Chương 31: Hoạn Thư Tới
Tiền Tiến Đích Bạo Vũ
31/07/2024
Đại học Vân Châu có hai đại hoa khôi trường, trực tiếp biến thành ba đại hoa khôi trường, về phần ai xếp thứ nhất, cũng không có thống nhất.
Lưu Vũ Cầm gửi wechat cho Chử Mộng Điệp: "Mộng Điệp, lớp chúng ta chuyển tới một tân sinh viên, tên là Vân Tinh Dao, dung nhan tuyệt sắc, dáng người đặc biệt cao gầy, thật sự, có thể so với Mộng Điệp cậu. Mấu chốt nhất là, cô ấy chính là hướng về phía Tô Kiệt lão đại, quen biết Tô Kiệt lão đại, vừa mới vào lớp, liền trực tiếp ngồi ở bên cạnh hắn.
Chử Mộng Điệp sau khi nhận được wechat, do dự một chút, vẫn là đi lên topic nhìn một chút, thấy được dung mạo Vân Tinh Dao, để tay lên ngực tự hỏi, đối phương so với mình có khi còn xinh đẹp hơn một chút.
Chử Mộng Điệp càng tự ti, cô càng cảm thấy mình động tâm với Tô Kiệt, là...... Là ảo tưởng......
Cùng lúc đó.
Khoa triết học bên kia, Chúc Trì Linh tự nhiên cũng không có chuyện không biết một tý tin tức gì, trong lúc nhất thời, cái miệng nhỏ nhắn đều vểnh lên.
Ghen!
Chính bản cung nương ghen !!!
Một Chử Mộng Điệp, còn không rõ ràng với vị hôn phu của mình.
Thôi bỏ đi, khá lắm, cô gái tối hôm qua gặp ở khách sạn Vân Châu Ký dung mạo có thể so với mình, lại...... Vậy mà chuyển vào đại học Vân Châu? Trở thành bạn cùng bàn của Tô Kiệt? Rõ ràng là đi về phía Tô Kiệt!
Ngẫm lại dung mạo Vân Tinh Dao, lại nghĩ Tô Kiệt có ân cứu mạng với mẹ cô ta.
Tâm tình Chúc Trì Linh rất không tốt.
"Vị hôn phu của ta a!!! ngươi không phải đang giống như nước lã sao? như thế nào chỉ chớp mắt liền thành chiếc bánh thơm ngon? tức chết rồi!" Chúc Trì Linh nói thầm, ghen tuông hai chữ đều muốn viết đầy trên khuôn mặt tuyệt sắc.
Rất nhanh.
Tiết học thứ hai kết thúc.
Tô Kiệt, chúng ta cùng ăn cơm trưa đi. "Vân Tinh Dao mời.
Không đi. "Tô Kiệt không chút do dự cự tuyệt, nói đùa, một Chử Mộng Điệp khiến mình đau đầu, thêm một Vân Tinh Dao nữa, Trì Linh ghen phát điên mất!
Hì hì, suốt đêm qua, cha tôi đem cái bàn gỗ lim tơ vàng mà cậu muốn đưa tới đây, cái bàn kia hiện tại đang đặt ở ký túc xá của tôi, nếu cậu không cùng tôi ăn cơm, bổn tiểu thư cũng không đi lấy bàn cho cậu đâu."
Đi lấy bàn trước, sau đó chúng ta đi ăn cơm trưa, tôi mời cậu. "Ánh mắt Tô Kiệt sáng ngời, có chút khẩn cấp.
Không phải chỉ là một cái bàn rách thôi sao? Cũng không biết có gì tốt, để cậu sốt ruột như vậy, được rồi, theo tôi đến ký túc xá trước.
Dọc theo đường đi, học sinh lui tới đều quay đầu nhìn về phía Tô Kiệt cùng Vân Tinh Dao, không có biện pháp, Vân Tinh Dao nhan sắc quá cao, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó, hơn nữa bên cạnh lại có một nhân vật đào hoa như Tô Kiệt, thật hấp dẫn a!
Quả nhiên, bài post, trong đám đông, rất nhanh liền có động tĩnh:
"Tô Kiệt thật đúng là cùng tân sinh Vân Tinh kia không rõ ràng, tuy rằng quá cặn bã!"
"Đời này chưa từng hâm mộ ai, ngoại trừ Tô Kiệt!!! ba đại nữ thần hoa khôi của trường đại học Vân Châu của tôi, ôi ôi!
"Mẹ nó—không thể hiểu nổi, Tô Kiệt này có cái gì nổi bật chứ, bộ dạng cũng không phải rất đẹp trai, thành tích học tập chỉ có thể coi là thường thường bậc trung, nghe nói điều kiện gia đình cũng không được tốt lắm, làm sao có thể khiến ba đại thần nữ tranh đoạt chết đi sống lại?"
