vì truyền hình trực tiếp nên phải kiểm tra an ninh rất nghiêm ngặt, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn cả máy bay, căn bản không được mang theo thứ gì cả.
Đến trước cổng, Trì Mỹ nhìn thấy Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm vẫn còn đang lượn lờ quanh đây, bèn nói.
“Diệp Vãn Nhi, không phải cậu thật sự muốn vào đấy chứ? Đây là truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình Trung Ương đó, không có vé chợ đen đâu”.
Trong mắt cô ta thì Diệp Vãn Nhi không thể nào có vé được, một y quán nhỏ làm sao có thư mời chứ?
Nhận được thư mời đều là những người cấp chủ nhiệm trở lên của các bệnh viện lớn mà thôi, hai bọn họ có được vé là do dựa vào quan hệ, nếu không sẽ rất khó để có được.
Buổi nói chuyện với đại sư Đông y có thể giúp cho người nghe có cơ hội học tập rất nhiều tại chỗ, đồng thời cũng là cơ hội để mài giũa bản thân.
Sau khi trở về đơn vị còn có thể nói mình đã đi đến đại hội Đông y, một khi nói ra liền cảm thấy giá trị của bản thân tăng lên gấp bội.
Diệp Vãn Nhi cau mày, sau đó lấy vé của mình ra: “Tớ có vé”.
Nhìn thấy Diệp Vãn Nhi cầm tấm vé màu đen trên tay, hai người sững ra một lúc rồi nói.
“Tại sao vé của chúng ta lại không giống nhau?”
Trì Mỹ cũng lấy vé của mình ra, nhìn thấy vé của cô ta có màu đỏ còn Diệp Vãn Nhi lại là màu đen, khác biệt vô cùng lớn.
Đương nhiên vé của bọn họ không hề giống nhau, vé của Tần Lâm là vé vào cửa của nhân viên, còn vé của hai bọn họ lại là vé khán giả.
Trì Mỹ cau mày: “Diệp Vãn Nhi, chắc không phải cậu lấy vé giả đó chứ?”
Trì Mỹ vừa dứt lời, đột nhiên mọi ánh mắt đều hướng về phía họ.
Mọi người đều quay lại nhìn, Diệp Vãn Nhi chính là tiêu điểm.
Diệp Vãn Nhi cau mày: “Trì Mỹ, cậu đừng có ăn nói bậy bạ! Vé của tôi là thật!”
Trì Mỹ hừ lạnh một tiếng: “Diệp Vãn Nhi, cậu đã không đi học rồi, lại ở ngoài xã hội học lừa dối, cậu xem xem vé của cậu có giống của tụi tôi không? Không phải giả thì là gì?”
Liễu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Những người như cậu không nên trà trộn vào đội ngũ y tá của chúng tôi, bảo vệ đâu! Để bảo vệ đem bọn họ ra ngoài!”
Hai người la hét ồn ào, thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ.
An ninh của Đài truyền hình Trung Ương vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt là hiện trường truyền hình trực tiếp, thậm chí có cả cảnh sát vũ trang được điều động.
Vài nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy tới, cau mày hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
Trì Mỹ chỉ vào Diệp Vãn Nhi, nói.
“Cô ta! Cô ta dám dùng vé giả, các người mau kiểm tra đi!”
Nhân viên bảo vệ liền cau mày, sau đó bước về phía Diệp Vãn Nhi.
“Thưa cô, xin cho chúng tôi kiểm tra vé”.
Sắc mặt Diệp Vãn Nhi đanh lại rồi đưa vé ra.
Nhân viên bảo vệ xem qua rồi lấy thiết bị ra quét, ‘bíp’ một tiếng, sau đó nói.
“Thưa cô, đây là vé vào cửa của nhân viên, mời cô đi vào lối đặc biệt bên đó”.
Lời nói của bảo vệ khiến mọi người đều sững sờ.
Diệp Vãn Nhi nhìn lướt qua tấm vé, bên trên hình như có ghi nhân viên nào đó.
Cũng đúng, anh Tiểu Lâm là bác sĩ trưởng mà, đương nhiên vé anh lấy được phải là vé của nhân viên rồi.
Cả Trì Mỹ và Liễu Ngọc đều sững ra, sau đó chau mày.
“Sao lại như vậy được! Các người nhầm rồi, tại sao cô ta có thể là nhân viên được chứ!?”
“Đúng vậy, cô ta thậm chí còn không có chứng chỉ y tá, xem xem có phải cô ta đang trà trộn vào đây không!”