……………..
Rất nhanh, hai người đi tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh.
Tô Kiệt ở dưới lầu chờ.
Vân Tinh Dao đi lấy bàn.
Vài phút sau, nàng liền đi xuống, đập vào mắt, một cái bàn không tính là lớn, phong cách cổ xưa lộ ra màu vàng nhạt, chế tác cực kỳ tinh tế, nhất là trên chân bàn điêu khắc hoa văn trông rất sống động.
Tô Kiệt nhận lấy cái bàn, đi tới bên cạnh thùng rác, đầu tiên là xem xét bốn chân của cái bàn, sau đó, tháo cái bàn ra, để lại một cái chân trong đó, còn lại toàn bộ ném vào trong thùng rác.
Vân Tinh Dao có chút tức giận: "Cha tôi mất rất nhiều công sức, mới đem cái bàn này đưa tới Vân Châu nhanh như vậy, bản tiểu thư lại mất công sức mang từ tầng 6 ký túc xá xuống cho cậu, cũng không có thang máy, cậu cứ như vậy phá đi cái bàn?!"
Cái tôi muốn chính là cái chân bàn này. "Tô Kiệt giơ cái chân bàn trong tay lên, tâm tình rất tốt, dã sơn sâm chín trăm năm tuổi ở ngay bên trong.
Vân Tinh Diêu hừ một tiếng: "Tùy cậu, dù sao cũng là bàn của cậu, cậu muốn chà đạp thế nào, tôi cũng không có ý kiến.
Đi thôi, đi ăn cơm.
Đến Nhà ăn số 3.
"Cậu ở chỗ này chờ, cậu muốn ăn gì?"
Tôm càng, canh cà chua trứng gà.
Tô Kiệt đi mua cơm.
Bên trong nhà ăn số 3 một biển người tấp nập, đều đang nhìn về phía Vân Tinh.
Hôm nay Vân Tinh Dao mới chuyển trường đến, mặc dù đã xem ảnh chụp của cô trong nhóm, nghe nói dung mạo có thể so với Chúc Trì Linh, Chử Mộng Điệp, nhưng rốt cuộc chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Giờ phút này, tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể cảm thán một câu - - danh bất hư truyền.
Đột ngột.
Lầu một nhà ăn số 3 vốn đang ồn ào, yên tĩnh hơn một chút.
Thì ra, trước cửa nhà ăn số 3, một cô gái đi vào, Chúc Trì Linh!!!
Lần này, biển người sinh vien đều hưng phấn, kích động.
Hoạn thư tới rồi!
Lưu Vũ Cầm gửi wechat cho Chử Mộng Điệp: "Mộng Điệp, lớp chúng ta chuyển tới một tân sinh viên, tên là Vân Tinh Dao, dung nhan tuyệt sắc, dáng người đặc biệt cao gầy, thật sự, có thể so với Mộng Điệp cậu. Mấu chốt nhất là, cô ấy chính là hướng về phía Tô Kiệt lão đại, quen biết Tô Kiệt lão đại, vừa mới vào lớp, liền trực tiếp ngồi ở bên cạnh hắn.
Chử Mộng Điệp sau khi nhận được wechat, do dự một chút, vẫn là đi lên topic nhìn một chút, thấy được dung mạo Vân Tinh Dao, để tay lên ngực tự hỏi, đối phương so với mình có khi còn xinh đẹp hơn một chút.
Chử Mộng Điệp càng tự ti, cô càng cảm thấy mình động tâm với Tô Kiệt, là...... Là ảo tưởng......
Cùng lúc đó.
Khoa triết học bên kia, Chúc Trì Linh tự nhiên cũng không có chuyện không biết một tý tin tức gì, trong lúc nhất thời, cái miệng nhỏ nhắn đều vểnh lên.
Ghen!
Chính bản cung nương ghen !!!
Một Chử Mộng Điệp, còn không rõ ràng với vị hôn phu của mình.
Thôi bỏ đi, khá lắm, cô gái tối hôm qua gặp ở khách sạn Vân Châu Ký dung mạo có thể so với mình, lại...... Vậy mà chuyển vào đại học Vân Châu? Trở thành bạn cùng bàn của Tô Kiệt? Rõ ràng là đi về phía Tô Kiệt!
Ngẫm lại dung mạo Vân Tinh Dao, lại nghĩ Tô Kiệt có ân cứu mạng với mẹ cô ta.
Tâm tình Chúc Trì Linh rất không tốt.
"Vị hôn phu của ta a!!! ngươi không phải đang giống như nước lã sao? như thế nào chỉ chớp mắt liền thành chiếc bánh thơm ngon? tức chết rồi!" Chúc Trì Linh nói thầm, ghen tuông hai chữ đều muốn viết đầy trên khuôn mặt tuyệt sắc.
Rất nhanh.
Tiết học thứ hai kết thúc.
Tô Kiệt, chúng ta cùng ăn cơm trưa đi. "Vân Tinh Dao mời.
Không đi. "Tô Kiệt không chút do dự cự tuyệt, nói đùa, một Chử Mộng Điệp khiến mình đau đầu, thêm một Vân Tinh Dao nữa, Trì Linh ghen phát điên mất!
Hì hì, suốt đêm qua, cha tôi đem cái bàn gỗ lim tơ vàng mà cậu muốn đưa tới đây, cái bàn kia hiện tại đang đặt ở ký túc xá của tôi, nếu cậu không cùng tôi ăn cơm, bổn tiểu thư cũng không đi lấy bàn cho cậu đâu."
Đi lấy bàn trước, sau đó chúng ta đi ăn cơm trưa, tôi mời cậu. "Ánh mắt Tô Kiệt sáng ngời, có chút khẩn cấp.
Không phải chỉ là một cái bàn rách thôi sao? Cũng không biết có gì tốt, để cậu sốt ruột như vậy, được rồi, theo tôi đến ký túc xá trước.
Dọc theo đường đi, học sinh lui tới đều quay đầu nhìn về phía Tô Kiệt cùng Vân Tinh Dao, không có biện pháp, Vân Tinh Dao nhan sắc quá cao, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó, hơn nữa bên cạnh lại có một nhân vật đào hoa như Tô Kiệt, thật hấp dẫn a!
Quả nhiên, bài post, trong đám đông, rất nhanh liền có động tĩnh:
"Tô Kiệt thật đúng là cùng tân sinh Vân Tinh kia không rõ ràng, tuy rằng quá cặn bã!"
"Đời này chưa từng hâm mộ ai, ngoại trừ Tô Kiệt!!! ba đại nữ thần hoa khôi của trường đại học Vân Châu của tôi, ôi ôi!
"Mẹ nó—không thể hiểu nổi, Tô Kiệt này có cái gì nổi bật chứ, bộ dạng cũng không phải rất đẹp trai, thành tích học tập chỉ có thể coi là thường thường bậc trung, nghe nói điều kiện gia đình cũng không được tốt lắm, làm sao có thể khiến ba đại thần nữ tranh đoạt chết đi sống lại?"
……………..
Rất nhanh, hai người đi tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh.
Tô Kiệt ở dưới lầu chờ.
Vân Tinh Dao đi lấy bàn.
Vài phút sau, nàng liền đi xuống, đập vào mắt, một cái bàn không tính là lớn, phong cách cổ xưa lộ ra màu vàng nhạt, chế tác cực kỳ tinh tế, nhất là trên chân bàn điêu khắc hoa văn trông rất sống động.
Tô Kiệt nhận lấy cái bàn, đi tới bên cạnh thùng rác, đầu tiên là xem xét bốn chân của cái bàn, sau đó, tháo cái bàn ra, để lại một cái chân trong đó, còn lại toàn bộ ném vào trong thùng rác.
Vân Tinh Dao có chút tức giận: "Cha tôi mất rất nhiều công sức, mới đem cái bàn này đưa tới Vân Châu nhanh như vậy, bản tiểu thư lại mất công sức mang từ tầng 6 ký túc xá xuống cho cậu, cũng không có thang máy, cậu cứ như vậy phá đi cái bàn?!"
Cái tôi muốn chính là cái chân bàn này. "Tô Kiệt giơ cái chân bàn trong tay lên, tâm tình rất tốt, dã sơn sâm chín trăm năm tuổi ở ngay bên trong.
Vân Tinh Diêu hừ một tiếng: "Tùy cậu, dù sao cũng là bàn của cậu, cậu muốn chà đạp thế nào, tôi cũng không có ý kiến.
Đi thôi, đi ăn cơm.
Đến Nhà ăn số 3.
"Cậu ở chỗ này chờ, cậu muốn ăn gì?"
Tôm càng, canh cà chua trứng gà.
Tô Kiệt đi mua cơm.
Bên trong nhà ăn số 3 một biển người tấp nập, đều đang nhìn về phía Vân Tinh.
Hôm nay Vân Tinh Dao mới chuyển trường đến, mặc dù đã xem ảnh chụp của cô trong nhóm, nghe nói dung mạo có thể so với Chúc Trì Linh, Chử Mộng Điệp, nhưng rốt cuộc chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Giờ phút này, tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể cảm thán một câu - - danh bất hư truyền.
Đột ngột.
Lầu một nhà ăn số 3 vốn đang ồn ào, yên tĩnh hơn một chút.
Thì ra, trước cửa nhà ăn số 3, một cô gái đi vào, Chúc Trì Linh!!!
Lần này, biển người sinh vien đều hưng phấn, kích động.
Hoạn thư tới rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.