Nhân viên bảo vệ lãnh đạm nói:”Vé của nhân viên không có tên”.
Nói xong liền lập tức dắt Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm đến lối vào đặc biệt đến thẳng chỗ ghi hình.
Sắc mặt Trì Mỹ và Liễu Ngọc sa sầm xuống, không ngờ Diệp Vãn Nhi lại may mắn như vậy, có lẽ người phụ nữ này đã nhặt được hoặc đã mua vé từ người khác.
Vé của nhân viên đều không có ghi tên nên bất kì ai có vé cũng có thể vào.
Thực ra những người có quyền phát vé nhân viên đều là những nhân vật lớn, hoặc là giảng viên, chuyên gia, đạo diễn nổi tiếng, vậy nên độ tin cậy cũng vô cùng cao.
Còn khán giả phải được xác thực tên họ, để tránh việc mua vé chợ đen. truyện đam mỹ
Trì Mỹ và Liễu Ngọc tức giận đứng xếp hàng, nhìn thấy Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm được thuận lợi vào trong bèn cảm thấy khó chịu.
Sau khi chờ nửa tiếng để qua vòng kiểm tra an ninh, sau khi vào đến hiện trường rồi tìm vị trí của mình ở ghế khán giả.
Vé của bọn họ cũng là của người ta cho mà thôi, cũng chẳng có tư cách gì, dựa vào quan hệ mới có được hai tấm vé, đương nhiên chỗ ngồi cũng sẽ không quá tốt.
Ngồi ở hàng cuối cùng, hơn nữa còn là ở góc, hoàn toàn không thể nhìn rõ quầy lễ tân, hơn nữa, khán giả ở phía trước cũng rất cao nên đã che khuất tầm nhìn của bọn họ.
Cả hai nghiêng trái rồi nghiêng phải, tìm hẳn mấy góc độ nhưng hoàn toàn không thể nào thấy rõ được, đột nhiên bọn họ nhìn thấy Diệp Vãn Nhi đang ngồi ở hàng đầu tiên!
Cả hai lập tức sững ra.
“Con tiện nhân đó lại được ngồi hàng đầu tiên sao?”
Trì Mỹ tức đến nghiếng răng nghiến lợi: “Đừng quên là cô ta lấy đâu ra tấm vé nhân viên đó!”
Liễu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Con tiện nhân đó cũng may mắn thật đấy, ngồi gần như thế làm gì, có hiểu được cái gì đâu chứ?”
Trì Mỹ nói: “Hay là chúng ta lên đổi chỗ với cô ta đi?”
Liễu Ngọc gật đầu: “Được, đi thôi!”
Hai người đứng dậy, lập tức đi lên phía trước, sau đó nói với Diệp Vãn Nhi.
“Vãn Nhi, cậu ngồi đây nghe cũng không hiểu gì đâu, đừng lãng phí cơ hội nữa, hay là đổi vị trí với tụi tôi đi”.
Diệp Vãn Nhi cau mày: “Dựa vào cái gì chứ, ai nói là tôi nghe không hiểu?”
Trì Mỹ hừ lạnh một tiếng: “Đến cả đại học còn không được học, cậu chỉ là học việc ở y quán mà thôi, cậu thì hiểu được cái gì chứ, cậu ở phía sau còn có thể nghe rõ đó, lỡ may ngồi ở đây người ta lại phát hiện ra cậu mua lại vé, nói không chừng sẽ bị đuổi ra ngoài đó!”
Diệp Vãn Nhi cạn lời, hai người này cũng thật tự cho mình là đúng quá rồi.
“Hai người đừng có mà tự suy diễn thế nữa, tôi sẽ không đổi đâu, vả lại, tôi chỉ có một chỗ, còn các người là hai”.
Trì Mỹ nói: “Lúc nãy ở trước cửa không phải có bạn trai cậu sao, hai người rồi còn gì, vừa hay chúng ta có thể đổi vị trí”.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tần Lâm cũng có vé nhân viên ngồi ở hàng thứ nhất, cho nên mới muốn hai người đổi vị trí, nhưng bọn họ lại không thể ngờ rằng Tần Lâm không ngồi ở đây, mà là trên sân khấu.
Diệp Vãn Nhi cau mày: “Không đổi”.
Trì Mỹ chau mày, nói một cách uy hiếp.
“Diệp Vãn Nhi, xung quanh đây toàn là đồng nghiệp đồng ngành của tụi tôi, tốt nhất cậu đừng nên tự chuốc bực mình, biết điều thì hãy mau tự đi tìm chỗ khác đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.